Phần 21
“Ma Tôn đại nhân! Đoàn gia là nguyện dâng hết gia sản cho đại nhân, Đoàn gia võ giả nguyện làm thân trâu ngựa bề tôi của đại nhân… chỉ mong đại nhân cho Đoàn gia một con đường sống để Đoàn gia không tuyệt hậu… ” Đoàn Ngạn Hồng đau khổ quỳ xuống kéo theo đám võ giả còn lại, gã là lết tới trước mặt Long nói thê thảm cực điểm… làm gia chủ lại phải chứng kiến từ đầu đến cuối Đoàn gia từ một gia tộc mạnh mẽ bị người ta chà đạp đến yếu ớt cực kì… gã giờ không hận thù và cũng không có tư cách để hận thù, trách nhiệm của gã bây giờ là hàng vạn miệng ăn phụ thuộc Đoàn gia mà tất cả đều phụ thuộc vào một câu của kẻ trước mặt.
“Hắc hắc! Chẳng phải giang hồ có một câu là gì nhỉ… à… nhổ cỏ phải nhổ tận gốc… ngươi là suy nghĩ một chút rồi nói ra cái lý do để ta phải làm thế đi ?” Long cười xòa nói, hắn chụp tới tay thi thể Đoàn Ngạn Ngôn để rồi ma khi bắt đầu cắn nuốt.
Đoàn Ngạn Hồng khóe măt muốn nứt ra khi thân thể ông nội mình từ từ biến mất trong hắc vụ… nhưng hắn có thể trách ai, tự gây nghiệt thì phải tự chịu lấy… Đoàn gia sai thì phải chịu hậu quả, Đoàn Ngạn Hồng đánh tan những suy nghĩ viển vông đi mà cố gắng tập trung suy nghĩ một cái lý do thuyết phục vị này… đột nhiên hắn hai mắt sáng lên, hít sâu một hơi lấy bình tĩnh rồi tiến tới sát chỗ Long nói nhỏ:
“Đại nhân! Đoàn gia có một nơi có thể giúp thực lực của ngài tăng mạnh… ”
Long hai mắt mở toang nhìn chằm chằm vào Đoàn Ngạn Hồng, nhận thấy sự kiên định trong ánh mắt của gã hắn mới cảm thấy tò mò…
“Nơi nào?”
“Đoàn gia mộ địa. ” Đoàn Ngạn Hồng áp chế toàn bộ cảm xúc cắn chặc hàm răng rặn ra từng chữ một… để cứu Đoàn gia hắn chỉ còn cách này cho dù hậu quả là thế nào đi nữa.
“Nói rõ chút!” Long nghi hoặc hỏi.
“Đại nhân! Đoàn gia mộ địa không chỉ là mộ của lịch đại các vị tổ tiên cùng lão tổ mà nó còn chứa đựng võ ý cùng nội khí được các vị ấy trước khi về với đất dùng bí pháp khắc lên xương cốt mình nhằm giúp con cháu Đoàn gia sau này đến cảm ngộ lấy đi, chỉ cần có huyết mạch chính thống của Đoàn gia cùng tư chất tốt cứ một năm một lần sẽ được tiến vào tham ngộ… ngoại nhân nếu tiến vào kẻ yếu sẽ bị nội khí oanh sát, kẻ mạnh cường hoành thì nội khí tự bạo, võ ý sẽ tự tiêu tán… ”
“Nói như thế thì qua bao nhiêu năm các ngươi Đoàn gia con cháu chẳng phải là lấy hết con mẹ nó rồi sao, còn cái chó gì để cho ta nữa?” Long cười khẩy làm Đoàn Ngạn Hồng đỏ mặt.
“Đại Nhân! Đoàn gia là đời sau càng ngày càng kém… con cháu Đoàn gia mấy trăm năm rồi không ai có thể tham ngộ được gì từ mộ địa… ngay cả gia gia… hắn vậy mà cũng không có thể tham ngộ được cho dù là từ vị tổ tiên thực lực yếu nhất… ” Đoàn Ngạn Hồng cười khổ nói, trước mặt người phải tự nói ra chuyện đáng xẩu hổ… còn gì bi ai hơn.
