Phần 124
“Khôngggggggggg! Rắc… Rắc… Phập!” Xong, Viên Thượng gào to khi hắn nhìn thấy một bàn tay khác chặt xuống chân mình, cái chân mà hắn luôn tự hào là cứng rắn có thể đá cong cả cột sắt vậy mà trước bàn tay kia sao lại mềm yếu như thế, cú chặt của Long khiến xương thịt hắn vỡ nát thành một đống bấy nhầy, cẳng chân của Viên Thượng hoàn toàn vỡ nát thế nhưng cái cảm giác cuối cùng khi đối phương tàn bạo vặn xoắn bàn chân của hắn đứt lìa thì có lẽ từ đây đến cuối đời hắn cũng không thể quên được.
“Thực lực không có lại làm tiên phong? Ngươi là ngu hay ngại sống lâu?” Long nắm trong tay nửa cái chân của Viên Thượng mà cười lớn đầy tàn bạo, hắn gầm lớn vào mặt Viên Thượng rồi trong sự kinh hãi của hắn chụp luôn cái cơ thể hơn trăm cân hắn mà nhấc lên như một bao gạo, máu tươi vẫn là phun ra như suối từ chỗ vết thương dưới chân gã.
“Vù… vù…” Nga My chín lão thái bà đến rồi, chúng tạo thành vòng tròn áp sát Long nhưng không dám tiến vào sâu hơn nữa vì cảnh tượng huyết tinh trước mặt mình.
“Không… Rặc… Không… Rặc… Aaaaaaaaaa… xin ngươi… Rặc… Rặc…”
Viên Thượng mặt mày trắng bệch cố gắng vùng vẫy tung những cú đấm vào người Long để cố gắng thoát ra nhưng đấm đến nắm đấm sưng tấy hắn vẫn như cũ không thấy đổi phương mảy may quan tâm đến mình như thể hắn đang gãi ngứa cho gã vậy… Đến khi cảm giác đau đớn đến từ vùng bụng do thân thể đang bị kéo rách ra hai phía làm Viên Thượng không còn dũng khí mà đối chiến nữa mà lên tiếng cầu xin, tai hắn có thể nghe thấy rõ tiếng xương sống mình đang nứt ra, thân thể hắn đang dần phân ra, phân ra làm hai đó…
“Rặc!” Máu huyết bắn cao bắn tung tóe cả một vùng không gian, Long cứ thế mà xé đôi Viên Thương làm hai, nội tạng của hắn trào ra cả ngoài trước mắt từng tên Võ Giả bao quanh… có kẻ không chịu nỗi hai chân đã run rẩy đứng không vững rồi, lăn lộn giang hồ cả đời nhưng mấy kẻ lại được chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này?
“Hắc hắc! Kẻ nào tiếp theo đây?” Thả ra hai mảnh cơ thể trên tay, Long quét mắt nhìn về phía đông đảo Cường Giả vây quanh mình với ánh mắt thèm thuồng đầy tà dị khiến kẻ nào chạm phải ánh mắt hắn cũng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
“Lên! Cùng lúc tấn công hắn!” Cửu Âm sư thái vẻ mặt ngưng trọng vô cùng lên tiếng chấn tĩnh mọi người, mụ cùng tám lão thái bà khác nắm chặt kiếm bắt đầu tiến từng bước lên, ngay sát sau lưng là từng nhóm Cường Giả một.
“Hahaha… các ngươi lúc đến người đông thế mạnh lắm mà, sao bây giờ lại cẩn trong từng li từng tí vậy? Phong thái của giang hồ đại phái đây sao?” Long ngửa đầu cười lớn, hắn không phòng thủ nữa mà thân hình lóe lên bay vút tới trước mặt Cửu Âm tung một đấm hung hiếm vào mặt mụ.
“Hợp công!” Cửu Âm cả người lông mao dựng đứng vì kinh hoàng nhưng mà cũng không chậm hét lên một tiếng, kiếm quét lên chặn lấy nắm đấm của Long… tám vị lão bà kia cũng rất ăn ý xọc kiếm thẳng đến tám điểm yếu điểm trên người Long gồm mắt, cổ, hạ bộ… nhanh như thiểm điện.
“Keng!”
Đấm chạm kiếm khiến tay Cửu Âm run run tê dại trước lực đạo kinh khủng, thế nhưng mụ vẫn là tiếp được… một đấm không hạ được đối phương khiến Long thất thế trước sự vây công của đám Cường Giả, tám mũi kiếm cứ thế chọc thẳng vào người hắn.
