Phần 125
“Kengggggggggggggggggggg!”
Trời ạ, lại là tiếng kim loại va chạm quen thuộc… nào có cái đầu lâu nào bay lên, hơn trăm con mắt như muốn nứt toát ra khi Giáng Ma Giới Đao lưỡi đao bị chặn lại ngay tại cổ Ma Tôn… khoan đã, có một thứ gì đó tà dị vừa xuất hiện, lớp da cổ Ma Tôn không biết từ đâu lại xuất hiện một màng đen che kín, lưỡi đao chính là bị nó chặn lại.
“Hắc hắc! Các ngươi có thần binh thì ta có Ma Giáp!” Long cười tà trước sự sững sờ của kẻ thù, chỉ trong nháy mắt toàn thân hắn đã được Ma Giáp che phủ, Đại Ma Hồn lại một lần nữa nhập vào người hắn làm khí thế của hắn tăng lên gấp hai lần.
“Đến lượt ta!” Tiếng gầm gừ của quái thú hồng hoang báo hiệu cho sự trả thù đáng sợ, từ người Long xuất ra một cỗ ma khí bạo liệt chấn nát gần như toàn bộ vũ khí đang đâm vào người hắn, ngay sau đó trên tay hắn là Ma Đao hừng hực ma hỏa lạnh buốt, khóe miệng hắn cong lên tàn bạo khi cánh tay vận sức quét một đường đao lên hai lão thái bà trước mặt mình.
“Phốc… Phốc…” Ma Đao cắt qua cả kiếm lẫn người như chém vào đậu hũ, hai cỗ máu tươi phun tận trời xanh khi hai thân hình bị chia lìa, hai lão thái bà Nga My không đỡ được một đao mà chết đi một cách thê thảm.
“Hấp! Oành! ”
Chém xong một đao, thân hình Long bay vút lên cao để rồi khi bàn chân đầy gai tung cước xuống đám Cường Giả thì cũng là lúc năm tên Cường Giả bị chấn nát thành bánh thịt đúng nghĩa.
“Roẹt… Roẹt…”
Như sói giữa bầy cừu, Ma Đao trong tay Long đáng sợ vô cùng, tốc độ, sức mạnh và cực độ hiểm ác là những từ miêu tả chân thật nhất động tác của hắn, từng cái đầu lâu, tứ chi cùng những mảnh nội tạng rơi vãi khắp một mảnh không gian.
“Chạy! Chạy thôi!” Đã có người sợ mất mật rồi, chúng không còn dám đứng đó đối mặt với đại ma đầu biến thái như Ma Tôn, không biết kẻ nào chạy trước nhưng có người đi trước ắt hẳn có kẻ theo sau, đám Cường Giả dẫm đạp lên nhau mà tháo chạy trong nỗi sợ hãi.
“Khốn kiếp! Mau hợp công vây lấy hắn nếu không tất cả phải chết!”
Cửu Âm lão thái bà tỉnh táo hơn, ban nãy bị cỗ ma khí từ người Long chấn bay khiến mụ bị trọng thương không nhẹ thế nhưng mụ vẫn còn đủ lí trí để không tháo chạy mà tập hợp lại sáu lão thái bà còn lại cùng bảy tên Thiếu Lâm La Hán… Gào thét để mong kéo đám Cường Giả liên minh trở lại nhưng Cửu Âm nhanh chóng nhận ra mình đã nhầm, liên minh không hề gắn kết như mụ nghĩ, trước sinh tử thì kẻ nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi.
“Hahahaha! Các ngươi có nghe thấy gì chưa? Mau trở lại… trở lại làm con mồi cho bản tọa!”
Long toàn thân Ma Giáp phủ đầy máu tươi khiến hắn như một huyết nhân, ngửa đầu cười lớn phụ họa Cửu Âm một cách khinh bỉ, Ma Đao trong tay hắn lại tiếp tục vung lên.
“Không không… đại nhân tha mạng… chúng tôi là bị lừa đến đây… Phập!”
“Đại nhân… buông tha tiểu nhân đi, tiểu nhân còn mẹ già con thơ… Phập!”
“Tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa phục thị đại nhân… Phập!”
“Ta vẫn là có chút tư sắc, mong đại nhân thương hoa tiếc ngọc… Phập!”
“Đừng… đừng đại nhân… tiểu nhân có con gái là một mỹ nhân, chỉ cầu đại… Phập!”