“Vãi bím, các ngươi Đoàn gia thật sự là phế vật đến vậy?” Long không nhịn được chửi tục, một gia tộc lớn như thế mà không thằng nào có thể tham ngộ nổi từ lão tổ đến cái thằng ất ơ nhất, cái này chẳng phải giống như là ngươi được cho một số tiền lớn nhưng mà ngươi chỉ có thế ngắm mà không thể xài trong khi ngươi là đang nghèo đói, hắn mà vậy thì tự đập đầu vào gối chết con mẹ nó cho khỏe.
“Đại nhân… Đoàn gia là phế vật nhưng đại nhân thì khác, ngài nhất định có thể tiến vào tham ngộ võ ý cùng lấy đi nội khí tổ tiên để lại… Đoàn gia là sẽ dùng tinh huyết hỗ trợ ngài tiến vào mộ địa… ” Đoàn Ngạn Hồng mặc kệ bị sỉ nhục nói.
“Ngươi là ra điều kiện với ta?” Long cười lạnh làm Đoàn Ngạn Hồng run lên.
“Đại nhân hiểu lầm… Đoàn gia đây là cảm thấy bản thân mình không được, muốn được hiếu kính đại nhân… ” Đoàn Ngạn Hồng cúi đầu nói, trước tên điên này lão là không dám ra điều kiện cho dù là nhỏ nhất… thảm trạng của gia gia hắn trước mặt là minh chứng rõ nhất cho độ ‘điên’ của vị sát thần này.
“Ngươi là làm ta động tâm rồi, một người thiện lương như ta xưa này luôn lấy dĩ đức phục nhân làm tiêu chí hàng đầu khi hành sự… Đoàn gia lần này nếu đúng như ngươi nói là có thể nhận dược sự tha thứ ” Long vô sĩ nói làm Đoàn Ngạn Hồng cảm giác buồn nôn hết sức, người thiện lương đi đồ sát gần vạn tên võ giả… dĩ đức phục nhân là một câu không hợp vặn cổ người ta xuống… ác quỷ tu la là so ra còn kém hơn ngươi đấy…
“Cơ mà các ngươi đám này phải chịu một ít đau khổ rồi… hà hà, ta cũng là không muốn lúc đang ngủ đột nhiên lại bị kẻ khác đến mượn đầu mình đâu… ” Long lẫm liệt nói làm đám Đoàn Ngạn Hồng cùng đám võ giả bất ngờ chưa hiểu rõ thằng điên này muốn gì cơ mà cũng rất nhanh chúng biết…
“Buông tha chống cự… số mạng Đoàn gia là phụ thuộc vào các ngươi rồi… Uuuuuu … uuuuuuuu… uuuuuuuuu” Long quát lên đồng thời tay tung liền hàng đống quả cầu ma khí nhằm vào đầu đám võ giả.
“Gia chủ… chúng ta?” Đám võ giả hoảng sợ hướng Đoàn Ngạn Hồng hỏi ý kiến.
“Buông bỏ phòng ngự… kẻ nào chống lại chính là tội nhân của Đoàn gia! Các ngươi đừng quên sau lưng các ngươi là thân nhân, là những đứa trẻ vẫn còn phải nâng niu day dỗ từng bước, là những người già phải phụng dưỡng cuối đời… mạng sống của họ là chính do các ngươi quyết định” Đoàn Ngạn Hồng trợn mắt gào lên, hắn là đầu tiên buông bỏ toàn thân nội khí bên ngoài để quả cầu ma khí xâm nhập vào đầu mình một cách dễ dàng nhất… rất nhanh… khuôn mặt hắn vặn vẹo do đau đớn từ trong não hải nhưng Đoàn Ngạn Hồng vẫn là áp chế ý muốn phản kháng… hắn nhận thức được, chỉ sợ sau hôm nay Đoàn gia triệt để trở thành nô bộc của Ma Tôn.
“Đau… đau quá!” Đám võ giả lăn lộn trên mặt đất vì đầu đau còn hơn búa bổ, tuy vậy trong đầu chúng, câu nói của Đoàn Ngạn Hồng làm cho chúng không dám chống lại thứ quỷ dị đang xâm nhập vào não mình… ‘tội nhân’ hai chữ không kẻ nào có thể gánh vác nổi.
