Phần 108
Chậm rãi tiến đến từng bước, năm ngày trôi qua từ lúc xuất phát… rốt cuộc thì đội tàu chiến đã đến được vùng biển phương Nam, tại đây đang có một cơn bão nhỏ nên sóng biển và gió có chút lớn, những con thuyền chiến chao đảo nhưng vẫn giữ vững đội hình bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
Đội hình tàu chiến lần này ngoài tàu mẹ ở trung tâm và cũng là nơi nghỉ ngơi của Long và Vạn Hùng thì còn có bốn tàu chiến khác làm nhiệm vụ hộ tống… bên dưới mặt nước Trần gia để tăng cường bảo đảm an ninh đã huy động thêm hai tàu ngầm tấn công làm nhiệm vụ bảo vệ và cảnh cáo các tàu ngầm của các nước trong khu vực…
Ở trên boong tàu, Long đứng sừng sững hướng về vùng biển phía trước… hắn biết mình đã về nhà… chí ít là vùng biển của quê hương… gió càng lúc càng mạnh khiến những con sóng cao đến hàng chục mét đổ ập xuống bao phủ lấy những con tàu chiến, có điều hắc y của Long vẫn là thập phần khô ráo bởi nước chưa kịp chạm vào đã bắn ngược lại do ma khí tự động hộ chủ… trước khi đến đây hắn đã kịp đột phá thêm hai tầng của Tam Tử trong Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp khiến ma khí của hắn giờ đây đã có thêm mười ma hồn, mười lăm ma hồn trong cơ thể đồng nghĩa với việc bảo hộ cơ thể đã không cần hắn phải nghĩ đến nữa rồi.
“Đại nhân! Cách địa điểm thám thính lần trước 10 hải lí… !” Trần Phụng thì không có thực lực như Long, hắn một thân mặc áo mưa từ đầu đến chân mà bám vào lan can tàu báo cáo.
“Vạn Hùng đâu?” Long gật gù tỏ ý biết rồi sau đó hỏi.
“Vẫn đang trong phòng hình như là… đang ngủ!” Trần Phụng cười khổ nói, Đào Hoa đào lần này cử đến nào phải đệ tử gì… có mà một đại lão gia thì đúng hơn.
“Chuyện này không thể thiếu hắn được… gọi hắn ra đây đi…” Long ngữ khí lạnh tanh ra lệnh.
“Cái này… được rồi… tôi sẽ đi ngay…” Thấy ánh mắt hung tợn của Ma Tôn, Trần Phụng nuốt vài ngụm nước bọt muốn nói gì lại không dám mở miệng… hắn nhào vào trong như tên bắn, đây mới thật là Ma Tôn sao?
Thêm tầm năm phút… cuối cùng thì Vạn Hùng mới chịu lộ mặt, hắn một thân lam phục đi ra với đầy vẻ khó chịu trên mặt… cơ mà võ công hắn cũng không đến nỗi tệ, hắn thế mà cũng sánh ngang vai Long trên boong thuyền, lam y cũng không đụng nước… đương nhiên là tiêu hao nội khí ngăn chặn rồi.
“Nên tiến hay lùi?” Long không để tâm đến Vạn Hùng thằng oắt con vô lễ, hắn trầm giọng hỏi ý kiến Vạn Hùng… càng lúc hắn càng cảm nhận được một áp lực vô hình ngày một lớn khi con thuyền tiến về phía trước.
“Vẫn còn cách địa điểm lần trước ba hải lí, tiến thêm ba hải lí nữa là hoàn thành nhiệm vụ… nếu tiếp tục tiến thì sẽ gặp phải đá ngầm…” Vạn Hùng với nhiệm vụ cũng không dám lãnh đạm, ánh mắt hắn nhìn về phương xa nói… Đào Hoa đảo mất rất nhiều năm mới thàm thính sơ bộ được toàn bộ vùng biển này.
“Điểm giới hạn của chúng ta là ở đâu?” Long trầm giọng nói, áp bức vô hình kia đã lớn đến nỗi hắn cảm giác được tử vong uy hiếp rồi.
