Phần 103
“Phụt… ” Long trợn mắt phun thêm một búng máu lớn, hắn sắp hôn mê vì đau đớn rồi nhưng tại lúc này đây hắn không thể ngất đi vì hắn không biết chuyện gì có thể xảy ra với họ, những người quan trọng nhất cuộc đời hắn.
“Long… đừng làm mẹ sợ… con đau ở đâu?” Xuân nức nở nhìn Long khóc, Thảo và Mai cũng vậy, nhìn hắn đau mà mọi người cũng đau.
“Vù… ” Đúng lúc này thì một cơn gió vụt qua trước mắt bốn người, không biết từ lúc nào đứa bé trên tay Xuân đã nằm trên tay Độc Cô Cầu Bại.
“Con… con… con… ” Long gào lên mặc kệ cơn đau trước ngực, hai mắt hắn trợn trừng những tia máu nhìn Độc Cô Cầu Bại.
“Đây chính là thứ ta muốn lấy… ” Độc Cô Cầu Bại nhìn đứa bé trên tay lạnh lùng nói.
“Khốn kiếp… trả cháu lại cho tôi… ” Xuân trải qua phút giây sững sờ khi mất đi đứa cháu bé bỏng thì như một người điên lao tới chỗ Độc Cô Cầu Bại.
“Hừm!!” Một tiếng hừ nhẹ của Độc Cô Cầu Bại mà làm Xuân như đối mặt với một cơn sóng thần cuốn qua, ngay tức thì áp lực khổng lồ khiến cô bay ngược ra sau kèm theo một búng máu dài trên không.
“Mẹ… ”
“Bà… ”
“Bà… ” Long cùng hai cô bé kinh hãi hét lên.
“Bịch… phụt… phụt… ” Xuân rơi xuống đất như chiếc lá rụng, mặt cô trắng bệch, khóe miệng là máu tươi liên tục trào ra.
“Mẹ… mẹ có sao không… mẹ… mẹ trả lời con đi… ” Long bất chấp cơn đau nhào tới ôm lấy Xuân gào to trong tuyệt vọng.
“Phụt… ” Xuân không trả lời mà chỉ liên tục phun ra những búng máu khiến Long như muốn điên lên, hắn giận dữ nhìn Độc Cô Cầu Bại như muốn ăn tươi nuốt sống gã… nếu không phải vì ba cô người đàn bà ở đây thì hắn đã sớm lao lên liều chết với gã rồi.
“Sao? Không phục?” Độc Cô Cầu Bại không thèm để ý đến ánh mắt hận thù của Long.
“Ngươi… tại sao? Bà ấy chỉ là một người bình thường?” Long điên cuồng hét lên.
“Haha… biết vì sao không? Vì ta mạnh… ở thế giới nào đi nữa thì luật lệ cũng nằm trong tay kẻ mạnh… ngươi muốn bảo vệ họ? Thì ngươi phải mạnh… haha” Độc Cô Cầu Bại trào phúng cười to.
Long run rẩy, cả người hắn run lên… không phải vì tức giận vì nhục nhã vì hăn quá yếu đuối trước kẻ thù… tại sao? Tại sao ông trời không cho hắn thời gian, tại sao cái gì cũng đến một cách bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay…
“Ta sẽ cho ngươi 20 năm để có thể đứng trước mặt ta một lần nữa, nếu khi đó ngươi có thể chịu được một chiêu của ta thì ngươi sẽ được gặp lại con trai mình, nếu không thì hãy quên nó đi mà sống một cuộc sống vô nghĩa đến cuối đời… ” Độc Cô Cầu Bại xoay người rời đi để lại một câu nói.
“Không… không… con tôi… trả con lại cho tôi… ” Bỗng nhiên không biết từ lúc nào Hoa từ bên trong phòng lao ra hướng về phía thang máy gào lên, cả người cô run rẩy loạng choạng vì vừa mới vượt cạn.
“Hoa… đừng em… ” Nhìn Hoa đang định lao tới mà Long đau khổ ôm chặc lấy cô, hắn không biết Độc Cô Cầu Bại có thể nhẹ tay với cô như với Xuân một lần nữa không, nếu không thì kết quả hắn không thể thừa nhận nổi.
