Phần 36
Thiên Thượng Nhân Gian – Phòng VIP.
“Cuộc vui rốt cuộc cũng bắt đầu!”
Trong phòng, Long nhấc chân rời giường để lại hai thân hình mỹ lệ còn đang bất tỉnh trong cực khoái, khoác nhẹ trên người bộ hắc y rộng rãi để lộ từng múi cơ ngăn nắp tràn đầy năng lượng trực chờ bùng nổ, Long hào hứng nhìn lên trời cao cười tà…
… mà hắn cũng không phải đợi lâu.
“Giết! Giết! Giết!”
Không chờ đợi, không do dự… từng nhóm từng nhóm bóng đen từ trên tầng thượng xuất động mang theo sát ý kinh thiên, toàn bộ đều hướng đến tầng 13 – nơi Long ở.
“Hắc hắc! Đến tốt!”
Áp lực cực lớn từ 300 tên Cường Giả không khiến Long sợ hãi mà càng thích thú vô cùng, hai người đẹp đã được Đoàn Dự đưa đi ẩn nấp nên hắn không một chút lo nghĩ gì, bàn tay hắn kết thủ ấn huy động chín phần mười ma khí huyễn hóa một hắc thủ khổng lồ chụp đến 300 bóng đen vừa xuất hiện.
“Hợp trận!”
Không hẹn mà đến, toàn bộ 300 tên Cường Giả như thể đã chuẩn bị từ trước cùng nhau hợp lại thành một khối, toàn thân huy động chân khí tạo thành một cái lồng lớn đối chọi với bàn tay quỷ dị kia.
“Graooooo! Graooooo!”
Chớp mắt sau, ma thủ khổng lồ ập tới và đến giờ toàn bộ Cường Giả Độc Cô gia mới nhìn rõ ràng bàn tay kia ra là sự kết hợp từ hơn nghìn đầu ma long hung tợn, tiếng gào rú cùng khí tức lạnh lẽo của ma khí cắt qua không gian khiến da đầu chúng tê dại nhưng trên 300 khuôn mặt lại không hề xuất hiện một kẻ hoảng hốt, toàn bộ thôi động mười phần mười nội lực hợp lại đón đỡ.
“Xuy… xuy… Graoooooo… Graooooooo… Xuy… xuy…”
Ma khí đụng với chân khí của 300 tên Cường Giả cấp cao tưởng chừng sẽ tạo ra âm thanh đối chọi gay gắt nhưng ai ngờ thay vào đó nghìn đầu ma long lại biến ảo không hề liều chết công kích chiếc lồng mà như một bầy sói đói điên cuồng cắn nuốt từng ngụm từng ngụm cái lồng khí của 300 tên Cường Giả…
“Không xong!”
“Bị lừa!”
Chỉ sau vài hơi thở, rốt cuộc cũng có kẻ nhanh trí nhận ra khác thường, chân khí của chúng đang gấp rút tiêu hao nhanh đến không tưởng, đám ma long hình thành từ ma khí kia không có ý định đánh đến chúng mà là đang tham lam cắn nuốt lực lượng mà chúng tự nguyện dâng ra nhưng chẳng phải mục tiêu của chúng là giữ chân và tiêu hao Ma Tôn sao? Thủ hạ đã ‘thành công’ thì đương nhiên đến thủ lĩnh ra màn rồi.
“Các ngươi tiếp tục ngăn chặn đám ma khí kia! Lão nhị, lão tam theo ta lấy đầu Ma Tôn!”
Từ phía sau 300 tên Hoàng Kim võ giả vang lên tiếng quát đầy khí thế, một rồi hai rồi ba bóng đen xuất trận như ba mũi tên đen bay vọt đến, nhiệm vụ lấy mạng Ma Tôn là do chúng đảm nhiệm.
“Roẹt… roẹt… roẹt…”
Ba mũi kiếm đến nhanh lắm, nhanh đến mức khi Long thấy chúng thì ca ba mũi kiếm đã điểm đến trước ngực hắn rồi.
“Kiếm nhanh lắm lũ oắt con!”
Tự tin với ma thể của mình, Long ưỡn ngực đón đỡ ba mũi kiếm đâm tới không một chút lo lắng, hắn còn không quên chọc giận ba tên võ giả.
