Phần 28
“UỲNH!!!”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Hung bạo như mãnh thú cuồng nộ, nhanh và mạnh là không đủ để miêu tả một đấm này của Long và Bạch Hổ Thánh Chủ cho dù tu vi siêu tuyệt cũng không kịp phản ứng trước sát chiêu bất ngờ của đối phương, chỉ trong một sát na thôi mà lão có cảm giác như hàng trăm ngọn thần phong nặng vạn vạn cân lực đang ập tới người mình…
“OÀNHHH… PHANHHH…”
… sau một tiếng nổ long trời lở đất, kình lực bài sơn đảo hải ngay tức khắc đập bay Bạch Hổ Thánh Chủ về phía sau thành một rãnh sâu hun hút qua hòn đảo như thể cắt phăng Khô Lâu đảo thành hai phần riêng biệt, khung cảnh đáng sợ khôn cùng.
“Hítttt…”
Chứng kiến một quyền uy mãnh đến tận cùng của Ma Đế, toàn bộ võ giả giang hồ và Bạch Hổ Môn không hẹn mà cùng nhau hít sâu một hơi để trấn tĩnh chính bản thân mình, mọi định nghĩa về sức mạnh trong đầu chúng sau khi tận mắt nhìn thấy nắm đấm của Ma Đế đã…
Thay đổi hoàn toàn, sức mạnh thật sự thì ra chính là như vậy sao?
“Khụccc… Khụccc…”
Lổm ngổm bò ra từ đống đất đá ngổn ngang, đạo bào sang trọng trên người Bạch Hổ Thánh Chủ hiện tại đã rách nát tả tơi như ăn mày hạng chót thế nhưng khủng bố lại là toàn thân lão không có nổi một vết thương đáng kể mà đâu đó chỉ là một vài vết xước trên da, gương mặt cao ngạo của lão già lúc này đây đã vặn vẹo đầy đáng sợ vì nộ hỏa đã bốc cao đến tận cùng, rơi vào tình thế này là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận với một người coi trọng mặt mũi như lão.
“Nhóc con, ngươi thật đã khiến ta nổi giận…”
Không thèm phủi lấy bụi bặm trên thân, Bạch Hổ Thánh Chủ nói gằn từng chữ một chứng tỏ không thể kiềm chế cơn giận của mình thêm được nữa, trong đầu lão đã quyết ngày hôm nay dù có thể nào đi nữa cũng phải chôn vùi bất cứ kẻ nào có mặt tại đây xuống địa ngục, tính toán là thế cơ mà dường như Bạch Hổ Thánh Chủ lại không biết rằng đối thủ trước mặt mình có cách hành xử quyết đoán ra sao rồi, Long sẽ không bao giờ dừng tay nếu đối thủ chưa bị hạ và hắn chưa từng quên điều đó…
… hắn… thật chưa bao giờ quên!
“PHỐCCC… OÀNHHH…”
Đáng thương cho kẻ thành lập nên Bạch Hổ Môn còn chưa kịp phát tiết lửa giận thì một cái cẳng chân đã quét đến nhắm thẳng vào đầu lão với lực đạo sáng ngang với một ngàn đàn bò tót châu Phi cùng lao đến… nhưng… nói cho cùng thì Bạch Hổ Thánh Chủ là Vương Giả cấp hàng thật giá thật, muốn làm cho lão bất ngờ đến hai lần là chuyện không tưởng.
“Hừ!”
Hừ lạnh một cái, Bạch Hổ Thánh Chủ tuy tự tin với thực lực của bản thân nhưng cũng không dám ngạnh kháng với sức mạnh của Ma Đế vì thực chất thì một đấm vừa rồi của Long đã khiến nội tạng của lão phải nhộn nhạo không ít… quyết định rất nhanh, một chân Bạch Hổ Thánh Chủ đẩy nhanh về sau lấy điểm tựa để rồi lách mình tránh khỏi cái cẳng chân khủng bố của đối phương và dĩ nhiên không quên tung ra sát chiêu phản đòn…
“Bạch Hổ Thần Công – Bạch Hổ Luyện Trảo!”
