Phần 157
“Khà khà… lại một tên cửu cấp, ta cứ tưởng là ngoài hai tên thỏ đế kia thì Đào Hoa Đảo không còn cửu cấp, coi bộ những năm gần đấy chúng tiến bộ ngoài tính toán của ta a…” Một giọng nói già nua truyền vào tai Long làm hắn sởn tóc gáy.
“Khặc khặc… còn rất trẻ… nhóc con, ngươi trong người ắt hẳn không ít bí mật, tuổi còn nhỏ mà đã đạt cảnh giới này thời đại của ta cũng không có nhiều đâu…” Xuất hiện trước mặt Long là một lão già khọm, cả người lão gầy gòm hay nói cách khác là da bọc xương trong một cái áo choàng khoác từ đầu đến chân, tay lão chống một cái quải trượng có quả nắm hình đầu lâu, khuôn mặt lão thì khỏi nói rồi khi chỉ có một lớp da mỏng bao phủ bên ngoài và sọ đầu bóng loáng không một cọng tóc, hốc mắt lão lõm sâu không có hai con ngươi mà thay vào đó là hai điểm sáng lấp lóe.
“Lão già! Ngươi là người đã tạo ra tế đàn này?” Thấy được đối phương khiến Long thở dài một hơi, hắn không sợ nếu đối phương mạnh mà chỉ sợ kẻ địch trong bóng tối tiêu hao mình sau đó tung đòn sát thủ, mấy lão gia hỏa sống lâu như lão gia hỏa này chắc hẳn không thiếu cách mài chết hắn.
“Khà khà… đúng… ta là người tạo ra tế đàn này và… cũng là người lập ra Đào Hoa Đảo.”
Long có chút thất kinh trước bí mật vừa nghe được, Đào Hoa Đảo lão tổ tông người khai tông lập phái lại vẫn còn tồn tại?
“Sao hả? Bất ngờ sao? Tính ra ngươi phải gọi lão hủ một tiếng lão tổ tông đấy.” Lão già vui vẻ trước biểu hiện của Long.
“Ô… ta thật là muốn gọi đấy thế nhưng tiếc quá, ta không phải hậu bối của ngươi rồi…” Long cười nói khiến lão già sắc mặt biến chuyển thành âm trầm.
“Ngươi là người nào?”
Cảm giác được ý tứ bất thiện từ đối phương, Long lạnh nhạt đáp:
“Thập Lục Tháp… Chấp Pháp Trưởng Lão – Ngụy Siêu…”
“Chấp Pháp Trưởng Lão?” Lão gia nghe thấy bốn chữ như sét đánh ngang tai mà sững sờ hôi lâu thế nhưng ba chữ đầu lại khiến lão chú ý nhiều hơn, sát ý của lão dâng cao ngút trời.
“Thập Lục Tháp? ‘Hắn’ rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích của ta nên mới phái ngươi đến đây?”
Long bất ngờ trước câu nói của lão gia hỏa, hắn suy đoán là lão cùng người nào đó trong Thập Lục Tháp có ân oán với nhau mà thù hận hẳn là không nhỏ nên thái độ của lão mới như vậy.
“Ý lão là kẻ nào?”
“Ngươi không biết?”
“Ta đương nhiên không biết, ta là tự mình tới đây thăm dò mật địa truyền thừa Đào Hoa Đảo vì hứng thú…”
“Bằng thực lực của ngươi sao?” Lão già ngẩng đầu cười to cứ như vừa được nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian.
“Thực lực của ta không đủ sao?” Long không hề tức giận trước thái độ của đối phương, từ đầu lão già xuất hiện hắn đã biết lão là cửu cấp đỉnh nên mới bình tĩnh như vậy.
“Khà khà… thực lực của ngươi trái lại rất được cơ mà hôm nay đối thủ của ngươi là lão phu, ngay khi miệng ngươi nhắc đến ba từ Thập Lục Tháp thì ngươi chắc chắn phải chết… phải chết!” Lão già gằn giọng nói, quải trượng trong tay có chút run rẩy chứng tỏ lão đang rất kích động.
“Thật đúng ý ta, ta mặc dù rất hiếu kỳ chuyện của lão thế nhưng điều đó quan trọng sao?” Long cười lạnh nói, thân hình hắn cũng biến mất ngay sau đó… thiên hạ thủ vi cường.
“Vù… vù…” Một nắm đấm oanh sát thẳng mặt lão già như sấm chớp, Long động thủ rất dứt khoát và cũng rất nhanh gọn, một đấm tưởng chừng như đơn giản thế nhưng ẩn chứa trong nó ngoài lực đạo như một quả núi đập tới còn theo đó ma khí áp súc bên trong và sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, cao thủ so chiêu không cần hoa mỹ mà đôi khi chỉ một kích là phân ra thắng bại.