…
“Ma Tôn! Ta nguyền rủa ngươi suốt đời… Phập”
“Phập! Phập… Phập! Phập!”
Đao chém, đao bổ, đao miết, đao xoay, đao khều, đao gác, đao đẩy, đao kéo, đao gạt, đao đỡ, đao vớt, đao đâm… mười hai thế đao biến ảo tận cùng trong tận cùng, Ma Đao trong tay Long không khác gì một hàm sói hung tàn quét ngang toàn bộ sinh mệnh trước mặt hắn, không có cầu xin, không có van nài, không có chửi bới… toàn bộ đều bị Sát.
“Hắn… Ác ma… Ác ma…” Một lão thái bà Nga My run rẩy lắp bắp, mỗi cái đầu lâu rơi xuống lại khiến trái tim mụ rung lên một cái.
“Nhất La Hán vẫn còn có thể tiếp tục chứ?” Cửu Âm lão thái bà khuôn mặt khó coi quay sang hỏi Nhất La Hán, gã lúc này trông cũng khá thê thảm khi ban nãy chịu phải lực phản chấn cực mạnh từ Long, miệng gã đang không ngừng phun ra tiên huyết nơi khóe miệng.
“Một lần… chỉ một lần…” Được đồng bọn dìu đỡ, Nhất La Hán cắn chặt răng mở miệng nói gấp vài chữ, hắn đang tiết kiệm khí lực cho một lần ra tay cuối cùng… có lẽ sau lần động thủ này hắn sẽ phải vĩnh viễn nằm lại tại đây dù có thành công hay không.
“Huyền Phong chân nhân! Có lẽ các vị cũng không cần phải ẩn nấp đợi thời cơ nữa chứ? Các vị không cho rằng bản thân có thể diệt sát đại ma đầu khi bọn ta đều chết đi?” Cửu Âm tức giận hướng lên bầu trời quát, nãy giờ Võ Đang không hiểu lý do gì mà không tham dự hợp công.
Trên trời cao, Huyền Phong chân nhân là kẻ cầm đầu đội ngũ Võ Đang chỉ cười lạnh không thèm đáp trước lời trách móc của Cửu Âm lão thái bà, đối với hắn thì Ma Tôn càng giết càng nhiều càng tốt, Võ Đang đên đây ngoài tru diệt đại ma đầu thì lại có tâm tư khác, cũng không khó vì mục đích của chúng ngoài ‘Đại phái đừng đầu võ lâm’ thì còn gì khác sao?
Cái bóng của Thiếu Lâm bao năm nay vẫn là quá to lớn khiến Võ Đang không thể vượt qua, Võ Đang không thể mãi sống dưới hai cái hòn đá lớn đè trên đầu mình, một cái Thập Lục Tháp đã quá đủ rồi. Cửu Tiêu chân nhân ngoài mặt thì thân thiết với Thập Lục Tháp Vô Danh Thánh Tăng nhưng ở phia sau luôn cầu mong Thiếu Lâm Tự xuống dốc mà lần này đại động tác của liên minh chính là cơ hội ngàn năm có một, Hủy đi Thập Lục Tháp mười tám tên La Hán cùng một kiện Thần Binh thì cái ngôi vị đứng đầu thất đại phái cần phải sắp xếp lại rồi. Chính vì điều đó mà Võ Đang ngoài mặt thì cùng liên minh hô hào nhưng vẫn chần chừ chưa hề động một ngón tay.
“Uuuuuuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu…” Nhân vật chính của câu chuyện là Long lại không quan tâm đến chuyện bọn người này tính toán lẫn nhau, có thêm một cái Võ Đang thì đã sao? Hắn lúc này đang thôi động ma khí cắn nuốt những cỗ tử thi trên mặt đất, ma khí của hắn lại ngày một cường đại hơn bởi vì kẻ nằm xuống ở đây đều là Cường Giả đấy.
Nheo mắt nhìn về đám Cường Giả đã tháo chạy ra xa, Long không động thân truy đuổi nữa mà đứng yên tại chỗ một, tĩnh lặng đợi chờ một thứ gì đó sắp diễn ra.
