Phần 27
“Thánh Chủ cao quý, thuộc hạ bên dưới báo về Tào Hùng thân là Bạch Hổ Môn phó môn chủ lại lâm trận bỏ chạy, hắn còn dẫn thuộc hạ tiến về phía mật địa với ý đồ bất chính, mong ngài định đoạt!”
Không dám tiếp tục ngồi trên ghế vàng, Bành Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng đến trước mặt Bạch Hổ Thánh Chủ bẩm báo một cách cung kính, nàng thật không hiểu sao sự xuất hiện của Thánh Chủ cũng là người mà nàng đã cúc cung tận tụy phụng sự bao năm qua lại không khiến nàng vui mừng mà còn ngược lại có một chút gì đó thất vọng… Thánh Chủ có thể tự mình tỉnh lại từ bên trong quan tài đá chứng tỏ lão vẫn một mực vẫn quan sát Bạch Hổ Môn và để Bạch Hổ Môn loạn đến hiện tại minh chứng cho chuyện lão không hề để tâm đến sự tồn vong của môn phái này, đã có thể tạo nên một cái Bạch Hổ Môn thì lão cũng có thể tạo ra cái thứ hai, thứ ba cùng một vị môn chủ mới không phải sao?
“Không cần phải để tâm đến lũ kiến hôi đó, ngươi đem hai con đàn bà mà đám rác rưởi kia bắt nhầm đến tạ lỗi với Ma Tông, chúng có yêu cầu gì đều đáp ứng!” Chắp tay sau lưng đầy tự tin, Bạch Hổ Thánh Chủ lạnh giọng hạ lệnh kèm theo uy áp đáng sợ khiến bất cứ ai ở đây đều biết không thể chối từ mệnh lệnh này.
Rùng mình trước mệnh lệnh của Thánh Chủ, Bành Tiêu Nhiễm không khống chế được thân thể run rẩy vì nàng biết suy nghĩ của mình đã đúng, lão không để tâm đến sự suy vong của cái môn phái mà nàng đổ hết tâm huyết vào gìn giữ bao năm qua.
“Thánh… Thánh Chủ… chúng ta không phản kích lại?”
Đồng dạng cũng thất vọng như Bành Tiêu Nhiễm, Đại trưởng lão run rẩy và không khống chế được cảm xúc mà thốt lên lời.
“Hử?”
“Oanhhhh… Oanhhh… Rănggg… Rắcccc…”
Vẫn bộ giáng chắp tay sau lưng đầy cao ngạo, Bạch Hổ Môn Thánh Chủ quay người nhìn về phía Đại trưởng lão trừng mắt kèm theo uy áp nặng nề như mười ngọn thần phong cùng đổ ập xuống làm đại điện theo đó muốn nổ tung, chỉ trong một khoảnh khắc từng đốt xương trong người Đại trưởng lão rung lắc dữ dội, máu tươi trào ra từ hàng vạn các lỗ chân lông biến lão thành một huyết nhân đích thực, cái chết chưa bao giờ cận kề lão đến vậy.
“Không… không thể…”
Biết Đại trưởng lão trung thành với môn phái như thế nào nên Bành Tiêu Nhiễm làm sao có thể trơ mắt nhìn lão chết đi, nàng hốt hoảng lao đến và không ngừng gào thét trong tuyệt vọng cùng tức giận khôn cùng.
“Một lũ phế vật!”
Nhìn Bành Tiêu Nhiễm lao đến chỗ Đại trưởng lão như một con thiêu thân, Bạch Hổ Môn Thánh Chủ tức giận gầm gừ nhưng kỳ lạ lại cứ thế mà triệt tiêu uy áp, có vẻ như nàng vẫn còn một chút hữu dụng với lão chăng?
“Hàn gia gia… Hàn gia gia… ông không thể chết… tuyệt đối không thể chết…”
Việc Thánh Chủ thu hồi uy áp không khiến Bành Tiêu Nhiễm bận tâm vì cho dù lão có làm hay không thì nàng cũng sẽ lao đến chỗ Đại trưởng lão, thân hình mềm mại nhẹ nhàng ôm chầm lấy cỗ thân xác giờ đây đã gầy gò và thấm đẫm máu tươi tanh nồng mà gào lên trong phẫn uất, nước mắt cứ thế chảy dài trên đôi gò má kỳ lạ thay lại không khiến mỹ nhân xấu đi mà ngược lại còn mang tới một vẻ đẹp đầy dụ hoặc… trong cái đẹp hiện tại của Bành Tiêu Nhiễm, người ta cảm giác được sự u buồn, phẫn nộ, tuyệt vọng và bi ai, bất cứ nam nhân nào nhìn đến nàng vào lúc này đều sẽ phát sinh suy nghĩ phải bảo hộ lấy tâm hồn tổn thương kia bằng bất cứ giá nào.