“Roẹt… Ầm!!!… Oành!!!…”
Lão già không hề đỡ, không biết lão là coi khinh không để đấm này của Long vào mắt hay là vì Long xuất thủ quá nhanh quá bất ngờ khiến lão không kịp phản ứng, chỉ biết lão cứ đứng đó không một chút cử động để rồi nắm đấm của Long đập thẳng vào đầu lâu lão… rất nhanh, va chạm hiến không gian chấn động, toàn bộ vùng đất rung lên bần bật… thế nhưng… sắc mặt Long có chút khó coi.
“Khà khà… đấm mạnh đó nhóc con…” Vẫn là giọng nói già nua, đầu lâu của lão già vậy mà không hề xuy xuyển trước cú đấm kia cứ như một kích của Long chỉ là diễn kịch cơ mà Long rất nhanh phát hiện ra vấn đề… ở phía dưới chân lão già.
“Rắc… rắc… rắc…”
Những tiếng răng rắc nho nhỏ âm ỉ bên dưới mặt đất lọt vào tai Long, thính lực của ma thể hơn xa người thường khiến hắn có thể mường tượng ra bên dưới mặt đất thì đất đá đã sớm nát vụn, chắc hẳn bằng một cách nào đó lão già đã chuyển dời toàn bộ lực lượng đi qua cơ thể mình và từ lòng bàn chân đưa xuống mặt đất… con mẹ nó lão già thành tinh này, vậy mà còn giả vờ trang bức.
“Vút… vút…”
Biết được lão già giờ trò, Long toàn thân lực lượng lại sôi trào đề rồi biến thế cong người móc một đấm từ dưới lên thẳng vào cằm lão, nói thì chậm nhưng cú đấm sau chỉ cách cú đấm trước một cái nháy mắt mà thôi.
“Không tốt…” Lào già sửng sốt trước hành động của Long, kinh nghiệm lịch luyện giang hồ không biết bao nhiêu năm đã khiến lão chắc chắn sao một kích không thành kia thì đối phương chắc chắn phải kinh hãi mà chậm lại một nhịp… quyền thứ hai của Long vậy mà xé rách hoàn toàn mưu kế của lão.
“Vút…” Đấm sượt mặt, lão già thân hình da bọc xương nhưng cử động cũng nhanh đến không ngờ, đầu lão là kịp ngửa nhẹ ra sau tránh thoát cú đấm của Long tuy nhiên vẫn không thể ngăn cản kình lực khẽ quét qua làm da mặt lão bị tróc ra vài chỗ để lộ xương sọ trắng hếu bên trong.
“Hấp… Vù… Vù…”
Long không hề dừng, lão già né cú đấm móc đã nằm trong tính toán của hắn… đấm hụt làm hắn theo quán tính nhào lên trên và cũng đúng lúc này… Ma Đao xuất hiện trong bàn tay kia của hắn, cả người hắn xoay vòng trên không trung ngang mặt lào già để rồi một nhát chém hung hiểm và nhanh như điện bổ xuống cổ lão.
“Chó chết…” Bị chuỗi đòn nối đòn của Long làm cho không kịp phản ứng, lão già không còn giữ được bình tĩnh mà chửi đổng lên, quải trượng trong tay lão chống mạnh xuống đất tạo đà cho cả người bay vút ra sau.
“Roẹt!!!”
Ma Đao quét hụt nhưng Long vẫn không buông tha, thân ảnh hắn bám sát lão giả khi tay cầm Ma Đao biến thế quét ngang đến ngực lão.
“Kenggggggggggggg!!!”
“Phụt!!!!”
Đao đụng trượng, hai bàn tay lão già run lên, ma khí có thể không có uy hiếp với lão thế nhưng kình lực là có thể, chỉ một cú chém nhẹ nhàng mà lão phải lùi đến sáu bước trên mặt đất, khóe miệng tràn máu đen coi bộ nội thương không nhỏ.
“Ngươi dung nhập với Long Chi Huyết?” Lão già đến giây phút này đã không còn sự khinh khỉnh ban đầu trước một thằng nhóc nữa mà thay vào đó nét mặt âm trầm cực kỳ, lão nhìn chằm chằm vào Long rít gào.
“Ô… lão là người đầu tiên nhận ra nó…” Long bất ngờ trước sự phát hiện của lão, hành tẩu giang hồ đã lâu nhưng lão già trước mặt đây là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Long Chi Huyết… chính vì thế hôm nay hắn phải giết lão bất kể cái giá phải trả là thế nào.