“Kenggg… kenggg… kenggg…”
Kiếm chạm da như chạm phải tấm sắt cứng bị uốn đến cong vòng khiến ba tên thủ lĩnh trợn mắt, kiếm trong tay chúng tuy không đạt đến đẳng cấp Thần Binh nhưng cũng không thua kém là bao vậy mà không thể thương tổn đến Ma Tôn dù là một vết xước… hoảng hốt nhưng bọn chúng vẫn là phản ứng lanh lẹ thả kiếm trong tay để từ hai bên hông rút ra từng chiếc dao găm đen kịt, sáu chiếc dao găm quỷ dị chia làm sáu đường đâm đến đỉnh thái dương, hốc mắt và hạ bộ của Long.
‘Dụng độc sao?
Long âm trầm cười, linh cảm hắn nhạy bén phát hiện uy hiếp chí mạng đến từ những chiếc dam găm nhỏ bé kia… chính xác hơn là đến từ thứ hắc dịch dính đến mũi và lưỡi dao, chỉ nhìn đến thôi mà đôi mắt hắn vốn vạn độc bất xâm cũng phải cay xè đủ hiểu thứ độc kia kinh khủng đến bậc nào.
“Vút… vút… vút…”
Ba tên Hoàng Kim thủ lĩnh sáu ánh mắt sáng rực khi dao trong tay chúng đâm trúng mục tiêu, chúng tự tin cho dù Ma Tôn bản lĩnh cao đến cỡ nào cũng phải để mạng lại trước thứ độc mà chúng bôi lên dao, sáu chiếc dao găm cũng là phân ra từ một kiện Thần Binh tuyệt thế nên cho dù không đủ trọng thương ác ma thì cũng có thể đâm rách lớp da của hắn…
… chỉ cần như vậy là đủ để chất độc xâm nhập.
“Đủ nhanh… đủ mạnh… Độc Cô gia võ giả quả nhiên khác biệt…”
Sáu con mắt trợn trừng như muốn nứt toác ra, lông tơ dựng ngược khi tiếng cười âm lạnh như từ u linh lại đến từ sau gáy chúng.
“Phốc… phốc… phốc…”
Lấy tay làm đao, Long lạnh lùng xuất thủ với một đường chém ngang cực sắc bén lướt qua cổ ba tên Hoàng Kim thủ lĩnh khi chúng cũng chỉ vừa kịp nhận ra thân ảnh mà chúng dùng toàn lực hạ sát trước mặt… lại đang từ từ tan biến.
“Tàn ảnh!”
Ba cái đầu lâu lăn long lóc trên mặt đất kéo theo ba vòi máu tươi từ cổ những thi thể, chúng đủ nhanh đủ hiểm nhưng lại không đủ tinh so với thân pháp lĩnh ngộ từ ma công chí cực của Long.
“Không… không… aaaaaaa… Lão tổ cứu mạng… Lão tổ cứu mạng…”
Thủ lĩnh bỏ mạng khiến 300 tên Hoàng Kim võ giả sa sút tinh thần, hơn ngàn đầu ma long nhờ cắn nuốt chân khí mà mạnh lên từng giây từng phút khiến áp lực mà chúng phải chịu là quá sức to lớn…
“Aaaaaa… Uỳnh… Rắc… Rắc… Oành… Lão… Lão tổ…”
Cuối cùng cũng có Hoàng Kim võ giả chịu không nổi, một tên rồi lại một tên gào thét trong đau đớn khi bị ma long thôn phệ, 300 tên Hoàng Kim võ giả lần lượt ngã xuống như những quân cờ domino.
“Lũ vô dụng!”
Vào lúc chỉ còn tầm 200 tên Hoàng Kim võ giả còn cực khổ chèo chống thì rốt cuộc hắc thủ sau màn xuất hiện, một tiếng quát kinh khủng chấn động thương khung khiến tòa nhà cao tầng và mặt đất lắc lư cho biết kẻ đến nội lực hùng hậu đến khủng bố đến nhường nào.
Độc Cô Tuyên xuất hiện với gương mặt âm trầm tràn đầy giận dữ.
Đưa mắt nhìn ba thi thể không đầu giờ đã héo rũ thành ba vũng máu trong hắc vụ dưới chân Long và 200 tên Hoàng Kim Võ giả chật vật đến thê lương mà Độc Cô Tuyên vừa xấu hổ vừa tức đến lộn cả ruột gan, Hoàng Kim võ giả lực lượng này chính là đại diện cho sức mạnh của Độc Cô gia, một đội quân gồm hàng trăm tên Cường Giả cùng ba tên thủ lĩnh đều là Cường Giả cửu cấp đủ sức quét ngang giang hồ một vòng vậy mà lần đầu đại cử động cũng là lần thất bại đến thảm hại nhất.