“Môn… môn chủ, lão già này đã không thể tiếp tục đồng hành cùng người nữa rồi… nghe được… nghe được hai chữ gia gia này thì Hàn Công đã không còn gì nuối tiếc trên cõi đời này… bảo trọng… sống vì mình… nhất định… nhất định…”
Sức mạnh của Vương Giả cấp không phải chuyện đùa và Đại trưởng lão thừa biết mình không thể tránh khỏi cái chết, lão cố gắng vận dụng toàn bộ lực lượng ít ỏi còn lại để ghi nhớ khuôn mặt kiều diễm của Bành Tiêu Nhiễm và mở miệng thì thào lời sau cùng, chữ cuối phát ra cũng là lúc thân xác lão bắt đầu nguội lạnh trong tay nàng.
“Hàn gia gia!!!”
Cái chết của lão già có thể xem là người thân duy nhất của mình trên thế giới này khiến Bành Tiêu Nhiễm thật không thể chịu đựng nỗi, nàng gào thét điên cuồng và vận chuyển hết thảy mười hai thành công lực đẩy lực lượng sang người Đại trưởng lão bất chấp mọi hậu quả, thân xác gầy gò của Hàn Công tiếp nhận lực lượng của Cường Giả cửu cấp đỉnh cao nhanh chóng phình to ra, tử khí tạm thời bị đẩy lùi thế nhưng đó cũng là tất cả những gì Bành Tiêu Nhiễm có thể làm được, sinh mệnh lực và linh hồn của Đại trưởng lão đã bị tổn thương nặng nề nên chỉ bằng lực lượng đơn thuần sao có thể khôi phục lại được đây?
“Thánh… Thánh Chủ, cầu mong người cứu lấy Đại trưởng lão, nô tài nguyện cả đời làm trâu làm chó phục tùng dưới chân ngài!”
Lực lượng tiêu hao quá độ khiến gương mặt Bành Tiêu Nhiễm trắng bệch, nàng biết mình không thể cứ duy trì trạng thái này và kẻ có thể cứu lấy Hàn Công lúc này chỉ có một mình Thánh Chủ mà thôi, ép chế tức giận và bỏ qua liêm sĩ, mỹ nhân hướng đến chỗ Thánh Chủ mở miệng cầu xin.
“Ngu ngốc, bản Thánh Chủ sao có thể vì một kiến hôi lại đi tiêu tốn lực lượng huống hồ từ trước đến nay ngươi không phải là cẩu nô tài của lão phu hay sao? Nếu không có Bạch Hổ Môn này thì không biết chừng súc sinh nhà ngươi còn đang lăn lộn ở xó xỉnh nào ở thế giới ngoài kia đấy. Đừng có biết một mà không biết hai, mau dẫn hai con đàn bà kia trao trả cho Ma Tông tránh cho chậm trễ thời gian!”
Khinh thường lời thỉnh cầu của Bành Tiêu Nhiễm, Bạch Hổ Môn Thánh Chủ lạnh giọng quát với lời lẽ đầy sỉ nhục, trong mắt lão thì một Môn Chủ như nàng chẳng có chút giá trị nào ngoài việc thay lão điều hành cái môn phái này để thu thập tài nguyên về phục vụ cho lão, hiện tại nàng có thể sống chính là vì tư cách thương thảo với Ma Tông tại Bạch Hổ Môn chỉ có mỗi một mình nàng mà thôi, về phần lão thì làm sao có thể bỏ qua mặt mũi mà thỉnh cầu Ma Tông hay Ma Chủ được đây?!
“Kenggg… Kéttt… Kengggg… Kétttt…”
Cắn chặt hàm răng trắng ngà đến nỗi phát ra những tiếng ma sát rợn người, khuôn mặt xinh đẹp của Bành Tiêu Nhiễm từ lúc nào đã nổi đầy gân xanh dữ tợn và hai mắt nàng cũng tràn ngập những mạch máu vỡ tan, lửa giận đã bốc lên đỉnh điểm nhưng lý trí vẫn giúp nàng không phát ra những lời xúc phạm đến lão già khốn kiếp trước mặt, nàng biết lão đang cần đến mình và nàng phải cứu lấy Hàn Công.
“Thánh Chủ, muốn ta đi thương lượng với Ma Tông thì ngài phải cứu Hàn Công!”
Vẫn điên cuồng đưa lực lượng vào người Đại trưởng lão, Bành Tiêu Nhiễm cười lạnh nói khiến khuôn mặt của Bạch Hổ Môn Thánh Chủ băng lạnh hơn bao giờ hết, lão nheo mắt nhìn đến chỗ hai con kiến hôi cách mình không xa và khóe miệng theo đó nhếch lên một đường cong kỳ quái, Bành Tiêu Nhiễm mẫn cảm phát giác được một tia sát khí từ ánh mắt kia nhưng nàng bất chấp tất cả, phía trước và cả phía sau nàng đều là tử lộ nên nàng còn phải sợ hãi nữa sao?