“Bốp… đồ khốn… vì anh… vì anh mà con tôi bị người ta cướp đi… anh xem… anh xem có người cha nào để con bị cướp đi trước mặt không?… huhu… huhu” Hoa bị Long giữ lại, cô nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại mà đau đớn đến chết đi sống lại, cô như một người điên tát Long rồi gào lên chửi rủa, cô còn chưa kịp nhìn mặt con đấy… mệt mỏi kiệt sức cũng như cú sốc quá lớn khiến cô ngất đi trong vòng tay Long.
Long nhắm mắt, hai hàng huyết lệ từ khóe mắt hắn trào ra chảy dài theo gò má… tay chân hắn bủn rủn khi nghe những tiếng gào thét của Hoa… tâm can hắn như vỡ vụn ra hàng nghìn mảnh… nhớ lại khuôn mặt đáng yêu của con khi ngủ mà hắn không kìm được gào lên:
“TẠI SAO?” Long điên cuồng gào lên khiến sàn nhà dưới chân vỡ vụn theo kình lực điên cuồng bạo tác, tử khí hỗn loạn bao trùm cả người hắn như một ma thần.
“Tại vì ngươi là một đứa ngu ngốc dám chọc vào thứ không nên chọc!” Một giọng nói già nua khiến Long sững sờ.
“Đứa con mới sinh đã bị cướp đi… đúng như lời người đàn bà của ngươi nói… ngươi không xứng đáng làm cha một chút nào… ” Một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt Long nói, lão có khuôn mặt già nua khá là hiền hậu, mái tóc cùng bộ râu dài trắng tinh càng khiến lão giống như ông bụt từ trong truyện cổ tích bước ra… nhưng Long biết lão là một cao thủ đáng sợ… tuy rằng khí thế kém Độc Cô Cầu Bại nhưng không phải là kẻ mà hắn có thể chống lại được… tiếp tục sao?
“Ông già, ông là ai?” Long đẩy Hoa trong tay ra cho hai cô bé rồi ngưng tụ toàn bộ tử khí trong người lại sẵn sàng.
“Hắc hắc… ta là một ông già đáng thương… bị một thằng nhóc nào đó phá vỡ kế hoạch khiến ta mất đi một đồ vật quan trọng… giờ thi đồ vật đã triệt để mất đi rồi.” Lão già nhăn mặt kể khổ, nếu người nào mà nhìn biểu cảm lão lúc này chắc hẳn sẽ tin lão vừa chịu ủy khuất to lớn.
“Ngươi là Satan?” Long nhìn lão già gằn giọng, Độc Cô Cầu Bại đã tới thì chắc hẳn lão già này là người của ZeRo rồi bởi vì theo hắn thì chỉ có ZeRo mới có thể theo dấu vết của Độc Cô Cầu Bại tới đây được.
“Không, không… nếu người tới là hắn thì toàn bộ bệnh viện này đã sớm không còn một người sống rồi… ” Lão già lắc đầu phủ nhận.
“Ý ngươi là ngươi thuộc ZeRo và là thuộc hạ của hắn?” Long nhíu mày nói.
“Haha… ta cũng không phải thuộc hạ của hắn… ngươi quả thật muốn biết ta là ai?” Lão già vừa nhìn những cô gái sau lưng Long vừa cười với ý tứ rõ ràng, cái giá để biết lão là ai chính là mạng sống của họ.
“Không… nói đi… ngươi muốn gì? Thứ ngươi cần đã bị hắn lấy đi rồi!” Long cắn răng.
“Cái đó đương nhiên ta biết… chỉ là ta không hài lòng vì kế hoạch do ta dày công thiết lập lại một kẻ phá bĩnh… hừm… ta nghĩ nếu kẻ đó quỳ xuống cầu xin ta tha thứ thì có lẽ ta có thể có một chút ít tha thứ đối với hắn… chẳng hạn như những người phụ nữ của hắn có thể sống chẳng hạn… ” Lão già vừa vân vê chòm râu vừa nói bâng quơ nhưng ai chả biết lão nhằm vào Long.
“Haha… muốn thằng này quỳ xuống… hahaha… ” Long cuồng tiếu cười to, hắn gào lên xông tới chỗ lão già tung một phát lúc quyền Diệt Quyền nhằm vào đầu lão, cái này chả khác nào hắn đang liều chết vì hắn không còn tử khí để áp chế thương thế do Độc Cô Cầu Bại gây ra nữa.