Trảo chưa đến mà không gian xung quanh đã bạo toái đến vỡ nát, bàn tay của Bạch Hổ Thánh Chủ cũng là móng vuốt của thần thú Bạch Hổ tràn ngập sức mạnh kinh thiên nhắm thẳng vào cổ họng Long quét qua, Bạch Hổ chi khí cuồn cuộn nhào ra làm chói lòa một vùng trời.
“Khặc khặc… chơi lớn không lão già?”
…
“Tứ Pháp Diệt Thần Bảo Điển – Hủy Thiên Diệt Địa!”
Trảo chiêu của đối phương vô cùng hung hiểm nhưng Long lại chả màn đến sống chết mà cuồng tiếu cười đầy bá đạo, hắn trực tiếp không thèm né tránh móng vuốt của Bạch Hổ Thánh Chủ để có thể một hơi thôi động tứ đại thần công sau đó hướng đến đầu lâu lão tung một đấm vận dụng chiêu thức tối đỉnh Hủy Thiên Diệt Địa, ở khoảng cách gần thế này thì hai siêu cấp tồn tại này đã không thể né tránh sát chiêu của đối thủ nữa rồi.
“KHỐN KIẾP!!! ĐIÊN… TÊN ĐIÊN…”
Từ đầu đến cuối mọi cử động của Ma Đế đều khiến Bạch Hổ Thánh Chủ bất ngờ và lúc này đây cũng vậy, lão cứ ngỡ đối thủ của mình không tìm cách né tránh thì cũng tung đòn đón đỡ chiêu thức của mình nhưng ai dè hắn lại vui vẻ dâng ra cổ họng để mượn cơ hội áp sát tung đấm vào mặt lão, chỉ mới bắt đầu mà đã rơi vào tình trạng ngươi sống ta chết rồi sao?
“PHẬPPP… ẦMMM…”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
Hai đạo âm thanh rợn người vang lên khiến hàng nghìn trái tim đang quan chiến từ xa phải run rẩy, toàn thể đều trợn tròn mắt nhìn hai bóng hình một trắng một đen vừa bật ra khỏi va chạm khủng bố, nếu tại cổ họng của Ma Đế là một vết thương rợn người tưởng chừng như có thể khiến đầu của hắn có thể rơi xuống bất cứ lúc nào thì ở phía đối diện Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không khá khẩm hơn là bao, toàn bộ khuôn mặt góc cạnh của lão đã biến dạng hoàn toàn và lún hẳn xuống hết sức dị hợm… tuy nhiên… kinh dị nhất vẫn là độ tàn phá đến từ va chạm của hai siêu cấp cao thủ…
“RĂNGGG… RẮCCC… ROẸTTT… ROẸTTT…”
Nguyên một mảnh không gian kéo dài từ cao xuống thấp ở Khô Lâu Đảo không một chỗ nào lành lặn, khắp mọi nơi đều là những vết nứt gãy làn tràn ra bốn phương tám hướng cắn nuốt hết thảy những gì chúng đi qua, toàn bộ kiến trúc của Bạch Hổ Môn đều bị chôn vùi, nguyên một hòn đảo rộng lớn giờ đây không còn một cái cây ngọn cỏ nào có thể tồn tại, thứ duy nhất còn sót lại chinh là những khối đất đá nằm ngổn ngang không thành hình.
“Thật khủng khiếp, ta không dám tưởng tượng đến viễn cảnh những siêu cấp tồn tại này giao chiến nơi đại địa sẽ mang tới tai họa gì nữa!”
Nhìn lấy Khô Lâu Đảo đã hoàn toàn tan nát thành một mảnh bình địa dưới chân Ma Đế và Bạch Hổ Thánh Chủ mà một tên Chưởng môn nhân cảm thán nói, ngay tức thì đám người xung quanh cũng đồng dạng gật đầu đồng tình, cao thủ bậc này động thủ tại đại địa chính là mang tới hủy diệt không thể nghi ngờ.
“Chưa chết chứ lão già?”