“Được! Như ngươi mong muốn!”
Thừa hiểu mình tiếp tục dồn ép cũng không thể khiến Bành Tiêu Nhiễm tuân lệnh nên Bạch Hổ Môn Thánh Chủ băng lạnh nói kèm theo một chưởng ấn đánh lên người Hàn Công, chỉ trong một sát na làn da đang nguội lạnh của lão theo đó lấy lại được cái ấm nóng của người sống và sinh cơ một lần nữa bùng lên trong cỗ thân xác già nua có điều vì linh hồn đã tan biến một phần nên lão vẫn còn đó hôn mê chưa thể tỉnh lại.
“Linh hồn lão đã bị tổn hại và muốn khôi phục cần phải can thiệp vào quy tắc do đại tự nhiên định ra, tiếc rằng lão phu hiện tại chưa trở lại thời kỳ toàn thịnh và phía trước còn đó địch nhân khó lường nên việc này phải xem ở ngươi thể hiện thế nào rồi!”
Tán đi công lực, Thánh Chủ nhìn Bành Tiêu Nhiễm cười nhạt nói, lời của lão nửa thật nửa ngờ nhưng nàng biết mình không thể tiếp tục dồn ép một tồn tại Vương Giả cấp.
“Cảm tạ Thánh Chủ đã ra tay cứu giúp, nô tài nhất định sẽ khiến ngài hài lòng!”
Để thân hình Đại trưởng lão xuống, Bành Tiêu Nhiễm lạnh nhạt nói để rồi cứng cỏi đứng dậy tiến về phía cửa ra, không ai biết trong đầu người đẹp đang suy tính điều gì.
“Hừ… một đám sâu bọ, nếu không phải hòn đảo này còn có tác dụng với ta thì bản tọa đã sớm một chưởng nhấn chìm hết thảy thành hư vô rồi… Ma Tông… Ma Chủ… mối thù phá hỏng đại sự của Nhạc Phi Hổ này đợi đến lúc ta hồi phục đến đỉnh phong thì tính toán cả gốc lẫn lãi một lần đi!”
Dõi theo bóng hình thướt tha của Bành Tiêu Nhiễm, Bạch Hổ Thánh Chủ – Nhạc Phi Hổ thầm thì những lời mà chỉ một mình lão nghe thấy, có vẻ như việc lão bất đắc dĩ hồi tỉnh đã khiến công lực của lão chịu tổn hại không nhỏ.
…
Một canh giờ sau…
Khô Lâu đảo.
“Uuuu… Uuuu… Uuuu…”
Những cơn gió lạnh mang theo cái mùi vị mằn mặn của biển cả thổi đến từng ngóc ngách của hòn đảo rộng lớn ấy thế mà không thể xua tan đi mùi tanh tươi của thịt vụn mà máu tươi đang bốc lên ngùn ngụt khi bên dưới mặt đất là chồng chất từng lớp thi thể trải dài như thể không có điểm kết thúc, Bạch Hổ Môn quá chín thành võ giả đều đã phải chôn thây dưới bàn tay của hơn một trăm Ma Lang đầy tàn độc, duy chỉ có Tam trưởng lão cùng hơn năm mươi nữ đệ tử xinh đẹp tuyệt mỹ may mắn được tha cho tội chết.
“Tà Tôn đại nhân, chúng ta khi nào đánh đến tổng bộ Bạch Hổ Môn?”
Ở phía sau đội ngũ Ma Tông là hơn một nghìn võ giả giang hồ vừa trải qua cuộc chiến tàn khốc trên biển, nhìn đến cả một vùng biển rộng bị nhuộm đỏ và vô số các bộ phận thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước mà có kẻ không thể tin được chính mình vừa trải qua cuộc chiến đẫm máu đó, hải tộc thật sự áp đảo về quân số nhưng đáng tiếc là thủ lĩnh của chúng lại chết quá sớm nếu không phần thắng thuộc về bên nào còn chưa thể đoán định. Người lên tiếng là một lão giả cũng là một trưởng môn phái tầm trung có tên Vạn Kiếm Môn tại giang hồ, có vẻ như sợ Ma Tông lật lọng nên sau lưng lão là một cái bao bố phình to còn đang nhỏ máu lỏng tỏng theo mỗi bước chân của lão, bên trong bao bố là gì thì dùng đến đầu gối cũng biết ắt hẳn là chiến lợi phẩm của lão trong cuộc chiến vừa rồi.
“Không cần, đối phương đã đến rồi!”
Cắm đại kỳ uy vũ trên mặt đất, Tà Tôn cười nói làm mọi người sững sờ và rất nhanh chúng nhận ra một đám người từ phía tổng bộ Bạch Hổ Môn đang chầm chậm tiến đến, họ mặc sắc phục đặc trưng của Bạch Hổ Môn và đi đầu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp mà không ai khác chính là Bành Tiêu Nhiễm.
