Phần 44
Được Dương Tuyền dẫn qua mấy lối đi vòng vèo hướng về phía hậu viện, sau gần nửa tiếng… Hứa Vương Chấn rốt cuộc cũng được gặp mặt người có thể cứu Hứa gia… Ngũ trưởng lão tân nhiệm của Thập Lục Tháp – Kim Mao Sư Vương.
Kim Mao Sư Vương – Chu Ngụy người như sư tử đang mình trần tập võ, từng múi cơ vạm vỡ săn chắc đến tận cùng cuồn cuộn chuyển động theo cơ thể khi lúc này hắn đang nâng đẩy một khối đá khổng lồ cứ như một tòa núi nhỏ. Hắn năm tuổi được một lão giả và cũng là sư phục hắn nhận làm đồ đệ truyền cho Cuồng Sư Thần Công… bốn mươi năm tu luyện bền bỉ, Chu Ngụy đã luyện tới tận cùng Cuồng Sư Thần Công, lần trước tại cuộc tuyển chọn Ngũ trưởng lão của Thập Lục Pháp, Chu Ngụy một quyền một mạng danh chấn thiên hạ.
Chu Ngụy không thích tiếp xúc với người lạ mà là một tên cuồng võ đúng nghĩa, trừ lúc ăn uống ngủ nghỉ ra hắn toàn bộ tinh thần đều tập trung vào tu luyện… cơ mà cái gì đến cũng phải đến, một ngày nọ Chu Ngụy bị sắc đẹp của một cô gái thu hút làm hắn mê mẫn đến không thể quên được, chuyện tu luyện cứ thế bị gã gác qua một bên để theo đuổi bóng hồng kia, nàng là Dương Mịch, con gái rượu của gia chủ Dương gia Dương Tuyền.
Dương Tuyền hay tin Kim Mao Sư Vương theo đuổi con gái mình thì mừng húm tìm mọi cách lôi kéo gã về Dương gia, được cha vợ tương lai mời thì làm sao Chu Ngụy có thể từ chối đây, hắn còn hận không mọc ra thêm vài cái chân để chạy tới Dương gia nhanh hơn ấy chứ… thế là Kim Mao Sư Vương tởi ăn nhờ ở đậu Dương gia đã hai tháng rồi, ngày thì cùng Dương Mịch dạo chơi tình tứ, đêm thì đắm chìm vào luyện võ khiến Chu Ngụy hết sức hài lòng… hắn đang chờ ngày tốt mở lời chính thức cầu Dương gia gả Dương Mịch cho mình.
“Rầm!” Nhận thấy cha vợ đến, Kim Mao Sư Vương vận thế vứt khối đá trên tay xuống đất làm nó đập xuống nền một cái rầm khiến mặt đất lắc lư đủ biết khối đá kia nặng như thế nào.
“Nhạc phụ tới chơi…” Chu Ngụy cười hề hề mở miệng, trên ngực hắn từng chòm lông vàng đung đưa theo rất vui nhộn, lúc này hắn cứ như một con mèo hiền lành.
“Làm phiền ngươi luyện công rồi…” Dương Tuyền cười đáp, cho dù bị một kẻ còn hơn tuổi mình gọi là nhạc phụ nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, trong mặt hắn thì lợi ích mới là điều quan trọng, có tên này tọa trấn Dương gia thì vị thế của Dương gia trong giang hồ vững chắc đừng hỏi.
“Đều là người một nhà… hà hà… nhạc phụ, có chuyện?” Chu Ngụy quơ tay ý bảo không phiền.
“Là thế này… vị này là gia chủ Hứa gia, cũng coi là thân thuộc với Dương gia ta, dạo gần đây hắn không biết nên có lỡ trêu chọc vào một trưởng lão Thập Lục Tháp cho nên tới đây mong hiền tế ra mặt nói vài câu, Hứa gia cũng không hề keo kiệt mà sẵn sàng bồi thường để khiến các bên vừa lòng…” Dương Tuyền ý tứ mười phần khôn khéo.
