Phần 70
Sáng sớm…
“Bẹp… Bẹp… đủ… đủ rồi Long… mẹ nghĩ mình đã ăn no… Bẹp… Bẹp… Ahhh… nếu con vẫn tiếp tục đụ thì mẹ điên mất… Bẹp… Bẹp… không… không… Ặcc…”
Sau tiếng hét thất thanh, Xuân lại một lần nữa đổ ập xuống ngất lịm vì quá mỏi mệt khi lên đỉnh, nàng không còn nhớ mình đã lên đỉnh và ngất đi bao nhiêu lần nhưng mỗi lần mở mắt thì con trai lại khiến nàng sướng đến chết đi sống lại. Hàng dài bọt khí trắng đục vẫn không ngừng ứa ra từ hai miệng nhỏ của hai người đẹp.
“Ummm… Ummm… Ummm…”
Ở bên cạnh, Hoa cũng sớm đã giương cờ đầu hàng trước sự hung mãnh của nam nhân, nàng ngủ say sưa với khuôn mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc dạt dào, nhìn đến người yêu lại khiến hai mắt Long đau lòng vì hắn biết ở xa hắn chưa một đêm nào nàng ngủ ngon đến vậy.
Thả lưng xuống giường, Long kéo Hoa và Xuân đến bên mình và ôm lấy hai thân hình nóng bỏng để các nàng có thể tủy ý gác đầu lên lồng ngực hắn mà say mê ngủ, một cơn gió dịu mát từ bên ngoài thổi đến giúp hắn thư thái hơn phần nào và rốt cuộc sau bao nhiêu ngày mất ngủ thì hắn rốt cuộc cũng cho phép bản thân được thả lỏng, tạm bỏ qua mọi suy tư để có thể đắm chìm vào thứ mà đã lâu rồi hắn không có được đó là một giấc ngủ yên bình.
…
“Chú nói sao? Thật là Huyết Sát Đao?”
Trên bàn ăn, Thiên trợn mắt khi nghe Long nói vừa thu được một thanh đao tên Huyết Sát.
“Anh biết về thanh đao này?” Long nghi hoặc hỏi.
“Con mẹ nó, một trong năm đại thần binh trong tay Hưng Đạo Đại Vương sao ta có thể không biết? Nó sao có thể lọt vào tay một tên thương nhân Trung Hoa?” Thiên lẩm bẩm.
“Có cần em phái người đi tra hỏi hắn không?” Thấy Thiên quan tâm đến chuyện này, Long lên tiếng hỏi.
“Không cần, làm thế chỉ làm mọi chuyện phức tạp thêm, thanh đao này có thể lọt ra ngoài thì không chừng bốn kiện thần binh khác cũng có thể đã bị thất lạc, ta nghi ngờ Phi Long Các đã xảy ra chuyện gì đó.” Thiên âm trầm nói.
“Phi Long Các?” Long lần đầu tiên nghe đến danh tự này.
“Haha Phi Long Các thập đại Phi Long vô cùng cường đại, thế lực này nghe đồn đã được một bậc đại năng thành lập từ hàng nghìn năm trước có trách nhiệm bảo hộ lấy dân tộc chúng ta, Phi Long Các giới luật là chỉ hiện thân khi dân tộc ta đứng trên bờ vực diệt vong.” Thiên cười hỏi.
“Chuyện này từ đâu anh biết?” Long trợn mắt hỏi, trong nước có một thế lực mạnh đến như vậy mà hắn không hề hay biết.
Càng ở cấp độ cao thì Long càng hiểu rõ hơn về quy luật của tinh cầu này, trên tinh cầu các thế lực có thể tự do tranh đấu, chém giết lẫn nhau nhưng không được xuất hiện tràng cảnh diệt tộc, việc chế tài này là sự thống nhất đến từ một liên minh các thế lực cổ xưa cực kỳ cường đại được gọi là Liên Minh Thủ Hộ.
