Phần 27
“Khà khà! Hạ Hầu gia đuối lý là muốn sử dụng đến nắm đấm để chèn ép kẻ yếu sao? Ta là bội phục Hạ Hầu gia rồi… lão tử phục… haha” Đoàn Dự cuồng tiếu cười làm Hạ Hầu Phàm cùng đám võ giả Hạ hầu gia đen mặt, đám cưới chưa thấy vui tươi đâu mà thể diện còn bị người ta nhục nhã nãy giờ.
“Oắt con… ngươi thật là muốn chết” Hạ Hầu Đào sắc mặt âm trầm tràn đầy sát ý, đường đường là một Cường Giả ra tay lại đánh không được một thằng nhóc khiến mặt mũi lão mất hết… Hạ Hầu gia lại bị người ta nhục nhã khiến lão không nhịn nổi nữa định xuất thủ tiếp… nhưng lão còn chưa kịp động thì…
“Đoàn gia là bản tọa bảo hộ, ngươi hết lần này đến lần khác xuống tay với võ giả Đoàn gia là muốn coi khinh bản tọa sao?” Long gương mặt lạnh lùng, ánh mắt mang theo vô tận sát ý đâm thẳng vào tâm trí Hạ Hầu Đào làm lão run rẩy hoảng sợ… cổ lão cứ vậy bị người ta chụp lấy như chụp một con gà trước mặt toàn thể khách khứa cùng Hạ Hầu gia đám người.
“Ặc… Đại nhân… tại hạ là không dám… không dám… ” Hạ Hầu Đào cổ bị nắm nên khó khăn rặn ra từng chữ một, tử vong càng ngày càng hiện hữu trước mặt lão rồi.
“Không dám? Không dám mà ngươi vừa làm gì? ẦM!” Long nộ hống khiến đất đá dưới chân nức toát, hắn dập luôn Hạ Hầu Đào trong tay xuống dưới nền đất làm đầu lão cắm sâu vào, máu tươi liên tục úa ra ngoài nhưng lão vẫn không chết… Cường Giả mà, tính mạng cứng rắn dị thường.
“Ma Tôn! Ngươi coi thường Hạ Hầu gia quá mức” Hạ Hầu Phàm không thể tiết chế tức giận được nữa, hắn lạnh giọng nói.
“ẦM! ẦM! ẦM!”
Long chả hề quan tâm, hắn cầm lấy cái cẳng chân đang chĩa thẳng lên trời của lão già Hạ Hầu Đào rồi nhổ lão lên như nhổ củ cải, sau đó tay vận lực quăng mạnh như một món đồ chơi liên tục vụt trên nền đất dưới sự sững sờ của mọi người… máu tươi cùng thịt vụn nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng đất.
“Dừng tay!” Hạ Hầu Bình lão giả xuất thủ, Hạ Hầu Đào cùng hắn là anh em ruột cho nên hắn không thể đứng nhìn em trai bị đập chết được… lão lao tới rút đao tung một cú chém toàn lực vào người Long.
“Phá Sơn Đao” Đao tới như phá núi chém thẳng vào đỉnh đầu Long.
“Phá Sơn? Ngươi cũng xứng?” Long vẫn một tay đập món đồ chơi, tay còn lại nhanh như thiểm điện chụp lấy cái cổ của Hạ Hầu Bình lão gia hỏa khiến lão trợn mắt, đao của lão vẫn là chém xuống nhưng vừa chạm vào đầu Long đã bị một thứ tà dị ngăn chặn rồi nhanh chóng phản chấn lại khiến cổ tay lão tê run mà buông đao ra.
“Hạ Hầu gia muốn tuyên chiến với bản tọa! Các ngươi từng tên một hay là cùng lên?” Long cười lạnh làm ai nấy cũng trợn mắt, đại gia ngài thế mà hoa ngôn xảo biện rõ ràng ra tay trước lại đổ lổi cho Hạ Hầu gia… nhưng không một ai dám lên tiếng mà thành thật đứng im tại chỗ xem kịch vui.
“Oành!”
