Phần 105
“A di đà phật! Bần đạo đa tạ các vị đồng đạo đã theo lời mời đến đây hôm nay!” Vô Danh Thánh Tăng là mở miệng trước… lão nói chậm, từ tốn nhưng âm thanh phát ra lại tràn đầy hùng hậu nội lực cùng phật lực làm người nghe vừa thư thái, vừa thán phục võ công siêu phàm của lão.
“Haha Vô Danh lão huynh không cần phải đa tạ, chúng ta đều là vì mục đích chung!” Cửu Tiêu chân nhân cười nói, các đại lão khác cũng gật gù thep… mọi người đều là vì mục đích chung
“Đã vậy thì bần đạo cũng không dám lòng vòng nhiều chuyện, như các vị đã biết… Ma Tôn cái tên này đã và đang rất có thể sẽ trở thành uy hiếp của liên minh chúng ta, đặc biệt hắn chẳng khác nào một đại ma đầu khát máu… có quá nhiều võ giả, đạo giả và cả dân thường đã tán mạng trong tay hắn, riêng Thiếu Lâm đã tổn thất 3 tăng sư cao thâm… tội ác của hắn không thể dung thứ…” Vô Danh Thánh Tăng trực tiếp luận tội Long.
“A di đà phật! Lão nạp cũng đồng ý với Vô Danh huynh, kẻ này một khi không trừ nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn, muôn dân lầm than!” Bên cạnh Vô Danh là Cực Lạc Thánh Thiền Sư cũng mở miệng.
“Ý của hai vị Thánh Tăng rất hợp với ý Võ Đang phái chúng tôi, hắn còn trẻ mà đã ngông cuồng như vậy lúc lớn lên đủ lông đủ cánh rồi nhất định sẽ khiến thiên hạ lầm than trong biển máu…” Nói về mức độ thù hận Ma Tôn thì không thế lực nào bằng Võ Đang, Cửu Tiêu chân nhân ngay tức thì lên tiếng.
“Các vị! Ma Tôn hiếu sát thành tính, kiệt ngạo bất tuân là điều rõ như ban ngày… nhưng kèm theo đó là gì… chính là thực lực… hắn năm nay mới bao nhiêu tuổi? Có người nào ở đây nói cho lão phu biết có ai có thể hơn ba mươi tuổi mà đã đột phá lên Cường Giả thất cấp không?… Không có phải không? Kẻ này theo lão phu tương lai sẽ phát triển đến một độ cao không tưởng, thay vì diệt trừ hắn sao chúng ta không lợi dụng hắn biến thành vũ khí đối đầu với Thập Lục Tháp?” Thái Cực lão nhân có tầm nhìn rộng hơn, lão nêu ý kiến.
“Thái Cực tiền bối nói có lý, nhưng con dao này theo tôi lại là một con dao hai lưỡi, hắn có thể giúp chúng ta đối đầu Thập Lục Tháp nhưng cũng có thể giúp Thập Lục Tháp quét sạch chúng ta, kẻ này là một tên điên… một tên điên chính hiệu, để hắn phát triển đồng nghĩa với uy hiếp lên chúng ta ngày một tăng lên, đừng để quá muộn nếu không sẽ không còn trấn áp được hắn nữa…” Hoa Sơn lần trước Tam Kiếm ba lão già thân hình câu diệt trong tay Long nên vẫn còn canh cánh mối thù, Tử Hà lão tổ ngay tức thì nêu lí lẽ bác bỏ đề nghị của Thái Cực lão nhân.
“Ta cũng cảm thấy Ma Tôn cần được diệt trừ, lợi dụng hắn mang lại rủi ro quá lớn!” Nga mi Diệt Tuyệt bà bà đồng tình với ý kiến của các đại môn phái.
“…” Ngay sau đó, hàng loạt các môn phái lên tiếng đồng ý diệt trử Ma Tôn… phía đối diện là hàng ngũ táng tu có vẻ yên tĩnh hơn vì hai đại lão Thái Cực cùng Đại Hùng Sư vẫn chưa thật sự quyết định.
“A di đà phật! Thái Cực lão đạo ý kiến cũng là một biện pháp hay, nhưng thiên hạ dễ đổi bản tính khó dời, Ma Tôn tên này sát ý quá mạnh… tội nghiệt do hắn gây ra đã quá lớn không thể nào dung thứ, bần đạo thiết nghĩ vẫn phải là trấn áp hắn!” Vô Danh Thánh Tăng từ tốn nói, sự thật thì lão cũng phải đặt Phật đạo lên hàng đầu mà Ma Tôn ngày nào vẫn còn sống là lại thêm một cái tát với Phật đạo, mang tiếng cứu nhân độ thế, trừ mà vệ đạo mà lại để một kẻ cuồng sát như Ma Tôn tồn tại chả khác nào sỉ nhục với Phật đạo.
