Phần 18
“Đoàn gia… Chỉ bằng ta… là đủ” Long quay đầu về phía đám võ khóe miệng nhếch lên, hắn thân hình biến mất… không nhắm vào Đoàn Ngạn Ngôn mà là vào đám võ giả xung quanh… trong mắt hắn đây chẳng khác nào mồi dâng tận miệng… hắc hắc.
Đoàn Ngạn Ngôn sửng sốt vì cử động của Long, lão nhanh chóng hiểu ra hắn muốn làm gì… lão ngay tức thì rống lên xông về phía Long ngăn chặn hắn… cơ mà, có thề sao?
“Ha ha! Đến, đến đây nào ma khí của ta… ” Long cuồng tiếu cười, điệu cười của ác ma… hắn như một ma thần xông vào đám võ giả, bàn tay như lưỡi hái tử thân xuyên qua thân thể chúng mang theo ma khí cuồn cuộn cắn nuốt… chỉ trong vài hơi thở đã có gần chục tên võ giả ngã xuống biến thành ma khí dung nhập vào người Long cho đến cặn bã cũng không còn…
“Ngụy Siêu! Mau dừng tay lại cho lão phu… khốn kiếp… ” Đoàn Ngạn Ngôn phẫn nộ ra tay xuất thủ nhưng nào có thể bắt được thân ảnh của Ma Tôn, hắn cứ như u minh len lõi giữa đám võ giả đông đúc làm lão chẳng có cách nào xuống tay… cứ thế trò chơi đuổi bắt diễn ra đồng dạng với từng đám võ giả gào thét trong đau đớn.
“Không! Lão tổ… cứu ta… không… Uỳnh!”
“Đừng… đừng đến đây… lão tổ… Uỳnh!”
“Uỳnh… Uỳnh!”
“… ”
Mắt Đoàn Ngạn Ngôn tràn đầy tơ máu khi từng thân hình võ giả Đoàn gia, tương lai của Đoàn gia cứ thế mà gào thét trong tuyệt vọng để rồi biến thành hắc vụ chui vào người Ma Tôn… dưới thực lực tuyệt đối thì chúng chả khác nào cá nằm trên thớt đợi người ta làm thịt… thường thì lên tới cấp độ Cường Giả rồi thì những lão quái vật sẽ không bao giờ xuống tay với võ giả bên dưới vì sự cao ngạo của kẻ luyện võ và cũng tự cảm thấy nhục vì hành động đó nhưng tên này là thằng điên… đã là điên thì không nói lý lẽ.
“Chạy… các ngươi mau chạy trốn cho lão phu… ” Đoàn Ngạn Ngôn rống giận, lão cảm giác được Long đã trở về thời kỳ toàn thịnh ban đầu nhờ cắn nuốt võ giả thậm chí lại có xu thế biến mạnh, tốc độ diệt sát của hắn lại càng ngày càng nhanh hơn khiến lão gấp rút gào lên… chỉ là Võ giả Đoàn gia lần này tụ hợp quá đông mà cửa ra chỉ có một… chỉ cần có vài ba tên sẩy chân té là cửa ra ngay tức thì bị kẹt kín, trong khi đó phi thân lên thì… ngay tức thì bị cắn nuốt, Long là nhắm đầu tiên vào những kẻ động khinh công định rời đi mà ra tay.
Đường bộ bị kẹt, trên trời thì bị ác ma nhằm vào, đám võ giả luống cuống không biết làm sao, trong đời chúng toàn sống trong sự cao ngạo của một đại gia tộc nào có tao ngộ nguy hiểm đến nhường này lúc nào đâu… ai nấy cũng run cầm cập hối thúc kẻ phía trước mau chạy ra ngoài nhưng vô ích.
