Phần 102
Một tuần sau, cách Tiềm Long đại hội ba ngày thì cửa khẩu Trung Hoa tiếp nhận một đoàn ba chiếc xe bốn bánh từ phương nam tiến vào, đám người ngồi trên xe khí tức đều là cương mãnh chứng tỏ đều là cao thủ trong cao thủ.
“Sư phụ, Nguyễn Kình đại bá mơ hồ đề cập đến tại Tiềm Long đại hội sẽ có người trợ giúp chúng ta là sao? Rốt cuộc là người nào có bản lĩnh lớn đến vậy?”
Ngồi trong chiếc chiếc mercedes chống đạn ở giữa đoàn xe, một cô gái trẻ lên tiếng hỏi nữ nhân ngồi bên cạnh mình cũng chính là sư phụ nàng. Tuy là bên trong chiếc xe khép kín thế nhưng không gian gò bó vẫn không thể che dấu được vẻ đẹp tinh khôi tuyệt mỹ tuổi mười tám của nàng… váy trắng thánh thiện, đôi mắt to tròn, chân mày lá liễu thanh mảnh, da như tuyết môi đỏ tựa anh đào, dáng người thon gọn nở nang đúng chỗ kết hợp cùng khuôn mặt hoàn mỹ không một tỳ vết khiến nàng chẳng khác nào cửu tiêu tiên nữ hạ phàm có thể mê đắm hết thảy đàn ông trên thế gian này.
“Trúc Anh, tác động từ bên ngoài chỉ là phụ, bản thân con cần phải cố gắng không để tài nguyên đất nước rơi vào tay bọn chúng.”
Trúc Anh chính là một trong hai võ giả đại diện quốc gia tham dự Tiềm Long đại hội, thân phận nàng cũng không nhỏ khi là đồ tôn của một vị Phi Long trong Phi Long Các và dĩ nhiên sư phụ nàng càng không đơn giản khi là đệ tử chân truyền của Phi Long Các một trong Thập Đại Phi Long, sư phụ của Trúc Anh cũng không phải là một bà lão già nua mà mới chỉ mới ba mươi tuổi, nàng cũng là thiên tài thế hệ trước và cũng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Lần này tham dự Tiềm Long đại hội thì Phi Long Các không tiếc phái ra hai tên thiên tài mà Trúc Anh chỉ là phụ, quân bài chân chính là một tên thanh niên mới chỉ mười sáu tuổi nhưng lại có thân phận cực cao khi được Long Chủ đích thân nhận làm đệ tử chân truyền tương đương với việc là sư thúc của Trúc Anh theo bối phận.
“Mỹ Dung sư tỷ, sư phụ có nói Tiềm Long đại hội lần này chẳng khác nào đầm rồng hang hổ nên ngoài việc cố gắng dành lấy tài nguyên thì an toàn vẫn là đặt lên trên hết, Trúc Anh tu vi mới chỉ là Cường Giả nhị cấp nên cũng không cần quá mạo hiểm liều chết vô ích.”
Ngồi ở hàng ghế phía sau, một người trẻ tuổi cười nói với Mỹ Dung hai người, thanh niên ăn bận lam y, dáng người cao ráo khá là điển trai đặc biệt là đôi mắt sáng ngời đầy tự tin cùng nhiệt huyết tuổi trẻ.
“Đức Dũng sư đệ nói có lý tuy nhiên ta lo lắng cho Trúc Anh một mà lo lắng cho đệ mười đấy, tuy thực lực của đệ khá cao nhưng đôi khi bộc lộ quá mức xuất sắc cũng là tự rước họa vào thân, cao tầng cho dù đã đạt được thỏa thuận nhưng cái gọi là thỏa thuận cũng chỉ như một tờ giấy mỏng có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.”