“Là chuyện này sao, nếu Hứa gia quả thật không biết và sẵn sàng bỏ ra tài sản để bồi thường thì đều dễ nói rồi, yên tâm đi… tí nữa hiền tế sẽ gọi điện báo mấy tên Hộ Pháp đi nói chuyện với người ta… là vị nào của Thập Lục Tháp vây?” Chu Ngụy cười xòa nói, Dương Tuyền đã mở lời thì hắn sao có thể đứng nhìn huống hồ Hứa gia chịu bỏ một cái giá lớn nữa, về tình về lí đều đúng.
“Hiền tế… đối phương có chút không thể xử lí theo thói thường được… là Lục trưởng lão…” Dương Tuyền nói.
“Lục trưởng lão? Ma Tôn?” Chu Ngụy cau mày lại, hắn tuy là Ngũ trưởng lão nhưng không có quyền ra lệnh cho Lục trưởng lão huống chi hắn có ra lệnh thì người ta chưa chắc đã nghe, chuyện bịa đặt về Ma Tôn thì chỉ lòe được mấy tên nhãi nhép chứ cỡ như hắn sao có thể không rõ mười mươi Ma Tôn đã làm những gì… tên này đính thực là một tên điên… một tên điên có thực lực không bình thường.
“Nếu hiền tế thấy khó thì cũng không sao… ta cùng Hứa gia chủ đi tới vài chỗ khác xem thế nào…” Dương Tuyền trưng ra bộ mặt đau khổ nói.
“Sao có thể để nhạc phụ làm vậy được… hiền tế ở đây, yên tâm đi… chuyện này hiền tế lo được…” Chu Ngụy ngay tức thì cản Dương Tuyền lại mà vỗ ngực nói, con mẹ nó chứ hắn biết Dương Tuyền đang diễn trò nhưng hắn thích Dương Mịch, đây lại là lúc lấy điểm cho nên không thể nào bỏ qua được rồi… Ma Tôn thì thế nào… cũng chỉ là Lục trưởng lão.
“Hiền tế… nhưng mà…” Dương Tuyền khó xử nói.
“Yên tâm đi nhạc phụ… chuyện này ta quyết rồi…” Chu Ngụy nói xong bước nhanh vào trong căn nhà để tắm rửa thay áo quần… dõi theo bóng lưng cường tráng, khóe miệng Dương Tuyền nhếch lên vui vẻ, thằng con rể này hắn không lợi dụng nhiều thì sao can tâm gả Dương Mịch đây… hắc hắc.
“Đại nhân… Ma Tôn chẳng phải cũng chỉ là một tên dõi mưu mẹo, thực lực không tới đâu suốt ngày chỉ biết dùng cái danh nghĩa Lục trưởng lão của Thập Lục Tháp để hù dọa kẻ khác áo, sao mà thần sắc Ngũ trưởng lão cũng thập phần ngưng trọng vậy?” Hứa Vương Chấn không kìm nổi tò mò nữa mở miệng hỏi, ban nãy sau khi nói chuyện với Dương Tuyền thì hắn biết kẻ mình trêu vào là Ma Tôn, hắn rất ngạc nhiên là vì sao thái độ của Dương Tuyền lúc trước và bây giờ là của Chu Ngụy lại nghiêm trọng như thế.
“Hắc hắc… phải! Chính là hắn, đến thời điểm này ta cũng không dấu diếm gì với ngươi, có những thứ mà các thế gia đại phái không muốn nó lộ ra ánh sáng… hình ảnh Ma Tôn trong suy nghĩ của các ngươi đúng là thế nhưng sự thật hắn là trưởng lão Thập Lục Tháp có tiềm lực nhất mấy trăm năm qua, được cho là Độc Cô Cầu Bại thứ hai trong giang hồ, và hắn còn nguy hiểm hơn Độc Cô Cầu Bại nhiều lần vì hắn cuồng sát, bạo ngược máu lạnh… một tay hắn đồ gần vạn võ giả Đoàn gia… ngươi nói xem một kẻ như thế thì ta cùng Chu Ngụy có nên coi trọng không?” Dương Tuyền cười lạnh đáp.
