Phần 161
“Hắn lúc đó đã là Vương Giả trung cấp mà không thể thăm dò ấn nhỏ thì ta bây giờ thực lực chắc hẳn cũng làm nên cơm cháo gì…” Long lẩm bẩm tự nhủ nên từ bỏ hiếu kỳ về món đồ đến từ Thần giới, chí ít là trước khi hắn có đủ thực lực.
Lại tiếp tục thăm dò nhật ký để tìm kiếm vì sao Bàn Cổ lại thù ghét Thập Lục Tháp đến vậy thì Long phát hiện được một chuyện động trời, Thập Lục Tháp vậy mà được lập ra bởi Nữ Oa nhưng mục đích lại không hề tốt đẹp như lịch sử viết lên.
Long cảm thấy thật đáng thương cho mười sáu lão giả trong Thập Lục Tháp, chúng vậy mà không phải vì sợ tiêu hao thọ nguyên mà không dám rời tháp mà sự thật là bị chính Nữ Oa phong ấn trong tháp không thể ra ngoài, vậy nhưng đáng thương hơn là mục đích Nữ Oa phong ấn mười sau tên thuộc hạ thân tín nhất của mình đó là làm ‘thức ăn’ cho Cổ Phong, nàng chuẩn bị cho người yêu để một khi hắn đủ điều kiện để bước lên Bán Thần thì sẽ hấp thu mười sáu người và có đủ lực lượng đột phá cảnh giới.
Đây chính là nguyên nhân Bàn Cổ căm ghét Thập Lục Tháp, hắn chính là căm ghét thứ tạo ra để phục vụ cho kẻ thù của mình.
“Càng lúc càng thú vị… nực cười phá rồi lại lập khiến giang hồ tốt đẹp hơn, các ngươi chắc hẳn đang tìm lão tử để ngăn Thiên Đế… à… đúng hơn là Cổ Phong thu được Thần vật… cần phải tìm hiểu là làm sao chúng biết được kẻ nắm giữ Thần vật xuất hiện…”
Long suy nghĩ về Thập Lục Tháp, hắn biết mười lăm lão giả còn lại trong Thập Lục Tháp chắc chắn sẽ không ngồi yên cam chịu trở thành thức ăn của Cổ Phong mà sẽ tìm mọi cách ngăn hắn thu thập các kiện Thần vật, điều hắn bây giờ cần làm là bám chặt lấy bọn chúng để tìm kiếm một cái ô tạm thời có thể giúp hắn phát triển đến lúc có đủ thực lực diệt sát Độc Cô Cầu Bại trước tiên, hắn rất có cảm giác rằng Độc Cô Cầu Bại chắc hẳn có một mối liên hệ nào đó với Cổ Phong và không ngoại trừ là một cỗ phân thân của hắn… thậm chí Long suy đoán mấy lão già trong tháp chắc hẳn cũng nghi ngờ điều đó thế nhưng vẫn không có động tác gì tránh rút giây động rừng.
…
“Ta đã có Sát Đạo… không thể từ bỏ nó để tu Hủy Diệt đạo được…” Đối đầu với kẻ thù càng lúc càng mạnh mẽ khiến Long có nhu cấu cấp bách về thực lực, hắn đau đầu trước Hủy Diệt chi khí bá đạo và thèm muốn nó nhưng hắn đã có ma khí, có Sát Đạo và không thể nào từ bỏ chúng để chứng Hủy Diệt đạo được, rủi ro mất cả chì lẫn chài quá lớn.
“Liệu có thể tham ngộ hai đạo một lúc?”