“Là Môn Chủ, nàng thế mà đến đây!” Nhận ra bóng hình của Bành Tiêu Nhiễm, Bạch Hổ Môn Tam trưởng lão thốt lên.
“Đại nhân, có vẻ như chúng muốn thương thảo!” Đến bên cạnh Tà Tôn, một Ma Lang đầu lĩnh cũng là siêu cấp cao thủ nhẹ giọng nói.
“Tùy cơ ứng biến, ngươi cũng cảm giác được cỗ khi tức ban nãy?”
Gật nhẹ đầu đồng tình, Tà Tôn ngưng trọng đáp, sở dĩ hắn không dẫn Ma Lang tiến đánh lên Bạch Hổ Môn tổng bộ là vì hắn cảm giác được cỗ khi tức mà ban nãy Thánh Chủ thả ra dọa sợ đám người hải tộc và sau này là trừng phạt Hàn Công, vốn là phân thân của Long nên dĩ nhiên Tà Tôn biết được phía sau Bạch Hổ Môn có thể có Vương Giả, tự tin vào thực lực bản thân nhưng sát thần không ngu muội đến mức cho rằng mình có thể đối chọi lại tồn tại bậc này và Ma Lang cũng vậy, Ma chủng bên trong người các nàng cũng vô phương giúp các nàng sống sót trước sức mạnh siêu cường của Vương Giả cấp.
“Mọi chuyện đều do đại nhân định đoạt!”
Xác nhận trùng suy đoán với Tà Tôn, Ma Lang đầu lĩnh quả quyết nói và lùi về phía sau, từ khi đầu nhập vào dưới trướng nam nhân kia thì nàng thật rất tin tưởng vào những gì hắn quyết định, lần này hắn đã chỉ định Tà Tôn lãnh đội thì nàng sẽ vui vẻ phục tùng bất cứ mệnh lệnh nào.
…
“Môn… Môn Chủ… bọn họ… bọn họ đều chết cả rồi…”
“Chúng ta sẽ chết sao Môn Chủ?”
Theo lệnh Thánh Chủ, Bành Tiêu Nhiễm bất đắc dĩ tổ chức một đội ngũ đơn sơ khênh hai chiếc kiệu long trọng tiến về phía bãi biển rộng lớn phía trước Khô Lâu đảo, đội hình ngoài nàng thì chỉ có mười hai đệ tử Bạch Hổ Môn vì lúc trước chịu ân huệ của nàng mà tình nguyện đi theo còn lại toàn bộ đã tìm cách tháo chạy khỏi hòn đảo tang thương này rồi…
… càng đến gần bãi biển lại càng nhìn rõ những đống thi thể còn đó mang theo sắc phục Bạch Hổ Môn và một vùng biển đẫm máu ngoài xa khiến đám đệ tử Bạch Hổ Môn lạnh run, đã quyết định theo Môn Chủ chứng tỏ chúng không sợ chết nhưng đến khi nhìn rõ hai chữ Ma Tông trên ngọn đại kỳ uy vũ và tràng cảnh tàn khốc đến cùng cực mà trong cuộc đời chúng chưa từng dám mơ đến thì không có một ai có thể ngăn cho nỗi sợ bùng phát, đến Bành Tiêu Nhiễm tuy đã chuẩn bị tâm lý cũng phải nắm chặt tay cắm sâu móng tay vào da thịt để áp chế nỗi sợ đang dâng lên.
“Yên tâm, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”
An ủi lúc này là vô nghĩa, Bành Tiêu Nhiễm giương đôi mắt trong trẻo nhìn lấy từng gương mặt bên cạnh mình mà quả quyết nói khiến mười hai đệ tử Bạch Hổ Môn theo đó dâng lên một cỗ dũng khí kỳ lạ… đúng… sống cùng sống, chết cùng chết.
…
“Tại hạ Bạch Hổ Môn Môn Chủ – Bành Tiêu Nhiễm hoan nghênh các vị đã đến Khô Lâu đảo!”
Dẫn đầu đội ngũ ít ỏi tiến đến, ngay khi giáp mặt Tà Tôn cùng đám cao thủ phía sau thì Bành Tiêu Nhiễm chắp tay hành lễ nói, thái độ của nàng không sợ hãi cũng không xiểm nịnh lấy lòng khiến mọi người bất ngờ, có thể trong hoàn cảnh này tỏ thái độ như vậy chứng tỏ nữ nhân này không tầm thường.
“Ta trước nay không nhiều lời, trong kiệu chính là hai vị phu nhân mà các ngươi bắt?” Vẫn bộ mặt lạnh lùng, Tà Tôn trầm ngâm mở miệng.
“Chính là!”
Đối diện với một tôn sát thần lấy giết chóc làm thú vui như Tà Tôn thì Bành Tiêu Nhiễm cũng không dám dài dòng, nàng khoác tay ra hiệu cho đám đệ tử để chúng vén tấm màng che kiệu lên, khuôn mặt của Hứa Tình cùng Địch Lệ Nhiệt nhanh chóng lọt vào mắt hết thảy võ giả đang có mặt tại đây, cả hai nàng đều đang chìm trong giấc ngủ say.
