Phần 68
… Bắc Kinh.
Cuối năm, đông đến mang theo gió lạnh cùng băng tuyết phủ kín bầu trời làm cho đường phố vắng bóng người qua lại.
Nửa đêm…
… Sân bay Bắc Kinh.
Tuyết rơi làm sân bay gần như tê liệt, khách khứa nằm chờ la liệt trong sân bay, đến nửa đêm khi mưa tuyết vơi bớt cũng là thời điểm sân bay Bắc Kinh đón nhận những chiếc máy bay đầu tiên trong ngày.
“Khốn kiếp! Hệ thống camera mới lắp đặt gặp sự cố, mau gọi người.”.
Trong nhà điều hành, sĩ quan trưởng đảm nhiệm bộ phận giám sát camera vội gào lên trong bộ đàm, sân bay kể từ sau khi bị khủng bố lần trước đã tăng cường an ninh nghiêm ngặt với những hệ thống tiên tiến nhất nhưng đêm nay lại xảy ra sự cố.
“Hệ thống điện gặp sự cố không loại trừ có kẻ phá hoại, bên điện lực báo nhân viên của họ nhanh nhất một tiếng nữa mới có thể có mặt.”
Trong bộ đàm vang lên tiếng đáp lại của bộ phận kỹ thuật khiến tên sĩ quan trưởng tức điên nhưng không có biện pháp giải quyết, camera dù tối tân đến đâu cũng cần phải có điện mới hoạt động được.
“Liên lạc với phía cảnh sát, bảo với họ sân bay đang bị tấn công”.
Tên sĩ quan trưởng là một kẻ thông minh, nếu xảy ra chuyện thì hắn là người bị lôi đầu ra trước tiên nên bất chấp kiếm cớ điều động cảnh sát đến, có chuyện thì cũng không đến phiên hắn chịu tội còn không thì cũng bị vài tiếng la rầy của cấp trên, chính vì thế hắn nhanh chóng phát ra mệnh lệnh.
…
Tổng Cục An Ninh Bắc Kinh…
… Văn phòng Tổng Cục trưởng.
“Chụt… chụt… chụt…”
“Cục trưởng, bên phía cảnh sát báo là sân bay hệ thống camera bị ngắt, nghi là có kẻ phá hoại nên yêu cầu cảnh sát hỗ trợ.”
Trước bàn cục trưởng, một nữ sĩ quan báo cáo nhưng lạ thay lại không có tiếng đáp lại, ngạc nhiên nữ sĩ quan kia cũng không lấy làm lạ vì đơn giản là Tổng cục trưởng Võ Hiền Nhu đang bận dùng miệng thỏa mãn một nam nhân đang ngồi trên chính chiếc ghế tổng cục trưởng của nàng.
“Bảo bên cảnh sát phái vài người tới xem xét là được, không cần điều động đến lực lượng đặc biệt.”
Như thể toàn bộ đều nằm trong kế hoạch, gã đàn ông kia ra lệnh trong khi tay đã ghì chặt đầu nữ tổng cục trưởng vào hạ bộ mình để con cặc của hắn có thể tọng sâu nhất vào miệng nàng mà nắc.
‘Vâng’.
Viên nữ sĩ quan gật đầu hiểu ý rồi rời đi mà không cần đến sự chấp nhận của Võ Hiền Nhu.
“Ọt… Ọt… Ọt…”
“Ahhh… cái miệng nhỏ của em thật làm ta sướng khoái… nuốt sạch đi…”
Lại qua vài nhịp nắc, gã đàn ông đã đi đến giới hạn, hắn rùng mình phóng tinh vào miệng nhỏ của nữ nhân một cách sướng khoái, nếu Xuyên ở đây ắt hẳn sẽ bất ngờ vì đồng bạn của hắn là Độc Sĩ không ngờ còn có lúc như thế này… phải… gã đàn ông mà Võ Hiền Nhu cam nguyện phục vụ chính là Độc Sĩ.
“Ực… ực…”
Ngoan ngoãn nuốt toàn bộ tinh dịch của Độc Sĩ, Võ Hiền Nhu còn cẩn thận làm sạch khúc thịt của nam nhân rồi mới căn chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc vốn đã bị cởi ra quá nửa.