Khói bùi dần tan, một thân ảnh hiện ra cuồng ngạo nói mà không ai khác chính là Ma Đế, tại vết thương đáng sợ nơi cổ họng của hắn đang không ngừng bốc lên khói đen ngùn ngụt và những kẻ có tu vi cao thâm hơn có thể lờ mờ nhận ra da thịt của Ma Tông chi chủ đang liền lại rất nhanh, với tứ đại thần công hộ thể thì Long dĩ nhiên không thể bị hạ bởi vết thương cỡ này thế nhưng chân khí của một tên Vương Giả lâu năm như Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không dễ hóa giải đến vậy…
… kỳ thật không kẻ nào biết được Long vì tiết kiệm lực lượng mà dồn ép Bạch Hổ thánh khí của đối phương vào một góc bên trong thân thể mà không trực tiếp xóa bỏ và chuyện này là cực kỳ nguy hiểm nếu hắn thất thế trước Bạch Hổ Thánh Chủ, nếu hắn tiêu hao quá nhiều trong khi giao đấu với đối phương thì khi đó đoàn chân khí kia chẳng khác nào một quả boom phát nổ từ chính trong thân thể, hắn là đang đánh cuộc với vận mệnh của mình.
“Ma Đế, ngươi thật sự muốn sống chết với lão phu một phen?”
Lần thứ hai chui ra khỏi một cái hố sâu, Bạch Hổ Thánh Chủ kỳ lạ lại không quá giận dữ mà hướng đến Long lạnh lùng hỏi, gương mặt lão cũng đang dần lành lặn trở lại, Vương Giả với Tiên Thiên thân thể có năng lực hồi phục vô cùng mạnh, là người có đầu óc chắc chắn sẽ nhận thấy vết sạn trong thái độ của lão và Bạch Hổ Thánh Chủ nghiễm nhiên cũng tự biết điều đó.
“Lão già này!”
Biểu hiện của Bạch Hổ Thánh Chủ khiến Long có chút đắn đo, cách hành xử của một con dê non trong lốt một con sói già chứng minh rằng có thể là lão thật đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan nên bất chấp tất cả để bỏ qua mặt mũi mà thương lượng và trường hợp thứ hai là Bạch Hổ Thánh Chủ đang cố gắng kéo dài thời gian để có đủ thời gian hội tụ lực lượng thả ra một kích tột độ khủng bố.
“Hắc hắc… Ma Đế ta là một người hiểu chuyện, lần này tới Khô Lâu đảo chính là vì nữ nhân của đồ đệ yêu quý bị bắt cóc một cách vô cớ, dân gian có câu “không đánh không quen nhau”, vậy không biết vị tiền bối đây xưng hô thế nào?”
Nghĩ ngợi một hồi, Long đột nhiên cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ và thả ra bộ mặt vô cùng thân thiện mà cười nói như thể mấy nghìn tính mạng bị chôn vùi ngoài kia và Khô Lâu đảo bị san bằng ngay dưới chân không hề liên quan đến mình vậy.
“Lão hủ đã từ lâu không đặt chân lên giang hồ nên danh xưng cũng miễn đi, hiện tại người ngươi đã lấy, Bạch Hổ Môn coi như cũng đã diệt, vậy thì ân oán giữa hai bên coi như xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?”
Khuôn mặt co giật không ngừng vì cách hành xử khó lường của Ma Đế nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không phải dạng vừa, lão cũng hòa nhã đáp.
“Đúng… đúng, oan oan tương báo đến bao giờ mới hết chứ? Hôm nay đánh đến đây cũng đã quá đủ, thật tình thì ngay khi gặp mặt lão huynh thì ta đã biết lão huynh đây không thể nào là một kẻ dâm dật, u mê sắc đẹp đến lú lẫn để rồi làm ra những chuyện vô sĩ như bắt cóc con gái nhà lành được. Chuyện xảy ra ắt hẳn là sai lầm của đám người bên dưới mà cả ta và lão huynh đều không mong muốn, nếu đã vậy thì cứ như lão huynh định đoạt đi, trước lạ sau quen, thù này đã giải thì hai ta sao không cùng nhau kết bái huynh đệ?”
