Phần 65
Cách kết cục của trận chiến giữa Ma Tôn và Thiết Hỏa Lão Nhân không lâu thì từ phía hậu viện, một bóng đen bí mật xâm nhập vào khu biệt viện, âm thanh giao đấu giữa hai đại cao thủ phía trước không làm hắn phân tâm mà chú tâm cố gắng thám thính từng căn phòng một như đang tìm tòi một thứ gì đó.
“Két… ” Nhẹ nhàng tách khe cửa một trong những căn phòng nằm sâu nhất bên trong, hai mắt người áo đen sáng rực khi bên trong chính là thứ hắn đang tìm kiếm, một phụ nữ.
Tả Mật Sứ sau khi bị mang về thì được Long đưa vào đây, hắn còn chưa có thời gian dò xét danh tính của nàng do hai gia tộc Huấn gia và Lâm gia tìm đến quá nhanh, bị ma khí chế trụ không thể cử động, Tả Mật Sứ tuy đã tỉnh lại từ lâu nhưng chỉ có thể bất lực nằm trên giường.
“Ưm… ưm… ” Thấy một bóng đen đột ngột xâm nhập căn phòng làm Tả Mật Sứ thất kinh, nàng ngay tức thì nhận ra người đến có xuất thân từ La Sát giáo vì cái khí tức đặc trưng của môn phái, là giáo chủ phái ngươi tới cứu nàng sao? Tả Mật Sứ thật sự là vui mừng quá đỗi.
“Tả Mật Sứ! La Sát Thần Kiếm đâu?” Trái ngược với tưởng tượng của Tả Mật Sứ, bóng đen vừa tiến vào đã mở miệng hỏi gấp.
“Ư… ư… ” Tuy có chút hụt hẫn nhưng Tả Mật Sứ biết La Sát Thần Kiếm rất quan trọng cho nên thành thật đánh mắt ra hiệu cho bóng đen chỉ hướng bàn tay mình.
“Vù… ” Như một u ảnh, bóng đen lướt tới người Tả Mật Sứ rất nhanh, nhấc bàn tay nõn nà của nàng lên, đập vào mắt hắn là một sơ đồ nhỏ với một địa điểm được đánh dấu chắc hẳn là nơi cất thần kiếm rồi, đi tới GOD làm Tả Mật Sứ không thể mang theo một kiện thần binh đại diện cho La Sát giáo được nên nàng bí mật cất nó tại chỗ đó và cẩn thận lưu lại vị trí trên tay mình sau khi xong việc sẽ lấy về.
“Được rồi! Ngươi chưa từng khai ra thân phận của mình cùng quan hệ giữa chúng ta và Dương gia chứ?” Bóng đen ghi nhớ sơ đồ trên tay Tả Mật Sứ xong dùng nội lực xóa sạch dấu tích trên tay nàng mới lên tiếng tra vấn.
“Ưm… ưm… ” Tuy rất khó chịu vì bị tra vấn như tội nhân nhưng Tả Mật Sứ vẫn là lắc đầu ý bảo không có, nàng còn chưa được gặp tên hung ác kia cơ.
Có điều… Tả Mật Sứ không thể ngờ tới là chủ tử của nàng lại không nghĩ thế…
“Giáo chủ nhắn với ngươi một câu! Thân là thần tử của La Sát, tính mạng của ngươi cũng nên vì La Sát mà cống hiến… cha mẹ ngươi đã hiến dâng tính mạng cho giáo phái, bây giờ đến lượt ngươi rồi… Tả Mật Sứ… an tâm mà lên đường thôi!” Bóng đen nói làm Tả Mật Sứ trợn mắt, cống hiến mười mấy năm của nàng còn không đổi lấy được sự tin tưởng của giáo chủ hay sao? Cha mẹ nàng? Chằng phải nàng là trẻ mồ côi sao? Nghĩ đến thế hai hàng nước mắt không kìm được chảy dài trên khóe mắt mỹ lệ… gia đình nàng đều táng thân ở La Sát giáo sao.
“Vụt!” Bóng đen như không biết đến thương hoa tiếc ngọc chút nào mà đoản kiếm trong tay hắn nhắm thẳng vào chiếc cổ của nữ nhân đâm xuống.