“Sân bay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Trở lại làm một vị Tổng Cục Trưởng, Võ Hiền Nhu nhìn đến Độc Sĩ lên tiếng hỏi dù biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhặt được mạng nhỏ trong cái ngày đen tối đó nhưng cũng chính từ lúc đó nàng trở thành đồ chơi của gã đàn ông này, nàng không biết vì sao hắn nhìn trúng mình, có thể là vì thứ quỷ dị trong người nàng…
Một hơi từ Cảnh Sát Trưởng lên Tổng Cục Trưởng tổng cục an ninh, Võ Hiền Nhu ngoài một số việc có thể tự quyết ngoài ra toàn bộ đều phải nghe lệnh của người khác thông qua ba nữ sĩ quan cấp dưới, đáng buồn cười là trong bốn người ở cái văn phòng tổng cục trưởng này thì người phải nghe lời lại là vị Tổng Cục Trưởng.
“Yên tâm đi, sân bay sẽ không có chuyện gì.” Độc Sĩ cười nói khiến Võ Hiền Nhu kinh ngạc, hắn chưa bao giờ trả lời nàng những vấn đề như vậy.
…
Mười phút sau khi hệ thống camera sân bay gặp sự cố, một chuyến bay từ Ai Cập hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.
Trong số hành khách rời khỏi máy bay có một đoàn mười người ăn mặc khá bình thường do một nam nhân dẫn đầu, vừa đến sảnh sân bay thì hai mắt hắn liên tục dò xét xung quanh và ngay tức thì sáng lên như thể đã phát hiện ra mục tiêu, hắn ra dấu cho đoàn người đi đến hướng một chiếc toyota 16 chỗ rất đỗi bình thường ngoại trừ phần cửa kính được thay đổi để nhìn từ bên ngoài vào không thể thấy được bên trong.
“Cạch!”
Cửa xe vừa mở, đoàn người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, không một tiếng nói nào phát ra.
“Đã lâu không gặp, anh Thiên!” Ngồi trước vô lăng chính là Xuyên, hắn quay đầu chào hỏi gã nam nhân kia và cũng chính là Thiên, không ngờ hắn đã khăn gói qua Trung Hoa.
“Đúng là đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”
Thiên cười đáp, lần này hắn dẫn đầu 7 tên thuộc hạ của Long qua ý định giúp gã, chung quy Long vẫn là cần một vài thân tín, ngoài ra chuyến đi này còn có hai nữ nhân hết sức đặc biệt mà hắn phải cẩn thận chiếu cố không để ra sai sót gì.
“Ta vẫn khỏe, Ma Chủ đã có an bài cho mọi người, chúng ta sẽ rất nhanh được gặp ngài ấy” Độc Sĩ nói.
“Ta hiểu!”
Thiên gật gù, Long hiện tại đang là mục tiêu của vô vàn những tên mật thám từ các thế lực nên không thể tùy tiện hiện thân, vì chuyến đi mạo hiểm này của Thiên cùng mọi người mà Nhị Yến toàn bộ nhân thủ đều đã được huy động hòng xóa bỏ mọi dấu vết.
“Đi thôi!”
Xuyên đạp ga, chiếc xe nhanh chóng lao vút vào bóng đêm.
…
Kim Ngoại sơn trang…
Là một trang trải nhỏ nằm sâu trong một thung lũng, Kim Ngoại sơn trang từ một tháng trước bất ngờ đổi chủ, gia đình chủ cũ đã chuyển đi từ ba tuần trước nhưng sơn trang vẫn sạch sẽ thoáng mát dưới tay của một đám nữ nhân kỳ bí… mua lại sơn trang này chính là Long, hắn dành nơi này cho Thiên cùng thuộc hạ cũ.
‘Đây là nơi mà Ma Chủ an bài cho mọi người, nơi đây tuy hẻo lánh nhưng được trang bị tiện nghi đầy đủ nên mọi người có thể yên tâm? Xuyên cười nói.
“Nơi đây đã là quá tốt, các ngươi mau thu xếp ổn định nơi ở và chuẩn bị bước vào tập huấn.” Thiên nói.
“Vâng.”
Bảy người nhanh chóng chia ra tìm cho mình một căn phòng riêng duy chỉ có hai nữ nhân vừa mới bước xuống xe đã bị một bóng hình cuốn lấy mà biến mất.
…
Trong biệt viện nằm sâu trong sơn trang lúc này đây đã có ba bóng người…
“Long, em nhớ anh!”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai Long, trong lòng hắn là một nữ nhân và cũng là người đầu tiên hắn yêu và dĩ nhiên đó là Hoa, nàng cùng Xuân dùng cái chết để bắt Thiên phải mang mình theo dù chỉ là vài ngày. Đã hai năm rồi mới được nằm trong cái lồng ngực cứng rắn và ấm áp của người yêu khiến nàng không kìm được nước mắt chảy dài trên gò má.