“Keng… Keng… Keng…” Tám cây kiếm đương nhiên cong vòng trước sự cứng rắn của cơ thể biến thái kia thế nhưng tám vị lão bà dường như đã liệu sự trước, cả tám người đều vận nội lực truyền vào thân kiếm.
“Phù Sinh Cửu Kiếp!”
Mỗi lão thái bà xuất ra chín luồng khí và cũng là toàn bộ lực lượng, Nga My Phù Sinh Cửu Kiếp chính là kiếm chiêu tu luyện ra chín đạo kiếm khí này, kiếm khí âm trong âm, cực âm trong cực âm đi vào cơ thể đối phương nhẹ thì chấn nát kinh mạch, nặng thì đoạt mạng xóa hồn… tám lão thái bà là bảy mươi hai luồn âm khí Cường Giả thất cấp đỉnh đánh vào khiến ma khí vốn đã rất cường hãn của Long vậy mà bị đẩy lùi.
“Cút!” Long gào lớn định đấm bay tám lão thái bà nhưng mà tám cây côn sắt từ đâu đã xọc qua khóa chặt lấy hai tay hắn mất rồi.
“La Hán Trận!”
Bảy tên Thiếu Lâm La Hán chỉ đợi thời điểm này, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng giờ đã có Nga My tám lão thái bà đi trước, cả tám tên cắn chặt răng giữ chặt côn sắt trên tay khi Long vùng vẫy, khí lực của đối phương quá mạnh khiến mặt mũi từng tên nhanh chóng tái nhợt.
“Keng… keng… keng…” Một kiện binh khí… hai kiện binh khí… hơn trăm kiện binh khí đánh tới rồi, chúng cùng chọc tới người Long khiến hắn nhìn từ ngoài vào như một con nhím với những cái gai là binh khí đâm vào người, Long nhíu mày khi da thịt của hắn vậy mà có chút đau đớn.
“Mọi người mau toàn lực ra tay!” Cửu Âm bàn tay đã khôi phục phần nào sau khi tê rân, mụ quát lên rồi toàn lực áp một chưởng xuống đầu Long giữ chặt hắn không thể ngoi lên.
Cảm giác của Long lúc này chả khác gì ba quả núi lớn đè lấy bản thân mình từ ba phía, chân hắn chịu không nổi mà khụy xuống, đầu gối chấn nát sàn đầu thành hai miệng hố sâu.
“A di đà phật! Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai!”
Nhất La Hán xuất động, trên tay hắn chính là Giáng Ma Giới Đao thần binh của Thiếu Lâm Tự.
Thần binh vừa ra không hề ác liệt kinh thiên mà lại yên tĩnh dị thường thế nhưng cái khí thế bàng bạc từ đao tỏa ra như một đầu hung thú đang ẩn thân đợi vồ lấy con mồi làm ai nấy cũng sợ đến hoa dung thất sắc, lưng đao là thiên, lưỡi đao là địa, chuôi đao khảm ngũ đại hùng sư uy mãnh tương truyền trước đây Đạt Ma Thần Tăng là cưỡi năm đầu sư tử này một đao trảm bảy đại ác ma cứu vớt thiên hạ.
Nhất La Hán nắm giữ thần binh như nắm giữ một phiến thiên địa… không, chính xác hơn là Phá ma Giới Đao đang nắm giữ hắn bởi vì hắn còn chưa xứng để nắm giữ lấy nó, tất cả có lẽ chỉ là ý niệm của Vô Danh Thánh Tăng quán chú để hắn có thể điều khiển nó mà thôi. Mồ hôi tuôn ra như mưa trên khuôn mặt của Nhất La Hán, áp lực mà hắn phải chịu quá mức to lớn khiến xương cốt hắn lung lay không ổn định, không thể chần chừ được nữa hắn ngay tức thì vung đao chém thẳng xuống cái cổ Long để có thể kết thúc mọi chuyện.
“Roẹt!” Tiếng không gian bị cắt qua, quỹ tích lưỡi đao như một vệt sáng vàng đậm bổ vào cổ Long, toàn bộ Cường Giả đều hai mắt mở to để chứng kiến cảnh tượng đầu Ma Tôn bị chém lìa khỏi cổ, rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi tên quái vật này sao?