Phần 52
Hình gia võ đường…
Ba đại Cường Giả đã cầm chân lẫn nhau, Hình Ngạn biết mình không có sự lựa chọn.
“Ta… ta biết mộ tổ ở đâu, vị công tử này ta sẽ dẫn các ngươi đi nhưng có điều kiện đó là các vị phải giúp ta Hình Vọng cưới một cô gái.” Hình Ngạn còn đang đắn đó thì con trai hắn Hình Vọng đã không nhịn được nữa, hắn hướng Đoàn Dự lên tiếng trong sự ngỡ ngàng của cha và em gái.
“Hình Vọng! Ngươi…”
Hình Ngạn quát con trai nhưng là không dám nói tiếp vì cổ đã bị một tên khanh khách chụp cứng, hai mắt gã chỉ còn có thể trợn trừng nhìn con trai mình bán đi tổ tiên.
“Haha đúng là tuổi trẻ có khác, tầm nhìn không cổ hủ như mấy lão già… Ngươi muốn cưới cô nàng ban nãy sao?”
Đoàn Dự cười lớn nói, làm thuộc hạ của Ma Tôn hắn biết chủ nhân nguyên tắc, với kẻ thù Long không bao giờ do dự cướp bóc nhưng nếu hoàn cảnh bình thường có thể thỏa hiệp hắn sẽ thỏa hiệp mà không cường đoạt, đến Hình gia muốn lấy thi cốt tổ tiên người ta đã là chuyện trời đất khó dung nên đương nhiên nếu con cháu Hình gia có điều kiện thỏa đáng hắn sẽ đáp ứng.
“Đúng, chính là nàng, chỉ cần các vị có thể tác hợp cho ta cùng nàng đến bên nhau.”
Hình Vọng nắm chặt tay nói, hắn thật sự yêu thích Vương Thu Hân nhưng lại càng mong chờ được dính vào thế lực sau lưng nàng hơn, kể từ lúc biết sau lưng nàng là Cổ Mộ phái con quái vật khổng lồ này thì hắn đã quyết tâm phải bám lấy nữ nhân này.
“Được, một lời đã định, dẫn chúng ta đến mộ tổ Hình gia, ngươi sẽ được toại nguyện.” Đoàn Dự gật đầu đáp, loại chuyện này chỉ cần chủ nhân ra mặt nói một câu thì Cổ Mộ phái dù muốn hay không cũng phải gật đầu.
“Các vị xin hãy theo ta.”
Liếc mắt nhìn qua Hình Ngạn đang hai mắt trợn trừng nhìn mình như muốn nứt ra, khuôn mặt đỏ chót vì giận dữ làm cho Hình Vọng rụt người nhưng nghĩ đến Vương Thu Hân cùng Cổ Mộ phái thì hắn lại cắn chặt răng xoay người bước đi, Hình gia tàn lụi đến thời đại này để hắn nhận trách nhiệm phục hưng gia tộc đi.
…
Hai giờ sau.
Theo chân Hình Vọng, Đoàn Dự đám người bằng lối cửa sau võ đường tiến sâu vào núi, đường đi không có lối mà hoàn toàn là băng rừng lội suối, Hình Vọng với bổn phận làm người kế tục cha mình nên từ nhỏ đã được dạy dỗ cách nhận biết đường đi đến tổ mộ, sau hai tiếng rốt cuộc đoàn người cũng đến được một hang động lớn ẩn dấu sau một thác nước, quả thật lần này nếu Hình gia cứng miệng không khai thì Đoàn Dự cũng phải tốn khá nhiều thời gian mới có thể tìm kiếm được lăng mộ hiểm hóc này.
“Đoàn công tử, đây chính là tổ mộ Hình gia, phía trước là cửa lớn để vào mộ mà tại hạ hay cha mình chưa từng bước qua, chúng ta chỉ thi thoảng đến đây quét dọn bên ngoài cùng thắp hương trên bàn thờ mà thôi.” Hình Vọng nhìn qua cánh cửa lớn cổ xưa trước mặt mình nói.
“Vậy à? Được rồi ta đã biết, những gì ta hứa hẹn với ngươi chắc chắn sẽ làm.” Đoàn Dự gật gù.
“Đa tạ công tử.” Hình Vọng vui mừng đáp.
“Các ngươi đến thử dùng sức mở cánh cửa kia.” Đoàn Dự hạ lệnh, ngay tức thì năm tên khanh khách phi thân đến cửa lớn.
