Phần 128
Trên cao…
“Huyền Phong! Chúng ta thật vẫn là án binh bất động?”Một tên chân nhân nhíu mày hỏi Huyền Phong, sự cường đại của Ma Tôn khiến bọn chúng lo sợ.
“Hừ… Nếu để bọn chúng sống sót trở về thì chúng ta Võ Đang sẽ bị nhấn chìm trong tiếng sĩ vả và nước miếng nên ngươi nói đi?” Huyền Phong chân nhân cười lạnh, lão từ đầu đã không muốn ra tay mà muốn kẻ thằng sau cùng và duy nhât đó là Võ Đang… có điều, Huyền Phong chắc hẳn sẽ hối hận vì quyết định lần này.
…
“Vù… Kenggggggggggg…” Vẫn là cái âm thanh kim loại va chạm kinh hồn, đúng như Cửu Âm dự đoán từ trước, Ma Giáp của Long rốt cuộc cũng không chịu đựng nỗi hai kích của Thần Binh mà nứt vỡ một đường để lưỡi đao cắm sâu bên trong, tuy vậy Nhất La Hán chết quá sớm khiến nó mới chỉ cắt qua nửa cái cổ của Long và chỉ là một nửa mà thôi.
“Uuuuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuu…” Cứ ngỡ là đi chầu ông bà sớm nhưng Long cực độ vui mừng khi đầu lâu của hắn vẫn là nằm trên cổ, từ địa ngục trở về khiến hắn điên cuồng muốn trả thù, muốn giết người… sát ý từ người hắn tỏa ra khiến đám Cường Giả lạnh run sống lưng mà liều chết thiêu đốt sinh mệnh kiềm chế ma khí đang càng lúc càng bạo liệt.
“Huyền Phong! Ngươi thật sự là muốn toàn bộ chúng ta đều chết mói vừa lòng sao?”
Đã qua đến sáu hơi thở chế trụ Ma Tôn rồi mà Võ Đang vẫn chưa hề động thủ khiên Cửu Âm Sư thái ngẩng đầu lên trời xanh bi thống nói, mắt thấy từng tên Cường Giả thân thể đang lung lay sắp sụp đổ thì mụ biết không phải mười hơi thở mà chỉ cần tám hơi thở hay nhanh hơn nữa Ma Tôn sẽ thoát khốn, vào lúc này đây khi mà trên cổ gã vẫn còn cắm một kiện Thần Binh chắc chắn là một cơ hội không thể nào tuyệt vời hơn để diệt trừ hắn vì Võ Đang mang theo tới cũng là một kiện Thần Binh đấy.
“Xì… xì… xì… Hắc hắc, đây gọi là hành sự tại thiên thành sự tại nhân hay ngược lại đây? Cái mà các ngươi gọi là liên mình thật đáng buồn cười!”
Long ngửa đầu cười lớn trong khi trên cổ vẫn còn cắm đó một đại đao trông khá kinh dị, hơn chín phần nội lực áp chế hắn đều đã bị ma khí cắn nuốt rồi.
Cửu Âm sư thái biết chuyện gì sắp xảy ra! Hai giọt lệ bi thương chải dài trên gò má mụ… Giang hồ là đây sao?
“Hahaha… Hahaha… Hahaha…”
Từng tiếng cười dài khỏa lấp không gian, Long cười lớn khi toàn thân hắn bao trùm trong ma vụ đen kịt, từng đầu ma long bay vụt ra rít gào quấn chặt lấy từng tên Cường Giả đang vây công hắn.
“SÁT!!!!”
Không gian và thời gian như dừng lại bởi sát ý kinh thiên sau tiếng rống hung tợn, bầu trời chợt tối sầm lại như màn đêm phủ xuống khi một cơn bão ma khí bắt nguồn từ chỗ Long đang đứng quét ra bốn phương tám hướng chẳng khác nào cơn thịnh nộ của quái thú hồng hoang.