Ba tên thủ lĩnh chết tức tưởi chỉ sau một đòn, 100 tên võ giả bồi táng mà chưa đụng được đến gia lông đối phương và đám còn lại nếu lão không xuất hiện cũng là đồng cảnh ngộ để lại xác nơi đây.
“Hắc hắc! Không biết tại hạ được vinh dự diện kiến Độc Cô gia vị tiền bối nào đây?”
Vừa nhận thấy khí tức cường đại xuất hiện thì Long đã quyết đoán buông bỏ 200 tên Hoàng Kim võ giả còn lại mà rút toàn bộ ma khí về, hơn ngàn đầu ma long béo mập quấn quanh người hắn từng bước dung nhập mang theo vô vàn ma khí trở lại cơ thể hắn khiến người hắn phình to như một quả bóng nhưng lại nhanh chóng xẹp xuống bằng mắt thường trông thấy, hắn là đang tiêu hóa lượng ma khí vừa cắn nuốt được.
“Đừng nhiều lời! Ma Tôn, ngươi giết hại Độc Cô gia hàng trăm võ giả tội đáng muôn chết, lão phu Độc Cô Tuyên thay mặt Độc Cô gia đến lấy mạng chó của ngươi hòng tế bái hàng trăm vong hồn mang họ Độc Cô!”
Độc Cô Tuyên mắt già không mờ mà tinh tường biết để lâu sinh biến nên phẫn nộ gầm to, sát ý ngút trời chuẩn bị cho một kích tuyệt sát.
“Các vị tôn giả! Vị tiền bối này muốn đối phó bản trưởng lão, các vị thân mang trọng trách cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ nhỉ?”
Long cười khẩy không để Độc Cô Tuyên lão già vào trong mắt, hắn quét mắt đến một bức tường đổ nát ở xa xa hô.
“Khốn kiếp!!!”
Đám người Bất Động tôn giả tưởng chừng như có thể vui vẻ tọa sơn quan hổ đấu thì bỗng nhiên bị chỉ mặt điểm tên ngay thời điểm gay cấn nhất làm cả ba sắc mặt trắng xanh, Bất Động tôn giả thầm chửi thề nhưng không thể không ra mặt vì thân mang trọng trách trên vai, nếu Ma Tôn không đề cập đến ba người thi thôi đi nhưng ở đây nhiều người như vậy nếu Thập Lục Tháp bên trên biết được cả ba đứng nhìn Độc Cô gia lão tổ làm loạn chắc chắn lão là người đầu tiên phải kiêng lấy cái tội này.
“Ra mắt Độc Cô Tuyên lão tiền bối!!!”
Bất Động, Khai Lượng cùng Truy Tiên tôn giả hiện thân hướng Độc Cô Tuyên chào hỏi làm lão nhíu mày, dĩ nhiên với thực lực của lão thì từ lâu đã nhận thấy sự xuất hiện của ba khí tức khá mạnh nhưng lão cứ nghĩ là viện thủ của Ma Tôn và cười khẩy không để chúng vào mắt nhưng lúc này đây Độc Cô Tuyên không thể không nhận ra ba quân bài mà Độc Cô gia phải tốn không ít tâm huyết mới cài cắm vào đội ngũ tôn giả của Thập Lục Tháp.
Độc Cô Cầu Bại uy danh ngập trời là thế nhưng với việc tranh đoạt quyền lực trên giang hồ hắn không một chút nào quan tâm, cho dù là Độc Cô gia cũng không ngoại lệ, ngoài việc mượn lấy danh tiếng của Độc Cô Cầu Bại để vươn lên mạnh mẽ thì Độc Cô gia từng bước từng bước đều phải tự lực cánh sinh mà cài cắm một vài con bài trong hạch tâm Thập Lục Tháp là bắt buộc.
“Lão tiền bối! Thập Lục Tháp bên trên các vị đại nhân có lệnh không để Bắc Kinh phải hứng chịu tổn thất nào nữa, mong tiền bối hiểu cho đám vãn bối!”
Bất Động tôn giả chắp tay cung kính nói với Độc Cô Tuyên, lão cũng không quên nháy nhẹ mắt ra hiệu, chuyện xử lý Ma Tôn là từ từ bàn tính lại.