“Oanh… Oanh… Oanh… Oanh… Oanh…”
Năm chưởng lực đồng thời áp lên cánh cửa nặng nề nhưng Đoàn Dự cùng đám khanh khách đều bất ngờ vì cửa lớn không một chút rung chuyển, năm tên kia người tu vi yếu nhất cũng là Cường Giả tam cấp đấy.
“Toàn bộ lên hết đi, dùng toàn lực.” Đoàn Dự khoác tay, tức thì toàn bộ mười bảy tên khanh khách đã đến trước cửa lớn.
“Ầm… Rầm… Răng… Rắc… Răng… Rắc…”
Mười bảy tên Cường Giả vận dụng mười thành công lực cùng lúc đánh lên cửa lớn rốt cuộc cũng có kết quả, cánh cửa hơn mấy ngàn năm qua chưa di động rốt cuộc cũng thoát bỏ sự lặng im mà từ từ di chuyển.
“Hình Vọng! Theo ta, chúng ta vào.” Đoàn Dự hài lòng nói.
“Ta… ta cũng vào sao?” Hình Vọng cười khổ nói, hắn đã có tội với tổ tiên nay còn dám bước chân vào tổ mộ thật không có mặt mũi.
“Ngươi không tò mò tổ tiên mình cường đại đến thế nào sao, nhanh đi thôi.” Đoàn Dự cười lớn nói rồi rảo bước tiến vào bên trong, phía sau hắn Hình Vọng cũng nhanh đuổi theo vì hắn cũng không nhịn được tò mò.
…
“Bộp… bộp…”
Đoàn Dự đám người vừa bước chân vào bên trong thì bị cái khí tức cổ xưa cùng huyền bí bao trùm, trước mặt mọi người tối đen như mực.
“Ánh sáng!” Đoàn Dự khoác tay.
“Phụt… phụt… phụt…”
Đã được chuẩn bị từ trước, đám khanh khách mỗi người lấy ra hai ba cây pháo sáng phóng lên khắp không gian, ngay tức thì cảnh tượng bên trong ngôi mộ hiện ra trước mặt mọi người.
Tổ mộ Hình gia kỳ thật là một động đá tự nhiên được cải tạo thành lăng mộ, Hình Thiên một tên Vương Giả chiến công hùng tráng biết bao nhiêu đến khi ngã xuống cũng chỉ là một cái xác nằm trong quan tài đá được đặt thô sơ ngay chính giữa hang động.
“Công tử, phía trên vách tường có chữ viết.” Một tên khanh khách kinh hô với Đoàn Dự làm toàn bộ ánh mắt hướng lên phía trên vách hang động, nơi đó dù qua năm tháng ký tự khắc bên trên đã mờ mịt nhưng vẫn dễ đàn nhận ra bốn chữ…
Chiến Thần Bất Diệt.
Bốn chữ hào hùng làm người ta phải cảm khái và kính trọng.
“Tổ tiên thật bá đạo, đời này ta nhất định sẽ chấn hưng gia tộc.” Nhìn chằm chằm vào bốn chữ lớn, Hình Vọng thầm quyết tâm.
“Hình Thiên Chiến Thần, mạo phạm rồi.”
Đoàn Dự hâm mộ Hình gia không thôi vì có một vị tổ tiên lừng lẫy đến vậy, hắn cúi đầu chắp tay nói rồi ra hiệu cho đám khanh khách.
“Tiền bối, đắc tội rồi.” Mười bảy tên khanh khách cúi đầu trước quan tài nói rồi phi thân bao quanh nó, chúng hít sâu một hơi bắt đầu khai mở nắp quan.
“Cạch… cạch… cạch…”
Nắp quan tài vừa ra thì một cỗ ánh sáng làm chóa mắt toàn bộ đám người, phải một lúc lâu sau chúng mới nhìn rõ bên trong, nơi một bộ xương hoàn chỉnh vẫn đang không ngừng tỏa uy áp kinh người.
“Chủ nhân nói đúng, hài cốt của Hình Thiên quả không đơn giản…”
Đoàn Dự lẩm bẩm nói, bộ xương kia mang lại cho hắn uy áp đến máu huyết muốn sôi trào đủ hiểu lúc còn sống vị cao thủ này là một tồn tại đáng sợ đến không tưởng tượng nỗi, không chỉ hắn mà mười bảy tên khanh khách đồng dạng cũng có cảm nhận như vậy.