Vô Danh vừa mở lời làm Thái Cực lão nhân muốn nói gì đó lại thôi, trong thâm tâm lão thì lại trách bọn người này bị thù hận che mắt… một kẻ có tiềm lực mạnh mẽ như Ma Tôn thì phải đợi bao nhiêu lâu nữa mới xuất hiện đây…
“Haha… Thái Cực lão huynh cũng là quá coi trọng thằng nhóc con Ma Tôn đó rồi, mẹ nó chứ cái danh xưng thật oách mà… lão phu lăn lộn gần trăm năm mà danh cũng chỉ khiêm tốn Đại Hùng Sư ba chữ đơn giản… còn hắn, mới xuất hiện đươc vài năm đã lấy cái danh tự Ma Tôn thật làm lão phu ngứa mắt vô cùng… Vô Danh lão huynh, cho một cái địa điểm cùng một cái thời gian cụ thể đi… địt con bà nó chứ lão phu không đập thằng nhóc này thành bánh thịt thì các vị cứ là mỗi người một ngụm nước bọt nhổ lên mặt lão phu đi…” Đại Hùng Sư – Viên Mục giọng ồm ồm chấn vang cả đại điện, giọng điệu của hắn thập phần thô lỗ khiến mấy lão già nhìn nhau cười khổ, thằng này thực lực cao mà đầu óc ngoài đánh nhau còn không nói được cái gì ra hồn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một tên bạo lực cuồng không hơn.
“A di đà phật! Viên lão đệ phải bình tĩnh, diệt trừ Ma Tôn không dễ dàng vì hắn đang là đối tượng được Thập Lục Tháp bên kia coi trọng, hắn đã được chọn làm võ giả đại diện Thập Lục Tháp tham gia Xá Lợi đại hội… chính vì thế nếu chúng ta cường hoành ra tay với hắn thì Thập Lục Tháp nhất định sẽ không ngần ngại xuất thủ với chúng ta… Các vị! Tuy chúng ta tích lũy sung túc qua nhiều năm qua, nhưng thực lực tối cường của Thập Lục Tháp các vị cũng không phải không biết, làm không tốt thì chúng ta những người ngồi đây không một ai có thể thoát tội…” Vô Danh Thánh Tăng quét mắt qua từng người một nói.
“Vô Danh lão huynh nói rất đúng, tai mắt Thập Lục Tháp được bố trí khắp nơi như ruồi nhặng… e rằng hội nghị của chúng ta hôm nay cũng không thoát khỏi mắt của bọn chúng, ta còn cảm nhận được bản thân mình luôn nhận được sự ưu ái giám sát của không ít kẻ trong bóng tối… diệt trừ Ma Tôn chuyện này nhất định phải bàn bạc thật kỹ và không được lòi cái đuôi để chúng nắm được…” Cửu Tiêu chân nhu gật gù đồng tình.
“Theo lão phu thì các vị cũng quá quan trọng vấn đề! Hắn mới chỉ lên Cường Giả thất cấp bao lâu chứ, dưới trướng lão phu cũng không thiếu người có thể trấn áp hắn… chuyện này để lão phu xử lí… thế nào?” Đại Hùng Sư – Viên Mục tỏ vẻ không kiên nhẫn nói, lão có tổng cộng hai đệ tử trong đó đại đệ tử đã Cường Giả thấp cấp đỉnh thực lực vô cùng cường hãn.
“Hắc… Viên tiền bối đã nói thế thì quá tốt rồi, chuyện này đều nhờ cậy Viên tiến bối vậy!” Diệt Tuyệt bà bà cười nói, giọng điệu âm dương quái khí đầy ý vị coi thường loại cuồng võ ngu đần này.
“Lão phu cũng đồng ý với Diệt Tuyệt lão muội, Đại Hùng Sư đã có lời thì chúng ta vẫn phải cho tiền bối mặt mũi… chuyện này phiền tiền bối một phen vậy…” Tử Hà lão tổ ngay tức thì thêm dầu vào lửa.
Nghe thấy các đại phái nói ‘đểu’ mình mà Viên Mục lại cứ ngỡ chúng khen lão nên gương mặt phơi phới đầy hưng phấn và thỏa mãn… ở sau lão thì Viên Hoài lại nhíu chặt mày vẻ mặt khó chịu, hắn biết bọn họ đang kích đểu sư phụ mình nhưng mà hắn có tư cách mở miệng ở chỗ này nên chỉ có cách nhẫn nhịn.