Trầm tư hồi lâu, Độc Cô Tuyên nhíu mày nhận ra tình huống đặc biệt, cả ba tên tôn giả là người của Độc Cô gia đều được phái đến bảo hộ Bắc Kinh và cả ba lại cùng xuất hiện đúng lúc này, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do có kẻ nào đó sắp đặt?
Độc Cô Tuyên liếc mắt đến Long và thứ lão nhận được là nụ cười tà dị treo trên khóe miệng của hắn khiến lão run nhẹ… Thập Lục Tháp những lão bất tử kia rốt cuộc cũng muốn khai đao với Độc Cô gia sao?
“Khặc khặc! Từ lúc nào Thập Lục Tháp tôn giả lại phải hạ mình cầu xin một lão già sắp xuống lỗ như thế này? Bất Động, Khai Lượng, Truy Tiên tôn giả! Các ngươi đây là làm bẩn phong hiệu ‘tôn giả’ cao quý mà Thập Lục Tháp ban cho sao?”
Long cười lạnh quát, với tư cách một tên Chấp Pháp Trưởng Lão hắn đủ thẩm quyền phán xét bất kể là ai cho dù là tôn giả đi nữa.
“Xảo ngôn! Độc Cô lão tiền bối đã sớm nổi danh giang hồ từ khi lão phu còn bú sữa mẹ, đây là kính trọng người đi trước ngươi có hiểu không? Đến giang hồ lễ nghĩa mà người làm Chấp Pháp Trưởng Lão cũng không hiểu thì thật đáng thất vọng thay!”
Bất Động tôn giả nộ quát không để Long vào mắt, bị lừa đến vũng nước đục này đã khiến lão với hắn muốn ăn tươi nuốt sống rồi.
“Bản tọa sắc phong Chấp Pháp Trưởng Lão từ các vị tổ lão không thể nghi ngờ! Đây là bản tọa tận mắt chứng kiến các ngươi ba tên tôn giả vừa xuất hiện đã kẻ cung người kính một lão già đến đây truy sát bản tọa, với tư cách Chấp Pháp Trưởng Lão ta nghi ngờ các ngươi cấu kết với Độc Cô Tuyên âm mưu mưu hại bản tọa! Dĩ nhiên bản tọa không muốn vu oan cho người khác nên cho các ngươi một cơ hội…”
“Động thủ bắt Độc Cô Tuyên lại cho ta!”
Long hai mắt trừng lớn quát, tiêu hóa hết năng lượng vừa cắn nuốt được từ đám Hoàng Kim võ giả khiến thực lực của hắn đề cao không dưới năm lần, cường hãn khó tưởng tượng được và có lòng tin đánh với một bất cứ ai một trận ra trò.
Bất Động tôn giả ba người biến sắc liếc nhau, chúng đều hiểu bản thân đã rơi vào cái bẫy mà Long đặt ra, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm sao nên Khai Lượng tôn giả đầu óc ngu ngốc nhất không kìm được đưa mắt nhìn đến Độc Cô Tuyên xin chỉ thị.
“Ngu ngốc!”
Độc Cô Tuyên tức lộn ruột khi nhận ra ánh mắt cầu cứu từ Khai Lượng tôn giả, ở đây không chỉ có lão, Ma Tôn cùng với ba tên tôn giả này mà là hàng trăm hàng nghìn ánh mắt của các thế lực đang quan chiến và chắc chắn trong đó có tai mắt của Thập Lục Tháp bên kia đám lão bất tử trong tháp, cái ánh mắt cầu cứu không một chút che giấu nào của Khai Lượng sao có thể lọt khỏi đám mật thám kia đây… xong… thế là xong… Độc Cô Tuyên biết công sức cài cắm ba con cờ này vào hạch tâm Thập Lục Tháp đã triệt để tan thành mây khói.
“Hừ! Lão phu không chơi với các ngươi, Ma Tôn tội nghiệt ngươi gây ra nhất định phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần, ngươi có giỏi cứ trốn ở Bắc Kinh này thành một đầu rùa đi.”
Mọi việc rối tung lên làm Độc Cô Tuyên biết không thể diệt sát Ma Tôn hôm nay, lão vận khinh công rời đi để lại câu nói tràn ngập sát ý cùng nhạo báng dành cho Long.
“Coi khinh mệnh lệnh của bản tọa, để kẻ thủ ác rời đi trước mặt… Bất Động, Khai Lượng, Truy Tiên tôn giả các ngươi theo bản trưởng lão về Thập Lục Tháp một chuyến đi thôi.”
