Phần 57
Mở mắt ra, Vũ chỉ thấy bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây.
Nơi gã đang nằm chính là một con suối nhỏ, giữa một khu rừng rậm rộng lớn.
Toàn thân Vũ rách nát, không chỗ nào lành lặn, máu thịt bầy hầy, xương cốt vỡ nát toàn bộ, tuy không đau vì ngoài sướng ra thằng này chẳng thể cảm nhận được gì cả. Nhưng vì không thể cử động được, nên khi phơi mình giữa thiên nhiên, liền chẳng khác gì một tảng thịt vô dụng nằm chờ bị làm thịt cả.
Khẽ nhớ lại cảnh tượng cuối cùng, lúc mà lão linh mục Anthony xông lên, Vũ đã gọi ra ma thần Behemoth cùng với rất nhiều quái vật, tạo thành một tràng chiến đấu vô cùng khốc liệt. Áp lực của trận đánh lan ra mạnh đến nỗi khiến cho cả mặt đất phải run lên, rồi từ đâu bỗng dưng xuất hiện một cái tế đàn kỳ lạ.
Vũ vẫn còn nhớ rõ, cái tế đàn ấy đã kéo Vũ và cả Anthony vào một cái lỗ không gian, mấy người còn lại cũng bị vô số luồng ánh sáng ném đi đâu chẳng rõ. Kế đó thì Vũ chẳng nhớ gì cả, mở mắt ra đã thấy mình đang nằm ở đây rồi.
“Hy vọng mấy thằng kia vẫn ổn.”
Vũ tập trung tinh thần, bởi vì không biết đau nên không biết sợ, do đó tinh thần của Vũ luôn trong trạng thái vô cùng tỉnh táo. Gã sớm đã có cách để thoát khỏi tình trạng này. Hiển nhiên, nếu cha Anthony cũng bị kéo tới gần đây, thì Vũ buộc phải làm cho chính mình cử động lại sớm nhất có thể, chứ nếu để bị bắt gặp như thế này thì chết dở.
“Đành phải hiến tế thôi.” – Vũ tuy có hơi tiếc, nhưng đây là cách cuối cùng.
Chỉ thấy gã lẩm bẩm thần chú bằng ngôn ngữ của địa ngục, tức thì, một hình bóng màu đen từ từ xuất hiện. Mang dáng dấp của Asmodeus, nhưng hiển nhiên không phải, mà chỉ là một ý niệm của Quỷ Vương tồn tại dưới dạng hóa thân mà thôi. Do Vũ thuộc dòng dõi của quỷ dâm dục, nên khi làm nghi thức hiến tế, thì quỷ linh sẽ mang hình dáng của Asmodeus.
“Người trần mắt thịt, ngươi muốn gì?” – Quỷ linh mang hình dạng của Asmodeus nói một cách máy móc.
“Chữa trị toàn thân.”
“Đổi lại ta được gì?”
“Toàn bộ ma lực của ta.”
“Ma lực của ngươi không đủ giá trị. Ta muốn thêm 4 tầng cảnh giới quỷ tướng.”
“Rồi chơi luôn.”
Vũ không chút do dự, tuy là mất thêm 4 tầng cảnh giới, tức là phải bắt đầu lại từ quỷ tướng cấp 1, nhưng thà vậy còn hơn là nằm đây chờ chết.
Với cả 10 cấp ma lực do có được từ Chén Thánh lúc quay về quá khứ cũng nên thí đi thì hơn. Bởi Vũ tuy may mắn có được nền tảng sức mạnh của các pháp sư, nhưng do gã là quỷ, mà tính chất của loài quỷ thì vốn bài xích ma thuật, thứ tri thức tối thượng do thần linh ban cho loài người… nên nói trắng ra, từ lúc có được ma lực cấp 10 cho tới bây giờ, Vũ vẫn chưa thể bắn nổi một cái ma pháp nào cho ra hồn cả.
Đáng thương thay, tuy rằng Vũ cũng rất đam mê hình tượng pháp sư mặc áo bào, tay cầm gậy, đọc thần chú liền tạo ra vô số ma pháp kỳ ảo lắm… nhưng tiếc là gã đi theo quỷ, nên sớm đã bị ông trời chú định là vô duyên với ma pháp rồi.
