Phần 50
“Stop! Bộ phim tình cảm các vị đây có thể từ từ đóng nhưng ta là không có thời gian a, lão bà mong rời đi cho.” Đoàn Dự lớn giọng, con mẹ nó đến đây được xem phim tình cảm miễn phí thật là hay và cảm động nhưng hắn nhà bao việc không rãnh a.
“Tiểu tử, ngươi tìm đến Hình gia có chuyện gì?” Lão bà quay sang Đoàn Dự âm trầm hỏi, nếu có thể dàn xếp thì tốt nhất.
“Chuyện này không phiền lão tiền bối rồi.” Đoàn Dự lạnh nhạt đáp, biết phiền phức thế này hắn đã dùng cách khác rồi.
“Hừ, Cổ Mộ thật đã lui khỏi giang hồ nhưng cũng không phải một số a miêu a cẩu có thể tùy tiện coi thường, ngươi là cho Cổ Mộ ta không có tư cách xen vào sao?”
Lão bà giận dữ nói, khí thế tặng mạnh làm đám khanh khách biến sắc, Cường Giả lục cấp không phải chuyện chơi.
“Tư cách? Cho các ngươi mặt mũi lại tự mình không biết lượng sức, Đoàn gia ta xưa nay làm việc vẫn là như vậy, lão bà ngươi thật là muốn đại diện Cổ Mộ xen vào việc này?” Đoàn Dự âm trầm nói.
“Đoàn gia? Ngươi là?”
“Đoàn Dự!”
Vương Thu Hân ngây ngô nhìn Đoàn Dự đầy thù hận nhưng nàng là không nhận ra lão bà bên cạnh mình mồ hôi lạnh đã ướt đẫm sau gáy, tay chống quải trượng cũng run run không vững, Cường Giả lục cấp đến chống gậy còn không xong thật là nực cười nhưng nếu là nhìn thấy hai chữ vừa xuất hiện trong đầu lão bà thì thật có thể giải thích được.
“Ma Tôn.”
Giang hồ cao tầng không ai không biết, không ai không rõ, Đoàn gia Đoàn Dự công tử là thủ hạ thân tín số một của siêu cấp đại ma đầu – Ma Tôn.
“Bà bà!” Vương Thu Hân rốt cuộc cũng để ý lão bà bất thường mà nghi hoặc hỏi.
“Câm miệng!” Lão bà cắn răng quát, cố gắng vận chân khí trấn tĩnh bản thân, lão bà thế mà đến trước mặt Đoàn Dự chắp tay cung kính.
“Cổ Mộ tam trưởng lão – Tịch Liên bái kiến Đoàn Dự công tử!”
Tịch Liên lão thái bà hành động khiến Hình gia ba người cùng Vương Thu Hân sửng sốt, thái độ cứ như nghịch chuyển một trăm tám mươi độ sau khi thanh niên kia báo tên, Đoàn gia – Đoàn Dự là rất ghê gớm hay sao.
“Đem cô nương kia ra ngoài võ đường, các ngươi hai người ủy khuất ở lại trấn nhỏ này vài ngày đợi chúng ta xong việc sẽ rời đi, chuyện này coi như không có gì.”
Đoàn Dự khoác tay nói, sớm biết báo ra tên tuổi là giải quyết được thì hắn đỡ phải tốn một phen miệng lưỡi tuy nhiên để tránh việc lớn bại lộ nên không thể không giam lỏng hai người.
“Vâng thưa công tử, mong công tử chuyển lời cho Chấp Pháp đại nhân rằng chúng ta Cổ Mộ phái thật không cố ý muốn xen vào chuyện của ngài.” Tịch Liên sợ hãi nói.
“Bà… bà bà… chuyện… chuyện gì?” Vương Thu Hân lắp bắp nói, nàng chưa hề thấy bà bà như thế bao giờ, cho dù trước mặt chưởng môn thì bà bà cũng không hành xử cung kính đến vậy huống hồ đây chỉ là một tên thiếu gia công tử ăn chơi nào đó.
“Vô tri ngu xuân, mau trở về cho ta.” Tịch Liên lo lắng Thu Hân không biết sống chết tiếp tục buông những lời xúc phạm Đoàn Dự, lão bà thân hình chớp động chụp lấy nha đầu rồi cứ vậy cả hai biến mất, chuyện này Cổ Mộ dây vào không nỗi.