Long gật gù mở miệng nói khiến Bạch Hổ Thánh Chủ và đám võ giả giang hồ trợn tròn mắt, con bà nó ngươi dẫn quân đến san bằng nhà người ta mà lại còn muốn kết bái huynh đệ?
Quá đỗi bất ngờ với Ma Đế làm Bạch Hổ Thánh Chủ đứng hình mất vài giây, trong đời lão đã gặp qua vô số loại người nhưng loại người như kẻ trước mặt mình thì chưa bao giờ, hắn đích thị là một tên điên chính hiệu nhưng lại là một tên điên có thực lực, mọi toan tính của lão từ đầu đến cuối đều bị hắn phá vỡ, từ khi nào giang hồ Trung Hoa lại xuất hiện một kẻ khó đối phó đến vây!?
“Hahaha… Ý của lão đệ rất hợp với ta tuy nhiên hoàn cảnh hôm nay dường như có chút không thích hợp cho lắm, đợi lão phu tái thiết Bạch Hổ Môn rồi chúng ta hai người một tông một phái kết hợp với nhau chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao? Năm năm thời gian không nhiều cũng không ít, năm năm sau ta nhất định sẽ đích thân đến Ma Tông bái phỏng lão đệ!” Làm ra quyết định rất nhanh, Bạch Hổ Thánh Chủ cười đáp.
“Lão huynh nói chí phải có điều thân là lão đệ thì sao ta có thể nhìn ngài một mình tái thiết hòn đảo tan nát nay được đây? Thật may là cách đây mấy chục nghìn hải lý lão đệ có sở hữu một môn phái nho nhỏ tên Đào Hoa Đảo cũng nằm trên một hòn đảo rộng lớn, có Ma Tông là quá đủ rồi nên ta dự định lấy nó làm món quà gặp mặt với lão huynh, Khô Lâu đảo này là dấu tích của sự thù hằn không đáng có giữa hai chúng ta nên tốt nhất là xóa bỏ nó đi thôi.”
Trưng ra bộ mặt buồn bã, chữ cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng Long cũng là thời điểm hai tay hắn kết ấn tung hai chưởng xuống đại địa bên dưới như thể thật sự muốn xóa bỏ Khô Lâu đảo.
“Không thể!”
Bị lời nói và hành động của Long làm cho đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, Bạch Hổ Thánh Chủ cả người lông tóc dựng đứng trước hai chưởng của hắn và trong một khoảnh khắc này lão không kịp suy tính đúng sai nữa mà trực tiếp lao đến ngăn chặn, Khô Lâu đảo dường như có tác dụng nào đó rất quan trọng đối với lão.
“Phanhhh!!!”
Chỉ bằng một cái đạp chân, Bạch Hổ Thánh Chủ cực nhanh tiếp cận Ma Đế, hai tay lão vung ra ghì chặt lấy hai cánh tay của Long, tại một khoảnh khắc ngắn ngủi này lão thật chỉ muốn ngăn chặn hắn chứ không muốn nhân tiện đột kích đối phương bởi vì từ đầu đến cuối cử động của Long đều tự nhiên đến khó tin.
“Lão huynh, làm sao?” Dùng ánh mắt khó hiểu nhìn “lão huynh yêu dấu”, Long ngạc nhiên hỏi.
“Tấm lòng của ngươi lão phu xin nhận nhưng Khô Lâu đảo này vẫn hợp…”
Còn chưa hết câu mà Bạch Hổ Thánh Chủ đột nhiên trợn trùng mắt vì lão cảm giác được nguy hiểm cực độ sắp sửa bùng nổ, đang muốn vận khởi tuyệt thế khinh công thoát thân thì hai cánh tay của Bạch Hổ Môn chi chủ cứ thế bị kẻ đối diện ghì chặt…
Bẫy rập!
Ma Đế từ đầu đến cuối là chơi đùa lão sao?