“Là một loại thảo dược giúp các nàng tạm thời chìm vào giấc mộng, không hề có hại!” Bành Tiêu Nhiễm giải thích sợ Tà Tôn hiểu lầm.
“Các ngươi đi đón hai vị phu nhân trở về!”
Thả ra cường đại khí tức cảm nhận lấy thân thể hai người Hứa Tình để đảm bảo không có bẫy rập nào xong thì Tà Tôn mới hạ lệnh cho Ma Lang phía sau.
“Tuân mệnh!”
Ngay tức thì bốn Ma Lang chia làm hai đường thoắt ẩn thoắt hiện tiến đến hai cỗ kiệu và khi đám đệ tử Bạch Hổ Môn còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tình cùng Địch Lệ Nhiệt đã biến mất từ khi nào không hay, bốn cộng hai là sáu thân ảnh cứ thế tiêu thất tại Khô Lâu đảo mà trở về đội thuyền phương xa.
“Người đã trả, Bạch Hổ Môn cũng đã bị đồ diệt quá chín thành, tài nguyên bên trong phái các vị có thể tùy tiện lấy đi, Tiêu Nhiễm chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ mong đại nhân truyền lời cho Ma Đế cao quý!”
Mười móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tứa ra không ngừng nhưng Bành Tiêu Nhiễm không quan tâm, nàng chỉ là đang áp chế cảm xúc để lấy dũng khí mở miệng vì biết đây chính là thời điểm quyết định mình phải chết hay tiếp tục được sống.
“Là tha cho các ngươi và rút khỏi Khô Lâu đảo sao?”
Rất thưởng thức nữ nhân có bản lĩnh trước mặt, Tà Tôn cười nhạt hỏi, mục đích của Ma Đế không đơn thuần chỉ là trả thù mà hắn xa xa còn có tham vọng lớn hơn nhiều, là phân thân nên con hàng này sao không hiểu tích cách của bản thể được chứ.
“Không… Tiêu Nhiễm muốn đánh cược một chuyện! Năm năm… không… là hai năm, chỉ cần cho ta cơ hội nắm quyền thì trong vòng hai năm thôi Ma Tông sẽ nhất thống giang hồ Trung Hoa!”
Lời Bành Tiêu Nhiễm vừa nói ra cũng là lúc hết thảy võ giả kể cả cao thủ Ma Lang hay các môn phái trong giang hồ đều phải há hốc mồm… nữ nhân này… lá gan nàng quả thật không nhỏ, vừa mở miệng ra đã muốn lãnh đạo Ma Tông.
“To gan!”
Thân là nữ nhân cũng là một phần tử tinh anh của Ma Tông nên Ma Lang đầu lĩnh sao có thể chịu được, nàng ngay lập tức quát lớn cùng với đó thả ra cường đại tu vi đánh bay Bành Tiêu Nhiễm ra phía sau như diều đứt dây, máu tươi chảy dài bên khóe miệng mỹ nhân làm không ít nam nhân nổi lên cảm xúc muốn che chở nhưng nực cười lại không có đủ can đảm.
“Thú vị… thật sự thú vị… ta muốn hỏi sự can đảm và tự tin của ngươi đến từ đâu? Còn tồn tại đằng sau Bạch Hổ Môn? Ngươi dám nói ra điều đó chứng tỏ đã sẵn sàng tâm lý phản nghịch lại môn phái và thứ lỗi cho ta nói thẳng, chúng ta những người ở đây không kẻ nào có thể bảo hộ cho tính mạng của ngươi nếu người kia ra tay đâu!” Khoác tay ngăn lại Ma Lang đầu lĩnh, Tà Tôn băng lãnh nói.
“Hahaha… Tại sao ta làm phản ư? Đơn giản là ta không muốn tiếp tục cống hiến cho kẻ coi mình như là rác rưởi không hơn, Tà Tôn ngài đã nhận biết sự tồn tại của Thánh Chủ mà vẫn còn can đảm đứng đợi ở chỗ này chứng tỏ ngài tự tin có thể chống lại lão không phải sao? Cuối cùng là sự tự tin của ta đến từ đâu? Hãy để thời gian chứng minh đi vì có giải thích cũng vô ích.”
Quẹt lấy máu nơi khóe miệng, Bành Tiêu Nhiễm dưới sự giúp sức của hai tên đệ tử mới có thể đứng dậy nhưng lời nói của nàng vẫn rất rõ ràng và đanh thép đúng như tính cách bên trong con người nàng.
“Lũ súc sinh chết tiệt, muốn làm phản cũng phải xem ngươi có đủ bản lĩnh không đã!”