“Uuuuuuuuuuuuu… uuuuuuuuuuuuu… ” Long lại né qua một đòn của Đoàn Ngạn Ngôn mà xông tới đám võ giả, hắn giờ ma khí tràn đầy, ra tay nhanh chóng cực kỳ lượm gặt từng tính mạng của Đoàn gia… trong ánh mắt sắc lạnh của hắn không có chỗ cho từ bi… sát hoặc bị sát…
Nhìn từng đám võ giả ngã rạp mà Đoàn Ngạn Ngôn bất lực già nua, sau lưng lão là Đoàn Ngạn Hồng cùng đám trưởng lão và một vài đệ tử trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất… lão chỉ có thể làm được như thế… lão đã từng nghĩ tới dùng Vực của bản thân đề bắt Ma Tôn nhưng nhanh chóng rút đi ý nghĩ này vì Vực của tên kia không phải Vực thông thường, nếu bị cắn trả thì cái giá bỏ ra khiến lão không thừa nhận nổi.
“Không… Ma Tôn đại nhân… cầu ngài tha cho tôi… ”
“Ma Tôn đại nhân… xin dừng tay… ”
“Đại nhân… chúng tôi là vô tội… ”
“… ”
Chứng kiến hy vọng cuối cùng là lão tổ lại đứng nhìn Đoàn gia võ giả bị tử thần giết hại khiến đãm võ giả triệt để thất vọng… chúng sợ hãi đến cùng cực quỳ xuống dập đầu xin tha chết trước mặt kẻ thù, khác hẳn với bộ dáng trước đó hào hứng phấn khởi hô hào giết Ma Tôn.
“Các ngươi là muốn sống?” Long dừng lại, ma khí bao phủ hắn hoàn toàn khiến người ta rét lạnh… hắn nói làm đám võ giả liên tục gật đầu… kẻ nào lại không muốn sống chứ.
“Hà hà! Muốn sống cũng là đơn giản, chỉ cần ai trong các ngươi đem đủ ba đầu người đến thì được quyền sống sót… ” Nhìn đám võ giả không một chút sĩ khí kia Long nheo mắt nói.
“Ngụy Siêu! Ngươi là mau rời đi… ta Đoàn gia sẽ bỏ qua chuyện này không tính toán, thế nào?” Biết được toan tính ác động của Ma Tôn, Đoàn Ngạn Ngôn khắc chế giận dữ nói.
“Lão già! Tốt nhất là lão nên câm miệng lại mà bảo hộ cho tốt cái đám oắt con đằng sau… lão tử là muốn xem Đoàn gia kẻ nào có thể bỏ qua tình thân gia tộc mà sống sót… bắt đầu đi… ” Long liếc qua Đoàn Ngạn Ngôn làm lão giận run cả người nhưng vẫn không dám động thân.
Nhìn lão tổ thật sự bỏ qua mình khiến đám võ giả còn lại triệt để chán nản, rốt cuộc trong mắt lão chúng vần không đáng giá bằng mấy người kia sao?
“Ma Tôn! Ta Đoàn gia Đoàn Kinh Song thà chết chứ không chịu tiếng nhục… ngươi là tốt nhất cho lão tử một cái thống khoái đi!” Đoàn gia võ giả một tên thanh niên trẻ tuổi mặc bạch y tiến lên lẫm liệt mười phần… nhưng cũng đúng lúc này…
“Phốc… ” Một bàn tay cứ vậy mà xuyên phá thân hình Đoàn Kinh Song từ sau ra trước, hắn đờ đẫn quay người ra phía sau nhìn người đệ đệ thân hơn ruột thịt vừa tay với mình.
“Phó đệ… vì sao?” Đoàn Kinh Song miệng trào máu tươi cố gắng rặn ra từng từ một.
“Song huynh… huynh đệ chúng ta là thân như ruột thịt cho nên lần này huynh nên thành toàn cho ta được sống đi, đệ nhất định thay huynh chăm sóc chị dâu thật tốt… hắc hắc” Tên võ giả vừa xuống tay khuôn mặt dữ tợn nói… trước sinh tử thì cái chó gì huynh đệ có tác dụng gì chứ, huống hồ Đoàn Kinh Song chết đi thì chị dâu mỹ lệ nhất định sẽ rơi vào tay hắn.