Mỹ Dung lo lắng nói, lần này Phi Long Các cao tầng để Đức Dũng tham gia Tiềm Long đại hội theo nàng là quá mạo hiểm, nước Việt tuy thiên tài không thiếu nhưng tài nguyên có phần ít ỏi khiến việc bồi dưỡng một tên thiên tài đến siêu cấp cao thủ là cực khó, Đức Dũng mới chỉ 16 tuổi mà tu vi đã là Cường Giả ngũ cấp ngang với nàng mà đáng sợ hơn hắn là chỉ dựa vào hấp thu linh khí của thiên địa mà không cần dùng đến quá nhiều tài nguyên cho nên nếu nói tên này là con cưng của trời đất cũng không ngoa, loại cái thế thiên tài như Đức Dũng ở chỗ nào cũng được bảo hộ nghiêm ngặt ai ngờ Long Chủ lại để hắn đi đến nơi nguy hiểm như Tiềm Long đại hội.
Được nhắc nhở khiến Đức Dũng cười khổ không thôi, vị sử tỷ này của hắn cái gì cũng tốt ngoài việc đôi khi quá cầu toàn dẫn đến lảm nhảm không thôi, thật chất tham dự Tiềm Long đại hội lần này chính là do hắn đề cập với sư phụ mình là Long Chủ, hắn còn trẻ và không muốn giấu mình trong sự đùm bọc của Phi Long Các mãi đến khi trở thành một tồn tại chí cao mà muốn xông pha thế giới này tạo ra một đoạn giai thoại trong lịch sử mang một cái tên Đức Dũng.
“Sư Phụ, chủ trì đại hội lần này là kẻ nào? Liệu có phải là một lão già bất tử nào đó trong Thập Lục Tháp?”
Biết sư phụ chuẩn bị lảm nhảm nên để cứu Đức Dũng thì Trúc Anh vội lên tiếng lái sang chuyện khác.
“Nếu ta nói là một tên ác ma giết người như ngóe, dâm đãng cùng vô sĩ nếu hắn nhận là số hai thì không ai dám nhận lấy số một thì con có tin không?”
Mỹ Dung ôn tồn nói khiến Trúc Anh hai mắt trợn trừng, nàng biết Tiềm Long Các rất quan trọng và kẻ chủ trì nếu không nằm trong Chí Tôn Các cũng là người có bối phận cực cao trong giang hồ mà một người như sư phụ nói thì làm sao có thể bước lên vị trí như vậy?!
“Mỹ Dung sư tỷ nói không sai, lần này đến Tiềm Long đại hội ngoài chú ý đến các đối thủ thì chúng ta cũng cần đề phòng hắn, kẻ này chưa bao giờ hành xử theo thói thường và không có gì đảm bảo là hắn sẽ tuân thủ các quy tắc đặc biệt là khi Trúc Anh tư sắc quá mức xuất chúng.”
Đức Dũng trầm giọng nói khiến Trúc Anh ngỡ ngàng, nàng chưa từng thấy hắn nghiêm trọng như vậy bao giờ, trong mắt nàng thì thế gian này sợ rằng không ai xuất sắc bằng thanh niên này nhưng hắn vậy mà lại đang coi trọng người khác và thậm chí nàng còn cảm giác được một chút sợ hãi từ trong lời nói của hắn, rốt cuộc là kẻ nào có thể khiến một tên tuyệt thế thiên tài tràn ngập tự tin cùng cao ngạo phải đổi thay đến vậy?
“Sư Phụ, rốt cuộc hai người đang đề cập đến người nào?” Trừng lớn đôi mắt thơ ngây, Trúc Anh hướng đến sư phụ cong môi nói.
“Thập Lục Tháp Chấp Pháp trưởng lão – Ma Tôn!”
Mỹ Dung nhấn mạnh từng chữ một và nàng cũng không gọi thẳng cái tên Ngụy Siêu của Long vì đơn giản đó là sự tôn trọng đáng phải có dành cho một tồn tại vượt qua bản thân mình quá nhiều, có thể Ma Tôn không việc ác nào không làm nhưng thử hỏi thế gian này được mấy kẻ có đủ bản lĩnh để độc ác như hắn.
…
Thiếu Lâm Tự.
“Khổng Quân, hiện tại Ma Tôn được lựa chọn làm người chủ trì Tiềm Long đại hội nên việc ra tay với hắn trong thời gian này là không thể nào, kế hoạch của chúng ta xem ra phải thay đổi.”