“ROẸTTT… ROẸTTT… ẦMMM… ẦMMM…”
Thân là Vương Giả nên Bạch Hổ Thánh Chủ tất nhiên biết được mọi diễn biến trên đảo tuy nhiên lão không thể ngờ một con kiến hôi như Bành Tiêu Nhiễm có thể phản bội mình một cách quang minh chính đại đến vậy, đó là một sự sỉ nhục không thể nào chấp nhận được với một tồn tại ở đẳng cấp chung cực như lão và chỉ trong một sát na thôi toàn bộ phiến không gian trên đỉnh đầu Bành Tiêu Nhiễm đã bị một hư ảnh bàn tay khổng lồ che kín, chỉ hời hợt một chưởng của Vương Giả thôi cũng đủ để thiên địa rung chuyển.
“Khặc khặc… không ngờ… thật không ngờ… cỗ sức mạnh này thật khiến người ta si mê mà, Tà Tôn này vẫn luôn mong chờ được trực tiếp cảm thụ lực lượng của Vương Giả cấp và hôm nay chính là cơ hội trời cho đối với ta… Hahaha!”
“Oanhhh!!!”
Mặc kệ Bành Tiêu Nhiễm cùng Bạch Hổ Thánh Chủ đang diễn trò gì trước mặt mình, Tà Tôn đã bị một chưởng này của lão thu hút và hắn không ngần ngại lao đến thay Bành Tiêu Nhiễm đón đỡ cỗ lực lượng này bất chấp việc mình có thể bị chấn nát thành bánh thịt, muốn trở thành Vương Giả nhất định phải hiểu hai chữ đó được tạo ra như thế nào và không phải ai cũng đặc biệt như Long nên Tà Tôn càng phải mạo hiểm và cố gắng nhiều hơn bản thể gấp bội phần.
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG – TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”
“CỬU U BÁ THỂ QUYẾT – TAM U TÀ THỂ!!!”
“VÔ NGÃ KIẾM – LÔI ĐÌNH TÀN ẢNH!!!”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Vận dụng hết thảy mười hai… không… là mười ba thành công lực, nếu xếp hạng điên cuồng thì Tà Tôn sẽ không thua bất cứ tên biến thái nào trên thế giới này khi hắn vậy mà đốt chảy cả bổn nguyên Ma Chủng trong người mình hay chính là cội nguồn sinh ra hắn để có thêm một thành lực lượng đón đỡ chưởng lực của Bạch Hổ Thánh Chủ, thất bại đồng nghĩa với chuyện vĩnh viễn tan biến khỏi thế gian này nhưng Tà Tôn vẫn muốn đánh cược vì hắn muốn mình có đủ tư cách làm cái bóng của bản thể.
“UỲNHHH… UỲNHHH… RĂNGGG… RẮCCC…”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
Sau quyền là kiếm, sau kiếm là quyền… mỗi đòn toàn lực của Tà Tôn đánh ra lại vang lên một tiếng nổ vang trời kèm theo đó một đầu vết rách kéo dài nơi không gian mà hai cỗ lực lượng va chạm, sóng xung kích mang theo lực lực cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng chấn vỡ đại địa bên dưới sụp đổ hết lớp này đến lớp khác khiến Khô Lâu đảo rung chuyển như thể muốn tan vỡ… về phần Bành Tiêu Nhiễm cùng đám thủ hạ sau lưng Tà Tôn nếu không nhờ có một Ma Lang siêu cấp cao thủ đến hỗ trợ thì sợ rằng đã bị ép thành thịt vụn từ lúc nào không hay mất.
“Mạnh… mạnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác bất lực… nhưng ta sẽ không thua… chí ít ở lần này…”
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ THẤT TẦNG – SƠ GIAI CHIẾN VĂN!”
Lực lượng tiêu hao đến tám thành nhưng đại chưởng của Bạch Hổ Thánh Chủ vẫn như cũ áp xuống khiến Tà Tôn liều lĩnh xuất sử thủ đoạn cuối cùng cũng là mở ra tầng thứ bảy của Dịch Cân Kinh khi chưa luyện đủ một trăm lẻ tám đại huyệt ở tầng thứ sáu, cơ thể hẳn nhanh chóng phình ra rồi lại xẹp xuống bởi sự biến đổi của thiên địa chi khí bên trong cơ thể, sức mạnh của của sát thần chỉ trong phút chốc đề thăng không dưới ba lần nhưng nếu để ý kỹ thì có thể nhận ra cơ thể hắn đang từ từ phân giải thành hỗn độn vì không thể chịu đựng nỗi áp lực của kỳ công, con đường tắt bao giờ cũng nhanh hơn nhưng lại tiềm ẩn nguy hiểm hết sức to lớn.
“VÔ NGÃ KIẾM – HUYỀN ẢNH DIỆT THIÊN!!!”