“Hà hà! Hắn không đuổi… hắn không đuổi… chúng ta sống… sống rồi!” Đám Cường Giả thoát khốn vui mừng khôn xiết, cổ tên nào cũng gần như xiêu vẹo khi vừa chạy vừa ngoáy lại đằng sau nhìn chằm chằm Ma Tôn, chúng nhìn nhau cười một tiếng hớn hở vì từ cửa tử đào thoát nhưng bỗng nhiên…
“Bịch… bịch… bịch…” Một tên rồi lại hai tên, từng tên Cường Giả gục xuống khi một cơn đau đột nhiên bùng phát từ bên trong cơ thể chúng, nó nhanh chóng lan rộng làm cho kẻ nào cũng mất đi điều khiển cơ thể mình ngoài hai con mắt có thể chớp động… kẻ có chút đầu óc thì ngay tức thì nhận ra bản thân bị trúng độc mà phong bế kinh mạch không để chất độc lan rộng trong cơ thể nhưng việc di chuyển là không thể nào mà chỉ có thể cố gằng cầm cự đợi người khác ứng cứu mà thôi.
“Hà hà! Các vị tiền bối quả nhiên là sức chịu đựng mạnh hơn người thường không chỉ vài lần, hít phải Nhuyễn Cốt Tán của tại hạ suốt một thời gian dài mà bây giờ mới gục xuống!”
Giọng cười khàn khàn đặc trưng của Độc Sĩ vang lên khiến đám Võ Giả cố gắng ngoái đầu nhìn lại, hiện thân trước mặt chúng là ba kẻ xa lạ trong đó có một kẻ che kín từ đầu đến chân và cũng là kẻ vừa lên tiếng.
“Các… các ngươi là ai?” Một tên võ giả còn đủ mạnh để khống chế độc dược phát tác gào lên.
“Hà hà… Ma Vệ đệ nhất Vạn Độc lão quái là tại hạ!” Độc Sĩ cười nói, không thể lấy cái danh Độc Sĩ nữa nên hắn chọn cho mình một cái tên thật oách.
“Cái gì? Ta mới là Ma Vệ đệ nhất Tán Thủ Quyền Sư!” Xuyên trừng mắt với Độc Sĩ nói.
“Vạn Độc Lão Quái? Tán Thủ Quyền Sư?” Đám Cường Giả nằm trên đất đầu óc quay cuồng cố gắng nhớ ra người nào trên giang hồ có cái danh xưng như vậy nhưng nghĩ mãi không thông… quan trọng nhất từ hai chữ Ma Vệ là chúng đã biết đối phương ở phe nào rồi, độc tính ngày một phác tác khiến những tên mạnh nhất dần dần không chịu nỗi mà sắp đổ gục.
“Các ngươi là não có vấn đề hay sao mà theo một kẻ như Ma Tôn? Hắn mà bị diệt sát thì các ngươi cũng không sống nổi! Mau giải độc cho bọn ta, biết đâu các ngươi còn lưu lại cho mình một đường lui.” Một tên Cường Giả thất cấp quát.
“Phập! Ma Tôn sẽ bị diệt sát sao? Ta chắc một điều là ngươi cũng không đợi được điều đó đâu?”
Âm thanh da thịt bị xuyên qua vang lên, là Ga In ra tay, móng vuốt của nàng ngập sâu trong lồng ngực tên Cường Giả vừa lên tiếng mà quặp lấy trái tim gã bóp nó nát vụn trong khi thì thầm vào tai gã nhưng lời nói cuối cùng mà gã có thể nghe được trong cuộc đời mình.
Bị thủ đoạn máu tanh của nữ nhân chấn nhiếp khiến một vài tên thất cấp nữa muốn lên tiếng lại rụt lưỡi trở lại.
“Mau làm theo lời Ma Chủ!” Ga In rút bàn tay máu ra khỏi lồng ngực kẻ xấu số, đưa mắt nhìn Long đang hấp thụ tinh hoa của đám tử thi mà hai mắt nàng lộ ra vẻ nhu tình yêu thương và sau đó là quắc mắt ra lệnh với Xuyên và Độc Sĩ.
“Rõ!” Ma Hậu đã ra lệnh thì Xuyên cùng Độc Sĩ không dám không nghe, Độc Sĩ phi thân tới điểm huyệt chế trụ hoàn toàn đám Cường Giả phòng ngừa tên nào còn giả heo ăn thịt hổ, Xuyên thì lại là một thằng khuân vác chính hiệu nắm từng tên Cường Giả một quăng về phía Long ở xa như những kiện hàng.