“Đã vượt qua cách đây không lâu…” Vạn Hùng cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn nghe và biết rõ sự tích về lão quái vật đang trấn giữ nơi này.
“Đã tiến vào sâu lãnh hải của nước khác như vậy… chẳng lẽ muốn nuốt trọn luôn vùng biển này hay sao?” Long khó hiểu hỏi… Thập Lục Tháp tham lam cũng quá mức chứ.
“Hắc… ngươi không biết vùng biển của chúng ta từ lâu đã cạn kiệt Thủy Ngọc sao, bề trên không chỉ muốn nuốt trọn vùng biển nhỏ này mà là toàn bộ biển trong khu vực này… hiểu không?” Vạn Hùng cười lớn trước sự ‘ngây thơ’ của Long, kẻ mạnh hơn là như vậy đấy… không bào giờ vừa lòng với thứ mình đang có mà tìm mọi cách để cướp đoạt từ kẻ yếu hơn… đó chính là quy luật của cuộc sống.
Long gật gù tỏ vẻ đã hiểu… Thập Lục Tháp đúng là kẻ mạnh, thế nhưng nuốt trôi được miếng bánh ngon này cũng không dễ đến thế đâu… lão quái vật nếu còn tồn tại thì tốt, nếu không còn thì để hắn đến thay đi… quê hương hắn ở đây đấy, chảy trong mình dòng máu đất Việt sao hắn có thể ngồi nhìn vùng biển quê hương mất đi được… Long đã có quyết định của bản thân rồi.
…
Với tốc độ như rùa bò, một giờ sau đoàn tàu chỉ còn cách địa điểm hoàn thành mục tiêu một hải lí… vẻ mặt của Long thập phần ngưng trọng, hắn có cảm tưởng mình chẳng khác nào một hòn đá nhỏ trước ngọn núi cao áp bức vô hinh trước mắt… hắn không biết vì sao lão quái vật lại để những đoàn tàu trước có thể đi qua vùng giới hạn nhưng có thể chắc chắn một điều là lão còn tồn tại.
“Hừ… lão quái vật coi bộ đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi… phen này chúng ta trờ về báo cáo nhất định tổ chức sẽ phái đại lượng nhân công đến lật ngược vùng biển này lên tìm Thủy Ngọc… thật buồn cười cho một lão già ngu ngốc dành mấy trăm năm thủ hộ rồi lại chết trong cô đơn mà không ai biết đến tên mình…” Vạn Hùng cười lớn.
“Rầm… rắc… !” Long không chịu nổi được nữa… cả người hắn bốc cháy ngọn lửa giận dữ để rồi xoay người tung một bạt tai siêu mạnh vào cái miệng thúi của Vạn Hùng khiến hắn trợn mắt nhìn cảnh tượng xung quanh xoay vòng vòng bời vì đầu lâu hắn đã bật ra khỏi cổ sau cú tát rồi… đến chết thì Vạn Hùng cũng không thể ngờ mình lại có một cái chết từ chính cái miệng của mình như vậy.
“Tiếp tục tiến tới!” Long hạ lệnh khiến Trần Phụng còn đang chết lặng trước cái chết thảm của Vạn Hùng giật bắn mình, hắn cắn răng khuyển nhủ :
“Đại nhân! Nếu tiếp tục thì thuyền sẽ đâm vào bãi đá ngầm mất…”
“Tiến thì ngươi sống, lùi thì ngươi chết… lựa chọn đi… Long không quan tâm đá ngầm hay thứ gì mà thuyền đâm vào đá ngầm càng tốt cho hắn đỡ vướn tay vướn chân”.
“Tiến… tiến… tiểu nhân sẽ ra lệnh cho các tàu hộ tống…” Trần Phụng sợ đến té đái gấp gáp thề thốt.
“Không… để bọn chúng cảnh giới ở ngoài, chỉ chúng ta tiến vào…” Long nói khiến Trần Phụng thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất… năm tàu tiến vào hắn sợ còn muốn tè ra quần, đằng này chỉ có một tàu thì đáng sợ cỡ nào nha…
“Hử?!” Thấy Trần Phụng chần chừ, Long quét mắt qua làm gã nhảy dựng lên… cố gắng gồng mình không gục ngã, vị Thiếu Tướng thẩn thờ quay vào trong truyền đạt mệnh lệnh.
