Phần 67
Khi Bạch Liên Nhi và A Thất quay trở lại chiến địa, chỉ thấy ở đấy là một mảnh hoang tàn đổ nát, còn Trần Vân Vũ thì đang cố bới móc thứ gì đó lên. Bằng cảm quan mở rộng, gã liền phát hiện ra Bạch Liên Nhi và A Thất đang chạy lại phía mình. Nỗi niềm vui sướng khi gặp lại người tình và nữ thần trong mộng sau 1 năm xa cách khiến gã bất giác cười sảng khoái. Có điều, gương mặt đầy những vết thương và 1 bên hốc mắt bị khoét ra chỉ khiến gã trông tựa như đang phát điên vậy.
“Vũ.” – A Thất lao thẳng về phía gã, tấm thân cô cao lớn, lại đầy sức mạnh nên trông chẳng khác gì xe tăng. Có điều Vũ mạnh lắm, gã đón tấm thân bồ tượng của người tình mà chẳng hề di chuyển nửa bước.
Lúc này cả 2 đã cao ngang nhau, Vũ sau khi tung ra hết sức đánh với Xích Quỷ 1 trận đã khiến cho cơ thể quay lại trạng thái ban đầu. Tức là tầm vóc và dáng dấp của một gã đàn ông tuổi 30, vừa cao to vừa lực lưỡng, đủ để ôm gọn A Thất vào lòng. Bạch Liên Nhi thấy họ tình cảm như vậy cũng không tiện xen vào, chỉ lặng lẽ tiến về phía cái xác khô quắt của Xích Quỷ, khẽ đăm chiêu.
“Hai người tìm giúp tôi con mắt với.”
Vũ nói, đoạn lại tiếp tục lật tung đống gạch lên. Hai người phụ nữ cũng xông vào giúp, tới cùng mới phát hiện ra Xích Quỷ vốn đã chết vẫn đang nắm chặt con mắt của Vũ trong tay.
“Đừng tổn hại di thể của hắn.” – Bạch Liên Nhi mủi lòng, dù sao thì Xích Quỷ cũng là người đã theo đuổi mình hơn nửa cuộc đời.
Hai bên đôi khi ghét nhau ra mặt, đánh qua đánh lại, tranh đấu trên mọi mặt trận suốt mấy chục năm trời. Nhưng ngay cả khi đã cùng trải qua biết bao năm tháng bể dâu, vật đổi sao dời, thì có lẽ thứ tình cảm đơn phương đó của Xích Quỷ dành cho Bạch Liên Nhi hẳn vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Bà không yêu hắn, nhưng xưa nay vẫn rất tôn trọng hắn.
Vũ không nói gì, chỉ khẽ cạy bàn tay Xích Quỷ ra, lấy lại con mắt của mình rồi thả vào họng nuốt cái ực. Trong một thoáng ghê sợ của Bạch Liên Nhi và A Thất, hốc mắt bị khoét kia liền sinh ra một con mắt mới, hoàn toàn như cũ.
“Hỡi chiến binh, người đã có được sự tôn trọng của ta.”
Vũ sau khi khôi phục thương thế liền quỳ xuống cạnh xác của Xích Quỷ, vuốt cặp mắt trợn trừng của hắn mà nói khẽ: “Ước cho tấm thân này được tái sinh ở một thế giới mới, với đôi mắt chỉ thấy những thảo nguyên xanh, và đôi tai chỉ nghe về những điều tốt đẹp.”
Khoảnh khắc ấy tựa như đọng lại vĩnh hằng. Ngay khi linh hồn của Xích Quỷ rời khỏi thể xác, hóa thành hư vô, Bạch Liên Nhi hoàn toàn cảm giác được có một ánh mắt nhu hòa vừa nhìn mình lần cuối thật trìu mến.
“Xin lỗi… nếu kiếp sau có duyên, hy vọng vẫn có thể gặp lại.”
