Phần 107
Ngay sau đó các thế lực nhỏ hơn đều hưởng ứng phái người tham gia… tổng kết lại lần xuất động trừ ma vệ đạo này tụ hợp một lực lượng đáng sợ…
Ngoài ẩn số Phục Ma thì Cường Giả bát cấp có một… Thánh Vương.
Cường Giả thất cấp đỉnh : 18 La Hán Thiếu Lâm Tự, 12 Bồ Đề Pháp Tăng, 5 Chân Nhân Võ Đang, 9 vị Sư Thái Nga My, Đại đệ tử và Bạo Hùng của Đại Hùng Sư.
Cường giả thấp cấp bình thường : 15 vị và cũng là thực lực tối cường của các thế lực nhỏ hơn.
Cường giải lục cấp và lục cấp đỉnh : 69 tên, tuy đối với thực lực Ma Tôn hiện tại một tên lục cấp không mang đến uy hiếp nhưng 69 tên cùng ra tay thì không thể coi thường được.
Cường giả lục cấp trở xuống : Hơn hai trăm tên.
Thần binh ba kiện : Giáng Ma Giới Đao, Phong Chân Thiên Vũ Kiếm và Thanh Phong Y.
Một cỗ lực lượng khủng bố có thể đi ngang bất cứ thế lực nào thậm chí là diệt một vài thế lực lớn nhưng chỉ để giết một người… Long lần này nếu chết cũng là lưu danh sử sách… hắn mà biết chắc hẳn sẽ nhoẻn miệng cười hạnh phúc cũng nên.
…
“A di đà phật! Phật Tổ nhất định sẽ phù hộ tru diệt ma đầu để thiên hạ bách tính an ổn thái bình!!!” Vô Danh Thánh Tăng cầu niệm một câu cuối cùng kết thúc hội nghị trừ ma… lần này chỉ cho phép thành công vì nó liên quan đến sự tồn vong của liên minh này, sâu trong suy nghĩ của lão và các vị lão làng ngồi đây thì tội ác của Ma Tôn còn không quan trọng bằng tiềm lực của hắn… chúng đều không muốn giang hồ lại có thêm một Độc Cô Cầu Bại, không muốn lại tiếp nối chuỗi năm tháng sống trong cái bóng của Thập Lục Tháp… đó mới là lý do quan trọng nhất nhưng không ai nói ra.
…
Chuyện gì đến cũng phải đến, hôm nay Long lên đường làm nhiệm vụ…
Đón Long ở bến tàu lần này là Trần gia một tướng lĩnh, Thiếu Tướng hải quân – Trần Phụng, phó chỉ huy Quân Đoàn Hải Sa.
“Kính chào Ngụy đại nhân, thật vinh hạnh khi được tháp tùng ngài trong chuyến đi lần này!” Trần Phụng không phải con cháu Trần gia dòng chính như Trần Bá Hải nên lần này Trần gia thiệt hại nặng nề khiến hắn càng vui mừng hơn, hắn lại là kẻ có đầu óc nên biết kẻ trước mặt mình ưa mềm không ưa cứng nên thành thành thật thật bỏ qua mặt mũi mà hành lễ.
Long quét mắt qua tên tướng lĩnh trước mặt mình, hắn có chút ngạc nhiên vì người Trần gia thấy mình lại niềm nở như thế này… người ta đã đưa lễ thì hắn cũng không hề làm cao mà nở nụ cười hòa ái trả lời :
“Trần tướng quân khỏe chứ… lần này bản tọa là lần đầu tiên đi biển nên còn cần tướng quân chiếu cố nhiều…”
“Không dám, không dám… Ngụy đại nhân cứ yên tâm, chuyến đi này ngài chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện cứ tin vào lão Phụng này…” Trần Phụng vỗ ngực nói đầy tự tin, hắn cũng không phải lần đầu tiên làm cái chuyện thám thính này chỉ là lần này có tiến vào sâu hơn một chút mà thôi.
“Haha… ta tin vào tướng quân… mà đệ tử Đào Hoa đảo chưa tới sao?” Long cười hỏi.