“Bịch! Ma… Hắn… Ma…” Hứa Vương Chấn kinh hãi ngã quỵ xuống đất lắp bắp không nói ra đầy đủ hai chữ kia, đến giờ hắn mới biết Hứa gia tao ngộ kẻ địch cường đến cỡ nào, giờ mới biết vì sao Đổng gia phải nhượng Đổng Phát ra… có điều hắn không biết mình cũng vừa lập công giúp cho Ma Tôn tìm một cái cớ để khiến Bắc Kinh trời long đất lở.
…
Tỉnh Thiểm Tây… Kim gia… gian phòng của gia chủ…
“Bẩm gia chủ… tin tức đã được xác nhận… Ma Tôn bất ngờ đến Bắc Kinh, theo hắn là hơn ba mươi tên Hộ Pháp của Thập Lục Tháp… tin tức báo về có đụng độ nhỏ tại nơi Ma Tôn đặt chân, nghe đồn có liên quan đến một gia tộc tầm trung tại Bắc Kinh…” Một gã đại hán quỳ một chân cung kính bẩm báo với người trước mặt gã và cũng là người có vị thế cao nhất tại Kim gia… Kim gia gia chủ Kim Nhật Tuyết.
Kim gia trước giờ đều được coi là đồng minh với Đoàn gia nhưng thực chất vẫn chỉ là trong chuyện làm ăn kinh doanh để hai gia tộc cùng nhau lũng đoạn thị trường luyện kim còn trong giang hồ vẫn là thân ai nấy lo, lúc Đoàn gia tao ngộ Ma Tôn tấn công thì Kim gia cũng không có động tĩnh gì giúp đỡ. Bản thân Kim gia cũng rất đặc biệt khi người nắm quyền là một nữ nhân… một nữ nhân để nam nhân giang hồ khi nhắc đến tên thì không thể không nhíu mày… Hắc Quả Phụ – Kim Nhật Tuyết.
Kim Nhật Tuyết là còn độc nhất của Kim gia gia chủ đời trước Kim Vạn Thiết, nàng từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh hơn người, không chỉ thế thiên phú võ học của nàng cũng là đứng đầu trong cùng thế hệ của mình… nhưng… Kim Nhật Tuyết rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi, cái tư tưởng trọng nam khinh nữ từ bao giờ đã ăn sâu vào trong suy nghĩ của các gia tộc cho nên tương lai của Kim Nhật Tuyết đã được định trước là làm dâu ở một thế gia hay đại phái nào đó nhằm mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc.
Kim Nhật Tuyết sẽ để số phận của mình bị sắp đặt như vậy sao? Câu trả lời là không, Kim Nhật Tuyết không bao giờ cam chịu số phận của mình như thế, hai mươi tuổi nàng thế mà cưới anh họ của mình Kim Thành Nhạc lúc ấy cũng là một thiên tài dị bẩm của Kim gia, một cuộc hôn nhân cận huyết tưởng chừng sẽ không thể còn tồn tại lại xảy ra ở Kim gia khiến toàn giang hồ đều cho Kim gia một ánh mắt khinh bỉ, nhưng Kim gia mấy vị lão tổ không thể nào làm khác vì Kim Nhật Tuyết cùng chồng đều một mực sống chết có nhau và trong bụng của Kim Nhật Tuyết cũng đã mang cốt nhục của Kim Thành Nhạc.
Kết hôn được hai năm, Kim Thành Nhạc lúc ấy đã được chỉ định làm gia chủ đời kế tiếp bỗng dưng một đêm bỏ mình trong khi ngủ cùng vợ nhỏ, cuộc điều tra về cái chết của hắn đều không mang lại kết quả, cái chết của Kim Thành Nhạc được xác định là bất đắc kỳ tử. Kim Nhật Tuyết với tư cách là thiếu chủ phu nhân đứng ra bắt đầu thu lấy quyền lực về tay mình.
