Phần 171
“Không… đáng chết…” Tam Thủ lão quái phải mất hai hơi thở mới kịp phản ứng lại trước thảm trạng của Hắc Đế, lão điên cuồng thôi động lực lượng đến tận cùng nhào đến chỗ gã hắc y như tên bắn.
“Không biết tự lượng sức mình.” Khí thế của Tam Thủ lão quái rất mạnh nhưng tên hắc y không thèm né tránh mà mở miệng khinh bỉ nói, cả người hắn co rút xúc thế rồi bật dậy như một cái lò xo bay vụt đến nghênh tiếp đối phương.
“Rầm!” Quyền chạm quyền, Tam Thủ lão quái có ba cánh tay nên về lí đương nhiên sẽ có lợi thế hơn thế nhưng chạm phải quyền đầu đối phương thôi là cả người lão đã bị đánh bay như một trái bóng mềm, xương bàn tay, cánh tay và cả vai của lão đều vỡ nát, chân khí của đối phương còn xâm nhập khiến nội tạng và kinh mạch lão bị trọng thương nghiêm trọng, máu tươi tràn đầy miệng lão… Tam Thủ biết đối phương thực lực hơn xa mình.
“Khặc… khặc… ngươi… là ai?” Dựa vào bức tường sau lưng cố gắng đựng dậy, miệng nôn ra từng ngụm tiên huyết đỏ thẩm và mảnh vỡ nội tạng, Tam Thủ lão quái khó nhọc hỏi.
“Ngươi còn chưa xứng để biết tên bổn tọa!” Gã hắc y lạnh lùng đáp, thân hình hắn một lần quỷ mị di động đến trước mặt Tam Thủ lão quái rồi không hề cho đối phương một cơ hội nào ma trảo như đao quét một đường qua cổ Tam Thủ.
“Phốc!”
Âm thanh khô khốc và lạnh lẽo vang lên kèm theo đó là đầu lâu của Tam Thủ lão quái rời khỏi cổ, lão cứ thế chết đi nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn không dời khỏi nơi Hắc Đế nằm xuống.
“Đa tạ Thánh Sứ đại nhân xuất thủ tương trợ!” Hắc Đế cùng Tam Thủ lão quái bị giết một cách đột ngột bởi gã cao thủ thần bí nhưng Đát Kỷ lại tỏ ra không ngạc nhiên là bao, nàng hơi chút cúi đầu lạnh nhạt nói với gã hắc y.
“Hừ! Chủ thượng anh minh lường trước được mọi chuyện không hề đơn giản quả nhiên là liệu sự như thần, việc của các ngươi là phải nhanh chóng thâu tóm mọi tài sản của Hắc Đế trong tay… kế hoạch của chúng ta rất rất cần đến tài lực khổng lồ.” Gã hắc y nhân nhà nhã nói.
“Thánh Sứ đại nhân! Tuy Hắc Đế ẩn cư nhiều năm nhưng người của ta ở bên cạnh lão nhiều năm nên biết được lão có quan hệ với không ít các thế lực lớn nhỏ trên giang hồ, nếu một khi tin tức lão biến mất thì bọn chúng chắc hẳn sẽ đổ dồn ánh mắt đến chỗ này, tài sản của Hắc Đế là một cái bánh quá đỗi hấp dẫn.”
Diêm Vạn Sát xoa cổ nói, hắn vẫn còn đó dấu một chuyện đó là lời thỏa thuận của Diêm Đế năm xưa với Ma Tôn và cũng là kẻ thù lớn nhất của hắn, tuy ân sư là lựa chọn cái chết để kết thúc ân oán với Thập Lục Tháp nhưng Diêm Vạn Sát không thể nào tha thứ cho kẻ trực tiếp hạ thủ với Diêm Đế có điều đối phương quá đỗi cường đại khiến hắn không thể không dấu thù hận sâu trong tâm khảm.
“Giấy không thể gói được lửa, trước khi tin tức lộ ra thì chúng ta phải thu được tài sản của lão nhiều nhất có thể, gần đây giang hồ cũng rối loạn nên chúng cũng không có thời giờ để để tâm quá nhiều vào chỗ này đâu.” Gã hắc y nhân lên tiếng.