Độc Cô Tuyên còn chưa rời xa thì Long động thủ, hắc thủ ngập trời của hắn đột ngột chụp đến ba người Bất Động tôn giả làm cả ba thất kinh, Ma Tôn vậy mà động thủ chụp đến chúng.
Chống lại hay cam chịu bị chụp đi? Cả ba khuôn mặt vặn vẹo lưỡng lự không biết làm sao cho phải.
‘Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng hôm nay nhưng xem ra Ma Tôn ngươi lại thật muốn chết!
“Độc Cô Cửu Kiếm! Đệ nhị kiếm – Phá Kiếm Thức!”
Độc Cô Tuyên biết ba tên tôn giả khó xử nên quả quyết can dự vào, thân hình lão quỷ mị xuất hiện trước ba người Bất Động tôn giả mà kiếm sau lưng chớp động, kiếm thức vừa ra đã linh hoạt kỳ ảo đến tận cùng, kiếm khí sắc bén cắt qua hắc thủ khổng lồ dễ dàng như cắt qua một miếng đậu hủ không hơn.
“Cũng chỉ…” Độc Cô Tuyên nụ cười đã hiện trên môi nhưng bỗng lại cứng đờ một cách khó coi vì quả thật kiếm chiêu của lão có thể phá tan ma thủ của Ma Tôn nhưng một cái bàn chân từ lúc nào đã tới trước mặt lão như thể cử động của lão đã nằm trong dự tính của hắn.
Long đến nhanh lắm, vừa thôi động ma thủ chụp đến ba tên tôn giả cũng là lúc thân hình hắn chớp động đạp một cước đến và không ngoài suy tính của hắn, Độc Cô Tuyên phải xuất thủ bảo hộ ba con cờ quan trọng của Độc Cô gia.
“OÀNH!!!”
“Phụt… phụt…”
Rơi vào bẫy, không thể né tránh và chỉ biết thôi động chân khí bảo hộ lồng ngực, Độc Cô Tuyên ăn trọn một cước trực diện của Long không thể không bị đánh bay như một quả bóng kèm theo tràng dài máu tươi trên không, ngực lão vậy mà hõm sâu vào hình bàn chân đủ biết ngoại thương nội thương nghiêm trọng cỡ nào.
“Phụt… phụt… hộc… hộc…”
Ôm lấy lồng ngực đau rát, Độc Cô Tuyên gắng sức cúi đầu nhìn lông ngực của mình đầy kinh hãi, Cường Giả thập cấp chân khí hóa thủy chênh lệch cực lớn với Cường Giả cửu cấp như trời với đất nhưng ăn phải một cước của Ma Tôn lão mới biết không thể dùng lẽ thường để đánh giá hắn.
Ma Tôn bây giờ trong mắt Độc Cô Tuyên lúc này là kẻ có cơ thể độ cứng như một kiện Thần Binh, kình lực bài sơn đảo hải khủng bố đến nỗi mỗi một cước đều như một ngọn núi đập tới khiến lão ăn thật ăn không tiêu.
“Khục… Khục…”
Nôn thêm vài búng máu lớn, Độc Cô Tuyên chật vật đứng dậy trong đống đổ nát, sắc mặt lão trắng bệch như người bệnh gần đất xa trời, vốn dĩ muốn huy động chân khí ổn định thương thế nhưng lão không thể tưởng tượng nỗi vào lúc này trong đầu lão lại thi thoảng xuất hiện những hình ảnh dâm dật trên giường cùng với một nữ nhân tuyệt hạng và nó làm lão không thể tập trung khôi phục…
… dâm ý trong ma khí không ngừng quấn nhiễu tinh thần lão.
“Vút!”
Long đương nhiên sẽ không để đối thủ có cơ hội trở mình, một cước vừa rồi nhìn đơn giản vậy thôi nhưng lại là toàn bộ mười thành mười kình lực của hắn hội tụ lại kèm theo ma khí tinh thuần nhất, một cước vừa trúng địch cũng là lúc cả người hắn co lại thành một đoàn rồi bật đến như tên bắn lao vun vút đến chỗ Độc Cô Tuyên vừa rơi xuống, nói thì chậm nhưng toàn bộ các cử động lại chỉ gói gọn trong một cái chớp mắt mà thôi.
“Dừng tay!”