Trên thực tế, ngoại trừ một số phép thuật cường hóa thể chất, tăng cường nhanh nhẹn ra, thì một thân ma lực 10 cấp của Vũ chẳng thể ứng dụng vào việc gì được. So ra còn kém hơn cả nội công, khi đi cùng với một thân bản lĩnh võ cổ truyền học được từ Thiếu Lâm Tự.
Nếu đã vậy thì chẳng thà thí đi hiến tế, đổi lại cơ hội chữa trị bản thân cho rồi.
Nhìn lão linh mục Anthony mà xem, vừa dùng thần lực, vừa dùng ma lực bắn ra ma pháp, chẳng phải ngầu biết bao sao? Vũ càng nhớ tới 10 cấp ma lực của mình thì càng buồn, nên khi làm phép hiến tế, gã chẳng thèm suy nghĩ thêm. Chỉ là không nghĩ thương thế lại nặng như vậy, 10 cấp ma lực mà vẫn không đủ, còn phải tế thêm 4 cảnh giới quỷ tướng nữa.
Coi bộ cái tế đàn kia không đơn giản chút nào.
“Nhân danh Asmodeus, ta đồng ý giao dịch giữa ngươi và dòng dõi dâm dục.”
Quỷ linh nói rồi hóa thành một luồng khí đen, bay thẳng vào người Vũ.
Ngay tức khắc, Vũ liền cảm nhận rõ từng tấc trên cơ thể mình đang được quỷ khí chữa lành, xương cốt bị gãy, cơ thịt toác ra nay đã liền lại. Những nội thương, ngoại thương, ẩn tật, thậm chí là cả bộ gene cũng được sửa chữa sao cho trở nên khỏe mạnh nhất.
“Có gì đó không đúng.”
Vũ cảm thấy sai sai, khi mà càng lúc, cơ thể của gã càng teo nhỏ lại.
Tuy là toàn bộ thương thế, ẩn tật đều đã được chữa lành, nhưng có vẻ hơi quá tay rồi thì phải.
Trần Vân Vũ vốn 30 tuổi, sau một thời gian luyện tập, sớm đã cao lớn tới 1m8 và cơ bắp thì cuồn cuộn vô cùng. Nhưng chẳng hiểu sao, rốt cuộc thì con quỷ linh kia chữa thế nào, mà giờ đây chiều cao của Vũ chỉ còn khoảng 1m55, cơ thể thì gầy gò, da dẻ cũng trắng trẻo hơn trước.
Bật dậy, Vũ nhanh chóng lao ra giữa dòng suối, nhìn xuống nước mà ngắm nghía bản thân.
“Đây chẳng phải là mình lúc 16 tuổi sao?”
“Lúc ngạc nhiên thì tụi kia hay nói gì nhỉ?”
Vũ đang cố đẩy bản thân vào trạng thái ngạc nhiên, bởi vì gã vẫn chưa lấy lại được cảm xúc, nên dù bất ngờ thì cũng chẳng biết nên diễn tả thế nào.
“À tụi nó hay nói… vãi lồn!”
…
Một tháng sau sự kiện ngôi đền của Solomon, mọi việc vẫn diễn ra một cách hết sức bình thường. Cảm tưởng như chuyện Trần Vân Vũ đột nhiên mất tích, vốn chẳng hề ảnh hưởng gì đến mọi người cả. Ai đi học thì vẫn sẽ đi học, ai đi làm thì vẫn phải đi làm.
Bởi lẽ, tuy mọi người sớm đã chẳng còn màng đến luân thường đạo lý, hoàn toàn chấp nhận buông thả bản thân để tận hưởng sự sung sướng của dục vọng, nhưng cũng không thể vì thế mà quên đi thực tại, là ai cũng đang có cuộc sống riêng và trách nhiệm đối với xã hội ngoài kia.
