Phần 123
Thánh Vương cảm nhận không thể không công nhận là thực sự đúng đắn, lão hay những tên võ giả đến đây không biết được khi chúng tiến vào nơi này thì số phận của chúng đều đã được định đoạt, toàn bộ hòn đảo nhỏ đang bị một đội ngũ vô cùng cường đại phong tỏa toàn bộ trên trời dưới đất không một kẻ hở như một bầy cá trong chậu… lời nói của Bất Tử Lão Nhân với Long ngày đó vẫn là còn che dấu đi một vế lớn, hoàn chỉnh phải là : “Thánh Vương và toàn bộ sẽ phải nằm lại vĩnh viễn tại hòn đảo nhỏ này”.
Không cần đoán nhiều vì giang hồ lúc này chỉ một thế lực có thể làm được điều này chính là Thập Lục Tháp, đội ngũ lần này được phái ra phải nói là cường đại trong cường đại, 50 tên Cường Giả thất cấp đinh, bát cấp 10 tên và kẻ đứng đầu là một lão già cửu cấp hàng thật giá thật. Thập Lục Tháp có thể mắt nhắm mắt mở để các thế lực trên giang hồ phát triển cho dù là có ngoài sáng hay trong tối nhưng không thể làm ngơ trước những ý định đánh vào mặt mình, một tên lục trưởng lão tuy nhỏ nhoi nhưng vẫn là người đại diện của Thập Lục Tháp ở trong giang hồ, nếu Thập Lục Tháp không thể bảo hộ hắn thì còn kẻ nào tin tưởng, còn kẻ nào dám bán mạng cho Thập Lục Tháp đây?
Khoan nhắc vấn đề mặt mũi, những thế lực lớn như Thiếu Lâm Tự không muốn giang hồ lại xuất hiện DCCB thứ hai thì Thập Lục Tháp cao tầng lại cầu còn không được một DCCB thứ hai sinh ra nên chúng sẽ đương nhiên sẽ không ngồi nhìn một kẻ có tiềm lực như hắn chết yểu, Bất Tử Lão Nhân là nhị trưởng lão nhưng lão có quyền mang tử tù ra cho Ma Tôn hưởng dụng sao? Câu trả lời chắc chắn là không mà từ đầu đến cuối đều là chỉ thị từ bên trên, ngay cả những thời điểm nguyên lão hay Bất Tử Lão Nhân xuất hiện kịp thời để cứu hắn một mạng đều là được chuẩn bị từ trước, có chăng chúng không bảo hộ hắn ngoài ánh sáng vì kẻ mạnh chi có trong rèn luyện mà sinh ra, ngay từ khi xuất hiện tại Kim Sơn đại hội năm đó Long đã được chú ý tới, không phải tự dung mà Thập Lục Tháp có thể lớn mạnh và đứng đầu giang hồ.
“Đại nhân! Ma Tôn tên này biến mạnh cũng quá biến thái đi chứ, vừa đột phá bát cấp mà có thể dẹp tan bọn la hán và pháp tăng.” Ẩn nấp trong không gian trên cao, môt gã nam tử cười nói với lão giả trước mặt mình, thực lực của hắn vậy mà không hề thua kém Thánh Vương cũng là Cường Giả bát cấp.
“Ha ha! Ta năm đó bằng tuổi hắn cũng chỉ mới lẹt đẹt ở Cường Giả nhất cấp, nhìn xem hắn đang bị vây công bởi hàng trăm tên Cường Giả nhưng vẻ mặt vẫn là tự tin vô cùng không một chút sợ hãi, đó là gì ngươi biết không? Đó là phong thái của kẻ đứng đầu, kẻ có thể làm đại sự.” Lão giả gật gù đáp, lão chính là người đứng đầu cuộc vây công lần này, Thập Lục Tháp một vị tôn giả – Vi Đà tôn giả.
Nếu Thần Vệ là lực lượng hộ tháp vòng ngoài thì Tôn giả là lực lượng hộ tháp bên trong, chúng được coi là người đại diện của hội đồng Tổ Lão truyền đạt ý chỉ của hội đồng xuống dưới, từ sau khi Dục Kiếm lão nhân làm phản hại chết một vị Tổ Lão thì Thập Lục Tháp các trưởng lão không còn tiếp xúc trực tiếp được với Tổ Lão nửa mà phải thông qua Tôn giả những người này. Muốn vào đội ngũ Tôn giả này cũng không hề đơn giản, thực lực phải là Cường Giả cửu cấp trở lên và được hội đồng Tổ Lão trực tiếp kiểm tra, đương nhiên lợi ích đạt được cũng không phải nghĩ khi tài nguyên tu luyện có thể nói là muốn gì được nấy.