Thập Lục Tháp có thể là giang hồ đệ nhất thế lực nhưng đó là không tính đến thế lực Thủ Hộ Trung Hoa, Long còn chưa tiếp xúc được thế lực thần bí này nhưng nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần hắn không đụng đến điểm mấu chốt thì Thủ Hộ thế lực sẽ không tìm đến hắn.
“Ta cũng vừa mới biết gần đây từ một người, ngươi còn nhớ Vô Ảnh Đao?” Thiên cười nói.
“Đệ nhất cao thủ giang hồ đất Việt?” Long lục lọi trí nhớ rồi nói.
“Chính là hắn, hắn đã trở về và lại nắm trong tay giang hồ nước ta. Ta đã có một phen gặp gỡ với hắn và biết được hắn là bị Cước Thần phản bội hạ độc sau đó bị Thập Lục Tháp trưởng lão truy sát nhưng may mắn được Phi Long Các cao thủ cứu giúp, con hàng này vận khí nghịch thiên thế mà lọt vào mắt xanh của Phi Long Các một vị đại lão, được người ta thu nhận làm ký danh đệ tử, thực lực của hắn hiện tại rất mạnh đến nỗi Hạ Hầu gia nhăm nhe phái cao thủ muốn đưa Cước Thần trở lại đều không qua nỗi đao trên tay hắn”. Thiên cười lớn.
“Hạ Hầu gia?” Long nghi hoặc.
“Đúng là Hạ Hầu gia, từ khi ngươi biến mạnh thì Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà đều tập trung phát triển ra bên ngoài trong đó có nước ta, tiếc rằng Vô Ảnh Đao lại trở thành hòn đá cứng cáp chặn đường chúng.” Thiên nói.
“Bọn chúng hai nhà sớm muộn em sẽ xử lý, lại nói về Phi Long Các đi, Vô Ảnh Đao đã kể với anh những gì?”
Thấy Long nghiêm túc, Thiên bắt đầu thuật lại lời của Vô Ảnh Đao…
Kỳ thật Vô Ảnh Đao cũng biết không nhiều về Phi Long Các vì tiếp xúc không lâu, hắn chỉ biết rằng Phi Long Các đã tồn tại rất rất lâu từ vài nghìn năm trước, hắn cũng không biết Phi Long Các có bao nhiêu người nhưng chắc chắn một điều tổ chức này tồn tại là để bảo hộ lấy vùng đất thiêng liêng hình chữ S, Phi Long Các có tín ngưỡng riêng của mình và chỉ xuất hiện khi có nguy cơ diệt tộc, Hưng Đạo Đại Vương năm kiện siêu cấp thần binh cũng là xuất phát từ Phi Long Các.
Từ lời nói của Thiên, Long đã mường tượng ra ai là người đứng sau lưng Phi Long Các, ngoài Lạc Long Quân thì còn có ai đủ sức tạo ra một thế lực cường đại như Phi Long Các đây? Đột nhiên Long lại nhớ về cuộc gặp gỡ với ông lão trên hòn đảo nhỏ, chính Lạc Long Quân đã khai sáng cho hắn thật nhiều tri thức về thế giới này và giúp hắn thật nhiều, chẳng lẽ vì Lạc Long Quân hóa thân ngày một yếu đi nên Phi Long Các lại theo đó xuống dốc đến độ phải từ bỏ năm kiện thần binh sao? Bỗng dưng Long cảm giác được đôi vai mình lại thêm nặng trĩu một phần.
“Thiên, anh thử liên lạc với Vô Ảnh Đao xem, nếu thật Phi Long Các xảy ra chuyện thì chúng ta không thể ngồi yên.” Suy nghĩ hồi lâu, Long nói với Thiên.
“Chuyện này có thể, anh sẽ làm ngay.” Thiên cũng hiểu tình thế nghiêm trọng nên ngay tức thì gật đầu đáp ứng.
…
Thập Lục Tháp tổng bộ.