“Em yêu, anh chưa lúc nào là ngưng nghĩ về em.” Vuốt ve lấy tấm lưng Hoa, Long yêu thương nói.
“Vậy anh có nghĩ đến mụ già này không?” Ở bên cạnh hai người, Xuân từ sớm đã nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không kìm được ghen tuông nắm lấy hông Long nhéo mạnh.
“Mẹ yêu… con sao có thể quên được mẹ…” Long cười khổ nói, ở ngoài kia hắn là Ma Tôn dọa sợ thiên hạ nhưng trước hai nữ nhân này hắn mãi mãi là Long của các nàng.
“Long, hay là chúng ta từ bỏ tất cả trở về, em sợ… em sợ mất cả anh.”
Hoa vuốt lấy khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính của người tình mà run rẩy nói, nàng đau khổ vì mất con nhưng càng đau đớn hơn khi nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của hắn, một thanh niên chỉ mới hai mấy tuổi đầu, hắn đã phải trải qua những chuyện gì chứ?!
“Nếu ta từ bỏ thì quãng đời còn lại ta sẽ sống trong dằn vặt đau khổ, điều đó đối với ta còn đáng sợ hơn cả cái chết… nàng phải tin tưởng ta, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ mang con về… bằng bất cứ giá nào…”
Nhìn sâu vào đôi mắt ngập nước của Hoa, Long yêu thương nói, hắn biết đêm nào nàng cũng khóc vì nhớ con nên để có thể nói ra câu vừa rồi đủ hiểu nàng yêu hắn đến nhường nào.
“Em… nhưng anh phải hứa với em một chuyện…” Hoa ôm chặt lấy người tình vừa khóc vừa nói.
“Không phải là một mà một trăm chuyện anh cũng sẽ đáp ứng em…” Đặt lên trán Hoa một nụ hôn, Long nói.
“Nếu… nếu có một ngày, khi phải chọn lựa giữa mạng sống của anh và con, thì anh phải hứa với em, anh phải chọn sống vì em, vì mẹ và vì mọi người… anh nhất định phải hứa…”
Tim hoa co thắt lại vì không thể khống chế được cảm xúc, nàng đã nhiều đêm gặp ác mộng rằng Long sẽ vì cứu con mà từ bỏ mạng sống của chính bản thân mình, hình ảnh ánh mắt cùng nụ cười cuối cùng của hắn dành cho nàng khiến nàng không thể chịu đựng nỗi.
“Anh…” Nhìn sâu vào đôi mắt ngập tràn tình cảm của Hoa, Long không biết mình phải nói gì, trước kẻ thù hắn lạnh lùng quyết đoán nhưng giờ đây hắn lại bối rối vì không muốn lừa dối Hoa có điều hắn chắc chắn một điều rằng nếu đúng có ngày phải chọn lựa giữa mạng sống của mình và con, hắn sẽ không chần chừ một giây phút nào lựa chọn từ bỏ tất cả để cứu con chỉ vì đơn giản hắn là một người cha.
“Anh nhất định phải sống nếu không em cũng sẽ chết theo anh, cả mẹ cũng vậy.” Là phụ nữ, Hoa mẫn cảm biết Long suy nghĩ điều gì nên kiên quyết nói.
“Được rồi, anh hứa với em có được chưa.” Yêu thương vuốt ve lấy khuôn mặt có chút gầy yếu của Hoa, Long không còn cách nào phải đáp ứng nàng.
“Đừng lừa dối em… mất anh em không sống nổi… thật không sống nổi đâu…” Hoa khóc rống lên.
“Không khóc… không khóc… ngoan nào, từ khi nào nàng lại không tin ta rồi?” Gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, Long cười nhẹ trêu chọc để Hoa đỡ buồn phiền.
“Em không tin… em không tin…” Hoa nũng nịu nói, có thể thỏa thích làm nũng trong lòng người yêu thật khiến nàng phần nào hạnh phúc.
“Ai da, cô nương thật là đa nghi đó nha, tại hạ phải làm gì mới có thể khiến cô nương tin tưởng đây?” Biết trêu chọc có tác dụng, Long lại tiếp tục.
“Yêu… yêu em… yêu em thật nhiều…” Hoa dấu mặt trong lồng ngực Long thủ thỉ, nàng sợ Xuân nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của mình.
“Anh yêu em!”
Ôm chặt lấy thân hình mềm mại, Long gằn từng chữ một…