Nắm chắc lấy Minh Hỏa Thần Kiếm đang bốc lên ngùn ngụt Tro sắc hỏa diễm, sau một tiếng hét dài như dã thú gào rống thì Tà Tôn nhắm thẳng vào chưởng ấn của Bạch Hổ Thánh Chủ mà điểm tới một kiếm tuyệt thế, hết thảy sức mạnh của sát thần đều tập trung tại một kiếm này, cuồn cuộn thiên địa chí khí từ Dịch Cân Kinh đệ thất tầng cùng kiếm khí sắc bén đến tận cùng theo thần kiếm xuyên thẳng qua không gian vẽ ra một đường sáng chói mắt nơi không gian trên cao làm hết thảy võ giả bên dưới sững sờ.
“ROẸTTT… ROẸTTT… OÀNHHH… OÀNHHH… PHỪNGGG… PHỪNGGG…”
Thiên địa rung chuyển, bát hoang sụp đổ, Minh Hỏa Thần Kiếm mũi kiếm vậy mà tại hư ảnh bàn tay kia điểm ra được một đạo vệt nứt, tro sắc hỏa diễm thẩm thấu không ngừng thiêu đốt lực lượng của Bạch Hổ Thánh Chủ khiến vết nứt kia nhanh chóng lan tràn ra khắp bàn tay khổng lồ.
“PHANHHH!!!”
Hỏa diễm bốc lên ngập trời, chỉ trong thoáng chốc toàn bộ chưởng ấn của Bạch Hổ Thánh Chủ vậy mà bị nhấn chìm trong ngọn lửa tro sắc của Minh Hỏa Thần Kiếm, rốt cuộc sau một tiếng nổ tung như thiên lôi oanh phá thì hư ảnh bàn tay khổng lồ kia cũng tan biến nơi bầu trời trên cao, từ đầu đến cuối nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh đến nỗi đám võ giả giang hồ còn chưa kịp nhận biết được chuyện gì vừa diễn ra trước mặt mình.
“Rầmmmm…”
“Khặc khặc… Thành công… lão tử rốt cuộc cũng thành công…”
Rơi xuống mặt đất một cách vô lực, Tà Tôn hiện tại đến một ngón tay cũng không thể cử động khi sức cùng lực kiệt cơ mà khuôn mặt hắn lại hết sức hưng phấn khi thành công hóa giải chiêu thức của một tôn Vương Giả cường hãn tuyệt luân như Bạch Hổ Thánh Chủ cho dù đó chỉ là tùy tiện một chưởng của lão mà thôi, quan trọng hơn hết là sau lần đụng độ này sát thần đã cảm nhận được một chút cái gì gọi là Vương Giả chân chính.
“Ma Tông…”
Khói bụi vừa tan cũng là thời điểm một lão già với bộ sắc phục hoa lệ được tô điểm bởi một đầu bạch hổ thập phần dữ tợn hiện ra trước tầm mặt mọi người, kẻ đến dĩ nhiên là tác giả của một chưởng vừa bị Tà Tôn oanh phá, Bạch Hổ Thánh Chủ – Nhạc Phi Hổ. Giương mắt nhìn lấy Tà Tôn nằm dài trên mặt đất sau khi đón đỡ của một chưởng của mình mà Nhạc Phi Hổ không thể không cảm thán nên lời, Ma Tông có được cao thủ bậc này thì tương lai sợ rằng lão muốn báo thù cũng không dễ dàng.
“Thánh Chủ… lão chính là Bạch Hổ Thánh Chủ!”
Núp sau lưng Ma Lang cao thủ, Bành Tiêu Nhiễm chỉ vào Nhạc Phi Hổ gào lên, nàng không quên dành cho lão một ánh nhìn hận thù đến xương tủy, chưa bao giờ trên cõi đời này nàng lại căm hận một người đến như vậy.
“Súc sinh, hôm nay trời có sập thì lão phu cũng phải tiễn ngươi xuống địa ngục đoàn tụ với lũ rác rưởi kia, một cái Bạch Hổ Môn nho nhỏ trong mắt lão phu cũng chỉ là món đồ chơi có thể tùy tiện tạo ra bất cứ lúc nào hiểu không?”
Sự tồn tại của Bành Tiêu Nhiễm chính là sự sỉ nhục với Nhạc Phi Hổ, lão bỏ qua mặt mũi tiếp tục xuống tay với nàng một lần nữa và lần này là trực tiếp tiến đến, tu vi Vương Giả cấp bùng nổ biến lão trở thành chúa tể của phiến không gian này và khi Ma Lang cao thủ còn chưa kịp phản ứng thì Bành Tiêu Nhiễm cứ thế đã bị chụp vào trong tay Nhạc Phi Hổ, cái cổ trắng ngần của người đẹp bị bàn tay cứng hơn gọng sắt vạn lần bóp chặt, lão muốn nàng cảm thụ được cái chết một cách chậm rãi như một cách trừng phạt kẻ dám phản bội mình.
“Khặc khặc… ngươi sẽ bỏ qua một nữ nhân như vậy sao?”
