Phần 112
Trên tàu chiến…
Trần Phụng lúc này đứng một mình trên boong tàu, nào còn cái dáng vẻ uy nghi của một thiếu tướng quân đội mà thay vào đó là thất lạc và xanh xao như người mắc bệnh nặng… hắn hạ lệnh quay về trong buồn bã vô hạn vì quay về đồng nghĩa với mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu hắn… xong, xong thật rồi… hắn còn chưa có một thằng con trai nối dõi tông đường nha…
“Vút… Vù…” Đột nhiên tiếng động xé gió làm Trần Phụng giật bắn người, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng người quen thuộc đã hiện thân trước mặt hắn… vẫn là cái dáng vẻ cao to vạm vỡ và khuôn mặt sắc cạnh kia… Ma Tôn đã trở về.
“Đại nhân! Ngài còn sống… không… phủi phui cái miệng chó này, ngài là trở về… lão quái vật thật là đã biến mất hoặc chết đi sao? Phen này chúng ta lập công lớn rồi…” Trần Phụng qua giây phút kinh hãi là sự vui sướng cực điểm kéo đến, nếu luận công ban thưởng thì không thể thiếu hắn được.
Long nhìn tên thiếu tướng đang vui mừng bên cạnh mà ánh mắt ngày một lạnh lẽo, sát ý tỏa ra làm Trần Phụng ớn lạnh thu lại nụ cười trên môi.
“Trần Phụng!”
“Có tiểu nhân.”
“Nếu ta nói chúng ta trở về với báo cáo lão quái vật vẫn như cũ tồn tại, đệ tử Đào Hoa đảo – Vạn Hùng sốt sắng muốn lập công nên mạo hiểm tiến sâu vào bên trong điểm giới hạn 10 hải lí và đột ngột mất tích một cách bí ẩn… năm ngày sau phát hiện được xác Vạn Hùng nổi trên mặt nước, do lo sợ lão quái vật lại tiếp tục ra tay nên Lục trưởng lão hạ lệnh trở về… Ngươi thấy câu chuyện thế nào?”
Trần Phụng toát mồ hơi ướt đẫm cả người, cái bản báo cáo này chả khác gì đổi trắng thay đen… thấy được ánh mắt băng lãnh của đối phương mà hắn cười khổ không thôi, giả báo cáo chính là tội chết đấy… thế nhưng nếu hắn không làm thì ngay bây giờ hắn sẽ chết… trước hay sau đều phài chết nên hắn lựa chọn sống được thêm ngày nào hay ngày ấy, Trần Phụng cay đắng mở miệng:
“Mọi việc đều theo ý đại nhân… có điều sĩ quan trên con tàu này cũng không ít… tiểu nhân không thể đảm bảo bọn chúng giữ mồm giữ miệng 100% được…” Trần Phụng cười khổ nói.
“Ý ngươi là con tàu chiến bị chìm do sóng to đánh vào đá ngầm sao? Chẳng phải chỉ ngươi là được ta cứu sống hay sao chứ?!” Long ngạc nhiên hỏi khiến Trần Phụng chết lặng… ra là vậy…
“Tuân lệnh đại nhân… chỉ mong ngài lưu cho thằng Phụng này một cái mạng, tôi xin thề sẽ phục vụ đại nhân như một con chó trung thành nhất…” Trần Phụng bỏ qua toàn bộ liêm sỉ của con người nói, hắn đã bước lên con thuyền của Ma Tôn.
“Ngươi cũng là đầu óc nhanh nhạy hơn khối người… chỉ cần ngươi làm tốt thì lợi ích mà ngươi có thể hưởng được sẽ nhiều hơn thứ Trần gia cho ngươi nhiều lần, ta chưa bao giờ keo kiệt với thuộc hạ… còn giờ, thả ra tâm thần không được phòng bị…” Long vỗ vai Trần Phụng khích lệ.
“…”
Mất thêm vài phút dùng ma khí khống chế sinh tử của Trần Phụng, Long nhìn về hòn đảo ở phương xa lần cuối rồi nắm lấy Trần Phụng bay vọt lên.
“Uuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuuu…” Đứng lại trên cao ngay trên con tàu chiến, trên tay Long từ lúc nào đã nắm lấy Ma Đao đang bốc cháy Ma Hỏa nghi ngút.
”Tích Tà Đao!” Dơ đao lên, Long không chần chừ quát một tiếng rõ lớn sau đó một đao chiêu tung thẳng xuống con tàu đáng thương… đao khí mang theo kình lực kinh thiên và ma lực khủng bố cắt ngang con tàu một đường từ trên xuống dưới cực sâu xém chút nữa bổ đôi nó ra, tuy vậy như thế đã là đủ để nước biển tràn vào nhấn chím nó… mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm toàn bộ sĩ quan trên tàu không kịp phản ứng, toàn bộ đều làm bạn với nhau nơi đáy biển tăm tối.