“Hừ!” Dõi theo hình bóng một già một trẻ, Đoàn Dự hừ lạnh, hắn sẽ thông tri chuyện này đến chủ nhân, Cổ Mộ có thoát được một kiếp hay không còn phải dựa vào Ma Chủ vui hay buồn.
Cũng chỉ vì một chữ tình cùng sự vô tri ngu dốt của đàn bà.
“Hình Ngạn! Bản công tử Đoàn gia – Đoàn Dự hẳn ban nãy ngươi cũng đã nghe, lần này ta đến Hình gia để tìm một thứ.”
Không nhiều lời thừa thãi nữa, Đoàn Dự tiến đến trước mặt Hình gia ba người nói.
“Công tử xin cứ nói, tại hạ chỉ sợ Hình gia là ra không được đồ vật hợp mắt công tử.” Hình Ngạn cười khổ không thôi, đến Cổ Mộ một đại phái cũng không dám dây vào đám người này thì Hình gia con kiến nhỏ sao dám chống lại đây.
“Hình gia tổ tiên – Hình Thiên di hài, các ngươi chôn cất ở đâu?” Đoàn Dự cười nhạt hỏi.
“Tổ… tổ tiên…”
Hình Ngạn hoảng sợ lùi ra sau vài bước, hắn không thể nào ngờ đối phương đến vì việc này, Hình gia tổ huấn ngàn đời thủ hộ Ba Sơn trấn này cũng là vì thủ hộ lấy mảnh đất mà tổ tiên ngã xuống.
“Đúng, mộ của Hình Thiên, báo ra một cái giá đi, Đoàn gia ta nhất định sẽ khiến các ngươi hài lòng.” Đoàn Dự nói.
Hình Ngạn khuôn mặt co quắp khó coi còn Hình Vọng thì hai mắt tỏa sáng, Đoàn gia hắn không biết mạnh cỡ nào nhưng Cổ Mộ phái phía sau Vương Thu Hân cũng không dám va chạm là đủ hiểu, hắn đã nhìn thấy cơ hội, cơ hội để hắn có thể cùng nàng xứng đôi vừa lứa.
Hình Ý Nhiên quá nhỏ nên không đủ nhận thức, nàng sợ sệt nép mình vào ca ca.
…
“Cha, nếu là đồng ý với họ liệu con cùng Hân nhi?” Hình Vọng nhìn sang cha mình gấp gáp nói.
“Không… không thể” Hình Ngạn quát lớn, hai mắt đầy lửa giận nhìn con trai.
“Tên ta có một chữ Hình, ngươi cũng vậy, Hình Vọng ngươi định khuyên cha nên bán rẻ tổ tiên Hình gia sao?” Hình Ngạn gầm lên.
“Vậy liệu chúng ta có thể chống lại bọn họ sao, tổ tiên cũng đã rời khỏi nhân gian bao nhiêu năm, Hình gia ta đã lưu lạc đến mức nào cha còn không rõ sao? Đây là cơ hội, cơ hội để Hình gia trở mình.”
Hình Vọng không cam lòng gào lên. Bao nhiêu uất ức tích lũy qua năm tháng đã khiến hắn lần đầu tiên trong đời cãi lại cha mình, là một người trẻ tuổi hắn cũng có hoài bão, hắn muốn xông xáo ở mảnh trời rộng lớn ngoài kia chứ không phải ru rú trong trấn nhỏ này.
“Ngươi… nghịch… nghịch tử…”
Hình Ngạn tức giận tột độ với thái độ của con mình, làm người có thể đói khát nhưng không thể nhục, hắn chắp tay nói:
“Đoàn công tử, Đoàn gia thế mạnh Hình gia ta không thể so sánh nhưng mong công tử thứ lỗi, Hình gia tổ tiên là không thể động đến.”
Hình Ngạn ý tứ rõ ràng, Hình Thiên mộ phần Hình gia sẽ không giao ra mà Đoàn gia nếu là ỷ lớn hiếp nhỏ thì thật không biết xấu hổ rồi, chuyện này truyền ra bên ngoài chắc chắn Đoàn gia sẽ bị toàn thể giang hồ khinh bỉ.
“Hình Ngạn, hôm nay ta đến đây không nghĩ là tay trắng trở về, dù là bằng bất cứ giá nào.”
Đoàn Dự khuôn mặt đã lạnh như băng, Hình Ngạn ba người đã cảm giác được sát khí rét người, Hình Ý Nhiên khuôn mặt trắng bệch.