…
Mười mấy phút trôi qua, Long lúc này đã thu công sau khi cắn nuốt hoàn toàn Đoàn Ngạn Ngôn… hắn đã hồi phục chín phần thực lực thậm chí ma khí đã có chỗ tịnh tiến hơn trước nhờ căn nuốt một vị Võ Giả ngũ cấp, Long đã có cảm giác về cánh cửa ngũ cấp không xa, hắn là thèm thuồng nhìn về phía Ngọa Phách, lão già này lại không tổn hao sinh khí như Đoàn Ngạn Ngôn nên cắn nuốt xong chắc chắn hắn sẽ càng tiến gần đến Cường Giả ngũ cấp, cơ mà hắn là giờ không thể vì những cặp mắt soi mói xung quanh chỗ này là luôn nhìn vào hắn chằm chằm đấy, Võ Đang nhất định sẽ không để yên một vị Cường Giả ngũ cấp bị người ta cho làm thức ăn, Tam Phong lão quái kia thế mà đã là Cường Giả thất cấp rồi… Thập Lục Tháp cũng không có khả năng phái một tên Cường Giả cấp cao bảo hộ hắn cho nên tốt nhất lúc này là không nên ép Võ Đang quá đáng.
“Đại nhân” Đoàn Ngạn Hồng dẫn đầu đám võ giả Đoàn gia lúc này đã trở lại bình thường quỳ gối cung kính hết mực trước mặt Long… ai nấy sau cơn đau mà suốt đời không thể quên kia là đều cảm nhận được não hải của mình đã triệt để dung hòa vào cái thứ khí tức kì dị kia… chúng tin chắc rằng chỉ một ý niệm của người trước mặt mình thì chúng sẽ vĩnh viễn không còn được nhìn thấy ánh sáng nữa… ma tu không hổ là cùng tiên phật đánh đồng, mạnh mẽ cùng quỷ dị làm người ta không chịu nổi.
“Bản trưởng lão tự nhận mình đã cố gắng hết mực giấu tài thế nhựng mà trời cao lại là không đồng ý, lại để cho bản trưởng lão là phải bộc lộ tài năng chói lóa như vầng thái dương soi sáng, người với người mà bản trưởng lão sao lại quá anh tuấn tiêu sái như vậy, người gặp liền yêu từ hài nhi vừa chào đời đến lão ông lão bà gần đất xa trời… haizzzzz… lần này Đoàn gia là tự nguyện cảm thấy bản trưởng lão quá là xuất chúng như thần nhân mà cam chịu phục tùng làm nô khiến bản trương lão là cự tuyệt thẳng thừng, nhưng mà Đoàn gia vậy mà lại quá quyết tâm, hơn vạn vị võ giả là không chịu nổi tự sát để mong ta hồi tâm chuyển ý, đến cả Đoàn Ngạn Ngôn lão tiền bối là cũng vì ta mà thiêu đốt sinh mạng cầu được làm nô dưới trướng ta… ôi chao… ta cũng là thiện lương không muốn Đoàn gia hy sinh thêm nữa cho nên đành chấp nhận vậy… Đoàn Ngạn Hồng ngươi là mau mau tu sửa Đoàn gia trang viện cùng với gửi bái thiếp của ta đến các gia tộc cùng môn phái nói rõ sự tình và mời họ đến bữa tiệc mừng, đặc biệt là các lão tiền bối lâu năm ngươi lại càng phải cung kính cực điểm nghe rõ chưa? Bản trưởng lão là xưa này lấy đức phục nhân, thiện tính phục tâm cho nên kẻ dưới không mười thì cũng phải bảy tám phần giống vậy!”
Long chính khí lẫm liệt căn dặn đám người Đoàn Ngạn Hồng nhưng đám Cường Giả phương xa là biết hắn đang hướng bọn lão nói khiến kẻ nào cũng là sắc mặt khó coi, vỗn dĩ đợi Ma Tôn dẹp sạch Đoàn gia thì chúng sẽ nhảy vào bắn đầu xâu xé cái bánh ngọt này cơ mà không ai ngờ tới trước cửa tử Đoàn Ngạn Hồng lại lựa chọn một nước cờ khôn ngoan vô cùng là đầu nhập vào dưới trướng kẻ thù không đợi trời chung làm nô… Động vào Đoàn gia lúc này chẳng khác nào là động vào tài sản thằng kia rồi, Ma Tôn tên điên là khiến ai cũng phải suy nghĩ thật kỹ trước khi gây chuyện vào vì tiềm lực của hắn thể hiện ra là quá khủng bố đi thôi, nhỡ đâu hắn thế lại trở thành một Độc Cô Cầu Bại thì chúng đây là muốn chết sao… được không bù nổi mất cho nên người nào cũng là đắn đo không quyết.