Vi Đà lần này xuất động chính là theo ý của hội đồng Tổ Lão, đội ngũ hắn lĩnh xướng là 10 tên nguyên lão cùng 50 tên Thần Vệ, nhiệm vụ thì chỉ có một : không để kẻ nào sống sót rời khỏi hòn đảo này. Còn việc bảo hộ Long thì đã do một đội ngũ khác đảm nhiệm, Vi Đà không biết cụ thể vì vị trí của hắn trong Tôn giả cũng không cao nhưng hắn biết chắc sẽ không ít hơn ba vị Tôn giả đang ẩn nấp đâu đó không xa sẵn sàng xuất hiện ứng cứu Ma Tôn.
…
Bên ngoài là thế còn ở bên trong, Long lúc này thực lực lại tăng lên sau khi cắn nuốt hai tên pháp tăng và bốn tên la hán, giết chóc làm cảnh giới hắn thế mà rục rịch tăng lên, lực lượng sôi trào căng phồng từng thớ thịt.
“Rầm… rầm…” Liên minh động thủ rồi, con hắc hùng gầm rú lao tới chỗ Long như một chiếc xe tằng khổng lồ, từng bước chân của nó nặng nề hằng sâu trên nền bê tông, trên cổ nó vẫn là Viên Thượng với khuôn mặt dữ tợn khôn cùng, hắn cùng Bạo Hùng hợp công chắc chắn phải thành công.
“Phục Ma đệ, có muốn ăn thịt?” Long quay sang Phục Ma đang ngồi xổm một góc cười hỏi.
“Thịt?!” Phục Ma hai mắt sáng rực khi bị đề cập đến yếu điểm, hắn nãy giờ buồn bực ngồi thui thủi trong một góc dương ánh mắt thiếu kiên nhẫn nhìn Long cùng bọn ngươi kia quần nhau, trong mắt hắn thì tất cả đều không quan trọng bằng cái bụng đang đói cồn cào.
“Phải a, còn là thịt gấu loại một! Chẳng phải người ta đang dâng tới tận miệng đệ hay sao?” Long chỉ về đầu hắc hùng đang lao tới mà nhắc nhở Phục Ma.
“Thịt… thịt…” Phục Ma quay đầu nhìn lấy Bạo Hùng, đầu mãnh thú cao lớn cùng cơ bắp cuồn cuộn cực độ nguy hiểm thế mà trong đầu hắn lại là những khối thịt thơm ngon biết di chuyển, tuy có chút lắm lông nhưng chẳng phải cạo đi là xong sao? Phục Ma nước dãi chảy ròng ròng như kẻ chết đói lao tới chỗ Bạo Hùng.
“Hòa thượng? Ngươi là muốn chết thì ta thành toàn. Bạo Hùng! Dẫm bẹp hắn!” Trên cổ Bạo Hùng, Viên Thượng bất ngờ trước một tên hòa thượng xuất hiện trước mặt mình, hắn cười lạnh ra hiệu Bạo Hùng dẫm qua.
“Rầm… Rầm…” Bạo Hùng hung tợn đạp bước nặng nề trên sàn đấu, đối với nó thì Phục Ma chỉ là một con ruồi hơi lớn một tí, bàn chân gấu to lớn cứ thế dơ cao dẫm thẳng xuống đỉnh đầu Phục Ma.
“Thịt… thịt…” Phục Ma là một tên háu ăn vô địch trong thiên hạ, hắn huy động lực lượng lên hai tay đỡ lấy cái chân gấu kia, miệng trào nước dãi ngoạm luôn một ngụm vào bắp thịt trước mặt.
“Oành! Graoooooooooo…” Chân Bạo Hùng thế mà bị chặn lại khiến nó lung lay muốn ngã do mất thăng bằng, Viên Thượng đang trong nghi hoặc không hiểu chuyện gì xảy ra thì tiếng hét thảm của Bạo Hùng làm hắn kinh ngạc nhìn xuống bên dưới… trời đất quỷ thần ơi, bắp chân Bạo Hùng thế mà bị tên hòa thượng kia cắn vào một ngụm sâu lồi ra một tảng thịt không nhỏ kéo theo một vòi máu lớn.