Bên trong phật điện rộng lớn nhưng hiện tại trống vắng vẻn vẹn chỉ còn mấy nhân ảnh, Tru Ma Thánh Tăng hướng đến người đứng đối diện mình nói.
“Tru Ma đại sư nói đúng, không ngờ Chí Tôn các bên kia lại lựa chọn hắn, lần trước ba tên Ảnh Vệ của Khổng Gia ta thất thủ chứng tỏ Ma Tôn thực lực tăng tiến quá kinh khủng, không những thế ta mường tượng tên ác ma đáng chết này còn mang theo đại khí vận của thiên địa khiến hết lần này đến lần khác kế hoạch của chúng ta không thể diễn ra.”
Mở miệng đáp lại Tru Ma Thánh Tăng là một lão giả tiên phong đạo cốt trông như tiên ông, lão mặc một bộ bạch y đơn giản, khuôn mặt già nua tràn đầy từ ái và khí tức từ người lão phát ra không cương liệt như võ giả mà mười phần nhẹ nhàng như những cơn gió nhẹ làm cho những kẻ tiếp xúc không kìm được thư sướng cùng thoải mái, thân phận của lão có thể nhiều người trên giang hồ không biết nhưng những tồn tại lâu năm ắt hẳn phải biết đến Không gia người đứng đầu – Khổng Quân.
“Khổng Thánh tiền bối, theo ta nghĩ Ma Tôn không đáng lo bằng Tà Tôn cùng đồng bọn, tuy Ma Tôn ác tính hơn người nhưng hắn cũng chưa từng động đên căn cơ của giang hồ còn việc mà Tà Tôn cùng đồng bọn gây ra đã khiến giang hồ hiện tại loạn thành một đống, nếu Tiềm Long đại hội không diễn ra suôn sẻ thì ta tin rằng loạn thế sẽ chính thức bắt đầu.”
Mở miệng chính là Thái Cực Lão Nhân, lão cũng theo Khổng gia đến Thiếu Lâm Tự và dĩ nhiên lão cũng không dám gọi tên Khổng Quân mà phải thay bằng một chữ Thánh thay tên để tỏ sự kính trọng theo lễ nghi của đạo giáo.
“Việc này ta cũng đã có suy tính, tuy rằng không có chứng cứ nhưng ta tin rằng Tà Tôn có quan hệ đến Ma Tôn và hắn là cội nguồn của hết thảy những biến động gần đây trên giang hồ, chỉ cần diệt sát kẻ này thì Trung Hoa ta sẽ yên bình.” Khổng Quân trầm trọng nói khiến Thái Cực Lão Nhân chỉ biết câm nín, bối phận của lão trước những người đang đứng ở đây đều thua kém quá nhiều.
“Khổng Quân các hạ nói không sai, Ma Tôn là phải trừ khử và phải trừ khử càng nhanh càng tốt khi ta suy đoán hắn đã lọt vào tầm ngắm của những tồn tại ở Chí Tôn Các, một khi hắn trở thành Thủ Hộ giả thì mọi kế hoạch của chúng ta sẽ tan biến.”
Tru Ma Thánh Tăng không như đồ đệ suốt ngay miệng “a di đà phật” mà thẳng thừng nói, thù hận của Thiếu Lâm Tự cùng Ma Tôn đã kết xuống và nếu để hắn tiếp tục phát triển thì Thiếu Lâm cũng chỉ còn nước đợi chờ ngày diệt vong.
“Tiềm Long đại hội chính là thử thách của Chí Tôn Các với hắn nhưng đại hội này tầm quan trọng với giang hồ quá lớn nên chúng ta cũng không thể động vào, vậy thì phải xuất thủ ngay khi đại hội kết thúc lúc Chí Tôn Các chưa kịp ra quyết định, Tru Ma đại sư nghĩ sao?” Khổng Quân suy tư rồi nói.
“Bần tăng đồng ý nhưng nếu đã quyết định thì phải một kích toàn lực, thời cơ của chúng ta đã không còn nhiều.” Tru Ma Thánh Tăng lạnh giọng nói, sát ý lan tràn.
“Bằng Khổng gia hết thảy lực lượng kể cả phải động đến Phục Hy Cầm!”