“Phụt!” Đoàn Kinh Song thương thế cùng nội tâm bi thương khiến hắn không chịu nổi nữa mà phun ra một búng máu lớn lịm đi… đầu hắn lại bị chính thân đệ đệ kéo xuống, quả là bi ai hết sức.
Tiếp sau đó là tràng cảnh hỗn loạn, từng tên võ giả như chó dại lao vào nhau xâu xé… mảnh đất chúng đứng cứ như biến thành tràng cảnh nhân gian luyện ngục với vô vàn mảnh thi thể, nội tạng cùng đầu lâu lăn lóc… máu tươi là chảy thành sông đến chân của Đoàn Ngạn Ngôn
“Ha ha ha! Đoàn Ngạn Ngôn lão cẩu, Đoàn gia các ngươi quả là đại gia tộc ha, cái dạng người chó má gì cũng có… hahaha… ” Long ngửa đầu cười lớn khi Đoàn Ngạn Ngôn sắc mặt khó nhìn vô cùng, lão không thể bao biện cái gì vì sự thật rành rành trước mắt, con cháu Đoàn gia đã triệt để hỏng rồi.
“Vù… vù… ” Khoảng trời bên ngoài, trên trời cao lúc này Cường Giả của các gia tộc cùng môn phái đã chạy tới, không ai dám mạo phạm bước vào phạm vi Đoàn gia mà chỉ ở xa xa lăng không quan sát, đến cấp bậc Cường Giả thì ngoài lĩnh hội được Vực thì võ giả đã có thể sử dụng nội lực chống lại tự nhiên mà lăng không phi thân, chỉ là cái gì cũng có giới hạn của nó… Võ Giả càng cao thì càng có thể lăng không cao hơn, như Long bây giờ là Cường Giả tứ cấp thì có thể lăng không một trăm mét hơn.
Cường Giả tụ hội, đều là những lão già cấp bậc lão tổ… trên thắt lưng mỗi người là những miếng ngọc bội tinh xảo thể hiện cho xuất xứ của bản thân… nào thì Hạ Hầu gia, Kim gia, Độc Cô gia… Nga My phái một lão bà bà lưng đeo chuôi kiếm hiện thân… Thiếu Lâm cũng đến một vị lão tăng già nua… Đổng gia thì khỏi nói rồi, lần này đến trực tiếp là Đổng Nghiên lão bà bà.
Đổng Nghiên là mới đầu nghe tin Ma Tôn bị ám sát không chết lại còn giết ngược hai mươi tên Cường Giả khiến triệt để chấn kinh… đến khi nghe Ma Tôn thế mà một thân một mình đánh tới Đoàn gia làm bà kinh hãi tức tốc chạy tới với hy vọng mong manh là bảo trụ được tính mạng của hắn… nào ngờ khi đến Đoàn gia, đập vào mắt bà là tràng cảnh thê thảm của một đại gia tộc, từng khu kiến trúc đổ nát ngổn ngang không cần nói tới… võ giả Đoàn gia vậy mà đang tự giết nhau, trước mặt chúng là vị Ma Tôn còn ở xa xa lão già Đoàn Ngạn Ngôn thực lực cực cường đang làm gì?… Trời ạ, lão là đang cố gắng bảo hộ cho đám người sau lưng mình mà không dám ra tay ngăn chặn tên sát thần kia…
Đến cả trong mơ Đổng Nghiên cũng không thể ngờ vị Lục trưởng lão mà mình từng lấy lòng chưa đầy một năm trước lại biến mạnh đến như vậy, Đoàn gia chèn ép Đổng gia một bậc thế mà giờ đây lại như bị một tay hắn huỷ đi.