…
Đêm xuống, tại Bạch Vân Thành, Vũ và A Thất vừa trải qua 1 trận triền miên khiến cả 2 dù khỏe đến đâu cũng cảm thấy có chút uể oải. A Thất theo Bạch Liên Nhi hành quân cả mấy ngày trời nên đã thấm mệt, do đó sau khi làm tình xong liền chìm sâu vào giấc ngủ. Vũ khẽ kéo chăn đắp cho nàng, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Trên mái nhà, Vũ có thể thấy được cả tòa thành vẫn đang sáng rực. Số lượng dân cư từ Xích Quỷ thành về đây không ít (đại đa số đã tới những thành thị xung quanh), do đó dù đã quá khuya, nhưng cảnh tượng từng dòng người nối đuôi nhau vào thành vẫn còn rất nhộn nhịp.
Trần Vân Vũ không có hứng thú nhiều với sự vật xung quanh, gã chỉ quan tâm tới sức mạnh của bản thân và đàn bà con gái, do đó, cảnh tượng Bạch Liên Nhi ngồi ngơ ngác cô đơn trên mái nhà đằng xa liền trông cuốn hút vô cùng.
“Bạch thành chủ thích ở một mình sao?”
Tiếp cận người đẹp, Vũ không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ của mình. Bạch Liên Nhi thì dù có ra sao vẫn sẽ cứ ngây ngô và xinh đẹp như vậy, ngay cả khi đã gần 50 tuổi, nhưng vị mỹ nhân này tựa như chẳng hề biết già đi, và tâm hồn thì luôn trong sáng như một tờ giấy trắng. Bà biết Vũ tới liền khẽ kéo vạt áo kín lại, ngại ngùng không dám nhìn thẳng, lấp lửng đáp:
“Ta chỉ muốn suy nghĩ vài việc.”
“Cần người tâm sự không?”
Bạch Liên Nhi quay mặt đi, che chắn dung nhan đang ửng đỏ của mình:
“Nếu tiên sinh không ngại.”
Bây giờ thì bà đã không còn dám gọi Vũ thiếu tôn trọng nữa, vì đấu tinh đại lục là nơi cường giả vi tôn, lại còn sặc mùi phong kiến. Do đó phụ nữ dù mạnh mẽ tới đâu, nhưng khi đối mặt với người mạnh hơn mình, đặc biệt là đàn ông, thì buộc phải giữ đủ lễ nghi. Mà thực ra thì vẫn còn 1 trường hợp nữa, đó là khi đối mặt với người đàn ông mình thích, phụ nữ dù có mạnh hơn thì cũng phải tỏ ra tôn trọng đối phương.
Trong trường hợp của Bạch Liên Nhi, ta có thể thấy bà đang ở vào thế thứ 2. Bởi dù Vũ mạnh hơn bà, thì sự tôn trọng cho Vũ cũng chỉ dừng ở 2 chữ “tiên sinh” mà thôi. Còn việc Bạch Liên Nhi xấu hổ, cố gắng giấu đi nội tâm đang loạn nhịp của mình thì hiển nhiên là do bà đã chấm mạnh vẻ ngoài của Vũ.
Trần Vân Vũ đã không còn mang nét ngây ngô, trẻ trung, tuấn tú của thanh niên, mà thay vào đó là sự trưởng thành đầy lịch lãm của một người đàn ông đứng tuổi, vừa mạnh mẽ lại vừa khéo léo tế nhị. Cách mà gã tôn trọng Xích Quỷ đã làm cho tâm linh của Bạch Liên Nhi rung động khôn cùng, bà chưa từng thấy ai vuốt mắt cho kẻ địch mà lại mang đầy ý vị thơ ca tới vậy.
Trên thực tế thì Vũ không làm việc đó vì cố gây ấn tượng với ai cả, mà thực ra trong giây phút cuối cùng của trận chiến, toàn bộ ký ức của Xích Quỷ đều đã được truyền sang cho Vũ. Nếu nói Bạch Liên Nhi cảm động vì hành vi của Vũ, thì Vũ lại cảm động vì cuộc đời của thiên tài Xích Quỷ nhiều hơn.