Bất Động tôn giả lúc này mới kịp phản ứng lại trước cử động của Long, thân làm phần tử của Độc Cô gia nên lão không thể đứng nhìn Độc Cô Tuyên rơi vào tay giặc nên liều mạng phi thân đến cản thế tiến của Long, Khai Lượng cùng Truy Tiên tôn giả ngay sau đó cũng phi thân đến, đến mức này thì việc xé hay không xé bộ mặt thật của ba người cũng không còn quan trọng bằng tính mạng của Độc Cô Tuyên.
“Lũ nhãi nhép! Thân làm tôn giả Thập Lục Tháp lại đi trợ tru vi ngược, bản tọa Chấp Pháp Trưởng Lão phán định các ngươi tội chết!”
Bị kỳ đà cản mũi khiến Long không thể bồi một chiêu xử lý Độc Cô Tuyên nên hắn giận dữ tột độ, ma khí hắc ám quanh người hắn biến chuyển thành ma đao dữ tợn… không một chút đắn đo, lưỡi đao sắc lạnh đến thấu xương quét đến cổ Bất Động tôn giả.
“Vù… vù…”
Bỏ đi hình tượng lão già từ ái, Bất Động tôn giả quay ngắt 180 độ thành một tôn sát thần, mặt lão vặn vẹo dữ tợn tràn đầy sát ý đối với đối thủ trước mặt mình, thân hình lão quỷ mị né tránh lưỡi đao hiểm ác của Long, bộ pháp nhanh như chớp áp sát hắn, tay hóa thành chưởng chụp đến.
“Đoạn Mạch Chưởng!”
Bất Động Thần Chưởng võ học của Bất Động tôn giả chỉ gồm ba chiêu nhưng danh chấn giang hồ không một ai thế hệ trước không biết.
Truy Phong Chưởng – chưởng đến nhẹ như gió, liên miên không dứt.
Tuyệt Mệnh Chưởng – chưởng ra như bão táp, lăng lệ hung ác dị thường.
Chiêu thức cuối cùng trong bộ chưởng pháp, Đoạn Mạch Chưởng không nhẹ như Truy Phong, không mạnh bạo như Tuyệt Mệnh nhưng lại hiểm độc gấp vạn phần, trong một chưởng này nội khí của Bất Động tôn giả xoắn ốc lại thành hàng vạn cơn lốc nhỏ quét đến xâm nhập vào cơ thể đối thủ phá huỷ hoàn toàn kinh mạch đối phương.
“Đoạn mạch? Lão già ngươi thử đoạn mạch lão tử xem!”
Vung một đạo hụt nhưng Long không hề bất ngờ, Bất Động tôn giả nếu lã dễ chơi thì đã không xếp hạng cao trong Thập Lục Tháp đến vậy, bị lão áp sát nhưng hắn không một chút nao núng và khi mười ngón tay của lão sắp đụng vào người hắn cũng là thời điểm hắn thôi động Hấp Tinh Đại Pháp chuẩn bị phản kích trong lúc miệng không quên trào phúng Bất Động tôn giả.
“Chết đi cho ta!”
Đoạn Mạch Chưởng hiểm độc dị thường, chưởng lực cứ thế xuyên qua làn da rắn chắc của Long mang theo cơn bão chân khí xoắn ốc của Bất Động tôn giả ào ạt xâm nhập bắt đầu tàn phá mọi đầu kinh mạch.
“Oành… Oành… Oành…”
Từng đường kinh mạch nổ tung khiến bên trong người Long loạn thành một đoàn, Bất Động tôn giả khuôn mặt đã xuất hiện không ít vui sướng vì với võ giả từng đường kinh mạch là vô cùng quan trọng, Ma Tôn cho dù bên ngoài cứng cáp đến cỡ nào mà bên trong toàn bộ kinh mạch bị huỷ đi cũng chẳng khác nào một tên phế vật.
“Lão cẩu! Vui mừng có hơi sớm chứ hả?”
Dễ dàng nhận thấy biểu hiện của Bất Động tôn giả, Long cười lớn khiến lão sửng sốt và rất nhanh thôi hai mắt lão ngây dại vì nhận ra biểu hiện của hắn không hề yếu đi như lão mong đợi mà khí thế lại càng kéo cao thêm một tầng.
“Ma thể… vĩnh viễn là thứ các ngươi không tưởng tượng nổi…”
Giọng cười trào phúng của Long làm Bất Động tôn giả toàn bộ lông tơ dựng đứng, lão cấp tốc muốn lùi lại nhưng đã muộn…