“Vù… vù… vù…” Gió thổi càng lúc càng mạnh, Long hai mắt không hề chớp động mà nhìn chằm chằm về phía trước… sắp đến rồi sao…
Đúng lúc này, một luồng tinh thần cực kỳ mạnh mẽ đánh tới khiến Long kinh hãi… mười lăm ma hồn tự động vận chuyển muốn kéo hắn lui ra sau nhưng Long như cũ vẫn đình trệ tại chỗ vì thứ tà dị kia tốc độ qua kinh hồn… nó nhanh chóng xông vào đại não hắn.
“Thú vị! Thế giới này vẫn là dưỡng dục ra được một cái ma tu…” Giọng nói già nua vang lên trong đầu khiến Long chấn kinh, gáy lạnh toát thế nhưng hắn cũng không phải lần đầu đứng trước sinh tử mà nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
“Tiền bối! Là người sao?” Long truyền đạt ý nghĩ mình đối đáp lại.
“Sao? Tiền bối ? Haha… chẳng phải các ngươi thường gọi ta là lão quái vật sao? Sao lại trở thành tiền bối rồi?” Giọng già nua ngập tràn trào phúng.
“Hà hà… đó là bọn hắn nha, tiểu bối là trước kia cũng mang dòng máu Lạc Hồng trong người nha…” Long cười khổ nói… hắn thật trước kia là có máu nhưng mà bây giờ đã không còn nữa mà chỉ một bộ cơ thể tràn ngập ma khí mà thôi.
“Hử? Ngươi phản bội Tổ Quốc đầu nhập vào Thập Lục Tháp và giờ là thành tay sai đi cướp biển, cướp đất của bọn chúng sao?” Giọng nói già nua thập phần nộ ý cùng sát ý làm Long toàn thân lạnh lẽo, hắn thế mà biết chắc rằng nếu mình không có một câu trả lời thỏa đáng thì tính mạng ngay lúc này sẽ bị kết thúc.
“Tiền bối lão nhân gia ngài nghe tiểu bối nói đã… ta cũng là bất đắc dĩ mới phải lăn lộn ở nơi đất khách, phải dấn thân vào con đường tu ma…” Long cũng ăn ngay nói thật kể lại câu chuyện đời mình, trước một vị tiền bối ẩn thân bảo hộ đất nước hàng trăm, hàng nghìn năm thì hắn vô cùng kính trọng mà không muốn lừa dối điều gì.
“Hài tử đáng thương… có lẽ Thiên Mệnh đã sắp xếp cuộc đời của ngươi như vậy… theo ta vào trong đi…” Sau một hồi lâu không có phản ứng, cuối cùng giọng nói già nua lại vang lên trong đầu Long… ngay sau đó luồng tinh thần trong đầu hắn thoát ra ngoài bay vọt về phía trước tạo thành một vệt sáng dài lờ mờ khó có thể nhìn rõ.
“Đại nhân! Phía trước đá ngầm chằng chịt, nếu chúng ta tiếp tục tiến vào sẽ không thể trở ra được nữa…” Trần Phụng nãy giờ đắn đo không dám lên tiếng nhưng rốt cuộc tình huống quá nguy hiểm nên liều mình nói.
“Dừng ở đây chờ ta!” Long quắc mắt sang ra lệnh một tiếng, ngay sau đó hắn toàn thân dung nhập vào ma khí tà dị mà bay vọt vào bên trong đảo nhỏ trước mặt.
“Đại nhân!” Trần Phụng trợn tròn mắt muốn cản lại nhưng đã muộn… hắn sợ quá ngã ngồi xuống không biết làm gì vào lúc này cho phải… hai vị quý nhân một chết, một liều lĩnh tiến vào cấm khu truyền thuyết… cái chó gì đang diễn ra thế này, đầu năm mọi người đều điên hết rồi sao?