Cú đập cuối cùng hoàn thành, Long vứt luôn cái cẳng chân trên tay về phía đám võ giả Hạ Hầu gia làm tất cả kinh hãi… Hạ Hầu Đào lão tổ cao cao tại thượng trong mắt chúng vậy mà bị người ta dùng cách bạo lực nhất đập nát thân hình chỉ còn lại một cái cẳng chân… kinh dị, quá sức kinh dị, có kẻ không chịu nổi phải tìm góc mà nôn mửa rồi.
…
“DỪNG TAY!” Đúng lúc này, một âm thành mạnh mẽ vang lên làm toàn bộ đám người trong lễ cưới tâm thần run rẩy… Hạ Hầu gia Cường Giả mạnh tới rồi.
Long nheo mắt nhìn về lão giả vừa tới, lão gương mặt sắc lạnh không che giấu sát ý, thân mặc bạch y lưng đeo đại đao khí thế mười phần hung bạo áp chế tất cả… lão chính là Đao Thánh – Hạ Hầu Viêm.
“Ngụy Siêu! Giết người Hạ Hầu gia, ngươi là gan lớn?” Đao Thánh nhìn chằm chằm vào Long mở miệng.
“Đại bá! Hắn đến gây chuyện chưa đủ còn giết hại Hạ Hầu Đào lão tổ, mong đại bá ra tay trấn áp ngay thằng điên này… Haha! Ma Tôn sao hả? Đại bá ngự giá thân chính để xem ngươi còn ‘ngạo’ được nữa không? Hạ Hầu Cẩm nãy giờ trốn sau lưng đám võ giả Hạ Hầu gia thấy người đến là ai lúc này mới đừng ra chỉ vào Long cười to.
“Hắc hắc! Tam trưởng lão là xuất hiện với tư thế là trưởng lão của Thập Lục Tháp chủ trì công đạo hay là đại diện cho Hạ Hầu gia đây?” Long bỏ qua thằng nhãi con kia hướng Hạ Hầu Viêm hỏi.
Hạ Hầu Viêm mày nhíu chặt vì lão chưa nghĩ đến vấn đề này, lão nếu nói mình xuất hiện với vị thế là trưởng lão Thập Lục Tháp thì lão bảo hộ Long còn chưa đủ nữa ở đó mà xử hắn vì Hạ Hầu gia là hoàn toàn đuối lí… nếu lão chọn xuất hiện với vị thế là một Cường Giả của Hạ Hầu gia thì lại càng hỏng vì như thế lão lấy tư cách gì đi xử lí một trưởng lão Thập Lục Tháp đây, vì việc lần trước mà lão giờ bị Nhị trưởng lão nhìn vào chằm chằm rồi cho nên xử lí không tốt thì cái ghế của lão không khéo cũng mất luôn… tất cả đều tại thằng cháu quý hóa của lão gây nên khiến Hạ Hầu Viêm đau đầu không thôi.
“Đại bá… ngài còn đợi gì nữa, mau mau vặn cổ cái gì mà Ma Tôn xuống… !” Hạ Hầu Cẩm thằng ngu thì không nghĩ được xa thế, hắn là hướng Hạ Hầu Viêm liên tục rít gào.
“Bốp! Câm miệng!” Hạ Hầu Phàm cho thằng con một bạt tai làm Hạ Hầu Cẩm ngả ngược ra sau ôm mặt không biết vì cớ nào cha hắn lại làm thế…
Ai nấy đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Hầu Cẩm, Hạ Hầu thiếu chủ té ra cũng chỉ là một thằng ngu, Hạ Hầu gia tương lai để thằng này lên làm gia chủ thì cũng có ngày lụi tàn mà thôi.
“… Thả người trong tay ra và rời đi, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng” Sau một hồi lâu trầm tư, Hạ Hầu Viêm lên tiếng khiến mọi người sững sờ, tràng cánh máu tanh kia vẫn còn chưa được thu dọn, thậm chí là những mảnh thịt vụn của lão già Hạ Hầu Đào xấu số vẫn còn vương vải khắp nơi hay ngay cả trên quần áo không ít võ giả Hạ Hầu gia kia kìa… vậy mà Hạ Hầu Viêm lại nói gì, ‘thả người rời đi’ đây chẳng phải là hòa hoãn với Ma Tôn hay sao.