Cứ đầu tháng chạp cuối năm, Thập Lục Tháp đại hội sẽ được tổ chức một lần tại tổng bộ, toàn bộ võ giả trực thuộc tổ chức đều phải trở về tham dự, dĩ nhiên một số tồn tại đặc biệt như đại trưởng lão Độc Cô Cầu Bại là không có quy định nào có thể ràng buộc được rồi.
…
“Tôn Thượng, cầu mong ngài cứu hai chúng tôi một mạng.”
Trên đài cao, Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái cung kính quỳ trước một bạch y lão giả cầu xin, hôm nay cả hai lão dù muốn hay không đều phải gặp mặt Ma Tôn và cũng là kẻ mà trước đây cả hai đã chèn ép không ít lần lúc hắn chỉ là một tên Lục trưởng lão cỏn con.
Về thực lực thì Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái sợ rằng bản thân không qua nổi một quyền tên ác ma kia, về quyền lực thì người ta đã là Chấp Pháp trưởng lão và ngày càng được các vị bề trên coi trọng nên nếu muốn làm khó hai lão cùng gia tộc sau lưng ắt hẳn chỉ cần một câu nói.
Ngày hôm nay, có thể cứu Hạ Hầu gia cùng Hiên Viên gia chỉ có một người và dĩ nhiên cũng là bạch y lão giả trước mặt Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái lúc này, lão là đệ nhất Tôn giả – Lục Mạch Tiên Sinh.
Thập Lục Tháp tôn giả đều là các cao thủ trong cao thủ và thường xuyên diễn ra những cuộc so tài hòng tranh dành địa vị lẫn nhau vì càng xếp hạng cao thì đãi ngộ càng lớn, một khi đã đến đệ nhất Tôn giả thì đãi ngộ còn hơn cả cấp bậc lão tổ trong các đại thế lực nên kẻ nào cũng thèm thuồng vị trí này nhưng bao nhiêu năm qua Lục Mạch Tiên Sinh vẫn an ổn trên ngôi vị đệ nhất, kẻ khiêu chiến lão ngoài đều có một kết cục là đoàn tụ với nhau dưới địa ngục.
Thân làm đệ nhị tôn giả đã mười năm, Thất Sao Đao Vương tuy tự tin vào thực lực bản thân nhưng cũng không dám đi khiêu chiến dành lấy cái ngôi đệ nhất vì đơn giản là lão không nhìn thấu Lục Mạch Tiên Sinh.
Để tỏ sự kính trọng cho đệ nhất tôn giả, Thập Lục Tháp võ giả dùng một cái dành xưng cực độ bá khí cho Lục Mạch Tiên Sinh đó chính là Tôn Thượng hai chữ này.
“Các ngươi hai người đều là trưởng lão, là những kẻ đại diện cho uy nghiêm của Thập Lục Tháp chúng ta vậy mà còn không biết xấu hổ cầu xin ta bảo hộ, rốt cuộc là kẻ nào dọa đến các ngươi sợ như vậy?” Lục Mạch Tiên Sinh đầy uy nghiêm nói, khí thế khổng lồ đè ép đến Đao Thánh hai người phải khó thở.
“Tôn Thượng minh giám, trước đây chúng ta có va chạm nho nhỏ với Chấp Pháp trưởng lão khi đó còn là Lục trưởng lão, chính vì thế mong Tôn Thượng có thể trước mặt Chấp Pháp đại nhân nói giúp chúng ta vài lời”. Đao Thánh hai người run rẩy nói.
“Là chuyện này sao? Chấp Pháp trưởng lão tuy quyền cao chức trọng nhưng đều là bề tôi của Thập Lục Tháp, hắn cũng phải tuân thủ quy định của tổ chức, hắn dám vượt qua giới luật mà động đến các ngươi thì chính ta sẽ là người đầu tiên ngăn cản, yên tâm đi.” Lục Mạch Tiên Sinh lạnh nhạt nói.
“Vậy đa tạ Tôn Thượng, Hạ Hầu cùng Hiên Viên hai nhà thề sống chết tận trung với Thập Lục Tháp, với Tôn Thượng”. Đao Thánh cùng Hiên Viên Lão Quái vui mừng hô.