Đột nhiên Long bừng tỉnh tự nhủ, hắn không biết có tên võ giả nào có thể lĩnh ngộ được hai đạo chưa bởi vì hắn chưa từng nghe đến, chuyện này nghe quá thật sự điên rồ vì nếu tu luyện một đạo khác chẳng khác nào võ giả đánh mất bản tâm ở đạo cũ, tẩu hỏa nhập ma chắc chắn là chuyện sớm muộn xảy ra… vậy nhưng Long thì khác… hắn còn có thể sợ tẩu hỏa nhập ma khi hắn đã là ma sao? Nghĩ là làm, Long giở trang sách của Bàn Cổ ra và không quên cuốn sổ chứa những kinh nghiệm quý báu của Lạc Long Quân cùng một lúc tham ngộ, hắn cứ thế ngây ngốc bên trong căn phòng dưới mặt đất.
Một ngày…
Hai ngày… năm ngày…
Một tuần… một tháng…
Ròng rã một tháng trôi qua, bên trong mật địa từ sau lần rung chuyển mạnh mẽ lúc trước đã trở về với vẻ im ắng thường ngày, có chăng thay đổi là ở lớp sương mù dày đặc bên trong đã trở nên thưa thớt nhiều lắm.
Hứa Tình đã nhiều lần đi đi về về và chờ đợi kết quả, nàng không biết mình mong đợi điều gì nữa… hắn đi ra và nàng trở thành người đàn bà của hắn hay hắn nằm lại vĩnh viễn bên trong mật địa mọi chuyện kết thúc… Hứa Tình thật sự không biết bản thân mình muốn cái kết cục nào.
Khoảng thời gian một tháng là quá đủ để kết luận Ma Tôn đã nằm lại mãi mãi trong mật địa, Hứa Tình có chút thất lạc vì một thiên tài lại vẫn lạc khi còn quá trẻ, cũng may lúc trước Đào Hoa Đảo đã chuẩn bị chu toàn cho nên Thập Lục Tháp bên kia muốn trách tội cũng không được… chắc hẳn các đại phái, thế gia trên giang hồ sẽ thờ phào nhẹ nhõm và chưa biết chừng còn mở tiệc ăn mừng khi tin tức truyền về ấy chứ.
“Hahahaahaha… hahahahaahaha…”
Đang muốn quay đầu rời đi thi đột nhiên một tiếng cười lớn vang dội đất trời vang lên làm Hứa Tình cùng hai vị lão tổ tông có chút choáng váng mặt mày, cả ba đều kinh hãi nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra… nhưng… rất nhanh thôi… uy áp khổng lồ phủ xuống khiến cả ba người run rẩy không thôi.
Kẻ cười đương nhiên là Long rồi, hắn cười vì sao ư? Vì hắn vậy mà đã ngộ ra được một ‘đạo’ mới, ròng rã một tháng tham ngộ kinh nghiệm từ hai vị ‘tiền bối’, hắn rốt cuộc cũng nắm trong tay Hủy Diệt chi đạo, vừa có Sát Đạo cùng Hủy Diệt đạo khiến ma khí của hắn đã không thể dùng từ ngữ nào miêu tả nỗi vì nó quá đáng sợ, quá dọa người… hắn giờ đây ngoài ước vọng muốn giết đến thiên địa đổi sắc, máu chảy ngàn dặm còn muốn diệt thiên, diệt địa hủy thế gian… quá cực đoan, quá khủng khiếp rồi.
Ngộ đạo thì dễ, chứng đạo mới khó… vậy nhưng đối với Long lúc này lại quá dễ dàng vì một kẻ chứng Hủy Diệt chi đạo vẫn còn nằm kia, Bàn Cổ chết đã không thể chết hơn cơ mà bản thể một kẻ đã từng là Vương Giả trung cấp lại có thể dễ dàng phân hủy sao? Thân xác hắn vẫn còn nguyên, Hủy Diệt chi khí của hắn vẫn còn đó tràn ngập không gian… Long hưng phấn tột độ chụp lấy thi thể Bàn Cổ.