“Hừm… Tử khí quả thật khá đậm đặc khác thường, xem ra Độc Cô Cầu Bại đặt hy vọng vào ngươi nên mới cho ngươi thời gian, hắc hắc… hắn cũng đã quá cô đơn khi ở vị trí đó quá lâu rồi… ” Lão già tự nhủ mặc kệ nắm đấm mang theo tử khí cuồng bạo phá không lao tới.
Ngay khi tưởng chừng nắm đấm sẽ trúng vào người lão già thì Long sững sờ vì nắm đấm của hắn cứ thế xuyên qua người lão như đấm vào không khí vậy, chốc lát sau hắn kinh hãi nhìn thân hình lão già cứ thế vặn vẹo như bóng mờ rồi tan biến đi.
“Ngươi con chưa sức để chạm vào ta đâu!” Lão già thốt lên khiến Long giật mình, hắn quay ngược ra sau nhìn thấy lão không biết từ lúc nào đã di chuyển ra sau, khiến Long muốn phát điên là trên tay lão lúc này là Thảo đang dãy dụa khi cổ bị lão bóp chặt nhấc hổng lên không trung như một con mèo nhỏ.
“Thả… thả con bé ra… ” Hai mắt Long đen kịt vì những tia máu vỡ ra trước cơn tức giận, Xuân bị thương nặng, Hoa ngất đi vì mất con và giờ đến Thảo… tất cả làm hắn triệt để nổi điên, giọng hắn cứ nghèn nghẹn vì không khống chế được cảm xúc.
“Ngươi đang cầu xin hay ra lệnh cho ta?” Gương mặt lão già biến đổi, nào đâu còn vẻ hiền từ mà giờ là một gương mặt sắc lạnh của một kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Long run rẩy, hôm nay hắn chịu quá nhiều đả kích, mất con, những người phụ nữ của hắn bị chà đạp tước mặt hắn… hai nắm tay của hắn rơi xuống lả tả những giọt máu đen vì móng tay đâm sâu vào trong da thịt…
“Bịch… bịch… ” Nhìn gương mặt tím tái vì ngẹn khí khó thở của Thảo mà Long không thể không quỳ… hai đầu gối của hắn nện xuống khiến sàn nhà bị nện thành hai lỗ kèm các vết rạn nứt thể hiện sự giận dữ cực độ của hắn.
“Haha… tưởng ngươi vẫn cứng đầu như trước chứ nhóc con… nhưng còn chưa đủ để cô bé này con sống nha… ” Lão già nhìn Long cuồng tiếu cười.
“X… i… n… xin ngươi… ” Máu đen ngập tràn mắt và miệng Long, chịu sự sỉ nhục lớn lao khiến cơn giận của hắn vượt quá cực hạn làm hắn cứ thế bị nội thương.
“Hừm… vẫn còn cứng đầu lắm… ” Lão già tăng sức bóp khiến hai mắt Thảo trắng bệt ra, cô bé sắp chịu không nổi nữa rồi.
“Xin ngươi… xin ngươi… xin ngươi… rầm… rầm… rầm… ” Long gấp, hắn dập đầu liên tục cầu xin, thể diện của hắn, sự tự trọng của hắn có là gì so với mạng sống của người con gái hắn yêu.
“Bịch… ” Lão già cười cợt thả Thảo xuống, đả kích quá lớn khiến cô bé ngất lịm đi nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
“Chà chà… có vẽ như họ rất quan trọng với ngươi… ” Lão già mỉm cười.
Đúng lúc này Long động, nhân dịp lão già quay lưng lại, hắn nhanh chóng mang Quỷ Trảo rồi nhào tới với tất cả sức mạnh ít ỏi còn lại.
“Đồ chó má… chết đi!” Long gào lên như thú dữ phát dại, Quỷ Trảo như điện xét cắt ngang qua người lão già.
“Roẹt… ” Thân hình lão già bị cắt ngang… nhưng Long run lên vì không có máu… người lão cứ thế lại một lần nữa tan biến.
“Quỷ Trảo sao… tiếc là ngươi chỉ có thể chạm vào tàn ảnh của ta mà thôi… ” Đó là câu cuối cùng Long nghe được, một cơn đau khủng bố từ sau lưng truyền tới khiến hắn ngay lập tức chìm vào trong hôn mê.