Nhưng nào dễ để một nữ nhi ngồi lên ghế gia chủ, một lần nữa các lão tổ trong Kim gia họp lại và thống nhất chỉ định một người có thực lực khác cùng thế hệ với Kim Thành Nhạc là Kim Phá Uy lên chiếc ghế gia chủ… điều mà không một ai có thể nghĩ đến là chỉ ba tháng sau, Kim Phá Uy xin cưới Kim Nhật Tuyết làm vợ…
Cho dù dùng tất cả biện pháp từ dọa nạt đến dỗ dành nhưng giới cao tầng Kim gia không biết Kim Nhật Tuyết đã làm gì để Kim Phá Uy mê mẩn nàng điên loạn đến như thế, trong mắt hắn khi ấy thì Kim Nhật Tuyết cứ như là toàn bộ cuộc sống, hắn từ một cao thủ điềm tĩnh trở thành một gã si tình đến điên dại… và rồi, Kim Nhật Tuyết tái hôn cùng thiếu chủ Kim Phá Uy, nàng một lần nữa trở thành thiếu chủ phu nhần lần thứ hai chỉ trong vòng ba năm.
Dù không nói ra nhưng Kim gia các vị lão tổ đều lo lắng cho tính mạng của Kim Phá Uy vì Kim gia cùng thế hệ với hắn không có kẻ nào đủ sức để ngồi lên cái ghế gia chủ kia… đích thân hai vị lão tổ để bảo vệ hắn đã cam chịu theo sát hắn như hình với bóng suốt một thời gian dài, chuyện chưa bao giờ có tiền lệ ở Kim gia.
Cơ mà, chuyện gì đến cũng phải đến… vào một ngày đông lạnh giá, lúc Kim gia tổ chức buổi tiệc mừng năm mới thì bỗng nhiên vừa dơ ly rượu mừng lên thì Kim gia gia chủ tân nhiệm Kim Phá Uy gục xuống… đến lúc chết, hai mắt hắn vẫn trợn trừng như không thể tin nỗi là mình lại chết một cách như vậy… vẫn là một cái chết bất đắc kỳ tử như năm năm trước đó xảy ra với Kim Thành Nhạc…
Kim gia ngày ấy triệt để loạn, các chi các phái chia rẽ đến gần như phân liệt, bên trong là thế còn bên ngoài, các thế gia đại phái khác cũng không đứng nhìn mà bắt đầu thêm dầu vào lửa khiến Kim gia đứng trước nguy cơ sụp đổ… trong cái lúc hiểm nguy ấy, một người phụ nữ đứng lên, không ai khác nàng chính là góa phụ hai đời chồng… Kim Nhật Tuyết… cái khoảnh khắc nữ nhân lạnh lùng dùng thủ đoạn huyết tinh huyết tẩy Kim gia một lần để ngồi lên chiếc ghế gia chủ có lẽ vẫn khắc sâu vào trong tâm trí mỗi người Kim gia, hỏi Kim gia kẻ nào có quyền thế nhất chắc chắn câu trả lời không phải những vị lão tổ kia mà là người đàn bà này… Hắc Quả Phụ.
Có một điều không thể không công nhận là Kim Nhật Tuyết đẹp, nàng rất đẹp và còn hấp dẫn hơn nhờ sự lạnh lùng băng giá, Kim gia hàng vạn võ giả nhưng số người nhìn thấy nàng cười chắc hai ngón tay là đếm đủ… mà cũng không ai khác hai người được nhìn thấy nàng cười chính là hai người chồng của nàng.
Quay lại thực tại, trước mặt Kim Nhật Tuyết lúc này là một đống giấy tờ xếp cao trên bàn… toàn bộ đều là tài liệu chi tiết nhất về kẻ đang nổi danh trên giang hồ gần đây… Ma Tôn. Lúc Đoàn gia còn chưa bị diệt thì đống giấy tờ này đã xuất hiện rồi chứng tỏ Kim Nhật Tuyết không phải mới chú ý đến Long.
“Ma Tôn đến Bắc Kinh? Liên lạc với Hà nhi bảo nàng tìm hiểu xem hắn muốn làm gì!” Kim Nhật Tuyết vẫn với khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh, ở Kim gia chỉ có một người được nàng tin tưởng, đó là con gái độc nhất của nàng… Kim Xuân Hà, hiện cũng đang ở Bắc Kinh quản sự việc làm ăn của Kim gia tại đây.
“Gia chủ… về Xá Lợi đại hội, họ đánh tiếng muốn hỏi Kim gia chúng ta có tham gia không để làm công tác chuẩn bị cho chu toàn…” Gã đại hán rời đi, bên cạnh Kim Nhật Tuyết là một gã trung niên râu dê mở lời, hắn là quân sư của nàng.