“Ta quên chưa nói vẫn còn đó một món quà thứ hai muốn gửi đến lão huynh, lần này ngài nhất định không được từ chối!”
Tứ đại thần công đồng loạt thôi động, hai chân Long hạ tấn nặng vạn vạn cân lực găm chặt trên mặt đất để sức mạnh toàn thân tập trung nắm chặt lấy Bạch Hổ Thánh Chủ trong khi gằn giọng nói, sát ý kinh thiên trực tiếp bùng nổ làm bất cứ ai cũng biết hai con cáo già đã trở mặt.
“Chó má Ma Đế, ngươi tưởng lão phu thật sợ ngươi sao?”
“BẠCH HỔ THẦN CÔNG – CHIẾN KHÍ BẠCH HỔ!”
Hai tay bị định trụ không thể thoát ra nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ không hề nao núng, Bạch Hổ Thần Công hết thảy mười hai thành công lực được lão vận khởi để thôi động một loại kỳ công có tên Chiến Khí Bạch Hổ, một làn sương mờ ảo ngay tức thì bao bọc vị Vương Giả và chỉ một sát na sau Long cảm giác được hai bàn tay mình cực độ đau rát như bị hàng vạn mũi kim băng lạnh xỏ xuyên qua, da thịt hắn vốn cứng rắn đến thần binh cũng khó có thể xuyên thủng nhưng gặp phải loại kỳ công nay của Bạch Hổ Thánh Chủ cũng vô phương ngăn chặn…
… mượn sức mạnh của Bạch Hổ thánh khí vốn được rèn luyện qua vô vàn năm tháng, áo nghĩa của Chiến Khí Bạch Hổ chính là biển ảo trạng thái của lực lượng, dùng chính Thánh Khí của kẻ luyện công làm vũ khí công kích địch nhân với cái tên gọi “Chiến Khí”, Chiến Khí hình thành mang hai trạng thái vừa là khí cũng vừa là rắn có thể xuyên thủng bất cứ lớp phòng ngự cứng rắn nào trừ khi chênh lệch của hai bên là quá lớn, một đạo Chiến Khí có thể không tạo thành uy hiếp nhưng hàng ngàn hàng vạn đạo Chiến Khí lại là chuyện khác, chỉ cần kinh mạch bị đại lượng Chiến Khí xâm nhập thì kẻ xấu số sẽ không thể tránh khỏi việc bạo thể mà chết.
“Mấy loại võ học của ngươi rất lợi hại nhưng lão phu tự hỏi có thể ngăn chặn tuyệt đỉnh Chiến Khí đã được lão phu rèn luyện suốt mấy ngàn năm qua?”
Nở nụ cười đầy tự tin, Bạch Hổ Thánh Chủ đảo khách vi chủ không tìm cách thoát thân nữa mà tiến đến ghì chặt ngược lấy Long, lão tự tin với kỳ công của mình sẽ làm đối phương phải khốn đốn.
“Ngăn chặn? Hahaha… Lão cẩu ngươi đánh giá bản thân hơi cao đấy?”
“HUYẾT SÁT ĐAO!”
“TỨ PHÁP DIỆT THẦN BẢO ĐIỂN – ĐỆ NHỊ THỨC!”
“HẠO KIẾP THIÊN MA!!”
“TRẢMMMMM!!!”