“Nô… nô… nô tài là rõ thưa chủ nhân!” Đoàn Ngạn Ngôn gương mặt co quắp cố gặng nhịn ngụm tinh huyết đã trào tới cổ họng mình không phun ra ngoài… hắn lắp bắp một câu phải tới vài phút mới nói ra được nhưng thế mà hắn là còn đỡ nhất so với đám võ giả Đoàn gia, chúng là triệt để bất tỉnh nhân sự trước lời nói vô sĩ của Long… Đoàn gia là thấy hắn như thần nhân nên cầu xin làm nô? Võ giả Đoàn gia là một tay hắn giết lại trở thành tự sát cầu xin làm nô? Đoàn Ngạn Ngôn lão già là thiêu đốt tính mạng giết hắn để rồi hắn một tay bẻ cổ lại trở thành tự nguyện dùng tính mạng xin được làm nô?… Trong đầu chúng là hiện lên ý nghĩ Đoàn gia xong… xong thật rồi, tương lai Đoàn gia dưới trướng kẻ này còn có khi là thảm thiết hơn toàn diệt mất.
“Vù! Đổng gia Đổng Nghiên ra mắt Ma Tôn đại nhân… chì ít lâu không gặp mà đại nhân ngài là làm không ít chuyện khiến ta đường đường là Cường Giả lâu năm lại cảm thấy hổ thẹn… lần này Ma Tôn ngài là thu Đoàn… à… là Đoàn gia tự nguyện làm nô cho đại nhân nên lão nô là đến chúc mừng đại nhân ngài” Đổng Nghiên khuôn mặt rạng rỡ nói.
“Trời đất Đổng Nghiên bà bà sao đến mà không nói trước để bản trưởng lão là phái người tiếp đón… ” Long hoảng hốt nói nhưng nội tâm cười gằn không thôi, hắn chắc chắn một điều trong đám Cường Giả phương xa chắc chắn lão bà nãy đến sớm nhất vì nếu xếp những kẻ muốn Đoàn gia bị diệt nhất thì vị trí đầu tiên còn ai khác ngoài Đổng gia đây… cơ mà lúc hắn sinh tử thì mụ lại là đừng quan chiến mặc kệ, còn giờ lúc Đoàn gia như cá nằm trên thớt thì mụ lại hiện thân ắt hẳn tìm về chút lợi ích về cho Đổng gia… thật là mụ cho hắn là dễ dãi đến vậy sao?
“Ha ha! Ma Tôn nhân đại nhân… lần này lão hủ là đến đây nhân dịp đại nhân thu Đoàn gia mà đưa ra kế hoạch hợp tác giữa hai nhà, ngài cũng là biết Đoàn gia cùng Đổng gia trước đây có ít mâu thuẫn cơ mà Đoàn gia cũng không phải là Đoàn gia lúc trước mà phụ thuộc vào đại nhân cho nên lão nô là nhận thấy hai gia tộc cũng nên kết thúc thù oán để cùng nhau phát triển, không biết ý của đại nhân là?” Đổng Nghiên cười nói.
“Cầu còn không được, không biết Đổng bà bà là muốn hai nhà chúng ta hợp tác ở đâu để có lợi ích nhất .. ?” Long tỏ ra hoảng hốt hô to nhưng hắn là có chết cũng không tin Đổng Nghiên là thật tâm theo lời mụ nói… và quả thật đúng là…
“Hắc hắc! Ma Tôn ngài chắc còn chưa rõ việc kinh doanh của hai nhà chúng ta, Đổng gia là các ngành công nghiệp nhẹ và buôn bán còn Đoàn gia cùng Kim gia là các ngành công nghệp nặng hóa chất và luyện kim cho nên hai nhà chúng ta nếu hợp tác thì còn gì tốt đẹp hơn nữa… lão thân là muốn toàn bộ sản phẩm của Đoàn gia đều cấp cho Đổng gia chúng ta, không biêt ý của Ma Tôn đại nhân thế nào?” Đổng Nghiên bình ổn nói.
Long dù không hiểu kinh doanh lắm nhưng mà hắn cũng sẽ không ngu đến mức đồng ý… liếc mắt qua phía Đoàn Ngạn Hồng, Long muốn hỏi ý kiến gã.