“Bùm!… Bùm!… Bùm!… Bùm!…”
Bão tới, người vong… hơn năm mươi tên Cường Giả như cùng một lúc nổ tung thành bột phấn trước mặt Cửu Âm, mụ có thể nhìn rõ những gương mặt sợ hãi, tức giận hay không cam lòng của họ trước khi bị ma khí nhấn chìm… Cửu Âm cũng không thoát khỏi số phận bị cơn bão khủng bố kia quét qua nhưng mà tưởng chừng như phải chết thì khi mở mắt ra mụ vẫn còn là thấy tên ác ma kia.
“Uuuuuuuuuuuu… uuuuuuuuuuu…”
Bão tan, ma khí trở lại người Long như đại quân thắng trận trở về ăn mừng, thực lực của hắn cứ vậy lại tăng lên vùn vụt không ngừng.
“Sao… sao ngươi không giêt ta?” Cửu Âm lão thái bà gương mặt thất thần ngã khụy xuống đất mỏi mệt hỏi.
“Sao vậy? Ngươi muốn chết sao?” Long cầm Giáng Ma Giới Đao rút ra khỏi cổ mà vứt sang một bên vì hắn không thể sử dụng thứ vũ khí thấm nhuần phật tính như nó, thân ảnh ảnh lóe lên, chỉ sát na sau đó hắn đã đứng ngay trước mặt Cửu Âm mà cười hỏi.
“Haha… làm người ai lại muốn chết? Ta chỉ đang nghi hoặc là tại sao một đại ma đầu lại tha cho mình… khục… khục… để ta đoán xem… khục… nhan sắc thì không thể nào vì ngươi chắc chắn không có hứng thú với một lão bà như ta… khục… vậy chỉ còn là thực lực, ngươi muốn ta trở thành tay sai cho ngươi?” Cửu Âm vừa nói vừa phun ra những búng máu lớn.
“Hắc hắc… đoán đúng lắm, lão bà ngươi là một người thông mình mà ta thì đang cần một người như thế…” Long cười tà nói.
“Haha… khục… ngươi nghĩ là ta sẽ trở thành tay sai cho ngươi sao khi ngươi vừa đồ diệt tám vị sư tỷ sư muội của mình sao?” Cửu Âm sư thái như thể gặp phái truyện buồn cười nhất thế gian.
“Ta tin rằng ngươi sẽ đồng ý.”
“Vì sao?”
“Vì quyết định của ngươi cũng liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của Nga My.”
Cửu Âm lão thái bà hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Long, nếu câu nói này là từ một kẻ nào khác thì mụ chắc chắn sẽ cười thật to vì sự ấu trí của gã đó rồi thế nhưng người đang đứng đối diện mụ lại khác hoàn toàn đấy… Cửu Âm đã được chứng kiến thủ đoạn máu tanh của Ma Tôn, mụ biết hắn nói được thì sẽ làm được, Nga My chắc chắn sẽ máu chảy thánh sông dưới sự trả thù của hắn, có thể hiện tại hắn còn chưa có thực lực làm được chuyện đó nhưng hai năm, ba năm hay mười năm sau thì sao?
“Ngươi chỉ còn ba nhịp thở để quyết định.” Long thiếu nhẫn nại nói.
“Ta… ta đồng ý… nhưng ngươi thật bỏ qua cho Nga My?” Cửu Âm sư thái gấp gáp nói, so với chết đi một cách lãng nhách trên tay hắn thì tại sao không lựa chọn cứu môn phái của mình và quan trọng nhất là vẫn còn được sống.
“Hừ! Bản tọa không phải loại người lật lọng, đương nhiên nếu bọn chúng vẫn tiếp tục động tới ta thì…” Long cười lạnh nói.
“Không… ta bảo đảm sẽ không bao giờ có chuyện đó!” Cửu Âm quả quyết nói, lần này trở về nhất định mụ phải giáo huấn thật nghiêm trong phái để không có đệ tử nào đui mù chọc tới tên sát tinh này.
“Thả ra tâm thần và trở thành nô bộc của ta!”
Cửu Âm sư thái xoắn quít do dự nhưng mà ánh mắt lập lòe sát khí của hắn khiến mụ kinh hãi ngay tức thì làm theo, ma khí tà ác nhanh chóng nhấn chìm mụ bên trong.