Phần 111
“Tạch… tạch… tạch… ” Một tiếng sau, chiếc trực thăng cất cánh nhưng có sự thay đổi đáng kể người ngồi bên trong, tên phi công vừa điều khiển máy bay vừa liên tục nhìn lên chiếc gương chiếu hậu quan sát hai vị khách không mời.
“Lái đi… nhìn gì?” Tiêu Nghệ gằn giọng đe dọa làm tên phi công giật bắn người, không kìm được hắn són một ít ra quần rồi…
“Đi… đi đâu thưa ngài… ” Một lúc sau, lấy lại được một chút bình tĩnh, tên phi công run giọng hỏi.
“Ra biển… ” Tiêu Nghệ nheo mắt nói, để xóa đi mọi giấu vết thì chiếc máy bay này phải biến mất ở biển rộng, khi ấy nó sẽ trở thành một tai nạn hy hữu, cho dù Thập Ảnh có nghi ngờ cũng không có năng lực để tìm kiếm một chiếc máy bay dưới biển sâu.
“Vâng… ”
…
Nửa ngày sau, chiếc may bay đã bay tới vùng biển mênh mông, tên phi công đổ mồ hôi liên tục vì hắn được lệnh cứ tiếp tục bay mà không có chỉ dẫn cụ thể nơi đến.
“Nhiên… nhiên liệu… chỉ đủ để máy bay bay vài giờ nữa… các ngài định… định đáp ở đâu?” Lấy hết dũng khí, tên phi công hỏi Long cùng Tiêu Nghệ ngồi sau.
“Hắc hắc… đến rồi… chúng ta sẽ đáp ở đây… ” Tiêu Nghệ cười.
“Ở đây?” Tên phi công căng mắt ra nhìn xunh quanh, toàn là một màu xanh của biển, chỉ có một chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ của ngư dân đang kéo lưới làm gì có chỗ nào để trực thăng đậu. Hắn đang định hỏi lại thì một bàn tay đã nắm lấy cổ hắn bóp vụn.
“Rắc! Phải, chúng ta sẽ đáp ở đây!”
Long ra tay, hắn xử lý xong tên phi công thì cùng Tiêu Nghệ mở cửa nhảy xuống, cho dù độ cao là tầm vài trăm mét nhưng đối với hắn cùng lão già thì không có vấn đề gì.
“Bủm… bủm… ”
Hai người rơi xuống nước rồi nhanh chóng ngoi lên, hướng chiếc thuyển đánh ca bơi tới.
…
Nửa tiêng sau…
…… trên chiếc thuyền độc mộc đơn sơ…
“Ông lão, trên bờ có điện thoại không?” Long hướng một ông già, cũng là chủ chiếc thuyền nhỏ hỏi.
“Điện thoại?… trong thôn có nhà bà Lý hình như có một chiếc di động do con của bà ấy mua cho thì phải… ” Ông già đánh cá suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
“Cảm ơn ông!” Long cười nói, cái tính thật thà chấc phát của người dân quê khiến hắn nhớ lại cuộc gặp gỡ với ông cụ bán hũ tiếu.
“Mà hai người có thật là không cần báo lão Vượng trưởng thôn về việc máy bay rơi không?” Ông già vừa lái thuyền vừa hỏi Long và Tiêu Nghệ, lúc nãy thấy chiếc trực thăng đột nhiên loạng choạng rồi rơi chầm xuống biển mà lão hoảng hốt đang định lái thuyền đến xem có người nào thoát ra được không thì đã thấy hai người một già một trẻ bơi tới.
“Haha… không cần đâu… cháu giàu lắm… chiếc trực thăng đó có là gì… ” Long cười xuề.
“Haizzz… các cậu thanh niên bây giờ thật là… mới có một chút tiền đã bắt đầu tiêu xài phung phí rồi… ” Ông già bắt đầu cho Long một bài học khiến hắn cười khổ với lão gia hỏa Tiêu Nghệ.
…
Còn cần một ngày nữa thuyền mới trở về được đất liền, Long cùng Tiêu Nghệ bàn luận kế hoạch.
“Theo như Lục Bình nói thì điều kiện để tham dự vào cuộc tuyển chọn Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp cần ba điều, thứ nhất là phải nổi danh trên giang hồ Trung Hoa, thứ hai là đứng vững trên võ đài trước bất cứ khiêu chiến nào, cuối cùng chính là đả bại được Thất trưởng lão” Long nói với Tiêu Nghệ, hai điều kiện cuối thì hắn có thể đáp ứng được nhưng điều kiện đầu tiên thì chịu chết.
“Hắc hắc, thủ lĩnh lo lắng cho điều kiện thứ nhất sao… tất nhiên là nếu cậu dùng gương mặt hiện giờ thì không được rồi… nhưng mà… ” Lão già Tiêu Nghệ cười bí hiểm.
“Ý lão là… ” Long sáng mắt.
“Đúng… giả danh… ”
“Nhưng chọn ai đây, lỡ kẻ bị giả danh đi tố giác chẳng phải ‘lạy ông tui ở bụi này’ sao?” Long nhíu mày.
“Khà khà, cái này còn phải xem cậu đang nói chuyện với ai, tôi đã suy tính rồi… có một kẻ mà cậu cực kỳ thích hợp để giả danh, không ai ngoài tôi biết được hắn đã chết… ” Tiêu Nghệ hưng phấn vuốt chùm râu trước cằm.