Đoàn Ngạn Hồng nhận được ánh mắt của Long, hắn là đang gấp gáp sợ Long đồng ý ngay thì Đoàn gia là lỗ nặng không cần hỏi rồi vì cáo già như hắn sao có thể không nghe ra là Đổng Nghiên đang chơi chiêu chứ, câu nói của lão bà còn không nhắc tới một vấn đề đó là giá cả, Đổng gia trước nay nổi tiếng dùng thế bắt chẹt người khác cho nên chắc chắn Đoàn gia là thiệt thòi lớn nếu chủ nhân đồng ý cấp toàn bộ sản phẩm cho Đổng gia.
Đang muốn tính đi tới nói nhỏ vài lời vào tai Long thì bỗng Đoàn Ngạn Hồng lông tóc dựng đứng vì hắn cảm thấy có sát khí lượn lờ cùng khí tức cực độ nguy hiểm nhắm vào bản thân mình… hắn là đổ mồ hôi hột không cần nghĩ cũng biết là ai làm thế… Đổng Nghiên là đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt âm lãnh lạnh lùng.
“Trời còn chưa vào đông mà sao nay khí trời lại lạnh đến vậy… hừm… đã lạnh thì cho lạnh luôn đi… hắc hắc” Long nhận thấy Đổng Nghiên lão bà dám trước mặt mình uy hiếp kẻ dưới thì khóe miệng nhếch lên, hắn nói bâng quơ cùng lúc với thả ma khí ra làm cả vùng đất nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng khiến Đổng Nghiên biến sắc, mụ ngay tức thì thu hồi ánh mắt thành thật đứng một bên đợi câu trả lời.
“… ” Đoàn Ngạn Hồng là thấy chủ nhân phóng ra uy áp cũng thở phào nhẹ nhào, trước một Cường Giả cường hãn như Đổng Nghiên làm gã cảm thấy áp lực kinh khủng vì dù sao bây giờ Đoàn gia cũng chỉ còn hai tên Cường Giả cấp thấp lão tổ, vị chủ nhân này lại không có thể túc trực ở Đoàn gia thường xuyên cho nên nếu Đổng Nghiên mà nửa đêm ghé chơi thì Đoàn gia cũng là phải dâng đầu tiếp khách rồi… dù sao Đoàn gia cũng không thể chịu lỗ nặng, Đoàn Ngạn Hồng là tới bên cạnh Long thầm thì vào tai hắn.
“Hừ! Đơn giản vậy mà cứ thần thần bí bí để người ta coi thường, ngươi là gia chủ nhưng còn quá kém cần phải học tập nhiều vào… hắc hắc… Đổng Nghiên tiền bối, chuyện nhỏ mà thôi… ta là nói một câu ‘sản phẩm của các nhà máy của Đoàn gia sau này đều cấp cho Đổng gia cả’… ” Long cười lớn nói.
Đổng Nghiên là hai mắt trợn to, khuôn mặt rạng rỡ không thể tin nổi nhìn Long, cứ tưởng sau khi oắt con kia bẩm báo thì hắn sẽ từ chối nhưng không ngờ hắn lại đồng ý, Đổng gia có thể thu mua nguyên liệu với giá thấp thì chẳng mấy chốc phú khả địch quốc.
“… ừm… giá cả thì cứ thấp hơn Kim gia một thành đi, Đổng Nghiền tiền bối không biết thấy sao?” Long lại nói tiếp, hắn là không muốn triệt để vạch mặt với Đổng gia.
“Một thành?” Đổng Nghiên là nhíu mày nhưng nhanh chóng bình tâm lại, một thành thì một thanh xem ra vẫn kiếm được một khoảng không nhỏ… đến lúc đó lại nhây nhưa chậm rãi trả tiền lại là làm sao?
“Vậy còn gì bằng nữa? Lần này lão nhân thay mặt Đổng gia tạ ơn đại nhân rồi, mong rằng sau này đại nhân là có thể đến Đổng gia du ngoạn một phen… việc hợp tác thì để kẻ dưới đến bàn, lão nhân còn có việc cho nên cáo từ trước!” Đổng Nghiên mặt cười nói rồi phi thân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng lão bà ranh mãnh, Long tin chắc là mọi chuyện còn chưa dừng lại cơ mà hắn chả quan tâm lắm… hắn đã nhượng một lần rồi mà còn không biết điều lấn tới thì hắn cũng là không cần phải nể mặt nữa rồi.