“Đại bá người… Phốc” Hạ Hầu Cẩm trợn mắt định gào lên nhưng một cú chặt sau gáy làm gã ngay lập tức bất tỉnh không còn phát ra được âm thanh nào nữa… Hạ Hầu Phàm chính là kẻ ra tay, lão sợ thằng con ngu ngốc của mình khiến Hạ Hầu Viêm thêm tức giận, sống cùng nhau mấy chục năm rồi nên gã còn không hiểu tính của Hạ Hầu Viêm sao… để nói ra được câu đó thì Hạ Hầu Viêm anh trai gã đã phải áp chế giận dữ mà vì Hạ Hầu gia mà quyết định, giết hay không giết Ma Tôn không quan trọng, quan trọng là sau đó Hạ Hầu gia như thế nào? Có chịu được lửa giận của Thập Lục Tháp hay không?… Hạ Hầu Viêm đã quyết định không mạo hiểm, hắn không muốn vì tính mạng một Cường Giả nhị cấp lại bị Nhị trưởng lão nắm được thóp và đặt Hạ Hầu gia trong tình cảnh nguy hiểm.
“Bộp!” Long thả Hạ Hầu Bình lão giả ra, hắn cũng biết không nên ép Hạ Hầu Viêm quá để lão giận quá mất khôn bất chấp tất cả mà giết hắn… lần này đến đây hắn là vừa đạt được một trong một hai mục đích đó là tuyên bố cho thiên hạ biết… chọc phải hắn thì phải tiếp nhận hắn trả thù cho dù ngươi là ai đi chăng nữa… mục đích thứ hai là…
“Diệc Phi cũng là theo ta về đi thôi!” Long hướng về Lưu Diệc Phi lúc này đang đứng một mình ở xa nói, đến trong mơ nàng cũng không thể tưởng tượng nổi đám cưới của mình lại biến thành cái bộ dạng này, tràng cảnh máu tanh ban nãy làm nàng buồn nôn kinh khủng nhưng vẫn đang cố gắng áp chế… nghe đến giọng tên kia vậy mà gọi nàng khiến người nàng run lẩy bẩy, bây giờ nàng sợ ai nhất… Ma Tôn… nàng sợ hắn đến tận tâm can, sợ cái vẻ mặt vừa cười vừa một tay bóp cổ Hạ Hầu Bình, một tay đập Hạ Hầu Đào nát vụn… hắn còn đáng sợ hơn ác ma.
“Ngụy Siêu! Ngươi là nên biết đủ!” Hạ Hầu Viêm ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát ý nói.
“Haha! Chỉ cần Diệc Phi nói một câu yêu Hạ Hầu Cẩm và muốn trở thành con dâu Hạ Hầu gia thì ta nhất định sẽ rời di ngay lập tức… Tam trưởng lão chẳng lẽ muốn ta bị Đoàn gia phỉ nhổ khi nữ nhân bị người ta cưỡng ép về làm vợ sao?” Long cười nói.
“Ta không chỉ muốn thế mà còn muốn ngươi chết đi.. ” Hạ Hầu Viêm là nghĩ thế nhưng lão vẫn là im lặng quét ánh mắt qua Hạ Hầu Phàm cùng đám người Hạ Hầu gia khiến từng tên một giật bắn người.
“Diệc Phi… ngươi nên nói một câu để Ma Tôn đại nhân an lòng đi chứ!” Hạ Hầu Phàm phản ứng nhanh nhạy, ngay tức thì xuất ra khí thế hướng Lưu Diệc Phi ép tới làm nàng mặt mày trắng bệt, nàng sợ Hạ Hầu gia nhưng cũng là sợ tên ác ma kia… nàng không biết làm sao… Lưu Diệc Phi bị áp bức không chịu nổi, cô gái yếu đuối ngay tức thì ngất xỉu đương trường.
“Hừ!” Hạ Hầu Viêm nhìn thoáng qua chỗ Lưu Diệc Phi ngất một cái rồi hừ lạnh phất tay áo bỏ đi khiến đám võ giả Hạ Hầu gia lúng túng không thôi.
