Phần 93
Bắc Kinh về đêm… hôm nay trời se se lạnh nên người nào cũng ra đường với một tấm áo khoác trên người, 10 giờ đêm nên xe cộ đã vơi đi bớt nhưng mà hôm nay lại có gì đó là lạ hơn ngày thường… đường xá vắng vẻ đến lạ thường, chỉ lâu lâu mới xuất hiện vài ba chiếc xe lao vun vút trong bóng đêm như ma đuổi…
Tòa nhà cao tầng Thập Phú Gia là tòa nhà cao nhất trong quận… đứng ở trên tầng thượng tòa nhà này có nhìn bao quát một góc của Bắc Kinh rộng lớn… trong đó có khu vực của Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh nằm lọt thỏm ở một vùng đất rộng lớn…
“Phật… phật…” Một bóng đen không biết từ lúc nào đã sớm xuất hiện trên tầng thượng, hắn đứng đó… ánh mắt thập phần lạnh lùng nhìn về phía Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh mà không hề che dấu đi sát ý kinh thiên, để mặt gió lớn thổi phần phật tung bay bộ hắc y cùng mái tóc dài đen nhánh của mình, hắn thả ra khí thế đáng sợ vô cùng làm không gian một vùng xung quanh phải vặn vẹo theo… dưới chân hắn, lớp bê tông dày không chịu nổi mã nứt vỡ tạo thành những đường rạn nứt chằng chịt.
“Vút… vút… vút…” Đột nhiên ba bóng đen xuất hiện trong không trung, chúng nhíu mày lao tới chỗ kẻ vừa thả ra khí thế mạnh mẽ kia.
“Là ai? Ác… đại nhân… là ngài?” Đến gần, một trong ba bóng đen quát lớn… nhưng mà đến khi thấy mặt kẻ đang đứng trên tòa nhà thì hắn cùng hai đồng bạn biến sắc mặt mà lắp bắp… trời đất ạ… Ma Tôn.
Chính là Long, hắn đưa mắt nhìn ba kẻ vừa đến mà không lạ lẫm gì giống như đã đoán được trước chúng sẽ đến… hắn biết ở một nơi nhạy cảm như Bắc Kinh này thì Thập Lục Tháp đương nhiên phải an bài một vài tên Cường Giả để duy trì ổn định… bọn này thực lực dư sức để đảm nhận chức vụ Trưởng lão nhưng mà khinh thường những chiếc ghế hữu danh vô thực kia ngoài ba cái ghế nhị, tam, tứ cho nên an ổn thủ hộ một phương như Bắc Kinh để đổi lấy tài nguyên tu luyện chờ thời cơ tranh dành một trong ba cái ghế béo bở kia… đương nhiên tình huống của Long thì lại khác biệt, chúng biết Lục trưởng lão đời này là kẻ như thế nào.
“5 Phút! Các ngươi có thể báo cho kẻ nào cũng được… nhưng chỉ có 5 phút, sau 5 phút… tên nào còn lén phén can dự vào chuyện của ta thì phải… CHẾT!” Long mở miệng nói, mỗi từ phát ra đều kèm theo ma khí hùng hậu làm ba tên Cường Giả mặt mày trắng bệch cố gắng vận nội lực áp chế.
“Phụt… phụt… phụt…” Ba búng máu lớn phun trào, chỉ qua lời nói của đối phương mà chúng đã trọng thương đủ biết hai bên chênh lệch đến cỡ nào… ‘Đáng sợ’ là hai chữ duy nhất trong đầu chúng lúc này… cả ba tên đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm gì lúc này, mở miệng ngăn cản tên điên trước mắt chúng không dám nhưng nếu thật rời đi thì chúng với tư cách thủ hộ Bắc Kinh lại chả khác nào không hoàn thành nhiệm vụ, trừng phạt của Thập Lục Tháp cũng không dễ chịu đâu…
“Các ngươi chỉ còn 4 phút!” Long lười biếng nhắc khiến ba tên Cường Giả dựng đứng tóc gáy.
“Ta cáo tri Dương gia, ngươi thì thông báo cho các thế lực khác… còn ngươi thì thông tri cho Hồng lão…” Tên đứng đầu biết không thể chần chừ, hắn quyết đoán ra lệnh còn bản thân thì dẫn đầu phi thân đi trước.
“Hừ!” Nhìn ba bóng đen rời đi mà Long hừ lạnh, thực lực còn chưa đủ nên hắn phải cẩn trọng một chút, dù sao cũng phải cho Thập Lục Tháp một ít mặt mũi thì sau này mới dễ nói chuyện được.
“Ma Chủ! Đã sẵn sàng, người của Trần gia đã toàn bộ rút lui trừ một tên…” Một nữ nhân đột ngột xuất hiện cạnh Long cúi đầu nói.
“A! Trần gia vẫn còn có kẻ có cốt khí anh hùng? Thú vị đây… là tên nào?” Long cười khẩy hỏi.