“Vâng…”
…
Đám người Diêm Vạn Sát và gã Thánh Sứ tiếp tục bàn bạc công chuyện nhưng chúng không ngờ rằng vẫn còn có kẻ ở phe Hắc Đế vẫn còn sống, ẩn sau một bức tranh trên tường cao là một động huyệt nho nhỏ nối liền với hệ thống đường hầm được xây dựng một cách cẩn mật mà hiện tại nằm im thin thít bên trong động huyệt nhìn chằm chằm vào thi thể của Hắc Đê là một nam nhân trẻ tuổi, đôi mắt hắn đỏ thẩm bởi những mạch máu vỡ toang, bàn tay nắm chặt để móng tay đâm ngập sâu vào lòng bàn tay bởi vì hắn đang có kìm chế cảm xúc trước cái chết của cha mình, hắn hiểu rõ bên dưới kia là những tên cao thủ đáng sợ mà chỉ cần hắn thả ra một âm thanh nho nhỏ thì cảnh tượng vạn kiếp bất phục sẽ ụp lên đầu hắn ngay tức thì, mối thù này hắn không báo thì sao có thể xứng với chữ ‘người’ đây… Vũ Lập Kiếm chính là gã nam nhân đang ẩn nấp sau bức tranh, hắn nhìn thât kỹ từng khuôn mặt trên mặt đất và dáng người gã hắc y nhân để khắc sâu chúng vào trâm trí mình không thể nào quên.
…
Trở lại với Đào Hoa Đảo…
Thừa Lâm đã vạch ra kế hoạch từ rất lâu, Long lại cho nàng đầy đủ những công cụ cần thiết để chấn nhiếp bất kể kẻ nào nên rất nhanh Đào Hoa Đảo chuyển mình mạnh mẽ dưới tay nàng, màn đêm buông xuống nhưng trên đảo lại không hề yên tĩnh mà thay vào đó là những tiếng la hét của võ giả đang mài luyện trên sân tập, kẻ nào cũng ra sức tu luyện hy vọng một ngày nào đó có thể khiêu chiến cấp bậc cao hơn nhằm dành lấy những quyền lợi và tài nguyên to lớn.
Trái với cái không khí sôi nổi bên ngoài thì ở phía sau nội môn Đào Hoa Đảo là gian nhà của Thánh Mẫu các đời lại chìm đắm trong tĩnh mịch, ở nơi đó đang có sự hiện diện của hai bóng hình… một là nam nhân uy vũ khí thế lẫm liệt, một là nữ nhân trung niên nhưng sắc đẹp mặn mà khiến ngàn hoa ghen tị.
Đứng cạnh Hứa Tình, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể nàng nhờ những cơn gió dịu nhẹ thổi qua khiến cả người Long nóng bừng ngọn lửa dục vọng nhưng hắn vẫn áp chế chúng xuống, hắn muốn người đàn bà này kể cả thể xác lẫn linh hồn chứ không phải một cái xác không hồn, Hứa Tình lúc này trong tay đã không còn gì nên chắc chắn nếu hắn cứ thế ép tới nàng sẽ nghĩ quẩn quyên sinh.
“Ngươi đã đạt được thứ mình muốn, tại sao vẫn không buông tha cho ta?” Hứa Tình hai mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng để mặc cho gió thổi tung mái tóc đen láy của mình mà mở miệng nhẹ giọng hỏi.
“Đơn giản là ngay từ lúc đầu nhìn thấy nàng ta đã thích nàng.” Long thành thật nói, hắn là con sói và ngay từ khi gặp Hứa Tình thì hắn đã xác định nàng là con mồi của mình, Đào Hoa Đảo có hay không truyền thừa cũng thế thôi vì hắn nhất định sẽ lựa chọn nơi đây là điểm đến đầu tiên, có thể nói tâm lý muốn chiếm hữu trong con người hắn có chút lớn so với người bình thường, thứ gì mà hắn xác định phải có thì nhất định sẽ dùng mọi cách thức, thủ đoạn để đạt được.
“Đó là lời khen sao?” Hứa Tình cười nhạt hỏi.
“Trước mặt nữ nhân của mình ta sẽ không nói dối, ta thích vẻ đẹp của nàng.” Long quả quyết.
“Haha… đàn ông các ngươi rốt cuộc cũng giống y hệt nhau, kẻ nào cũng thích thú đam mê sắc đẹp của đàn bà để rồi một khi đã chiếm được, chơi đùa chán chê rồi sẽ vứt bỏ chúng ta đi như một món hàng hết đát… ta nói không phải sao?” Hứa Tình cười phá lên, nàng cười cho số phận của đàn bà.