“Ai?” Long ghét nhất cái tính úp úp mở mở của lão già này nhưng không biết làm sao.
“He he… Dâm Ma – Ngụy Siêu” Tiêu Nghệ nở nụ cười với Long làm hắn đổ mồ hôi, cái nụ cười của lão nay sau mà khiến hắn cảm thấy mình bị người tính kế vậy nhỉ.
“Ngụy Siêu ? Dâm Ma?… Khoan, tại sao hắn có biệt danh là Dâm Ma?” Long trừng mắt hỏi.
“Hắc hắc… tên như người… người như tên… tất nhiên là do hắn cực độ dâm dục rồi… ” Tiêu Nghệ cười hắc hắc.
“Không được, chọn người khác đi… ” Long lạnh giọng, hai cô gái của hắn còn chưa rõ tung tích thì tâm trí đâu để hắn dâm với chả dục.
“Hết rồi!” Tiêu Nghệ xụ mặt già nói.
“Chắc chắn là còn… ” Long hét lên.
“Hết!”
“Lão chắc không?”
“Chắc chắn… ”
“Bốp! Lão chắc chắn?”
“Hừ, đánh cả người già… ta nói hết là hết” Tiêu Nghệ mặt sưng húp nói như khóc.
“… ”
Sau chừng nửa tiếng, cuộc tranh luận kết thúc, với sự cứng đầu của lão già trâu Tiêu Nghệ, Long không còn cách nào khác nhận mện biến thành Dâm Ma – Ngụy Siêu nổi danh giang hồ 10 năm trước nhưng đột ngột biến mất.
“À… mà còn một chuyện… ” Đang trong cơn bực bội, đột nhiên Tiêu Nghệ nói nhỏ vào tai Long.
“Chuyện gì?”
“Hắn còn là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sĩ… nịnh bợ kẻ mạnh, hiếp đáp kẻ yếu… ” Tiêu Nghệ nín cười nói một lèo.
“Móa… lão muốn chết… ”
“Bốp… bốp… ”
“… ”
Đến khi thuyền cập bến, mặt của Tiêu Nghệ đã sưng húp không còn chỗ nào lạnh lặn… tuy vậy đó chỉ là vài vết sưng ngoài da không đáng kể. Lão liếc nhìn Long vẫn còn đang hậm hực bên cạnh mà không dám cười to vì sợ hắn thật sự nổi điên mạnh tay, khà khà… cuối cùng Dâm Ma lại một lần nữa tái xuất giang hồ nhờ bàn tay lão.
Nhanh chóng tìm bà lão trong thôn, Long mượn được một chiếc di động đen trắng những hỡi ôi sim chỉ gọi được trong nước mà không thể gọi quốc tế, thế là hắn cũng lão gia hỏa Tiêu Nghệ theo xe chở cá ra thị trấn cách đó ba mươi dặm đường.
Cuối cùng ở thị trấn, Long cũng tìm được một chiếc điện thoại bàn, hắn bấm số của Thiên.
“Tít… tít… alo… ai đấy?” Giọng Thiên bên kia đầu dây làm Long mừng rỡ, gã vẫn chưa đổi số.
“Em đây!” Long cố gắng kìm chế cảm xúc đáp.
“Long… ôi địt cái thằng… cậu đang ở đâu?” Thiên bên kia sau giây phút sững sờ nhanh chóng hét vào điện thoại làm Long muốn thủng lỗ nhĩ.
“Anh… em đang ở Trung Hoa… ”
“Trung Hoa? Cậu làm gì ở đó?”
“Chuyện dài lắm, khi nào gặp nhau em sẽ kể cho anh nghe… anh… Mẹ em cùng Hoa và hai cô bé thế nào rồi?” Long lo lắng hỏi.
“Sức khỏe của mẹ cậu và Hoa đã bình phục, chỉ là về tâm thần không được ổn định lắm… chắc hẳn nghe tin của cậu họ sẽ bình tâm trở lại… ”
“Vậy là tốt… vậy là tốt rồi… ” Long thở phào một hơi.
“Nhưng Long… Thảo và Quỳnh Anh mất tích rồi… ” Đột nhiên Thiên nói làm Long kinh hãi.
“Mất tích? Mất tích khi nào?”
“Cùng ngày với cậu!”
“Xem ra lão già chó chết đó đã mang hai cô bé đi… ” Long căm hận gằn giọng.
“Lão già nào?” Thiên nghi hoặc.
“Hiện giờ em còn chưa điều tra ra được, sắp tới em sẽ cố gắng thâm nhập vào nội bộ Thập Lục Tháp… hy vọng có thể tìm ra tung tích lão… ”
“Làm gì thì làm… cậu phải cẩn thận đấy… tới Bắc Kinh thì gọi cho anh… ở đó có người của ta… ” Thiên dặn dò.
“Được rồi, em biết mà… anh nói sư phụ gửi cho em hình ảnh chụp của tấm bản đồ nhé… ” Long nhớ ra phải đến lăng mộ của Trụ Vương nói.
“Ừ… ”
“… ”
Sau một hồi bàn nhanh kế hoạch với Thiên, Long cùng lão Tiêu Nghệ rời đi, cuộc tuyển chọn chỉ còn ba ngày nữa nên hai người phải chuẩn bị thật tốt.