Nghi thức vuốt mắt ấy, cùng với những lời dịu dàng ấm áp ấy là một loại nghi thức, thứ sẽ khiến cho linh hồn của Xích Quỷ đầu thai về địa ngục. Vũ không muốn cuộc đời của vị thiên tài này chấm dứt đơn giản như vậy, gã thừa biết Asmodeus nhất định sẽ thu nạp hắn, một khi linh hồn của hắn đặt chân tới địa ngục.
“Nếu kiếp này đã có duyên làm đối thủ, thì ta hy vọng kiếp sau có thể ngồi xuống cùng uống 1 ly.” – Đó là những gì mà Vũ đã nói với Xích Quỷ trước phút lâm chung.
Lại nói đến tình cảnh ngượng ngùng của Bạch Liên Nhi và Trần Vân Vũ. Hai người tuy có ý muốn tâm sự, nhưng Bạch Liên Nhi lẫn Vũ đều không biết nên mở màn câu chuyện như thế nào.
“Tiên sinh đã làm gì trong hơn 1 năm qua?” – Bất đắc dĩ, Bạch Liên Nhi mới phải mở lời.
“Đi lang thang đây đó thôi, cố gắng phá vỡ lời nguyền đấu khí. Còn nàng?”
“Ta cũng đã rất cố gắng tu luyện, nhưng nhìn ngài và Xích Quỷ quyết đấu… có vẻ như sự cố gắng của ta cũng chẳng là gì.”
“Đừng nói vậy, mỗi người đều có con đường của mình. Xích Quỷ vì tự ti, nên hắn mới lập ra mục tiêu đứng trên đỉnh của thiên hạ. Nếu mục tiêu của nàng không phải ở sức mạnh, thì hiển nhiên sẽ không so được.”
“Mục tiêu sao?” – Bạch Liên Nhi mờ mịt, không biết rốt cuộc là mình muốn cái gì.
Từ nhỏ nàng đã là công chúa, cha nàng là Chiến Thần – Bạch Khởi, sở hữu chiến lực vô song, quyền thế ngập trời. Nàng cũng có thể xem là thiên tài không hổ danh gia tộc, chẳng hề kém cạnh 2 người anh trai, nhưng đến cùng thì thứ Bạch Liên Nhi muốn là gì?
Kế thừa thì không rồi, chỉ riêng người anh cả cũng đủ để tiếp nối cái thanh danh Chiến Thần kia của cha, nàng là phụ nữ, lại không có nhiều khuất mắc với Tây Long Mẫu Quốc như cha và anh trai thì đón lấy cái thanh danh ấy làm gì? Phát triển gia tộc? Thứ đó càng không đến lượt nàng suy tính, để cho người anh thứ 2 với trí tuệ siêu việt là đủ. Sức mạnh tối thượng? Bạch Liên Nhi thật ra không có cái tâm của cường giả như Xích Quỷ hay Vũ, nên bỏ qua cái này luôn đi.
Nói tóm lại, sống gần đủ 50 năm cuộc đời, Bạch Liên Nhi thực tế vẫn chỉ là 1 bông hoa do Bạch Gia nuôi dưỡng. Cha và các anh trai chưa từng để nàng chịu thiệt thòi hay thiếu thốn gì, do đó mới khiến cho nàng sống mòn một cách mờ mịt như vậy.
“Có lẽ… ta muốn thử yêu một người đàn ông.” – Bạch Liên Nhi thầm nhủ, nhưng không nói ra. Bà nhìn sang Vũ đang ngồi ngắm sao bên cạnh, con tim bé nhỏ bất chợt nhảy lên, cảm giác như sao người đàn ông này lại giống cha đến như vậy?
Thực tế ngũ quan của Trần Vân Vũ khi khôi phục lại diện mạo tuổi 35, có đến 7 – 8 phần giống với Bạch Khởi. Điều này không khó giải thích, bởi suy cho cùng thì Bạch gia cũng chính là giọt máu truyền lại của Đấu Tinh Đại Đế từ hàng triệu năm trước cơ mà, còn bản thân Vũ cũng chính là cái tay đó chuyển thế.
