Phần 144
Bỏ qua những cái xác thê thảm dưới đất, Long bước lên lầu, nơi hai tên mập mạp vẫn đang ngoạm thịt trong miệng, Phục Ma và đầu Bạo Hùng miệng đầy dầu mở, cái bụng ễnh lên như cái trống thế nhưng tay vẫn với lấy những tảng thịt mà cắn xé… Long có chút suy đoán hai tên này có thể là quỷ đói đầu thai.
“Ngụy huynh… đến rồi đấy à?” Phục Ma đang ngoạm thịt nhận thấy kẻ đến là Long thì ngay tức tối bỏ cái đùi dê trong tay ra mà nhào tới định ôm lấy Long chào hỏi, với gã thì Long chính là đại ân nhân của đời này rồi.
“Graoooo!” Đầu Bạo Hùng tuy không hiểu chuyện nhưng ‘đồng bạn’ làm thì nó cũng học theo, nó ngay tức thì nhào tới tuy có điều đôi móng vuốt của nó thì lại giống như vồ mồi hơn là một cái ôm tình cảm.
“Cút!” Long trợn mắt trước hai thằng mập này, chân hắn cũng không ngại ngần mà tung ra hai cước.
“Rầm… rầm…”
Phục Ma cùng Bạo Hùng ăn hai cước há hốc mồm bay ngược ra sau, tuy da dày thịt béo và Long cũng khống chế lực vừa đủ nhưng thằng nào cũng đau đến nằm rên rỉ dưới đất.
“Ma Chủ!” Ga In là từng bước đến gần chỗ Long, nàng nhẹ nhàng tiến sát dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc kia mà hai tay ôm chặt lấy hắn như thể muốn hòa nhập thân thể mình cùng hắn, phải đứng ngoài chứng kiến người mình yêu một mình chống lại một đội quân khiến nàng tự hận bản thân mình phế vật.
“Sao? Có nhớ ta không?” Cảm giác được tình cảm của Ga In, Long nâng lấy chiếc cằm tinh xảo của người đẹp mà nhìn vào đôi mắt ngập nước của nàng hỏi.
Ga In không trả lời, nàng nhón một chân lên đặt một nụ hôn say đắm vào môi Long.
“Này gấu ngu, hai người họ là làm gì vậy?” Phục Ma rên rỉ bò dậy nhìn vào nơi Long cùng Ga In đang khóa môi mà vỗ đầu Bạo Hùng hỏi.
“Ư… ư… “ Bạo Hùng cũng gãi đầu ư ư không hiểu, cứ thế hai thằng ngốc dừng lại ăn uống mà nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang hôn nhau một cách rất vô duyên.
Phải đến vài phút sau, Long cùng Ga In mới rời khỏi đôi môi của nhau, nàng vẫn là ôm thật chặt nam nhân của mình với nụ cười hạnh phúc.
“Ngụy… Ngụy huynh… hai người đang chơi trò gì vậy? Có thể cho đệ đệ thử một chút không?” Phục Ma ngay tức thì lên tiếng, sao mà càng nhìn hai người làm chuyện đó mà cơ thể hắn lại càng lúc càng rạo rực không yên thế này.
“Ư… ử… ư…” Đầu Bạo Hùng cũng tiến tới phụ họa, nó cũng muốn.
“Để sau đi, ta sẽ kiếm đối tượng cho các ngươi chơi.” Long trừng mặt quát hai thằng ngu.
“Ác… có Ga In cô nương ở đây cần gì…” Phục Ma không phục nói cơ mà hắn còn chưa hết câu thì một nắm đấm đã tới trước mặt hắn rồi.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Một cục thịt bự phá tan sàn tầng hai mà đâm xuyên xuống tầng một rồi lại oanh phá một cái động bên dưới mặt đất, Phục Ma không chết thế nhưng cũng là thê thảm vô cùng với cái mặt sưng húp… còn đầu gấu ngu thì đã sớm trốn vào một góc nhìn đồng bạn với khuôn mặt đáng thương… huynh đệ a, ta cũng không hiểu a…
“Hừ! Đi thôi!” Liếc nhìn qua cái hố to bên dưới, Long quát to rồi rời đi trước, con mẹ nó chứ nữ nhân của lão tử thì thằng nào có ý đồ cũng ăn một đấm rồi nói chuyện tiếp.
Ga In cười thật tươi khoác tay Long rời đi và đương nhiên công việc lôi Phục Ma lên là rơi vào đầu Bạo Hùng rồi, nó ủy khuất thẩn thờ bước từng bước tới chỗ hố to mà chui xuống chụp lấy cái thân mập mạp kéo lên.
…
Tin tức Châu thiếu gia chết thảm ngay giữa thanh thiên bạch nhật chẳng khác nào một quả boom nổ ra tại Giang Tô, ngay tức thì cái thế lực lớn nhỏ đều phái ra đại lượng nhân thủ đi thám thính rốt cuộc kẻ nào dám vuốt râu hùm ngay tại hang hùm, vì chuyện xảy ra rất nhiều người chứng kiến cho nên hung thủ nhanh chóng được xác định là một nữ nhân.
Châu gia khỏi phải nói đã loạn thành một đống, Châu Tinh Ngự lão gia tử thì như phát điên trước cái chết của đứa cháu quý tử, toàn bộ mười hai thủ lĩnh Châu gia phân bộ đều đã được triệu tập tại tổng bộ Châu gia.
“Đã tìm ra được tung tích bọn chúng chưa?” Ngồi trên đài cao, nhìn xuống mười hai phân bộ tập hợp gần ba nghìn tên thuộc hạ bên dưới, lão già Châu Tinh Ngự trầm giọng hỏi, tuy tuổi cao nhưng thân hình lão vẫn khá tráng kiện, giọng nói đầy nội lực coi bộ cũng là cao thủ.
“Thưa lão gia! Bọn chúng gồm hai người và… một con gấu, sau đó có một nam nhân nữa đến gia nhập, toàn bộ rời đi không lâu sau khi thiếu chủ bị giết, chúng đang hướng đến bến cảng.
“Bến cảng? Giết cháu ta còn định trốn bằng đường thủy?” Châu Tinh Ngự phẫn nộ quát.
“Cái này… nhìn dáng vẻ của bọn chúng không có gì là đang chạy trốn, đấu gấu kia cũng rất kỳ lạ… thuộc hạ nghĩ rằng chuyện này chúng ta nên nhờ cậy đến Võ Đang phân đà tại đây…” Tên thuộc hạ trầm giọng nói.
“Hừ! Phái người qua báo cho bọn họ một tiếng, chúng ta là đi trước… ta rất muốn xem mặt mũi kẻ náo dám giết cháu mình ngay tại Giang Tô này… khởi hành…” Châu Tinh Ngự tuy đang điên cuồng giận giữ vần là giữ được ít thanh tĩnh, lão ra lệnh rồi tự mình lên xe trước… hàng dài những chiếc xe chở đầy bọn đầu trâu mặt ngựa nối bước nhau tiến ra cảnh cổng Châu gia to lớn, sát khí bao trùm một vùng trời.