“Hắc hắc… ta không phủ nhận điều nàng nói, ta cũng không phải mẫu đàn ông chung thủy… ta sống rất đơn giản, nếu thích thì sẽ nói thích, nếu ghét thì sẽ nói ghét không hề che dấu và một khi đã thích thì sẽ dùng mọi cách để chiếm được thứ ta yêu thích.” Long nhìn thẳng vào đôi mắt Hứa Tình nói đầy bá đạo.
Hứa Tình sửng sốt vì lần đầu tiên gặp một nam nhân dám thừa nhận chuyện đó… ánh mắt của hắn, khí tức nam nhân của hắn khiến trái tim nàng run rẩy, nàng không dám nhìn vào đôi mắt kia mà xoay người đi gắng che dấu đi sự thất thố của bản thân.
“Nàng… sống vì mục đích gì?” Biểu hiện của người đẹp sao có thể thoát khỏi ánh mắt của một tên lõi đời như Long, hắn đột ngột áp sát sau lưng Hứa Tình mà cúi đầu phà hơi nóng vào tao nàng.
Hơi thở nam nhân làm Hứa Tình thấy nhột nhạt nhưng đi kèm theo đó là kích thích không hề nhỏ, người nàng cứ thế nóng bừng lên không tự chủ.
“Ta… ta…” Hứa Tình lắp bắp muốn trả lời Long nhưng nói mãi không nên lời, nếu là trước đây thì nàng sẽ không ngần ngại trả lời tính mạng của nàng là hoàn toàn để phục vụ Đào Hoa Đảo, vì sự tồn vong và phát triển của Đào Hoa Đảo nhưng tận mắt chứng kiến Long đồ diệt sáu mươi sáu tên trưởng lão cách đây không lâu và sự đổi thay của Đào Hoa Đảo ngay khi rơi vào tay Long đã khiến nàng tự hỏi bản thân mình đã làm đúng chưa.
Có lẽ Hứa Tình đã thật sự nhận ra Đào Hoa Đảo đã trở nên quá đỗi yếu ớt đến nỗi chỉ cần một Ma Tôn đã khiến toàn bộ sụp đổ, đến hai lão tổ tông là lá chắn cuối cùng vậy mà cũng nhục nhã cam chịu trở thành tay sai cho người ta… và rồi dưới bàn tay của Thừa Lâm mà chưa đầy nửa ngày nàng đã được nhìn thấy một Đào Hoa Đảo với bộ mặt hoàn toàn khác, cái khí thế hừng hực lao đầu vào tu luyện của từng tên võ giả là không thể giả được và thật sự thì từng tên đệ tử một đang điên cuồng vì tài nguyên và quyền lợi trước mắt chúng.
Mất đi niềm tin vào thứ bao năm qua mà mình gìn giữ cũng là Hứa Tình đánh mất mục đích của cuộc sống, chính vì thế nàng không thể trả lời được câu hỏi của Long.
“Nàng đã sống nửa đời người một cách mù quáng cho một thứ bị những luật lệ và quy tắc lỗi thời kìm chế… tại sao nửa đời còn lại nàng không sống vì bản thân mình?” Lồng ngực rắn chặt của Long đã ép sát lên tâm lưng của Hứa Tình rồi, môi hắn cũng là lướt qua vành tai của nàng khiến thân hình nàng run lên.
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Đầu óc của Hứa Tình ngày một trì độn, lời nói của hắn khiến tâm trí nàng xao động không nhỏ, nàng thật sự đã quá mệt mỏi với việc phải trưng ra bộ mặt lạnh lùng của một người đứng đầu môn phái… tại sao nàng không một lần sống vì bản thân mình? Tại sao chứ? Tâm trạng rối bời khiến Hứa Tình chỉ có thể dùng câu hỏi để che dấu đi sự mất bình tĩnh của bản thân.
“Ta sao… đương nhiên ta muốn nàng…” Long cười tà ôm chầm lấy Hứa Tình khiến nàng hoảng sợ quay người muốn đẩy hắn ra theo bản năng nhưng khi đầu nàng vừa quay thì cũng là lúc một nụ hôn bất ngờ đặt lên đôi môi hồng mềm mại của nàng.
“Ưhhhhh… Chụt… Chụt… Ưhhhhhhh”
Hứa Tình hai mắt trợn lớn vì bị cưỡng hôn lần đầu tiên trong đời, thế cơ mà nàng không hiểu sao nàng lại không hề ghét bỏ nó một chút nào, khuôn mặt nàng đỏ ứng xẩu hổ cho đến khi hàm răng trắng ngà của nàng bị một cái lưỡi khô ráp cường thế cạy ra hòng tiến vào bên trong thì nàng mới phản ứng lại dùng hết sức bình sinh đầy gã.