Sau khi Vũ rời khỏi trái đất theo lời của Asmodeus, Cường đã học thuật biến hình để thay thế bạn mình lo việc ở công ty. Còn lại thì vẫn như trước kia, số thành viên của nhóm vẫn đủ cả, chỉ khác là thiếu đi Vũ thì có cô giáo Nga đến thay vào.
Cô giáo Nguyễn Tố Nga, sau khi trải qua cả tuần hoan lạc đã hoàn toàn chấp nhận cái bản ngã dâm đãng kia của mình. Bà không cần phải cố giữ lấy bản thân, bám víu vào thứ hạnh phúc gia đình sớm đã không còn tồn tại kia nữa, mà sau khi được cô giáo Nhung thuyết phục cũng như kể rõ đầu đuôi nguồn cơn mọi việc, Nga đã hoàn toàn vứt bỏ đi những chuyện trong quá khứ.
Giờ đây, bà chỉ sẽ sống cho bản thân mình.
Với Nga mà nói, cuộc chơi tình ái nhục cảm mà Bảo và Phú mang đến, tựa như một cuộc phiêu lưu mới hoàn toàn rộng mở, mặc cho bà thỏa sức khám phá.
Bên cạnh đó, việc con gái mình cũng ở trong cái nhóm này khiến cho Nga có chút hơi ngại ngùng. Nhưng sau vài buổi café thân tình, trò chuyện tâm sự với cặp mẹ con Nhung và Yến, Nga đã từ từ mở lòng ra hơn. Bà cũng đã tận mắt thấy Như, con gái mình dâm đãng thế nào khi một mình cô bé có thể chấp đến 4 – 5 người đàn ông cao to khỏe mạnh.
Nga biết mình cũng như Nhung, làm gì có tư cách mà răn dạy con gái?
Thế nên thay vì cấm đoán hay chối bỏ, Nga thà chọn cách ủng hộ thì hơn.
Sau khi thấy mẹ mình đã hoàn toàn cải bỏ tư tưởng trước kia và cùng nàng đọa lạc vào trò chơi tình dục đầy sung sướng, Như đã trở nên thân thiết hơn với Nga rất nhiều. Hai mẹ con nàng cùng với Nhung và Yến, tạo thành 2 cặp đôi song phi mẹ con, khiến cánh đàn ông trong nhóm đứa nào cũng phải thử qua vài lần mới cảm thấy thỏa mãn.
Có đoạn thời gian, 4 người này chiếm hết spotlight, suốt cả tuần liền, đêm nào cũng được mấy con đực đè ra địt tới tấp, khiến cho mấy người phụ nữ khác cũng phải có chút ghen tị. Đó là tổ hợp hoàn mỹ, với 2 cô giáo thành thục quý phái, 2 bé học sinh non nớt yêu kiều, tạo thành 2 cặp đôi mẹ con dâm đãng, khiến cho cánh đàn ông vĩnh viễn say đắm.
Đúng ra thì mọi chuyện sẽ rất hoàn mỹ, nếu còn thằng trưởng nhóm ở đây.
Tuy Asmodeus đã nói, rằng Vũ tạm thời không sao, nhưng dù gì thì cũng không thể cứng rắn như cánh đàn ông, mấy bà trong nhóm vẫn luôn nhớ nhung gã nhiều lắm. Đặc biệt là Hân, Bích và Sương.
Ba người đàn bà này gần như đã trao trọn con tim của mình cho cái tên vô cảm kia rồi. Họ tuy vẫn vui vẻ với những người khác, nhưng đêm nào trước khi ngủ Hân cũng rơi lệ, Bích thì thỉnh thoảng hay thẫn thờ một mình, còn Sương thì ban ngày sẽ lao đầu vào công việc như một cỗ máy.
Thế nên có thể nói, chẳng biết từ khi nào mà một kẻ trước kia vẫn luôn cô đơn như Vũ nay đã có vô số người xung quanh yêu thương quý trọng.
…
Lại nói, Trần Vân Vũ phải mất hơn 1 tháng mới có thể rời khỏi khu rừng.