Hắc bào cùng tóc dài phần phật trong gió lớn, Long gầm lớn như mãnh thú cuồng nộ tỏa ra uy áp kinh thiên khiến Khô Lâu đảo rung lắc dữ dội, khuôn mặt hắn vặn vẹo đầy đáng sợ cùng đôi mắt hung tàn đến tột đỉnh khiến bất cứ kẻ nào nhìn đến cũng bị dọa đến phát run…
… và rồi…
… rốt cuộc Bạch Hổ Thánh Chủ cũng biết được cái cảm giác nguy hiểm mà lúc trước lão nhận thấy đến từ đâu…
“ROẸTTTT… ROẸTTT… ROẸTTTT…”
Từ trên trời cao, một thanh đại đao cứ thể cắm thẳng xuống như muốn xé rách thế gian này làm hai phần, đao là Huyết Sát Đao bị ma hóa thành một thanh hỗn thế ma đao, uy thế một đao này chẳng khác nào hạo kiếp ập xuống nhân gian, Hạo Kiếp Thiên Ma vận dụng Huyết Sát Đao chính là như vậy…
… nằm trong bộ võ học Tứ Pháp Diệt Thần Bảo Điển và là thức thứ hai thế nên Hạo Kiếp Thần Ma một chiêu này uy lực không phải đệ nhất thức Hủy Thiên Diệt Địa có thể so sánh được, áo nghĩa của nó không quá kỳ ảo mà ngược lại rất đơn giản, thứ gì đè nén càng nhiều lần thì lúc bùng nổ lại càng đáng sợ, Long điên cuồng áp súc bốn loại lực lượng của mình thành bốn quả boom khủng bố và cùng lúc khai hỏa để rồi đề thăng uy lực của Huyết Sát Đao lên bội phần…
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, để có thể tạo thành uy hiếp với một tên Vương Giả như Bạch Hổ Thánh Chủ thì Long quyết tâm áp súc lực lượng lên một con số không tưởng là trọn vẹn một vạn lần và đây cũng là ngưỡng vượt quá giới hạn mà cơ thể hiện tại của hắn có thể chịu đựng nỗi, xuất một kích này thì Long chắc chắn cũng bị trọng thương thế nên hắn mới không để tâm đến thủ đoạn của đối phương, đánh cuộc với vận mệnh mang tới cảm giác hưng phấn thật khó tả với một tên điên như hắn.
“Điên… Ngươi điên rồi sao? Nếu cứ như thế này thì chúng ta không kẻ nào có thể sống sót!”
Cảm giác được sức mạnh vượt qua mức khủng bố gấp nhiều lần của đao chiêu đang bổ xuống đầu mình mà Bạch Hổ Thánh Chủ trợn mắt gào lớn với Long, lão biết Ma Đế chắc chắn đã lựa chọn từ bỏ phòng ngự mới có thể hội tụ được cỗ lực lượng khủng khiếp đến cỡ đó, cả lão và hắn đều sẽ tổn hại nặng nề nếu tiếp tục duy trì trạng thái này.
“Sợ sao? Làm người ai cũng phải chết thế nên chết sớm một chút cũng đâu nhằm nhò gì, mười tám năm sau chúng ta hai người nhất định phải phân cao thấp một lần nữa đó lão huynh yêu dấu! À mà nhớ chọn nhà nào có điều kiện chút để đầu thai nếu không ta sợ rằng có cho lão thêm một trăm tám mươi năm cũng không đuổi kịp đệ nhất mỹ nam như ta đâu!”
Đau đớn đến run rẩy vì chín thành kinh mạch bên trong cơ thể bị xé nát bởi vô vàn Chiến khí xâm nhập và cắn trả khủng khiếp từ việc thi triển tuyệt học nhưng Long không hề để tâm mà nở một nụ cười dữ tợn với Bạch Hổ Thánh Chủ khiến lão trợn tròn mắt.
“ROẸTTT!!!”
Huyết Sát Đao ép xuống rồi, Hạo Kiếp Thiên Ma một kích này của Ma Đế tột độ khủng khiếp khi uy áp từ ma đao mỗi lúc lại tăng lên thêm một cấp độ, tứ đại thần công bốn loại lực lượng hòa quyện với nhau đến gần như hoàn mỹ đề thăng mức sát thương lên tới mức hủy diệt, sức mạnh cuồng bạo xé rách không gian thành một đường đen kịt kéo dài từ trời cao xuống đến mặt đất tạo thành khung cảnh cực kỳ diễm lệ và cũng thập phần kinh dị.
“KHỐN KIẾP!!! Chỉ còn một bước ngắn nữa ta sẽ đặt chân lên cảnh giới chí cực và cả cuộc đời ta đã hy sinh toàn bộ vì khoảnh khắc đó!”
“Không một kẻ nào có thể ngăn cản ta!”
