Phần 92
Một ngày trước… Hà Bắc… Trần gia thủ phủ…
Trong một căn phòng rộng lớn được bày biện xa xỉ lúc này có bốn thân ảnh mặc sắc phục quân nhân đang ngồi trên ghế da.
“Bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Giọng ồm ồm gia nua vang lên, là của một lão già trọc đầu ngồi ở vị trí cao nhất, bộ râu lão trắng xóa trông khá đẹp mắt nhưng mà cái thần thái uy nghi của lão lại làm bất cứ kẻ nào đứng trước mặt cũng không dám bất kính.
“Cha, tin tức báo về là bảy ngày qua chỗ đó không có cử động… có lẽ Ma Tôn cũng biết thực sự người nào xuống tay với mình nên biết mình biết người lựa chọn nhẫn nhịn…” Ngồi bên dưới hàng đầu là một gã trung niên thân hình vạm vỡ, lưng hùm vai gấu mở miệng đáp.
“Câm mồm! Lần trước ngươi tự động điều binh đến gây hấn với hắn khiến Trần gia bỗng dưng chui vào vũng nước đục này ta còn chưa xử lí, nếu cái đầu ngươi phát triển như thân xác thì ta đã được an hưởng tuổi già một cách bình yên rồi.” Lão già quát lớn làm gã trung niên xị mặt, gã chính là trung tướng Trần Bá Hải – chỉ huy Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh… còn ngồi trên cao không ai khác là Trần gia người có quyền cao nhất, Thống Soái – Trần Bá Vũ… lão là một trong hai vị thống soái tối cao của quân đội, đây cũng là cách Thập Lục Tháp hạn chế quyền lực của Trần gia, tránh cho gia tộc này một tay che trời.
“Cha… người cũng quá coi trọng Ma Tôn, bất quá hắn cũng là một tên Trưởng Lão nhỏ nhoi của Thập Lục Tháp mà thôi… chỉ cần chúng ta muốn thì diệt sát hắn có gì khó khăn đâu chứ…” Trần Bá Hải không phục nói.
“Thằng… thằng ngu này… tức chết lão phu mất thôi, biết thế thì lão phu đã ngăn mẹ ngươi đẻ ra một thằng nghiệt tử như thế này… con mẹ nó chứ… tức chết thôi…” Trần Bá Vũ tức đến đỏ mặt, lão chỉ thẳng tay vào Trần Bá Hải chửi đổng.
“Cha… người bớt nóng… nhị đệ, bớt một câu đi…” Ngồi đối diện với Trần Bá Hải là gia chủ Trần gia và cũng là anh ruột của gã – Trần Bá Siêu, không to con vạm vỡ như em ruột mà Trần Bá Siêu lại có dáng vẻ thư sinh hơi gầy.
“Gia gia… thúc thúc… hai người đừng như vậy…” Ngồi dưới Trần Bá Siêu là một nữ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, tuy vậy quân hàm trung tá trên bộ quân phục của nàng khiến người ta phải choáng ngợp… nàng là thiên kim tiểu thư của Trần gia, viên ngọc quý được Trần Bá Vũ hết mực cưng chiều – Trần Hảo.
“Hừ!” Trần Bá Vũ liếc qua Trần Bá Hải hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
“Tít… tít… tít…” Đột nhiên chuông điện thoại của Trần Bá Hải reo lên, hắn nhíu mày nhìn số gọi đến rồi bấm nút nghe… là từ Bộ Tư Lệnh.
“Alo… Trung tướng! Mục tiêu đã có động tĩnh… toàn bộ máy bay không người lái của chúng ta đều bị phá hỏng… nghi ngờ là có Cường Giả ra tay…” Giọng quân nhân bên kia báo cáo.
“Tiếp tục phái thêm máy bay không người lái đến, điều cả đội hai và đội ba đến… nhất định phải biết được cử động của mục tiêu!” Trần Bá Hải quát.
“Rõ!”
…
“Bá Hải! Chuyện gì?” Trần Bá Siêu mở miệng khi điện thoại của em trai vừa cúp.
“Là đám máy bay không người lái được phái ra để thám thính quanh khu vực của Ma Tôn, chúng bỗng nhiên đều bị một kẻ nào đó phá hủy…” Trần Bá Hải trầm giọng nói, hắn cũng cảm giác được chuyện này không bình thường.