“Lần này Xá Lợi đại hội quá quan trọng, các thế lực ắt hẳn sẽ đưa những hảo thủ cực cường đến tham dự, thế nên chúng ta nếu tham gia cũng phải bỏ một cái giá không nhỏ để tìm về cao thủ… đó là còn chưa chắc cao thủ tìm về có thể chiến thắng, ta nghĩ nên buông tha để đỡ phải hao tổn tài nguyên Kim gia một cách vô ích…” Kim Nhật Tuyết nhíu mày nói, Xá Lợi đại hội phần thưởng khiến nàng động tâm nhưng Kim gia thực lực nàng hiểu rõ… Võ Đang, Thiếu Lâm còn đó chứ chưa kể đến Ma Tôn nghe nói cũng đến, dù sao cũng phải biết lượng sức mình.
“Hắc hắc… gia chủ đã sai… dù thua nhưng chúng ta vẫn phải tham gia…” Tên quân sư hai mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.
“Xin quân sự chỉ giáo!” Kim Nhật Tuyết tò mò hỏi.
“Chúng ta cần hảo thủ không phải để dành chiến thắng mà để đề ra điều kiện… gia chủ thử nghĩ các thế lực lớn đều mơ tưởng đến bảo vật nên đều dốc toàn lực mời chào Cường Giả, chúng ta không cần bảo vật nhưng có thể ra điều kiện để thu về lợi ích, chẳng hạn giúp họ ngáng chân một hai tên Cường Giả có thực lực để Cường Giả của họ có lợi thế khi đối đầu, Cường Giả so chiêu thì dù hao tổn một phần thực lực đã gặp bất lợi lớn… chúng ta cứ thế kiếm lời mặc kệ bên nào đoạt được bảo vật… gia chủ thấy sao?” Tên quân sư vừa vuốt chòm râu dê vừa nói.
“Hay… hay lắm… quân sư đúng là quân sư… lát nữa ngươi cứ tùy tiện chọn một vài tì nữ vừa ý đi…” Kim Nhật Tuyết hai mắt sáng rực lên, kế này quả là tuyệt hảo.
“Đa tạ gia chủ rồi… À mà ta cảm giác được Bắc Kinh sắp có chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ không thoát khỏi quan hệ với tên Ma Tôn kia, mong gia chủ nhắc nhở Hà tiểu thư chỉ ở ngoài quan sát mà không nhúng tay, đừng để Kim gia trêu chọc hắn, kẻ này thời thế được trời định, đã không diệt hắn thì nhất định không thể cùng hắn là địch được…” Tên quân sư đạo mạo nói rồi cười dâm rời đi, hắn chỉ có một sở thích đó là chơi gái, thứ mà hắn có thể thỏa mãn ở Kim gia này nếu làm được việc.
“Hừ!” Kim Nhật Tuyết cười lạnh, lần trước vì một vị lão tổ Kim gia gây hấn với Ma Tôn ở Kim Sơn đại hội và sau này là vụ việc hai mươi tên Cường Giả ám sát cũng có sự tham gia của Kim gia cho nên nàng đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ để bồi thường cho hắn, đó còn chưa kể Đoàn gia dưới lệnh của hắn đã đơn phương chấm dứt thỏa thuận với Kim gia để bán toàn bộ sản phẩm luyện kim cho Đổng gia với giá rẻ khiến cho các đối tác của Kim gia đều gặp khó khăn bắt buộc Kim gia phải xuống theo vì áp lực… nói không ngoa thì Kim Nhật Tuyết hiện giờ hận nhất chính là Ma Tôn.
“Lệnh cho Mẫu Chu nhìn chằm chằm vào Ma Tôn cho ta, nếu có cơ hội thì ra tay nhất kích tuyệt sát, phải tuyệt đối bí mật, nếu thất bại thì cũng không cần về nữa” Suy tư một hồi, Kim Nhật Tuyết lạnh giọng quát khẽ đầy sát ý.
“Rõ!” Từ bóng tối đằng sau lưng Kim Nhật Tuyết đột nhiên một âm thanh vang lên tuân lệnh, ngay sau đó cả căn phòng lại trở nên im ắng đến lạ thường.