…
“Tôn Thượng, ngài thật muốn ra tay với Ma Tôn?”
Đợi Đao Thánh hai người rời đi, ngồi bên dưới một hàng là Thất Sát Đao Vương, lão hướng đến Lục Mạch Tiên Sinh hỏi.
“Hắn nếu thật không biết điều thì ta cũng không ngại giáo huấn một phen, giang hồ thế cục gần đây đều vì hắn đảo lộn làm hình ảnh Thập Lục Tháp đang bị giảm sút nghiêm trọng, không ít lời ra tiếng vào cho rằng Ngụy Siêu đã đứng trên cả Thập Lục Tháp uy nghiêm.” Lục Mạch Tiên Sinh nheo mắt nói.
“Các vị tổ lão dường như rất vừa lòng hắn, ngài nếu ra tay ắt hẳn sẽ làm các tổ lão không hài lòng.” Thất Sát Đao Vương cười nói.
“Ta tự có tính toán. Nhắc đến lại nói Thất Sát Đao Vương ngươi lần trước xuống núi theo lệnh hắn nhưng lại không thành tâm làm việc để đối thủ chạy thoát, không chừng hôm nay Ma Tôn sẽ tính toán đến cả ngươi đấy, hiện tại cầu xin bản tọa cứu giúp vẫn còn kịp… haha”. Lục Mạch Tiên Sinh cười lạnh nói.
“Hắn dám?” Thất Sát Đao Vương trừng mắt quát nhưng trong thâm tâm lại giật thót, nghĩ đến cảnh bị một tên điên có thể tùy ý diệt sát thập cấp nhằm vào làm gia đầu lão tê dại.
“Chấp Pháp trưởng lão tới!”
Đột nhiên một tiếng hô lớn vang trời khiến Thập Lục Tháp toàn bộ võ giả chấn kinh đưa mắt nhìn đến nơi cửa vào, ai nấy đều chỉnh lý áo quần chỉnh tề cùng bộ dáng ngay ngắn vì không muốn làm phật lòng Chấp Pháp trưởng lão.
“Lộp… bộp… lộp… bộp…”
Long xuất hiện, hắn chậm rãi cước bộ mà đến trông rất tùy ý nhưng hễ là cao thủ nhìn vào đều thật sâu sợ hãi bởi mỗi bước chân của hắn mang theo quỷ tích quỷ dị khó mà nắm bắt được đồng thời dưới chân hắn bên ngoài mặt đất trông không có gì khác biệt nhưng bên dưới lòng đất đã sớm vỡ nát thành một mảnh hỗn độn.
Hắc y phần phật trong gió, một khuôn mặt khóc cạnh đầy lạnh lùng, hai mắt u bình tịch tĩnh nhưng đầy vẻ tà dị… Ma Tôn vừa xuất hiện đã khiến không khí đại hội trở nên ngột ngạt đến khó thở, kẻ nào cũng cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào ác ma đáng sợ.
“Chấp Pháp đại nhân, xin mời.”
Một tên quản sự cố gắng kìm nén bản thân sợ hãi mà tiến đến đưa tay mời Long lên đài cao ở vị trí trên cùng, hắn cùng Tôn Thượng được xếp ngang nhau và là hai người chủ trì đại hội hôm nay.
“Cao thủ?”
Chậm rãi bước lên vị trí của mình, Long liếc mắt nhìn đến Lục Mạch Tiên Sinh đầy kinh ngạc, hắn không nhìn ra được tu vi đối phương nhưng bằng trực giác hắn biết lão già này cực độ nguy hiểm.
Lục Mạch Tiên Sinh cũng nhìn lấy Long, cả hai đều thăm dò đối phương như hai cự hổ đầu đàn thăm dò đối thủ, một núi không thể không thể có hai hổ, một cuộc chiến kinh thiên động địa sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
“Vị kia là?” Lần đầu gặp mặt, Long không biết Tôn Thượng nên nhìn sang tên quản sự dò hỏi.