“KHÔNG… MỘT… KẺ… NÀO!!!”
“RẶCCC… RẶCCC…”
Tại khoảnh khắc cuối cùng trước khi Huyết Sát Đao đâm xuống, Bạch Hổ Thánh Chủ rốt cuộc cũng làm ra quyết định, lão gào thét như một con thú dại trong khi vận lực xoắn nát hai cánh tay đang bị kìm hãm để thoát khỏi trói buộc… tiếp đó… cử động của vị Vương Giả cấp khiến bất cứ kẻ nào có tu vi đủ cao để quan sát được trận chiến cũng phải ngạc nhiên vì Bạch Hổ Thánh Chủ lại không lựa chọn né tránh sát chiêu của đối thủ…
“BẠCH HỔ THẦN CÔNG CHUNG CỰC THỨC – BẠCH HỔ HÓA Ư!!!”
Hai tay chỉ còn lại hai mẩu xương lồi lõm, Bạch Hổ Môn chi chủ hai mắt lập lòe thần mang sáng chói, từ người lão thả ra một cỗ khí tức tột đỉnh đáng sợ, từ sau lưng vị Vương Giả cấp vậy mà xuất hiện một đầu Bạch Hổ hết sức khủng bố, khủng bố đến nỗi chỉ vừa mới xuất hiện đã khiến mảnh không gian bao trùm Khô Lâu đảo rung lắc dữ dội cứ như muốn vỡ tan trước cỗ uy áp khủng khiếp kia.
“RẮCCC… RẮCCC… RẮCCC…”
“GRAOOOOO… GRAOOOO…”
Nứt rồi… vỡ rồi… không gian của mảnh thiên địa này rốt cuộc cũng không chịu nỗi sức mạnh của hai cỗ lực lượng đến từ hai siêu cấp tồn tại, Hạo Kiếp Thiên Ma sát chiêu chung cực của Long mạnh mẽ đến cấp độ hủy diệt nhưng tu vi mấy ngàn năm của Bạch Hổ Thánh Chủ đâu phải đùa, hư ảnh Bạch Hổ sau lưng lão ngẩng đầu hướng về phía Huyết Sát Đao đang ép xuống mà gào thét, mỗi tiếng gào từ con mãnh thú này cũng chính là cường đại Chiến Khí được áp súc lại hết sức kinh khủng, chỉ qua ba tiếng hét uy mãnh của Bạch Hổ mà Huyết Sát Đao đã chậm lại trông thấy…
“Khụccc… Khụccc…”
Rốt cuộc Long không thể chịu nỗi nữa rồi và hai dòng máu đỏ lóng lánh ánh vàng chảy dài nơi khóe miệng hắn, thân là kẻ thao túng sát chiêu nên dĩ nhiên bao nhiêu áp lực hắn đều hứng trọn vẹn, cứ mỗi tiếng gào của Bạch Hổ là vài phần kinh mạch cùng nội tạng bên trong cơ thể hắn lại bạo tạc một lần, đau đớn là không thể đo đếm nhưng khuôn mặt Ma Đế vẫn lạnh tanh không hề có một cái nhăn nhó, đôi mắt sâu thẳm tựa thâm uyên không thấy đáy của hắn vẫn nhìn đến Bạch Hổ Thánh Chủ chằm chằm, hắn biết đối phương chuẩn bị trả đòn…
Và…
… Long đã đúng!
“Có thể bức bản tọa xuất sử thứ này thì Ma Đế ngươi có chết cũng coi như lưu danh sử sách rồi nhãi con!”
“BẠCH HỔ THÁNH GIÁP!!! HỘ CHỦ!!!”
