Phần 131
Huyền Phong ánh mắt băng lãnh nhìn cái đầu lâu nghẹo đi vì xương cổ gãy nát của tên sư đệ mà nổi giận điên cuồng từ đó mà cước pháp lại nhanh thêm vài phần, lão tức giận không phải vì cái thù giết huynh đệ đồng môn mà nổi giận vì bị sỉ nhục khi năm tên Cường Giả bát cấp không thể diệt sát được một tên Cường Giả vừa đột phá bát cấp không lâu.
“Vù… vù… Pặc!”
Huyền Phong cước rất nhanh, rất mạnh nhưng có điều lão lại đánh giá thấp thực lực của tên quái vật bên dưới, nếu lão ngay từ đầu mặc kệ đồng bọn bị bóp chết thì may ra có thể kiềm chế được Long nhưng trong lúc xúc động lão đã bỏ qua vị trí của mình, tuy chỉ là trong một khoảnh khắc thôi nhưng chừng đó đã đủ để Long có thể thở một hơi, dung hợp với Đại Ma Hồn thì thực lực của hắn cũng chỉ ngang bằng và có chút thua kém trước ba lão giả bát cấp nhưng Huyền Phong kẻ lợi hại nhất rời đi thì hắn lại có thể ung dung thoát khỏi trói buộc kia rồi, tay hắn vừa khôi phục nhờ Phượng Chi Huyết theo đó chụp đến chân Huyền Phong.
“… Ngươi…” Cẳng chân bị chụp lấy khiến Huyền Phong chân nhân sắc mặt đột biến, lão còn đang muốn vùng vẫy thoát ra thì một cú quật siêu mạnh của Long đã dập lão xuống như một viên thịt đập vào mặt đất.
“Oành!”
Huyền Phong đập vào sàn đấu tạo thành một cái lỗ sâu hoắm, đầu lão ong ong trước va chạm mãnh liệt mà quên đi vùng vẫy và rất nhanh thôi Long lại lần nữa điên cuồng quật cục thịt trong tay mình qua một hướng khác như đập một món đồ chơi lên mặt đất.
“Ngăn… ngăn hắn lại… Oành! Oành!” Trên vai Long là hai lão giả Lôi Chân và Vạn Sơn chân nhân, cả hai há hốc mồm rộng đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng vào khi Huyền Phong đang bị dập thành những lỗ sâu trên sàn đấu, nỗi sợ hãi bao trùm khiến hai lão không còn giữ được bình tĩnh mà gào thét chia làm hai hướng nhào xuống ‘ôm chặt’ lấy người Long bằng chính tứ chi của bản thân.
“Chết đi súc sinh!” Cầm Phong Chân Thiên Vũ Kiếm là Vạn Kiếm chân nhân, lão cũng hoảng hốt tột độ huy động thần kiếm đâm tới mà không chờ đồng bọn có thể chế trụ Long hoàn toàn, nhiệm vụ của lão vẫn là đợi chờ thời cơ đâm kiếm chuẩn xác hai lần vào cùng một chỗ phá hủy phòng ngự cường hãn của Long để diệt trừ hắn thế nhưng giờ tình thế cấp bách khiến lão cũng không kịp nghĩ nhiều được như thế.
“… Kengggggg…” Lách nhẹ đầu mặc kệ thần kiếm đâm vào một điểm nào khác ngoài chỗ mi tâm rạn nứt, Long dễ dàng chuyển hướng mũi kiếm đâm lên gò má mình, vẫn là tiếng kim loại va chạm nhưng lọt vào tai ba lão giả chân nhân sao mà đáng sợ đến vậy.
“CÚT!!!”