“Đương nhiên… vì người đầu tiên dung hợp với nó chính là… ta…” Lão già lại khiến Long bất ngờ hơn với điều vừa tiết lộ… càng lúc hắn càng cảm giác được lão già này người đầy bí mật… rất nhanh thôi hắn không thể nghĩ nhiều được nữa vì lão đã động thủ rồi…
“Vút…”
Thân ảnh lão giả vụt biến mất, Long không thể nắm bắt được quỹ tích di động của lão trong không gian mà dựa hoàn toàn vào linh tính và bản năng của cơ thể, hắn đang muốn lách nhẹ sang một bên thì…
“Vù… Rầm…”
Thân thể còn chưa kịp di động, cả người Long đã nhào hẳn tới trước bởi một cú đá cực mạnh, lão giả thân pháp quá đỗi nhanh đến nỗi chỉ trong một sát na lão đã xuất hiện sau lưng hắn.
“Vụt… Rầm… Rầm…”
Cố gắng ổn định thân hình thế nhưng Long quá chậm so với đối phương, chân lão quỉ mị thúc một cước từ dưới làm cả người hắn bay lên sau đó lại đập một đạp vào lưng hắn từ phía trên như chơi trò chơi tung hứng.
“Oành!!!”
Rơi xuống mặt đất, Long oanh phá luôn một cái lỗ to mang dáng dấp hình dạng của hắn, tuy xương cốt không có vấn đề gì nhưng uy hiếp đối với Long lúc này đây là cái thứ tà khí có thể hủ hóa kia đã bắt đầu len lỏi vào cơ thể hắn.
“Khặc khặc… đúng là Long Chi Huyết, thân thể của ngươi vô cùng cường hãn nhưng thế thì lại thế nào? Hủy Diệt chi khí của lão phu có thể hủ hóa mọi thứ trong mảnh thiên địa này…” Lão giả thân hình xuất hiện trên miệng hố với khuôn mặt tươi cười.
“Hủy Diệt chi khí? Vậy ra tên gọi của nó là thế!” Giọng nói tràn ngập trào phúng của Long vang lên khiến lão giả trợn mắt, trong suy đoán của lão thì Long bị Hủy Diệt chi khí ám vào nhất định sẽ không thể bò đậy được luôn chứ đừng nói đến có thể mở miệng một cách mạnh khỏe như vậy.
“Không thể nào?” Giữa lúc lão giả còn đang chưa hết sửng sốt thì một lưỡi đao đã quét tới trước mặt lão từ bên dưới rồi.
“Kengggggggggggg!!!”
“Phụt… phụt…”
Vẫn là cách dùng trượng chắn ngang thân để đỡ lưỡi đao cơ mà lần này lão già không phải lùi về sau sáu bước nữa mà bay vụt hẳn như một quả đạn pháo kèm theo một tráng máu tươi trên không trung như diều đứt dây, quải trượng trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất, có điều nó không hề tổn hại chút gì chứng tỏ cũng không phải thứ tầm thường.
“Vù…” Lão giả cả người chật vật cực điểm tìm cách đứng dậy nhưng đòn tiếp theo đã đến rồi, Long như một đầu hung thú cuồng nộ lao đến kéo theo một con lốc đất đá sau lưng trông thập phần đáng sợ.
“Không xong!!!”
“Oành!!!”
Quyền đến hung hãn không thể nào đo đếm nỗi, lão giả cơ thể còn chưa ‘được’ rơi xuống đất thì lồng ngực như bị xé toan bởi một đấm của Long, bàn tay hắn cứ thế xuyên thủng thân thể lão từ trước ra sau thành một hắc động đen xì… không có máu… chỉ một màu đen hỗn độn.
“Khặc khặc… khặc khặc… nhóc con… cho ngươi nếm thử Hủy Diệt chi khí của lão phu…” Người lão giả dính chặt trên cánh tay Long như một khúc thịt bị xiên thế nhưng miệng của lão vẫn còn đó nụ cười quỷ dị rợn người.
“Xì… xì…”
Ngay tức thì Long cảm giác được nguy hiểm trí mạng, hắn gầm lớn dơ chân đạp thẳng vào thân thể lão gìa nhưng có chút muộn rồi… da thịt nơi cánh tay hắn đang bắt đầu phân hủy rồi, thì ra Hủy Diệt chi khí bên ngoài đã kinh khủng lắm rồi nhưng vẫn chưa là gì với thứ đang ở trong người lão.