“Cái gì? Ngươi dám phái máy bay đến thám thính hắn?” Trần Bá Vũ lão già trợn mắt quát.
“Cha! Ta chỉ là thám thính phạm vi cách chỗ hắn một cây số trở đi chứ phải trực tiếp…” Trần Bá Hải cười khổ nói.
“Không xong… Bá Hải, Bá Siêu… mau phát lệnh rút toàn bộ người Trần gia và thân tín trong Bộ Tư Lệnh Bắc Kinh… nhanh…” Đột nhiên lão già Trần Bá Vũ gầm lên làm hai đứa con lão thất kinh.
“Cha… không cần phải thế chứ…” Trần Bá Hải nhăn mặt nói.
“Cha… ta nghĩ còn chưa đến mức đó…” Trần Bá Siêu cũng đồng tình với em mình.
“Ba ba… thúc thúc… gia gia nói đúng, phải nhanh chóng… hắn vừa cảnh cáo chúng ta…” Trái ngược với cha chú mình, Trần Hảo đồng tình với Trần Bá Vũ.
“Hảo nhi! Ý con là?” Trần Bá Siêu nhăn mặt hỏi.
“Ma Tôn kẻ này là một tên điên, lần này thúc thúc phái Ám Sĩ đến gây hấn với hắn đã triệt để chọc giận hắn… con không biết hắn muốn làm gì nhưng qua động thái phá hủy đám máy bay không người lái kia thì có thể đoán được hắn vừa cảnh báo chúng ta, hắn sẽ hành động…” Trần Hảo nói.
“Hừ… hắn tưởng mình là ai… Trần gia cũng không phải quả hồng mềm mà kẻ nào muốn bóp thì bóp, hắn có gan đến thì ta sẽ cho hắn mãi mãi nằm lại…” Trần Bá Hải gầm gừ.
“Bốp!” Đột nhiên một cái cát mạnh như trời giáng làm Trần Bá Hải quay cuồng, là lão cha hắn vừa đánh hắn.
“Thằng ngu ngốc! Mày tưởng vài ba cái vũ khí hiện đại kia có thể làm khó một kẻ như Ma Tôn, thân thể hắn đạn bắn không thủng, khí độc không chết… thực lực lại Cường Giả thất cấp vô cùng cường hãn, cảnh tượng hắn quét một đao dẹp sạch một con đường lớn vẫn còn đó chẳng lẽ ngươi đã quên… ngươi chống lại hắn bằng cái gì? Chẳng lẽ đem vũ khí hạt nhân ra sử dụng trong Bắc Kinh?” Trần Bá Vũ bộ râu dựng ngược lên quát, Cường Giả đã khó chơi lắm rồi nhưng mà Ma Tôn càng đáng sợ vì thân thể biến thái của hắn, lão đã từng nghe hắn bị đánh đến thân thể nổ tung vẫn là có thể hồi phục lại được… ma tu quả là đáng sợ.
“Cha… cha… ta… ta.” Trần Bá Hải lắp bắp không biết nên nói gì.
“Bá Hải! Nhanh chóng ra lệnh đi, Thán nhi hình như vẫn còn ở Bộ Tư Lệnh, nếu đệ còn chần chừ nữa e rằng không kịp… cách hành xử của Ma Tôn xưa nay vẫn là quyết đoán lanh lẹ…” Trần Bá Siêu nói gấp.
“Thán nhi… được… được rồi…” Trần Bá Hải thất thần lôi ra điện thoại gọi điện, làm quân nhân hơn nửa đời người mà hôm nay là ngày nhục nhã nhất của gã, còn gì nhục hơn là làm tướng mà ra lệnh cho thuộc hạ chạy trốn trước kẻ địch đây.
“Thúc thúc… chỉ rút lui thuộc hạ thân tín và con cháu Trần gia…” Trần Hảo nhắc nhở làm Trần Bá Hải tức giận quát.
“Hảo nhi… cháu điên rồi sao? Bọn họ đều là quân nhân không sợ chết trên sa trường, ta sao có thể lệnh rút lui mỗi thân tín mà để lại họ…”
“Thúc thúc… Ma Tôn đã cho chúng ta mặt mũi, nếu chúng ta không biết điều thì sợ rằng hắn sẽ ra tay với chúng ta…” Trần Hảo là một nữ nhân thông minh, nàng bình tĩnh khuyên nhủ chú mình.