“Ực!”Lần đầu tiên chứng kiến thực lực khủng khiếp của Ma Tôn làm Trần Phụng đũng quần ướt đẫm một mảng rồi… con tàu chiến hiện đại mới đó mà người ta chỉ tùy ý vung một đao là dọn dẹp như thể chém vào một món đồ chơi của con nít vậy…”
“Đi thôi, chúng ta là đóng một vở kịch hay nào!” Long đợi thêm một hồi để xác định không có con cá nào lọt lưới mới chịu kéo Trần Phụng rời đi.
…
Trên tàu hộ tống…
Do tàu chiến trung tâm ‘va phải đá ngầm’ chìm dưới biển sâu nên Long phải đi theo tàu hộ tống trở về, Trần Phụng thì đang bắt tay vào việc viết báo cáo cho chuyến đi lần này… Long lại không lao vào tu luyện ngay mà lôi ra một chiếc điện thoại vệ tinh bấm một dãy số.
“Tít… tít… Ma Chủ, là em đây!” Giọng Ga In vang lên bên kia đầu dây.
“Tình hình dạo gần đây thế nào? Bọn chúng quá im lặng làm ta thấy có chút bất an…” Long trầm giọng nói.
“Diệp gia bên kia truyền tới tin là mọi thứ vẫn bình thường!” Ga In báo cáo.
“Là Diệp Siêu trực tiếp báo cáo với nàng sao?”
“Không… là một tên trưởng lão mà em chưa gặp mặt bao giờ, hắn nói Diệp Siêu đang bế quan tu luyện nên đến thay gã…” Ga In bắt đầu cảm giác được có gì đó không đúng rồi.
“Hừ! Liên lạc với bên kia đi… nhắn lại với hai nàng rằng không tiếc giá nào phải có được tin tức…” Long ngữ khí trầm trọng nói.
“Đã rõ! Em sẽ làm ngay!” Ga In cũng biết chuyện hệ trọng.
“Được rồi!” Cúp điện thoại, Long nhớ tới thời điểm khi còn ở biệt thự của tên trọc phú họ Kim ở Sài Gòn, vẫn là cái mọi chuyện yên bình đến đáng sợ trước khi Thập Lục Tháp đám Trưởng lão ghé thăm và thằng Mập vì hắn đã bỏ mạng, hắn nhất định sẽ không để điêu tương tự diễn ra một lần nữa.
…
Tàu chiến phải mất ba ngày để trở lại cảng quân sự, Long tranh thủ tu luyện… đầu tiên hắn cảm ngộ cơ thể của mình sau khi liều chết dung nhập với khối kim loại kia, hắn có thể cảm giác được từng milimet trên cơ thể mình dẻo dai và bền bỉ phải nói là kinh thế hãi tục, cơ thể được Long Chi Huyết cải tạo giờ lại thêm khối kim loại kia thì chẳng khác nào riêng về phòng ngự hắn đã không thể bị xuyên thủng.
Lại lôi ra Long Cốt cùng Thủy Ngọc, Long hào hứng hai tay chụp lấy hai thứ đồ vật bắt đầu hút năng lượng… hai dòng năng lượng tinh khiết sinh ra từ tự nhiên ngay tức thì đổ vào người hắn liên hồi khiến tu vi của hắn tăng lên với tộc độ gấp nhiều lần trước kia khổ tu và gấp hai lần lúc hắn có được Long Cốt… nếu quan sát kĩ ma khí đang tỏa từ người Long thì có thể nhận ra nó đang càng lúc càng tinh thuần hơn, hắn đã có đạo của bản thân và bây giờ chỉ cần ma lực hùng hậu thì có thể trùng kích lên bát cấp…
“Tốc độ vẫn là quá chậm!” Cảm giác được hai dòng năng lượng đổ vào người mình, Long có chút không vừa lòng với tốc độ này… hắn không biết rằng tốc độ như vậy đã là rất nhanh rồi vì võ giả bình thường còn không có ma khí có thuộc tính cắn nuốt như hắn
“Tăng tốc cho ta!” Quát lớn một tiếng, ma khí từ người Long quấn chặt lấy Long Cốt và Thủy Ngọc một cách tham lam… Long chơi tất tay rồi, hắn thôi thúc luôn cả mười lăm ma hồn thoát ra bám lên hai kiện đồ vật để rồi chúng tự động vận chuyển Hấp Tinh Đại Pháp cắn nuốt Ma Côt và Thủy Ngọc.
Tuy mười lăm ma hồn không thể cắn nuốt mạnh như là bản thể tự thân nhưng tốc độ của Long là vẫn tăng lên tám lần trước đó… bây giờ năng lượng chảy vào người hắn đã không thể dùng từ dòng để so sánh nữa rồi mà phải miêu tả nó là một con sông… một con sông năng lượng tinh thuần đang đổ thẳng vào người hắn… tập trung không để phí bất cứ giọt năng lượng nào, Long nhắm mặt nhập định bắt đầu gia tăng cảm ngộ về đạo của riêng mình để chuẩn bị tốt nhất cho bát cấp.