“Hắc hắc… Bàn Cổ à Bản Cổ, tính ra ngươi đã giúp ta rất nhiều thế nên mối thù của ngươi nếu thuận tiện ta sẽ giúp đòi lại…” Nhìn thi thể Bàn Cổ, Long cười tà thôi động Ma Khí xấm nhập vào, lần này ma khí của hắn gặp phải Hủy Diệt chi khí không hề đối chọi mà lại như hai người bạn bởi vì hòa nhập trong nó ngoài sát ý còn là hủy diệt ý giống với Hủy Diệt chi khí nữa, chính vì thế rất nhanh ma khí của Long là dễ dàng vừa cắn nuốt thân xác Bàn Cổ một cách tham lam vừa quấn lấy từng đám Gủy Diệt chí khí mà ‘thuần hóa’ một cách chậm rãi.
“Cắn nuốt… hòa nhập… cắn nuốt… hòa nhập…”
Từng ngày một trôi qua, đám sương mù che phủ lấy mật địa Đào Hoa Đảo càng lúc càng thưa thớt, càng lúc càng nhợt nhạt cho đến ngày thứ bảy thì toàn bộ khu mật địa đã sạch bóng Hủy Diệt chi khí… tất cả đã hòa nhập thành ma khí vào trong thân thể một người… Ma Tôn.
Long đứng sứng sững giữa mật địa, nơi đây không có gió nhưng hắc y hắn lại tung bay phần phật, hắn đứng đó không hề phát uy nhưng khí thế tỏa ra tạo nên một áp bức vô hình hết sức lớn lao đối với ngay cả không gian xung quanh, đối mặt với hắn lúc này như đúng trước một đầu hung thú khổng lồ vô cùng hung hãn và điên cuồng.
“Sát Đạo… Hủy Diệt đạo… ta thật là muốn xóa bỏ thế giới này tất cả mọi thứ cùng tất cả sinh linh sao?” Long lẩm bẩm, hắn đã thành công chứng ‘hủy diệt đạo’ nhưng đi kèm với đó là ngoài sát ý thì linh hồn của hắn còn phải đối mặt với ham muốn to lớn của hủy diệt ý…
“Không… đạo là do ta chọn và cũng do ta quyết định… các ngươi cho dù mạnh mẽ, bá đạo nhưng không thể ảnh hưởng đến linh hồn ta, cải biến suy nghĩ của ta… ta… thiên địa này… VẠN CỔ BẤT DIỆT!!!! DUY NGÃ ĐỘC TÔN!!!!”
Toàn bộ vùng đất rung chuyển trước tiếng gầm rú của Ma Tôn, đến lúc này có thể nói khí chất của hắn đã chân chính đạt đến mức Bá Chủ, một tồn tại như Huyết Thủ Tà Thần… Bá Chủ – kẻ làm chủ được đạo của bản thân mình là những tồn tại vô cùng đặc biệt mà cho dù là Vô Danh Thánh Tăng hay Cực Lạc Thánh Thiền Sư cũng không dám nói mình xứng với vì cả hai đều không làm chủ được đạo của bản thân mình mà chỉ là nô tài dưới trướng Phật Tổ mà thôi.
Làm chủ được đạo có ý vị Long đã bước lên một con đường nghịch thiên, nếu muốn trở thành Thần thì hắn phải chiến với Sát Thần, Hủy Diệt Thần vì một rừng không thể có hai hổ, đại tự nhiên Thần Giới cũng chỉ cho phép mỗi đạo có một tên Thần chủ mà thôi, nếu không muốn làm nô tài cho đạo của bản thân thì Long bắt buộc phải chiến.
Thế nhưng đó là chuyện tương lai xa xôi, còn bây giờ Long không hề quan tâm đến chuyện phức tạp phía sau, hắn chỉ biết Sát Đạo hay Hủy Diệt chi đạo cũng phải ngoan ngoãn tuân theo ý chí của bản thân mình, hắn có thể là võ giả duy nhất trên thế giới này có hai đạo và đều là những đạo cường hãn vô cùng, ma khí của hắn vốn dĩ đã đáng sợ này càng khủng khiếp hơn khi mang trong mình sát ý và hủy diệt chi ý.