Tới giờ phút này, gã đã hoàn toàn tin chắc rằng mình đã không còn ở trên trái đất. Có thể nói, nơi này hoàn toàn khác xa so với thế giới trước kia. Bên cạnh việc đêm xuống có tới 2 mặt trăng một tím một đỏ ra, thì hệ sinh thái cũng vô cùng quái dị. Tất cả các loài động vật, thảm thực vật đều lệch ra khỏi thế giới quan của Vũ.
May mà thằng này là thằng không tim không phổi, chả biết lo lắng sợ hãi là gì, chứ gặp người bình thường có khi đã suy sụp tới chết mất.
Nhân tiện thì cái đồng hồ du hành thời gian mà Vũ tạo ra cũng chỉ cho phép gã vượt qua thời gian khoảng vài trăm năm, cao lắm là nghìn năm hoặc lên tới mặt trăng, nhưng chân chính vượt qua không gian để đến các hành tinh có sự sống lân cận hay những thế giới song song thì chưa thể. Đó là quyền năng của Quỷ Tướng bậc 9 trở lên, không phải thứ mà Vũ có thể mô phỏng lúc này.
Với lại lúc bị kéo tới đây, cái đồng hồ đó đã bị lực lượng của không gian chấn nát, đã thế cảnh giới Quỷ còn bị đánh ngược về cấp 1, nên giờ đây Vũ chẳng hơn gì một người bình thường là bao. Tuy trong đầu vẫn nhớ rõ vô số chiêu thức chiến đấu, nhưng thân thể lại kém xa so với trước kia. Nên về cơ bản thì khả năng tự vệ của Vũ ở thế giới này vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Ra khỏi khu rừng, Vũ trong trạng thái quần áo tả tơi, hệt như một tên dã nhân không hơn không kém. Điều tạo nên sự khác biệt chính là gương mặt thanh tú, pha chút lạnh lùng, cùng vóc người thon gọn trắng trẻo, hệt như một mỹ thiếu niên bước ra từ phim cổ trang vậy. Dám cá nếu mấy bà mà trông thấy gã lúc này, chắc chắn sẽ vô cùng yêu thích.
Thứ duy nhất chưa từng thay đổi chính là con cặc khổng lồ bên dưới, nếu so với kích thước cơ thể vốn đã bị thu nhỏ của Vũ thì trông lại chẳng cân xứng chút nào.
“Đây là…”
Ra khỏi khu rừng chính là một thảo nguyên xanh mướt, xa và rộng đến tận chân trời. Sự hùng vĩ của cảnh vật có chút tác động đến Vũ, gã thừ người một chốc rồi lại tiếp tục tiến lên.
Tuy việc chữa trị khiến cho cơ thể gã bị teo nhỏ lại về tuổi thiếu niên, nhưng đồng thời cũng mang đến một lợi ích không ngờ. Đó là Vũ hiện đã không cần phải thông qua ăn uống để duy trì sự sống. Các mã gene và tế bào đều được sắp xếp lại, khiến cho Vũ đạt được cảnh giới ích cốc trong truyền thuyết, thông qua hít thở để hấp thụ dinh dưỡng. Do đó gã mới có thể sống sót trong rừng hơn 1 tháng, và hoàn toàn có thể tiếp tục băng qua cái cái đồng cỏ xanh này.
Cũng chẳng biết đã đi được bao lâu, Vũ vẫn tựa như một cỗ máy không biết ngừng nghỉ, hết ngày lại đêm, cứ đi mãi cho đến khi một nhóm người hiện ra trước mặt gã. Đó là lữ đoàn khoảng trên dưới hai chục người, toàn bộ đều là những kỵ sĩ cao lớn, họ cưỡi ngựa vây quanh lấy một cái thùng xe lớn bằng vàng ròng, được kéo đi bởi 9 con bạch mã, trông vô cùng tráng lệ và uy vũ.
Vũ tạm thời không muốn chuốc lấy phiền phức nên đã chủ động tránh ra xa. Việc thế giới này có sinh vật trí tuệ không nằm ngoài dự đoán của gã, nhưng vì có thể hình dạng khác nhau, sẽ rất dễ xảy ra chuyện không đáng có, nên tốt nhất là cứ phải lánh đi thì hơn.