Tiếng quát như tiếng rống của cự thủ viễn cổ nổi giận làm không gian chấn động mãnh liệt, Long thế mà một tay vẫn như cũ nắm chặt lấy chân của Huyền Phong chân nhân để rồi tay còn lại vòng qua chụp đến lưỡi thần kiếm giật mạnh nó kéo theo cả Vạn Kiếm chân nhân xuống dưới mặt đất và chỉ sát na sau đó hắn lấy tay làm điểm tựa cả người quét một vòng cung ngược tung hai cước cực mạnh thẳng đến đầu Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân, tất cả động tác đều dứt khoát và tinh chuẩn cũng như nhanh cực kỳ.
“Oành! Rầm! Rầm!”
Vạn Kiếm chân nhân còn đỡ khi chỉ bị chúi xuống đất đi theo thần kiếm nhưng hai lão giả còn lại thì không được tốt như thế, ăn hai cước vào đầu làm xương sọ cả hai lão lún hẳn vào mà nứt toát ra, tuy là chưa đủ để chết hẳn nhưng đau đớn tột cùng cũng là khiến hai lão ôm đầu gào thét thê lương… dù là Cường Giả bát cấp nhưng có bao nhiêu kẻ có thể có một cơ thể biến thái như Long đây?
“Phốc! Vù… vù…” Tính cách của Long như thế nào? Đó chính là đuổi tận giết tuyệt, hắn sao có thể buông tha hai con mồi đang ngắt ngoải đây, nghĩ là thế hắn buông bỏ thần kiếm cùng Huyền Phong chân nhân trong tay ra mà đập hai chưởng lên mặt đất tạo lực đẩy cả người bắn lên không quay đủ một vòng rồi hai tay trảo lại hung hãn chụp thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân.
“Phập… phập…”
Khuôn mặt của Lôi Chấn và Vạn Sơn hai lão giả co co giật giật lúc mười móng vuốt tàn độc ngập sâu trong đầu lâu hai lão, ma khí nhanh chóng tràn ra như một bầy sói đói cắn nuốt toàn bộ sinh cơ và nội lực còn sót lại tạo thành một kết cục thê thảm của hai vị Cường Giả bát cấp.
“Bùm… Bùm…”Vạn Kiếm chân nhân vừa mới trở người dậy thì hình ảnh đập vào mắt là thân thể của Lôi Chấn và Vạn Sơn chân nhân nổ tung thành phấn vụn khiến lão kinh sợ đến són trong quần, tay run run cầm thần kiếm, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào tên quái vật, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người lão.
“Khục… khục…” Dưới sàn đầu, trong một cái lỗ sâu hình người là Huyền Phong chân nhân rốt cuộc đã tỉnh lại, lão gắng gượng lê lết bò ra khỏi cái lỗ do chính mình tạo ra với tràng dài những búng máu lớn, cử động lại khiến xương vỡ đâm vào da thịt và nội tạng sai lệch vị trí khiến đau đớn tột cùng nhưng Huyền Phong vẫn như cũ nhịn đau lê lết từng chút một vì trong mắt lão tất cả không quan trọng bằng chuyện phải thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi tên quái vật kia.
“Đâm đi!” Cắn nuốt xong hai lão giả chân nhân, Long quét mắt qua Vạn Kiếm mở miệng, sát ý từ hắn vẫn như cũ bao trùm mảnh thiên địa này.
Vạn Kiếm môi mấp máy nói không ra hơi, lão giờ trong đầu đã trống rỗng không biết phải làm gì vào lúc này, chưa bao giờ trong đời lão gặp tình cảnh này.
“Ta nói ngươi đâm đi! Dùng nó đâm ta đi!”
Long hai mắt trừng lớn quát một tiếng khiến màn nhĩ Vạn Kiếm chân nhân như muốn nổ tung, lão đương nhiên nghe rõ từng chữ một nhưng lão dám sao? Lão còn đang sợ đến nỗi hai chân như dính chặt trên mặt đất không thể di động thì sao có thể có dũng khí mà vung kiếm.
“TA BẢO NGƯƠI ĐÂM ĐI!!!
OÀNH!!!!”