Nằm trên mặt đất, Tà Tôn nhìn Nhạc Phi Hổ đày đọa Bành Tiêu Nhiễm bằng ánh mắt vô cảm vì hắn với nữ nhân không có bất cứ cảm xúc nào duy có điều hắn biết từ đầu đến cuối vẫn luôn có một đôi mắt quan sát đến nơi này… kẻ đó… lại rất coi trọng nữ nhân…
Và…
… Tà Tôn đã đúng.
“LÃO GIÀ! NỮ NHÂN NÀY TA THU!”
Hết sức bá đạo, vô cùng cuồng ngạo, một giọng nói cứ thế xuất hiện từ trên trời cao xa xăm chấn rung màng nhĩ hết thảy mọi người có mặt tại Khô Lâu đảo trong đó có Nhạc Phi Hổ khiến lão giật mình… phải… chính là giật mình, trong suốt cuộc đời uy phong lẫm liệt của mình lão chưa từng gặp một kẻ ngông cuồng đến thế cho dù là ở Đông Phương gia tộc thế nhưng rất nhanh sau đó lão đã hiểu vì sao kẻ kia có được bản lĩnh đó…
“UUUU… UUUU… UUUU…”
“GRAOOO… GRAOOO… GRAOOO…”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Khủng bố… khủng bố đến không thể tưởng tượng nỗi bởi sự xuất hiện của hàng loạt đạo long ngâm chấn động thương khung kèm theo trùng trùng điệp điệp ma khí che phủ lấy bầu trời khiến thiên địa trở nên tối tăm hơn hơn bao giờ hết, kẻ nào cũng có cảm tưởng phảng phất như tận thế hàng lâm tại thế gian này.
“RĂNGGG… RẮCCC…”
Không gian rắn chắc cứ thế bị xé rách ra một đạo vết rách và tiếp ngay sau đó là xuất hiện của một đầu quái vật đen kịt đầy đáng sợ kèm theo uy áp kinh thiên như thể muốn hủy diệt tất thảy mọi thứ, quái vật quá đỗi khổng lồ đến nỗi phải mất vài hơi thở đám võ giả mới nhận ra đó là một đầu thần long được huyễn hóa từ hắc khí tà dị, trên đỉnh đầu nó là một thân ảnh mờ ảo đầy cao ngạo…
… hắc y vũ động, tóc đen dài cuồng loạn sau đầu, song long hộ thể tuyệt đối uy vũ và hơn hết là cỗ khí tức vừa hung mãnh như chiến thần hạ phàm lại vừa tà dị như hỗn thế ma vương giáng lâm… tuy không nhìn rõ khuôn mặt kia nhưng trong đầu toàn bộ võ giả đều cùng nhau nghĩ đến một người…
“THẾ GIAN ĐỆ NHẤT HUNG THẦN!”
“GIANG HỒ SIÊU CẤP TỒN TẠI!”
“MA TÔNG CHI CHỦ!”
“MA…”
“… ĐẾ”
…
“Hắc hắc… Tà Tôn ngươi cũng thật thảm đó!”
Quả nhiên Long đã đến, thảm cảnh bên dưới đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn mà chỉ để tâm đến Tà Tôn cùng một lời trêu chọc giữa muôn vàn ánh mắt nhìn đến khiến con hàng này tức đến bất tỉnh nhân sự, con bà nó hắn hận… thật hận mà…
“RẦMMM… RẦMMM… RẦMMM”
“THIÊN THƯỢNG ĐỊA HẠ, MA CHỦ CHÍ TÔN, MA TÔNG VĨNH THỤ, THIÊN THU VẠN TUẾ!”
Ma Đế hiện thân làm hàng nghìn cái đầu gối chấn rung mặt đất khi hết thảy võ giả cung kính quỳ xuống hành lễ và sau đó là tràng dài tiếng hô vang vọng khắp không gian tạo nên tràng cảnh oanh liệt khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động mạnh.
“Được rồi, hứa hẹn với các ngươi ta sẽ đáp ứng đầy đủ!” Hài lòng với thái độ của đám võ giả giang hồ, Long gật gù nói khiến bọn chúng vui mừng không thôi, một lời hứa của tồn tại chí cực còn quý hơn ngàn kho tài nguyên sung túc.
“Lão già, ngươi là bị vẻ đẹp trai của bản tọa làm cho lú lẫn rồi sao?”
“TA NÓI! NỮ NHÂN NÀY TA THU!”
Bỏ qua đám thủ hạ, Long đến chào hỏi cũng không cần, hắn trực tiếp hướng đến chỗ Bạch Hổ Thánh Chủ quát khiến lão bừng tỉnh lại thế nhưng đến trong mơ lão cũng không thể ngờ rằng khi mình còn chưa kịp mở miệng thì da mặt lão đã cảm giác được sự đau rát bởi một nắm đấm đầy hung bạo từ lúc nào đã đánh tới rồi… Ma Đế, vẫn luôn là như vậy.