Nhưng sự đời đâu có dễ tránh khỏi rắc rối như vậy?
Bên trong cỗ xe bằng vàng, có một mỹ phụ vận cung trang, đang ngã người thưởng thức bánh trái. Bằng thần thức bao quát, bà ta hoàn toàn có thể cảm nhận rõ từng sinh vật sống xung quanh. Hiển nhiên dù đang nấp dưới bụi cỏ, Vũ cũng không thể nào tránh thoát.
“Đêm đứa bé kia về đây.” – Bà ta nói với người hầu.
Tức thì, một kỵ sĩ tách ra khỏi đoàn người, tiến về phía Vũ.
Biết mình không thể trốn được, Vũ đành phải hiện thân, để mặc cho kỵ sĩ cao lớn kia xách gã như một con gà về phía đoàn người.
“Hạ trại.”
Nhận được lệnh từ chủ nhân, tức thì cả nhóm dừng lại, rất nhanh 1 cái lều lớn được dựng lên ngay giữa thảo nguyên. Các kỵ sĩ chia ra canh giữ, một số thì cởi giáp mũ đi, trở thành người hầu.
Hóa ra tất cả các kỵ sĩ đều là nữ.
Vũ được đưa vào trong lều, trước mặt gã lúc này chính là chủ nhân của đoàn người.
Là một người đàn bà xinh đẹp.
Nếu xét theo góc độ thẩm mỹ của người trái đất, thì người phụ nữ này quả thật rất đẹp. Bà ta có mái tóc đen nhánh, búi cao xõa dài đến lưng, khuôn mặt tinh xảo đậm nét phương đông, sống mũi cao vút, đôi mắt phượng hớp hồn cùng vóc người cũng cao lớn. Tuy vận cung trang cổ đại rộng thùng thình, nhưng chẳng thể nào che lấp đi được vòng một căng đầy như muốn nổ tung kia.
Xem ra nhân loại ở hành tinh này không quá khác so với người trái đất. Vũ thầm nghĩ, và cũng thầm an tâm hơn. Bởi chỉ cần khác màu da thôi, cũng đủ tạo thành chế độ nô lệ rồi, chứ huống gì là khác cả hình dạng. Vũ không sợ chết, nhưng gã không muốn bị một chủng tộc nào đó vịn vào cái sự khác biệt để dày xéo mình.
“Ngươi tên gì?” – Bà ta hỏi.
Vũ làm gì biết ngôn ngữ của thế giới này? Gã làm bộ trợn mắt, rồi ú ớ như ra vẻ bị câm.
Nữ kỵ sĩ đang đứng sau lưng Vũ vội chụp lấy cổ gã, truyền vào một chút năng lượng kỳ lạ, khiến gã cảm thấy nhột nhạt khó tả. Sau vài phút, nàng mới thả ra và nói lại với chủ nhân mình rằng:
“Thân thể bình thường, không câm không điếc, nhưng đúng là nó không nói được ngôn ngữ của chúng ta.”
“Có vẻ như nó đến từ bên ngoài.”
Người đàn bà cười nhạt, rộ lên nét xuân chớm nở. Nhan sắc khuynh thành, cùng thần thái trưởng thành quý phái ấy khiến tim Vũ đập nhanh hết mức. Thề có chúa quỷ Asmodeus, Trần Vân Vũ phải công nhận rằng, bà ta là người đẹp nhất mà mình từng gặp.
“Đem nó về đi, ta muốn chậm rãi nghiên cứu một chút.”
“Vâng phu nhân.”
Nữ kỵ sĩ nhìn Vũ một chút rồi liền xách gã ra ngoài. Đoàn người nghỉ ngơi một đêm rồi lại tiếp tục lên đường. Khung cảnh nhàm chán của thảo nguyên liên tục lướt qua, Vũ ngồi sau lưng nữ kỵ sĩ nhìn ngắm đến phát ngán. Cứ như vậy suốt 2 ngày liên tiếp, cuối cùng thì thành thị cũng hiện ra trước mắt.
“Xem ra nơi này khá giống với Trung Quốc cổ đại đây.” – Trần Vân Vũ nghĩ thầm.