“A di đà phật! Đại Hùng Sư coi bộ rất tự tin với đệ tử của mình thì bần tăng cũng không tiện nhiều lời, nhưng mà bần tăng phải nhắc nhở lão đệ một chút… thực lực của Ma Tôn không chỉ là Cường Giả thất cấp đơn giản như vậy… Quy lão quái đi theo Thánh Tử là Cường Giả bát cấp không biết dùng bao nhiêu phần thực lực nhưng mà một chưởng của lão thì Ma Tôn vẫn là đỡ được!” Vô Danh Thánh Tăng mở miệng nhắc nhở Viên Mục.
“Hahaha… Vô Danh lão huynh cứ an tâm, chuyện này ta đến lo… thằng nhóc kia mang tiếng Cường Giả bát cấp mà một chưởng không thể trấn áp được thất cấp chỉ có thể nói phế vật trong phế vật, loại như vậy sao có thế so sánh với những võ giả toàn tâm toàn ý tu luyện như chúng ta…” Viên Mục cười lớn.
“Nếu Đại Hùng Sư đã cương quyết như vậy thì bần tăng cũng không tiện khuyên can nữa, vài ngày trước Thiếu Lâm Tự – Phổ Hóa đại sư tới ngăn cản Ma Tôn đồ sát người dân lương thiện cũng đã đại chiến với hăn một hồi… kết quả là Phổ Hóa hiện nay chỉ còn lại ba năm tuổi thọ, võ công đều triệt thoái không còn…” Vô Danh Thánh Tăng thở dài nói làm mọi người sửng sốt.
Thiếu Lâm Thất Phật danh tính các vị đại sư từ lâu mỗi thế lực đều am hiểm danh tự cùng thực lực, Phổ Hóa đại sư là một trong những vị đại sư có thực lực đáng gờm nhất lại bại trong tay Ma Tôn… điều đó có nghĩa thực lực Ma Tôn đã đạt tới mức độ nguy hiểm cỡ nào chứ.
“Vô Danh lão huynh! Nếu ta không nhầm Phổ Hóa đã là Cường Giả thất cấp đỉnh!” Cửu Tiêu gương mặt ngưng trọng hỏi… mọi người đều dõi theo đợi chờ câu trả lời của Vô Danh Thánh Tăng.
“Chính là! Theo lời Phổ Hóa thì hắn đã một chỉ xuyên thủng đầu Ma Tôn… nhưng mà gã vẫn là không chết mà lại sinh long hoạt hổ không việc gì, ta nghi ngờ ma thể của hắn đã đến mức vô tận trùng sinh, vạn cổ bất diệt… nếu không có phương pháp đặc biệt thì không thể trán áp hắn được…” Vô Danh Thánh Tăng giọng điệu cũng có phần nặng nề… để một ma tu phát triển đến mức này cũng có lỗi của Thiếu Lâm Tự.
“Vô Danh lão tăng nói rất đúng… lần trước La Sát giáo chủ hình như đánh nát người hắn nhưng chỉ ít thời gian sau hắn vẫn là khôi phục, kẻ này thực lực đáng sợ một thì thân thể cường hãn lại đáng sợ gấp ba lần…” Tử Hà lão tổ mở miệng.
Đến đấy Viên Mục có phần không cười nổi rồi, đại đệ tử của lão cũng chỉ mới Cường Giả thất cấp đỉnh chưa thể đột phá bát cấp được, Phổ Hóa đại sư thì lão đã từng gặp vài lần… lão đoán chắc phần thắng của đệ tử lão so với Phổ Hóa cũng chỉ mới 5 – 5, lần này Phổ Hóa bại dưới tay Ma Tôn thì chắc chăn đệ tử lão trước mặt hắn cũng không ăn nổi mất.
“Hắc… mọi người sao lại bàn về vấn đề này vậy, Đại Hùng Sư tiền bối đã khẳng định sẽ xử lí Ma Tôn… chúng ta cứ bàn về thực lực Ma Tôn chẳng phải là nghi ngờ năng lực của tiền bối sao?” Diệt Tuyệt bà bà cứ như sợ trời không loạn mà mở miệng trêu chọc Viên Mục.
“Ngươi…” Đến giờ dù ngu ngốc thì Viên Mục cũng biết đối phương là kích đểu mình, gương mặt lão đổ hồng vì giận dữ và xấu hổ.
Mang tiếng liên minh nhưng thật chất chưa lúc nào các môn phái thấy vừa mắt những võ giả tán tu không môn không phái như Viên Mục, chúng cho rằng đám này không có tư cách ngồi cùng mâm với mình mà chỉ như những tên ăn mày trên giang hồ… chỉ là loại ăn mày này có chút đặc biệt ở thực lực hơn người mà thôi… bên phe tán tu lại không vừa mắt với cái thái độ tự cao của môn phái, mâu thuẩn từ đó nảy sinh.