“Bẩm đại nhân, đó là đệ nhất tôn giả – Lục Mạch Tiên Sinh, ở Thập Lục Tháp còn được xưng là Tôn Thượng, quyền uy khá trọng”. Tên quản sự thành thật đáp.
“Tôn Thượng? Danh xưng cũng quá bá khí đi chứ”. Long cười nhạt, hắn vứt bỏ mọi suy nghĩ tiến đến chỗ ngồi.
“Ra mắt đại nhân”.
Thân làm Chấp Pháp trưởng lão, Long đi đến chỗ nào cũng đều nhận được cái hành lễ của Thập Lục Tháp võ giả có điều chỉ có bốn người lại lạnh nhạt như không trông thấy hắn là Lục Mạch Tiên Sinh, Thất Sát Đao Vương cùng Đao Thánh và Hiên Viên Lão Quái.
“Ngươi là Thất Sát Đao Vương?” Vừa ngồi xuống ghế, Long nhìn sang Thất Sát Đao Vương bên dưới lên tiếng hỏi khiến lão run lên.
“Lão hũ chính là đệ nhị tôn giả – Thất Sát Đao Vương, hân hạnh được gặp Chấp Pháp trưởng lão.” Thất Sát Đao Vương không thể tiếp tục lãnh đạm nên gật đầu nói.
“Lần trước chính ngươi đã thả Dương Kiên đi?”
Long vừa mở miệng khiến toàn bộ Thập Lục Tháp đại hội trở nên tĩnh mịch vô cùng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn đến Thất Sát Đao Vương xem lão xử lý ra sao, không thiếu kẻ hả hê xem kịch vui.
“Chấp Pháp trưởng lão đây là hiểu nhầm, ngày đó tại Hình gia ta cùng Dương Kiên giao thủ hơn trăm chiêu nhưng đều không làm gì được đối phương, lão phu tự nhận thực lực có hạn không thể kìm chân được đối thủ chứ không hề chủ động thả người, hôm đó có không ít tôn giả có thể làm chứng cho lão phu”.
Thất Sát Đao Vương đứng bật dậy nói, chuyện lão sợ nhất rốt cuộc cũng đến nhưng lão tự nhủ phải bình tĩnh không nên vướng vào kế khích tướng của tên đại ma đầu này.
“Ý ngươi là bản tọa vu oan cho ngươi?” Long hai mắt nheo lại nhìn đến Thất Sát Đao Vương cười gằn, sát ý lượn lờ dọa sợ không ít người.
“Lão phu không dám, nhưng mong đại nhân xoi xét đúng sai”. Thất Sát Đao Vương nói gấp nhưng đột nhiên toàn thân lão lông tơ dựng đứng vì cảm giác được cực độ nguy hiểm ập tới, một cái bàn chân từ lúc nào đã đến trước mặt lão.
“Khốn kiếp… ngươi… phốc…” Thất Sát Đao Vương thân kinh bách chiến gặp nguy không loạn, bị tập kích bất ngờ nhưng lão vẫn kịp đưa tay lên chắn có điều lão chắn có nổi không đây?!
Long đến rất nhanh, từ lúc hắn như một quả đạn pháo bùng nổ đến khi tiếp cận Thất Sát Đao Vương chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, chân hắn như một ngọn hùng phong đạp đến trước ngực Thất Sát Đao Vương.
“Rầm… Ầm… Oanh… Oanh…”
Ăn một đạp cuồng bạo của cự thú, Thất Sát Đao Vương thân thể bị đánh bật ra sau phá nát một dãy nhà mới có thể đứng vững, một thân áo bào lộng lẫy giờ đây lại rách nát thua cả ăn mày, gương mặt lão tái nhợt cúi đầu nhìn lấy vết lõm sâu nơi hai bàn tay sau khi đỡ một cước của đối phương, lão đau đến run người nhưng miễn cưỡng chịu đựng được.