“Đã tới từ sớm thưa đại nhân, hiện đang nghỉ ngơi trên tàu!” Trần Phụng gương mặt đang tươi cười lại khẽ nhăn lại khi nhắc đến chuyện này, coi bộ đã ăn không ít thiệt thòi từ đệ tử kia của Đào Hoa đảo.
“À… vậy thì lên đường thôi!” Long có chút nhíu mày… hắn cữ ngỡ là Thừa Lâm sẽ đến nhưng tình hình là có chuyện gì đó khiến kế hoạch thay đổi rồi… tới đâu hay tới đó, Long mang theo nghi vấn bước lên tàu…
Trên tàu chiến…
Vì có thêm hai vị khách quý nên con tàu chiến tấn công hiện đại lớp mới nhất Type 055 được Trần Phụng lệnh cho cải tạo thoáng một phen để có hai phòng nghỉ sang trọng như khách sạn, phòng của Long đương nhiên là có phần được ưu ái hơn vì dù sao xét về mặt mũi thì một tên đệ tử Đào Hoa đảo không thể xếp ngang với một vị Trưởng lão Thập Lục Tháp được.
Long lúc này đã biết được Đào Hoa đảo người đến là ai, nhị đệ tử của Thánh Mẫu và là sư đệ của Thừa Lâm, hắn họ Vạn, tên một chữ Hùng… tiếp xúc với hắn khiến Long biết vì sao Trần Phụng lại khó chịu đến thế, chỉ là một tên đệ tử nhưng Vạn Hùng đối với ai cũng chỉ nhìn bằng nửa con mắt, thái độ khinh khỉnh như bề trên… hắn hết chỉ đông, chỉ tây đòi hỏi các kiểu rồi lại đòi đổi căn phòng của mình với Long vì cho rằng mình xứng đáng hơn… Long quả thật là khó hiểu, đệ tử của các thế lực lớn đa phần đều thế này sao?
“Ngụy đại nhân… ngài xem thế nào?” Trần Phụng gương mặt đau khổ hỏi ý kiến Long nên xử trí thế nào vì Vạn Hùng không cần ai đồng ý đã dồn toàn bộ đồ đạc vào căn phòng vốn chuẩn bị cho Long… mang danh là tướng lĩnh nhưng vai trò của Trần Phụng trong chuyến đi này tính ra cũng chỉ là người hầu phục vụ hai đại nhân vật đại diện cho hai thế lực lớn mà thôi, chính vì vậy một tên dòng phụ như hắn mới được giao việc này… ai lại muốn bỏ qua mặt mũi mà đi tháp tùng người khác cơ chứ.
“Hắc hắc… Đào Hoa đảo người đông thế mạnh ta còn không trêu chọc nổi nên cũng bó tay thôi… ta lại không có yêu cầu gì quá cao về nơi ở nên ngươi cũng không cần lo lắng… aizzz… ngoài này đúng là lắc lư khó chịu, ta về phòng nghỉ ngơi đây…” Long khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị rồi cười nói bỏ đi để lại Trần Phụng sững sờ như trời trồng… con bà nó chứ từ khi nào Ma Tôn lại dễ nói chuyện như vậy? Điều một ít sát thủ đến hỏi thăm hắn mà hắn diệt cả Bộ Tư Lệnh, Cục An Ninh rồi còn chưa thấy đủ tàn sát một sư đoàn bộ binh cơ giới và cuối cùng là phá hủy gần nửa thành phố… mà giờ thì sao? Chịu để người ta dành lấy chỗ tốt… cái đéo gì đang xảy ra thế này? Trần Phụng vỗ vài cái mạnh vào mặt xem thử mình có phải mộng du hay không.
Vạn Hùng thì nãy giờ ghé tai vào cửa phòng nghe động tĩnh, thấy Ma Tôn vậy mà tùy ý trở về căn phòng kia làm hắn có chút ngạc nhiên… xem ra giang hồ đồn thổi đều là thêu dệt nên mà thôi, Ma Tôn gì chứ… trước uy nghi của Đào Hoa đảo cũng phải co vòi lại ngoan ngoãn… hắn đắc ý khôn cùng, sau chuyện này nhất định trở về lật bộ mặt thật của Ma Tôn cho đám nữ đệ tử thần tượng gã đến điên dại ở nhà.