Dĩ nhiên cũng chịu áp lực không nhỏ đến từ sát chiêu của Ma Đế nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ lại tràn ngập tự tin vì lão tin chắc Ma Đế đã là đèn cạn dầu còn lão vẫn còn một tuyệt đại sát chiêu sau cùng, dưới bí thuật kỳ dị thì huyễn hóa Bạch Hổ thánh thú sau lưng lão đột nhiên tan biến thành một đoàn bạch vụ bao trùm lấy kẻ đứng đầu Bạch Hổ Môn và chỉ một sát na sau, trong tầm nhìn của hàng nghìn con ngươi đang trợn to là một chiếc áo giáp màu trắng bạc phát ra cuồn cuộn linh quang trọn vẹn sáu sáu ba mươi sáu vòng chói lóa cả thương thiên, mỗi vòng sáng tỏa ra thứ lực lượng cường đại đủ để trái tim trong lồng ngực mỗi tên võ giả đập nhanh như muốn nổ tung…
“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”
“RĂNGGG… RẮCCC… RĂNGGG… RẮCCC…”
Bạch Hổ Thánh Giáp vừa ra đã khiến Huyết Sát Đao như bị định trụ luôn tại không trung, ba mươi sáu vòng sáng hết đợt này đến đợt khác đánh tới hóa giải sức mạnh của thanh tuyệt thế thần binh, Hạo Kiếp Thiên Ma cực mạnh cơ mà dường như vẫn chưa đủ để hủy diệt lớp phòng ngự gần chạm đến ngưỡng chung cực của Bạch Hổ Thánh Giáp.
“Là Bạch Hổ Thánh Giáp trong truyền thuyết! Thứ đồ này vốn dĩ được nhắc đến trong sử sách của môn phái không ngờ lại có thật, Ma Đế đại nhân phải hết sức cẩn trọng bởi vì điều đáng sợ của bộ khải giáp thần bí này là ở chính giữa nó, Bạch Hổ Môn kỳ bảo – Bạch Hổ Thánh Kính!”
Đã ngồi lên thuyền giặc thì không thể quay đầu, Bành Tiêu Nhiễm lo lắng hướng về phía trước gào thét không ngừng, kỳ thật ở cấp độ của nàng thì vẫn chưa hiểu được Bạch Hổ Thánh Kính rốt cuộc có uy năng đáng sợ đến nhường nào nhưng nàng không tin rằng thứ đồ mà Thánh Chủ coi như mạng sống của mình lại có thể đơn giản.
“Hừ! Sau khi xử lý xong Ma Đế thì kẻ phải chết tiếp theo chính là nha đầu khốn kiếp nhà ngươi, uổng công bao nhiêu năm nay lão phu nuôi ong tay áo!”
Tức giận vì thuộc hạ trắng trợn làm phản hết lần này đến lần khác, Bạch Hổ Thánh Chủ nổi giận lôi đình thôi động biến chuyển bí thuật một lần nữa, đầu bạch hổ khắc họa chính giữa thánh giáp theo sự điều động của lão từ từ tách ra để nhường chỗ cho sự xuất hiện của một cái kính hết sức quỷ dị…
… kính hình tròn, gọng kính được chế tác tinh xảo thành hai đầu bạch hổ dữ tợn bao quanh nhưng mà mọi ánh mắt đều chú ý đến mặt kính, nó cũng trong suốt và phản chiếu lấy thế giới bên ngoài nhưng cái thế giới bên trong kính có gì đó khác lạ lắm, nó mờ ảo và tràn ngập một cỗ tang thương đến lạnh người… Bạch Hổ Môn kỳ bảo – Bạch Hổ Thánh Kính lại hiện thế sau mấy ngàn năm ngủ say rồi.
“LẤY LÃO PHU LÀ BẢN CHỦ NHÂN!!! HIỆU TRIỆU BẠCH HỔ THÁNH KÍNH!”
“NGHỊCH LUÂN CHUYỂN LỰC!!!”
“ROẸTTT… ROẸTTT… ROẸTTT…”
Bốn tiếng hống của Bạch Hổ Thánh Chủ chấn động không gian chính là khởi đầu cho sự biến chuyển nơi chiến trường của hai đại cao thủ, ba mươi sáu vòng sáng bao quanh người lão đột nhiên rút về dung nhập vào thánh kính và cứ nuốt mỗi một vòng sáng thì kiện chí bảo này xoay tròn nhanh hơn.