Bạch Liên Nhi chợt nghĩ, nếu Vũ để râu dài, chắc chẳng khác gì Bạch Khởi lắm đâu.
Nhân tiện thì Bạch Liên Nhi bị bệnh phức cảm phụ tử rất nặng, bởi cha mẹ bà ly thân, nên từ bé bà và các anh trai đều chỉ sống với cha. Do đó hình tượng người cha oai hùng sớm đã in sâu vào lòng 1 bé gái như bà rồi.
Vũ nằm ngửa ra mái nhà, gác chân lên, tay vắt sau đầu, nhìn bầu trời đầy sao nhưng vẫn không quên trộm ngắm nữ thần. Đến khi 4 mắt nhìn nhau, họ mới nhận ra được sự bối rối của đối phương. Bạch Liên Nhi xấu hổ đỏ mặt, tim đập thình thịch khi bị phát hiện đang nhìn lén Vũ. Để chữa ngượng, bà mới khẽ nói:
“Còn tiên sinh, người cũng muốn đứng trên đỉnh của thiên hạ sao?”
“Ta chỉ muốn tìm lại cảm xúc.”
“Cảm xúc?”
“A Thất chưa nói nàng nghe sao?”
Bạch Liên Nhi ngây ngô lắc đầu, đáng yêu hết mực, khiến Vũ sinh ra cảm giác muốn véo má nàng. Chẳng qua vẫn chưa đến lúc thân mật như vậy, thế nên gã mới chậm rãi kể về quá khứ của mình. Dưới màn trời đêm của 2 mặt trang, và vô số những ngôi sao sáng, 2 người ngồi trên mái nhà, tâm sự mãi đến hừng đông. Trải qua cả đêm cạnh nhau như vậy, Bạch Liên Nhi cuối cùng cũng hiểu về chấp niệm của Vũ, còn gã cũng đã hiểu thêm về cuộc sống của nàng, khiến cho họ rốt cuộc cũng đã mở lòng hơn với nhau một chút.
Có điều…
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ kết thúc rất êm đẹp, nhưng khi Bạch Liên Nhi bấm bụng nói ra ý tưởng để Vũ lấy A Thất, kết 1 đoạn thiện duyên với Bạch gia thì lại khiến cho Vũ đùng đùng nổi giận.
“Ta cứ tưởng chúng ta đã thực sự hiểu nhau.” – Vũ lắc đầu, lạnh nhạt bỏ đi, không một lần nhìn lại.
Bạch Liên Nhi chôn chân đứng đấy, cảm nhận rõ trái tim như bị bóp nát thành từng mảnh. Phải hiểu là bà đã hy sinh thứ cảm xúc trai gái mãnh liệt trong lòng để đưa ra lời đề nghị trái với lương tâm, hòng tác hợp cho Vũ và A Thất thành một đôi. Thế nhưng, ngay cả khi đã cố giết đi thứ cảm xúc rung động ấy trong lòng, thì khi nhìn cảnh tượng Vũ lạnh lùng bỏ đi, Bạch Liên Nhi lại cảm thấy như thế giới của mình vừa hoàn toàn sụp đổ.
“Lòng ta… sao lại đau thế này?”
Bạch Liên Nhi quỳ xuống, hai tay ôm lấy ngực trái, gương mặt xinh đẹp lộ rõ nét đau khổ.
“Liên Nhi, nếu có một ngày con gặp được người có thể khiến trái tim con thắt lại như bị bóp nghẹt… thì đó cũng chính là lúc con nên học cách sống cho chính mình.”
Những lời ấy nàng vẫn còn nhớ rõ lắm, bởi cách đây 40 năm, chính Tô Hồng mẹ nàng đã nói cho nàng nghe. Và đó cũng chính là cuộc trò chuyện cuối cùng của 2 mẹ con, trước khi Tô Hồng từ bỏ Bạch Khởi cùng Bạch gia hùng mạnh.
…
Còn tiếp…