“Đoàn công tử, như vậy cũng quá ép người đi?” Hình Ngạn cắn răng nói.
“Lý lẽ luôn thuộc về kẻ mạnh, chính các ngươi lựa chọn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Đoàn Dự mất kiên nhẫn nói.
“Bắt lấy tiểu cô nương kia, ta thật là muốn xem Hình Ngạn vị võ sư đây có thể cứng rắn đến mức nào.”
Sau cái phất tay của Đoàn Dự, ba tên Đoàn gia khanh khách hung thần ác sát phi người tới ý đồ chụp lấy Hình Ý Nhiên, Hình Ngạn muốn động thân ngăn cản nhưng chỉ bằng một ánh mắt của một vị lão giả tứ cấp sau lưng Đoàn Dự nhìn tới cũng khiến hắn toàn thân bủn rủn như định thân, uy áp lớn lao của Cường Giả tứ cấp đè nén khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bị chụp lấy, chưa bao giờ trong đời Hình Ngạn cảm giác bất lực cùng nhục nhã như lúc này.
…
Ba Sơn trấn trong một căn nhà nhỏ…
“Bà bà… rốt cuộc là vì sao chứ? Bọn chúng có lợi hại đến đâu thì cũng có thể so với Cổ Mộ chúng ta sao?”
Bị lão bà chụp lấy cưỡng ép rời khỏi Hình gia võ đường, Vương Thu Hân nước mắt ngắn dài gào lên không cam lòng, nàng thật lo lắng cho Hình Vọng.
“Hừ, vô tri nha đầu, ngươi có biết chỉ một chút nữa cả ta và ngươi đã là tội nhân của liệt tổ liệt tông Cổ Mộ phái hay không? Ngươi tốt nhất là quên đi ý nghĩ này, Cổ Mộ ta dây vào không nỗi.”
Tịch Liên lão bà hừ lạnh nói, Cổ Mộ phái thật chọc giận ác ma kia thì hậu quả bà không dám nghĩ đến, Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh Cửu Tiêu chân nhân, Độc Cô Gia lão tổ – Độc Cô Tuyên danh tiếng lẫy lừng cả hai đại Cường Giả thập cấp đều bại trong tay hắn mà còn là bại triệt để thì thử hỏi giang hồ lúc này có ai nguyện đi đắc tội hắn đây.
Ma Tôn, hai chữ này trên giang hồ đã sắp sửa lọt vào danh từ cấm kỵ của các môn, các phái và các gia tộc.
“Hừ… Cổ Mộ không xen vào thì thôi vậy, ta không tin tửu lão đầu là không giải quyết được đám người xấu kia.” Vương Thu Hân không cho là đúng, cong môi nói.
“Ngươi nói gì? Nha đầu ngươi liên lạc với Tửu lão khi nào?” Lão bà trợn mắt gằn giọng.
“Chính là khi đám người kia vừa đến, Tửu lão vừa vặn cũng ở ngay phụ cận nên sẽ đến rất nhanh nha.” Vương Thu Hân cười nói, đời này người nàng tin tưởng nhất vẫn là Tửu lão.
Tịch Liên hít sâu một hơi vì dự cảm rất xấu khi Vương Thu Hân là kêu gọi lão giả gọi là Tửu lão kia vào chuyện này, vị này cũng là một tồn tại khá khủng bố đến bà khi gặp cũng phải cung cung kính kính xưng một tiến tiền bối, Cổ Mộ phái cũng chỉ có lão tổ mới có thể xưng tên ngang hàng với Tửu lão đủ hiểu lão lợi hại đến cỡ não.
Vương Thu Hân cô gái nhỏ này không biết vận khí nghịch thiên thế nào vừa là hòn ngọc quý được Cổ Mộ chưởng môn nâng niu lại sớm lọt vào mắt xanh của Tửu lão nên từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái hết mực, chính vì thế chuyện nàng ưa thích Hình Vọng bên trong Cổ Mộ rất nhiều cao tầng không hài lòng nhưng cũng không dám phản đối vì Tửu lão là hết sức bảo vệ nàng.
“Rốt cuộc Hình gia có thứ gì đáng giá để tên kia phải làm ra cử động lớn đến thế?” Hít sâu một hơi, Tịch Liên lão bà hướng ánh mắt về phía Hình gia võ đường lẩm bẩm nói, mọi chuyện đã vượt quá tầm khống chế của bà.