Khổng Quân quyết đoán nói làm Tru Ma Thánh Tăng ngỡ ngàng, có thể ít người biết nhưng lão là biết đến Phục Hy Cầm kiện thần cấp đạo binh này rõ ràng, Khổng Gia một vị thánh hiền chính là nhờ cây đàn này đối chiến ngang tay với một siêu cấp cao thủ của Chí Tôn Các, tuy rằng không tin tưởng Khổng Quân có thể xuất sắc như bậc tiền nhân nhưng có thể vận dụng đến Phục Hy Cầm thì Tru Ma Thánh Tăng không thể không bội phục Khổng Quân, cầm sư tuy rằng không cương mãnh như võ giả khác nhưng tác dụng trên chiến trường lại là lớn lao nhất.
“Nếu Khổng gia đã dốc toàn lực thì Thiếu Lâm ta sao có thể không biết xấu hổ mà giữ lại lực lượng, Khổ Hạnh Thần Tăng cùng Nhật Nguyệt Quyền Trượng ắt hẳn là đủ để Khổng Quân các hạ hài lòng đi?”
Tru Ma Thánh Tăng cười gằn, sự tồn tại của Ma Tôn đã mang tới uy hiếp cho tồn vong của Thiếu Lâm Tự cho nên lần xuất thủ này Thiếu Lâm không thể không vận dụng đến những quân bài chung cực, tuy là nói chung cực vậy thôi nhưng cả Tru Ma Thánh Tăng cùng Khổng Quân những con cáo thành tinh này thừa hiểu hai bên cũng chỉ là dốc sức, kẻ làm đại sự không thể không có những bước đi phòng ngừa cùng quân bài tối hậu.
Ở đối diện, nghe Tru Ma điểm danh Khổ Hạnh Thần Tăng cùng Nhật Nguyệt Quyền Trượng thì Khổng Quân đã phải gật gù hài lòng, tuy lão thừa hiểu Thiếu Lâm Tự con rồng ẩn mình này vẫn còn đó những hậu thủ phía sau nhưng hai quân bài này cũng coi như Thiếu Lâm đã dốc sức vì tổn hại đến thứ gì cũng là tổn hại đến căn cơ của Thiếu Lâm.
Chưa nói đến Nhật Nguyệt Quyền Trượng kiện siêu cấp thần binh được coi là bảo vật trấn phái của Thiếu Lâm mà chỉ cần Khổ Hạnh Thần Tăng tồn tại này cũng đủ để giang hồ rung động, Thiếu Lâm Tự cấp bậc võ tăng đạt được chữ Thần không hề đơn giản mà chỉ những siêu cấp cao thủ đạt đến thập nhị cấp đỉnh cao hoặc bước chân lên thập tam cấp mới được vinh hạnh đó, Khổ Hạnh Thần Tăng ngoài tu vi cực cường thì bản lĩnh còn không nhỏ khi quanh năm suốt tháng tiềm tu trong Thiếu Lâm Tự – Phật Đạo Cấm Vực do Đạt Ma tạo ra, chuyện này cũng là Khổng Quân những tồn tại hết sức lâu năm với thời gian mới biết được và dĩ nhiên Thiếu Lâm Tự cũng là hết sức che dấu.
“A di đà phật, tuy nói rằng Thiếu Lâm Tự cùng Khổng gia đều đã dốc sức nhưng phật giáo không thể đứng ngoài việc tru diệt ma đầu, bần tăng sẽ thỉnh Bồ Đề Lão Tổ xuất quan.”
Cực Lạc Thánh Thiền Sư nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, nỗi nhục ngày đó trốn chạy tại Võ Đang đã luôn như một cái bóng mờ khiến suốt từ đó đến giờ lão không có một giấc ngủ ngon cũng như bản tâm phật đạo lung lay và chỉ có diệt sát Ma Tôn thì mới kết thúc được mọi chuyện.
“Tốt, Ma Tôn tất tử!”
Khổng Quân cùng Tru Ma Thánh Tăng hai miệng một lời nói, nếu ban nãy cả hai chỉ dám chắn tám phần có thể dồn Ma Tôn vào chỗ chết thì với sự góp mặt Bồ Đề Lão Tổ thì tám phần đã lên đến mười phần.