Không còn là tiếng quát nữa mà là tiếng gào thét của siêu cấp mãnh thú, Vạn Kiếm chân nhân hai mắt trợn trừng nhìn bàn chân ác ma vậy mà đạp xuống đầu lâu Huyền Phong chân nhân đang cố lê lết bò bên dưới, cảnh tượng thân xác không đầu của Huyền Phong vẫn cố dẫy dụa trên mặt đất in sâu vào trong tâm trí, trong linh hồn lão.
“… Bộp…”
Thần binh rơi rồi, Vạn Kiếm chân nhân không còn đủ dũng khí để cầm nó đối mặt với Ma Tôn nữa rồi, trong mắt lão hắn không phải là người, cũng không phải là ma vì sự đáng sợ của hắn đã vượt qua hai chữ kia rồi, hắn là bóng mờ, là nỗi sợ hãi của lão… Vạn Kiếm sợ đến rơi kiếm, sợ đến không dám chạy, sợ đến ngã quỵ trên mặt đất và sợ đến hai mắt nhắm tịt không dám nhìn nữa… lão đã trở thành một người điên.
“Cộp… cộp…” Long bước thong thả từng bước đến trước mặt Vạn Kiếm chân nhân, hắn cúi xuống nhặt lấy Phong Chân Thiên Vũ Kiếm, cảm giác được nó không chào đón mình bằng cách xuất ra kiếm khí cố gắng trục xuất kẻ ngoại lai khiến khóe miệng Long cong lên.
“Thần binh? Ngươi cũng xứng?” Lời vừa dứt cũng là lúc tay Long bóp chặt lấy Phong Chân Thiên Vũ Kiếm lưỡi kiếm.
“Roẹt… roẹt… roẹt…” Cảm nhận được uy hiếp trí mạng, thần kiếm điên cuồng xuất ra kiếm khí phản kháng nhưng mà kình lực cùng ma khí của Long lúc này đã kinh khủng đến nhường nào, không có người chỉ huy nên sự phản kháng của Phong Chân Thiên Vũ Kiếm cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ lên Ma Giáp mà thôi, bốn đạo kiếm khí do Kiếm Thần – Phong Chân lưu lại tan vỡ rất nhanh sau đó.
“Rắc!”
Nứt rồi, gãy rồi… một kiện thần binh cứ thế bị hủy diệt trong tay Long.
“Hấp! Còn ngươi? Ngươi là thần binh?” Bàn tay Long xòe ra cách không hút lấy Giáng Ma Giới Đao vào tay, hắn vẫn là thong dong lên tiếng hỏi.
“Rù… rù…” Giáng Ma Giới Đao rung mạnh, phật lực thoát ra không hề đối chọi với Long mà ngược lại còn quanh quẩn quanh người hắn như là đang lấy lòng… con mẹ nó chứ thần binh cũng biết sợ sao?
“Vút… vút… vút…” Long hừ lạnh nắm chặt lấy Giáng Ma Giới Đao thử vung vài đao chiêu, hắn không thể không công nhận thứ đồ chơi này vẫn là mạnh hơn Ma Đao của hắn không ít, dù sao Đạt Ma năm đó thực lực hắn bây giờ không thể so sánh được, thế nhưng cầm lấy nó Long vẫn cảm giác không thuận tay bằng Ma Đao của bản thân, có thể do hắn đã quen với Ma Đao hoặc là phật lực từ nó làm hắn không thoải mái.
“Phốc!” Đưa mắt nhìn tới Vạn Kiếm lão giả ngã quỵ trên mặt đất, Long không biết và cũng không quan tâm lão đã biến thành cái khỉ gì vì đao trong tay hắn đã chém xuống rồi… không biết đây là cái đầu lâu thứ mẩy rơi xuống trong tay hắn nhưng mà coi bộ vẫn chưa phải cái cuối cùng vì lại một đám người nữa xuất hiện rồi.