“Phốc!” Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên thẳng qua chiếc cổ đẹp đẽ, máu tươi phun ra xối xả… Tả Mật Sứ đau đớn tột cùng nhưng thân xác nàng đau một thì tâm hồn lại tổn thương gấp mười lần, bị chính tổ chức mà dồn toàn bộ tâm huyết để phục vụ lừa dối và trừ khử thì hỏi làm sao có thể để nàng can tâm đây…
“Uuuuuuuuuuuu… ” Đột nhiên âm thanh không khí bị chèn ép rơi vào tai làm bóng đen dựng đứng tóc gáy, hắn biết có cao thủ đến… hắn rất quyết đoán nhắm thẳng vào bức tưởng phía sau, hắn muốn chạy…
“Đã đến rồi thì ở lại đi!” Long lúc này còn chưa khôi phục được một thành công lực nhưng sức mạnh cơ thể hắn vẫn là đầy đủ để phóng tới đây với tốc độ kinh hồn, ma khí của hắn trong người Tả Mật Sứ báo hiệu cho hắn biết rằng nàng bỗng dưng yếu ớt như thể trọng thương cho nên hắn tạm dừng việc khôi phục thực lực để đến đây… tiếng nói vừa dứt cũng là lúc một đầu ma long từ chỗ Long phóng thẳng vào bóng lưng bóng đen kia.
“Phốc… ” Tuy bóng đen cũng được tính là cao thủ nhưng hắn mới chỉ là Cường giả nhị cấp mà thôi, trước thực lực tuyệt đối thì hắn đến cơ hội hít thở cũng không thể có được… ma long hung hãn xuyên thẳng qua người hắn, ma khí bạo liệt cắn nuốt thân xác hắn thành phấn bụi chỉ trong chớp mắt.
“Ọc… ọc… ọc… ” Nằm trên vũng máu lớn, Tả Mật Sứ mắt trợn ngược khi nơi vết thương phát ra những tiếng ọc ọc kinh dị… tính mạng của nàng chỉ còn có thể tính bằng giây mà thôi.
“Vù… ” Thân ảnh Long áp sát mỹ nữ, ít nhất vẻ bên ngoài của nàng là thế.
“Nếu ta đoán không nhầm thì chủ tử của nàng muốn bịt đầu mối!” Long nhìn vào nơi chiếc cổ đẹp đẽ bị tàn phá của Tả Mật Sứ mà mở miệng.
Tả Mật Sứ không biết đối phương trêu chọc hay thương hại mình… nàng nhắm mắt đợi cái chết đang từ từ kéo đến…
“Sao hả? Chẳng lẽ nàng muốn chịu chết mà không nghĩ đến báo thù?” Long điểm nhanh vài huyệt cầm máu giúp Tả Mật Sứ kéo dài thêm một ít hơi thở, đồng thời hắn cũng giải khai cơ thể nàng có thể hoạt động.
“Ng… ư… ơ… i?” Tả Mật Sứ trợn mắt trước câu hỏi của đối phương, cổ bị thương khiến nàng không thể nói rõ được nhưng nhìn ánh mắt đầy sự thù hận của nàng thì Long đã biết câu trả lời.
“Bé yêu! Ta sẽ cho em một cơ hội, nếu nàng có thể chịu đựng và vượt qua nó thì nàng sẽ có thể báo thù, nàng sẽ là Ma Hậu của ta… còn nếu nàng yếu đuối, bị nó cắn nuốt thì chỉ còn có thể tự trách bản thân mình rồi… ” Long thầm thì vào tai Tả Mật Sứ, hơi thở thập phần nam nhân và cái khí tức bá đạo của hắn xâm chiếm lấy từng góc nhỏ trong tâm hồn của nàng… ngay sau đó, ma khí của hắn bao trùm lấy cả hai người tạo thành một cái kén lớn… thi thể của Thiết Hỏa lão già và ngón tay thu được từ chỗ Chu Ngụy không bao lâu sau cũng dung nhập vào bên trong.
Lại nói về ngón tay út của lão tăng già sư phụ Chu Ngụy, hắn chết quá nhanh nên không thể xuất ra được đòn sát thủ này và kẻ tiện nghi chính là Long rồi. Ban đầu Long cũng chỉ tưởng đây là một ngón tay bình thường, hắn dùng ma khí cắn nuốt nó cho đỡ bẩn mắt nhưng không ngờ là mặc dù hắn thôi động nào thì ma khí cũng chỉ có thể xâm nhập từng chút một ngón tay kia… đến hai tháng hơn mà Long chỉ mới thu thập được một đốt ngón tay thôi thế mà lực lượng hắn thu về còn ngang bằng đến mấy kẻ tù tội mà Bất Tử Lão Nhân ban cho… điều Long hứng thú là năng lượng bên trong rất tinh túy, tinh túy đến nỗi hắn không tốn một chút sức lực nào đã có thể sử dụng được ngay, thật ra đây cũng là tâm ý của lão tăng già muốn Chu Ngụy không gặp khó khăn trong việc hấp thu lực lượng vốn dĩ rất tinh thâm của bản thân lão… tiếc là thầy có tâm nhưng trò phế vật… Chu Ngụy cả đời chỉ mê một người con gái và cũng chết đi vì cô gái đó.