“Hừ! Một câu là Ma Tôn, hai câu cũng là Ma Tôn… chẳng lẽ Trần gia chúng ta toàn là loại tham sống sợ chết sao? Hắn chỉ có một người, thân thể hắn có mạnh, thực lực của hắn có cường đến đâu cũng có thể so với những khẩu súng, nọng pháo, tên lửa tiên tiến nhất của chúng ta hay sao… chúng ta Trần gia trước giờ mang cái danh đại gia tộc nhưng trong mắt đám người kia thì có là cái thá gì cơ chứ, võ giả… đạo giả cái cứt khô gì… tự cho bản thân mình là cao siêu hơn người sao?” Trần Bá Hải như người điên gầm gừ.
“Nghiệt tử… nghiệt tử… ngươi mới là kẻ không coi ai ra gì, sống trong cái thế giới mạnh được yếu thua này thì Trần gia ngoài một ít lợi thế về vũ khí còn có thể khiến người ta coi trọng ở điểm nào? Nếu võ giả Trần gia có thể đạt đến Cường Giả thì ai dám coi khinh, có kẻ nào dám trêu chọc chúng ta? Ma Tôn bên kia Thiếu Lâm ba vị lão tăng trong Thất Phật chết trong tay hắn, Võ Đang chân nhân bị hắn giết như giết gà, Hạ Hầu gia bị hắn đánh vào mặt không dám nói gì, Nga My… Trịnh gia nữa… thế lực nào mà không mạnh hơn chúng ta gấp chục lần nhưng tại sao bọn họ lại như cũ không dám động đến hắn ngươi có từng nghĩ đến? Thập Lục Tháp thì khỏi nói, Thánh Tử bối cánh cường đại cỡ nào bị hắn làm cho tức đến phun máu cũng chỉ dám dùng cái trò khích tướng cỏn con đối phó… không phải Ma Tôn quá mạnh mẽ mà là trong mắt Thập Lục Tháp hắn có giá trị… đồ ngu ngốc!” Trần Bá Vũ tức tối quát.
“Thế… thế thì lại như thế nào… giết hắn mọi chuyện cũng đã thành, cùng lắm Trần gia chúng ta nhận phạt là được, chẳng lẽ Thập Lục Tháp sẽ vì một người chết mà xuống tay với chúng ta sao?” Trần Bá Hải không phục.
“Giết hắn? Ngươi định phóng tên lửa đạn đạo vào Bắc Kinh hay nả pháo cao xạ và giữa thành phố đây? Đừng nói với ta là ngươi định phái máy bay ném boom luôn nhé… Bá Hải à Bá Hải, đầu óc ngươi thật sự hỏng sao?” Trần Bá Vũ mệt mỏi nói.
“Cha… chúng ta có thể dùng đến ‘thứ kia’…” Trần Bá Hải cẳn răng nói khiến ba người Trần Bá Vũ trợn mắt.
“Ngươi… ngươi định dùng đến nó… mười năm mới có thể sử dụng một lần, diệt xong Ma Tôn thì chúng ta còn cái gì để nói chuyện, để bàn điều kiện… chẳng lẽ Trần gia phải sống nhục nhã trong vòng mười năm thì ngươi mới can tâm… vì một đám người trong Bộ Tư Lệnh mà ngươi định hy sinh lợi ích của Trần gia?” Trần Bá Vũ sắc mặt biến chuyển thành lãnh lẽo cực độ, giọng nói tràn đầy sát ý.
“Nhị đệ… bình tĩnh lại đi…” Trần Bá Siêu lắc đầu khuyên bảo, bên cạnh Trần Hảo cũng là gật đầu đồng tình… ‘thứ kia’ không phải nói dùng là dùng được, nó chẳng khác gì một kiện trấn gia chí bảo giúp Trần gia đứng vững trong hàng ngũ đại thế gia ở trong cái thế giới này.
“Bịch… ta… ta…” Biết mình sai, Trần Bá Hải gục xuống không dám nói gì nữa.
“Thúc thúc… còn chần chừa nữa e rằng không kịp!” Trần Hảo gấp gáp nói.
“Được… được rồi…” Trần Bá Hải dù sao cũng không phải loại ngu lâu dốt bền khó đào tạo, gã thành thật móc ra điện thoại gọi một cuộc gọi khẩn cấp.