“Ngoàm… ngoàm… dai… có chút dai… nhưng mà ngon… ngon a…” Phục Ma miệng nhai ngồm ngoàm thịt sống với dáng vẻ đầy thỏa mãn…
Long nhìn cảnh tượng vị huynh đệ vừa kết nghĩa nhai thịt sống mà có chút bội phục thằng này, đói đến cả thịt sống cũng nuốt luôn… cơ mà không biết răng hắn làm bằng gì mà có thể chọc thủng bắp thịt đầu hắc hùng kia một cách dễ dàng đến thế.
“Graooooooooooooo…” Đau đớn làm đầu Bạo Hùng gào thét phẫn nộ, nó điên cuồng mặc kệ điều khiển của Viên Thượng mà hụp người xuống tung hai trảo oanh sát Phục Ma, kẻ đang nhai thịt của nó ngấu nghiến.
“Thịt ngon… thịt ngon…” Phục Ma càng ăn càng hăng, đôi trảo gấu đánh tới hung hiểm dị thường lại trong mắt hắn là món tay gấu hầm trong ‘truyền thuyết’, nước dãi của hắn lại tuôn ra như mưa để cơ thể mập mạp huy động lực lượng chụp lên ‘món ngon’.
“Ầm!” Móng vuốt sắc bén đập xuống người Phục Ma nhưng chỉ có lực đạo mạnh mẽ ép xuống khiến hai chân hắn lún sâu trong sàn bê tông… nhưng… tất cả chỉ có thế… Phục Ma da thịt cứng rắn coi bộ không thua kém Long là mấy, đôi móng vuốt còn cứng hơn sắt thép của Bạo Hùng cũng chỉ đâm sâu vào chưa được nửa milimet da hắn.
“Graooooooooooooooo…”
Đối thủ không bị đập chết khiến Bạo Hùng càng điên tiết hơn, nó gào rống đang định rút tay gấu thì đột nhiên biến sắc, hai mắt trợn tròn vì hai tay nó vậy mà oằn lại như muốn gãy nát… Phục Ma sao có thể buông tha cho thức ăn mình, trảo gầu vừa đánh xuống cũng là lúc tay hắn vòng qua xoắn hai vòng khóa chặt lấy cánh tay của Bạo Hùng rồi.
“Tay gấu hầm… thật thèm mà…” Phục Ma khóe miệng tràn nước bọt trắng xóa, tay hắn lại vận thêm lực xoắn mạnh đôi tay của Bạo Hùng khiến nó đau đớn mà gầm rú thê lương, nó không tưởng tượng nổi một kẻ ‘nhỏ’ bé như vậy lại có thể phát ra một lực đạo còn mạnh hơn bản thân nó.
“Khốn kiếp con gấu ngu ngốc… Vút… Vút…” Viên Thượng phẫn nộ chửi đổng một câu, Bạo Hùng dã tính nổi lên không nghe điều khiển của hắn nên mới ra nông nổi này, tuy vậy mục tiêu của hắn vẫn là Ma Tôn cho nên rời bỏ cái cổ Bạo Hùng mà phi thân tới tung một cước vào chỗ Long đang đứng, theo sát sau lưng hắn là đông đảo cao thủ đang dần dần khép kín vòng vây.
“Haha! Nếu ngươi là một đầu gấu kia thì ta còn nghi ngại một hai đấy, tiếc rằng ngươi không phải!” Long cười lớn trước cước pháp của Viên Thượng, hắn hung bạo dùng một tay chụp lấy cái cẳng chân của Viên Thiệu như bắt một cái chân gà, lực đá mấy nghìn cân đối với hắn chỉ như một vết kiến cắn.
“Pặc! Không thể nào!” Viên Thượng kinh hãi khi cẳng chân bị chụp lai một bàn tay cứng như kim cương, hắn còn đang muốn rút chân ra nhưng phát hiện ra dãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát được khỏi bàn tay quái vật kia.
“Hắc hắc!” Long cười tà trước sự sợ hãi của Viên Thượng, sao mà hắn cảm thấy thích thú cái biểu hiện sợ hãi của con mồi trước cái chết như vậy chứ…