“Hắc hắc! Xem ra Diệc Phi là không thể nói ngay được, vậy thì phiền Hạ Hầu gia chủ thu xếp để chúng ta ở lại một đêm đợi Diệc Phi tỉnh lại, ta là muốn sáng mai có được câu trả lời từ nàng mới có cái để bàn giao với mọi người Đoàn gia nha” Long cười tà.
Hạ Hầu Phàm sắc mặt khó coi vô cùng, hắn giờ là cầu nguyện tên điên này rời đi ngay tức khắc nhưng giờ Hạ Hầu Viêm cũng bỏ đi chứng tỏ mọi chuyện đều rơi vào tay hắn… nhìn từng đoàn khách khứa đang đứng tựm năm tụm ba bàn tán xì xào, nhìn khung cảnh máu thịt vươn vải khắp nơi, nhìn đám người Đoàn gia nhất là thằng oắt con tên Đoàn Dự hả hê vô cùng… tất cả làm Hạ Hầu Phàm lần đầu tiên trong đời muốn thoái thác khỏi chiếc ghế gia chủ này.
…
Cuối cùng, sau một tràng lễ nghĩa màu mè các loại thì từng đám thế gia, môn phái trở về sau đám cưới có một không hai trong lịch sử giang hồ… chủ rể bị đánh ngất, cô dâu bị dọa ngất, hai vị lão tổ một chết thảm một trọng thương… hung thủ gây ra mọi chuyện lại còn chiễm chệ ở lại mà Hạ Hầu gia lại còn phải cẩn thận chiêu đãi nữa… giang hồ là loạn thật rồi.
Sau bữa cơm long trọng của Hạ Hầu gia chiêu đãi, Long ra lệnh cho đám người Đoàn gia trở về phòng và không được có bất cứ động tĩnh gì, đặc biệt là Đoàn Dự càng phải ẩn nhẫn không nên tiếp tục khiêu khích người ta… cái gì cũng có giới hạn, vượt qua điểm mấu chốt thì kẻ thiệt trước tiên chính là bọn chúng.
Lưu Diệc Phi lúc này đã được an bài tại một gian phòng cách đình viện của đám người Đoàn gia không xa theo yêu cầu của Long với lý do sợ ‘có ai đó nửa đêm lại tìm cách cưỡng bức nàng phải trả lời không theo mong muốn’.
…
Trong bóng tối, Hạ Hầu Cẩm gương mặt âm trầm nhìn qua chỗ đình viện tiếp khách… đám cưới của hắn, thể diện của hắn hôm nay đã chẳng còn gì cả… thậm chí hắn còn nhận thấy đám người dưới nhìn mình với ánh mắt khác hắn trước kia… giống như là có một chút khinh bỉ coi thường… điều đó làm hắn điên máu, đường đường là thiếu chủ Hạ Hầu gia đi đến đâu cũng nhận những cái khom lưng hành lễ bây giờ lại bị sĩ nhục ngay trong nhà khiến hắn phẫn nộ cực kỳ… Ma Tôn… Hạ Hầu Cẩm nghiến răng nghiến lợi khi hình bóng của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn.
“Ngươi muốn Lưu Diệc Phi trở về sao Ma Tôn… bản công tử sao có thể để ngươi đạt được nàng chứ… nàng phải là của ta. ” Hạ Hầu Cẩm lẩm bẩm, cha hắn đã lệnh cho hắn không được tới đây vì tránh hắn lại chọc giận tên kia nhưng hắn sao có thể nhịn được khi vì Lưu Diệc Phi hắn đã trả giá rất nhiều chỉ còn thiếu bước cuối cùng là đợi đến đêm tân hôn theo yêu cầu của nàng nữa mà thôi… hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng vì thế hắn đến đây.
Hạ Hầu Cẩm cẩn thận vòng ra sau gian phòng của Lưu Diệc Phi, trước cửa phòng là một tên võ giả Đoàn gia cùng một tên võ giả Hạ Hầu gia đang canh gác cho nên hắn phải tuyệt đối cẩn trọng…