“Trần Bá Thán – con ruột của Trần Bá Hải và là đội trưởng của Ảnh Sĩ!” Ga In đáp.
“Hắn đã muốn chết thì cho hắn chết, đem đầu của hắn đến cho ta… lệnh cho Truy Mệnh… GIẾT!” Long hạ mệnh lệnh.
“Nhưng vẫn còn chưa đến 5 phút!” Ga In ngẩng đầu nhắc nhở.
“Hừ! 5 Phút đã hết!” Long cười lạnh nói, con mẹ gì mà 5 phút… hắn nói hết là hết… hắc hắc.
“Đã rõ!” Ga In gật gù hiểu ý, thân ành nàng mờ dần rồi chìm vào trong bóng đêm quỷ dị… cuộc giết chóc chính thức bắt đầu…
Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh… Một khu biệt viện ẩn sâu bên trong và cũng là nơi cư trú của một lực lượng bí mật bậc nhất trong quân đội… Ảnh Sĩ.
Trong căn phòng chỉ huy trưởng, Trần Bá Thán là một gã quân nhân cao to đầy cơ bắp lực lưỡng giống hệt cha mình, trên tay hắn là một khẩu súng dài có năm viên đạn… là loại đạn đặc biệt lần trước dùng để phục kích Long.
“Rì… rì… rì…” Đưa mắt nhìn chiếc di động rung liên tục vì có cuộc gọi đến mà Trần Bá Thán cau mày lại… hắn không phục… từ nhỏ hắn chưa bao giờ phải cúi đầu trước ai ngoài gia gia và cha mình, hắn là một quân nhân đầy kiêu hãnh, tay hắn đã chặt qua không ít đầu Cường Giả… để hắn trốn chạy trước một người sao? Như thế chẳng khác gì kêu hắn kiếm hố phân mà nhảy vào… hắn là không làm được.
“Ma Tôn sao? Ta sẽ cho gia gia thấy trước nòng súng này thì cho dù là loại võ công nào cũng vô dụng!” Trần Bá Thán vuốt ve khẩu súng trên tay mà cười lạnh như người tự kỉ, hắn có chút coi thường cha mình cũng như Trần gia đám người kia… chỉ vì một người mà đều tháo chạy như chó nhà có tang, con mẹ nó chứ thế cũng được gọi là đại gia tộc, thế cũng được gọi là quân đội sao?
“Hử?!” Đột nhiên mùi máu tanh xộc vào mũi làm Trần Bá Thán nhíu chặt mày, người hắn vậy mà có chút run run trước cảm giác ớn lạnh… bóp chặt lấy khẩu súng, hắn chỉa thằng nòng ra cửa lớn đầy vẻ anh dũng nhưng mà lại không nhận ra tay mình đã có chút run rẩy rồi.
“Phốc!” Đột nhiên một bàn tay cứng rắn xuyên thẳng nóc nhà từ trên xuống làm Trần Bá Thán chấn kinh, hắn muốn giơ khẩu súng lên nả đạn nhưng mà… chậm quá, bàn tay kia nhanh đến nỗi hắn không thể phản ứng kịp bởi vì kẻ đến là Ga In… nàng đương nhiên dành ‘ưu đãi’ cho kẻ được Long coi trọng.
“Oành… Phốc… rắc… rắc…” Ga In như mãng xà thành tinh, nàng tung một chưởng nhẹ nhàng đánh bật khẩu súng trong tay Trần Bá Thán đi để rồi tay còn lại chụp thẳng đến cổ gã bóp nghẹt như một con chó và nhấc lên không trung.
“Ặc… ặc… đừng… đừng giết ta… ặc… ặc… rắc… ta là… là… Trần gia…” Trần Bá Thán nào còn vẻ anh dũng hiên ngang và sự tự tin ban nãy, những tiếng xương vỡ vụn truyền vào tai và nghẹt thở làm hắn lắp bắp cầu xin, đến cuối cùng hắn vẫn là đem hai chữ ‘Trần gia’ ra làm tấm bia.
“Xuống dưới đó mà nói với Diêm Vương đi!… Rắc” Ga In nhếch mép cười lạnh, nàng khinh thường thể loại tự cho mình là đúng như tên này, ngươi muốn trang bức, muốn nổi danh thì việc đầu tiên phải là có đủ thực lực cái đã… câu nói của nàng vừa kết thúc cũng là lúc năm ngón tay vận lực bóp nát cái cổ trong tay khiến xương vụn lòi ra bên ngoài thành một đống bầy nhầy kinh dị… Trần Bá Thán chết không thể chết hơn.
“Rặc!” Chưa dừng lại, Ga In tay vặn mạnh hái đầu lâu của Trần Bá Thán xuống khiến cổ hắn biến thành một cái vòi máu, cái chết nhanh đến bất ngờ làm thân xác không đầu của hắn vẫn là đứng vững trên mặt đất một lúc lâu rồi mới đổ ập xuống, máu tươi tưới ướt đẫm căn phòng.