Phần 56
Bên trong ngôi đền là một khoảng không vắng lặng, chìm trong đất đá, tựa như một đấu trường La Mã cổ xưa. Nơi đây không hề tồn tại những mê cung, cạm bẫy như người ta đã tưởng, mà thay vào đó là một bầu trời đỏ lét, cùng cát bụi mịt mù. Nhóm của Vũ xuất hiện ở một góc, hoàn toàn thu lấy những ánh nhìn hiếu kỳ và e ngại đến từ những kẻ bên kia chiến tuyến.
Họ quan sát, rồi sợ hãi.
Bởi vì thực lực của từng người đều rất cao.
“Xem ra nơi đây muốn chúng ta hỗn chiến.” – Sơn cười, gã chẳng hề sợ hãi, bởi vì những người kia quá yếu.
Ngoại trừ 3 gã đến từ The Church ra, thì tất cả những kẻ còn lại, dù tu luyện loại năng lượng gì, cũng đều chỉ lẹt đẹt ở chiến lực cấp 1 hoặc 2.
Trong vũ trụ, mốc chiến lực được đo theo thang cấp bậc năng lượng của quỷ khí và thần lực. Đều sử dụng hệ số 9 để phân chia. Vượt qua cấp 9, rõ ràng là chiến lực cấp Thánh nhân và Quỷ Vương hay Tổng Lãnh Thiên Thần rồi.
Ma lực, vu lực, hay khí công của trái đất không có cấp bậc rõ ràng, cũng chỉ là loại năng lượng thấp kém, được chia theo thể chất và dựa trên nền tảng là thiên phú của nhân loại. Nên ngay cả khi có đạt đến 10 cấp ma lực, hay 7 cấp vu lực, hoặc luyện khí công tới cảnh giới hóa kình, thì cũng chỉ tương đương với cấp 3 – 4 của quỷ khí hoặc thần lực mà thôi.
Mỗi một chủng tộc trong vũ trụ, đều có loại năng lượng riêng của chính mình.
Ngoại trừ quỷ khí và thần lực ra, còn có đấu khí, linh lực, và nguyên lực.
Các loại năng lượng này đều do những chủng tộc đỉnh cao sáng tạo ra, dựa vào đó mà xưng hùng xưng bá một cõi, khai sáng ra nền văn minh thuộc về chính mình.
Kiểu như tiền tệ ở những nước châu phi, đem qua mỹ chẳng ai thèm xài vậy.
“Các… các người muốn gì ở nơi này?”
Lên tiếng là một lão Shaman da đen, có vẻ đã ngoài trăm tuổi, tuy toàn thân gầy guộc nhưng một thân vu thuật lại vô cùng cao siêu. Ở bộ lạc, lão chính là già làng, đồng thời cũng chính là tồn tại cao quý nhất bình nguyên nam phi. Bất quá, đứng trước 5 con quỷ thì chẳng đáng nhắc tới.
“Xử chúng đi…” – Vũ đánh tay bảo Nhân và Dũng.
Nhưng còn chưa kịp khai súng, thì một tiếng thở dài bỗng nhiên vang lên.
Đức cha Anthony chậm chạp từ trên trời hạ xuống và lắc đầu nhìn tất cả mọi người. Chỉ thấy sau khi chạm đất, ông ta khẽ bước nhẹ liền ngay lập tức xuất hiện bên cạnh 3 pháp sư của The Church. Không ai rõ ông ta đã di chuyển thế nào, ngay cả Vũ và Sơn, 2 con quỷ có cấp bậc mạnh nhất ở đây.
“Cẩn thận.” – Sơn tái mặt la lên, lặp tức triển khai quỷ thuật, dựng lên một cái lồng bao phủ cả nhóm lại.
Hành động đó không thừa chút nào, bởi cha Anthony sau khi hội cùng đồng bọn liền ngẩng mặt lên trời, làm dấu thánh giá và thì thào 2 chữ “Amen”. Ngay khi lời vừa dứt, toàn bộ những người xung quanh, trừ 3 tên pháp sư và nhóm của Vũ, đều bị một cỗ lực lượng thần thánh chấn cho chết ngay tức khắc. Trên thân họ không hề có một dấu hiệu tổn thương, mà chỉ đơn giản giống như mệt quá rồi ngã ra ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại vậy.
“Úi mẹ ơi, thần chú gì thế này?”
Sơn lúng túng, cái lồng của gã dựng lên cũng bị thần lực đánh cho vỡ vụn. Thế là lúc này chỉ còn lại 2 thế lực đứng đấy nhìn nhau.
“Cậu là Vũ đúng không?”
Cha Anthony cười hòa nhã nhìn Vũ, khẽ nói:
“Michelle là con gái của tôi.”
Thánh nữ Michelle? Kẻ bị Aryan lợi dụng để chuyển sinh là con gái của cái thằng cha quái vật trước mặt này? Vũ và Sơn trợn mắt, mọi chuyện cũng không cần phải trùng hợp như vậy chứ?
“Mấy cậu yên tâm, tôi không trách chuyện của Michelle. Tất cả là do Aryan. Sang năm, khi con gái tôi sinh ra đứa cháu ngoại đáng yêu đó, tôi sẽ tự tay giết nó. Còn bây giờ, các cậu có thể phế bỏ quỷ khí rồi ra khỏi đây được chứ? Tôi hứa sẽ không giết một ai.”
“Phế quỷ khí? Ông bị điên à?” – Sơn cười lạnh, cũng không hẳn là sợ, chỉ là không thích bị người ta lấy danh nghĩa báo thù mà chơi thôi. Nay thấy Anthony không tính toán chuyện Michelle, đơn thuần chỉ là lập trường bất đồng thì gã mới trở nên mạnh miệng.
“Nói vậy là không chịu?”
“Rút lui thì được, mấy cái khác thì quên đi.” – Vũ khẳng định đáp.
“Làm khó tôi quá. Bề trên không muốn thấy quỷ ở chốn này. Tôi đành phải mạo phạm vậy.”
Cha Anthony thở dài, khẽ vén tay áo lên như chuẩn bị đi đấm nhau một trận vậy. Hình tượng ấy quả thực rất tương phản, bởi lẽ một linh mục cao gầy yếu ớt, nhưng khi vén tay áo lên lại tỏa ra áp lực vô cùng, khiến cho đất cát thổi tung khắp nơi. Nhóm của Vũ cũng lên đồ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Về phần 3 tên pháp sư kia, chúng được Anthony truyền âm, bảo lui ra sau vì sợ bị vạ lây mà chết oan.
Vậy là sau hàng triệu năm, thiên đàng và địa ngục lại một lần nữa tranh đấu trên trái đất. Có điều lần này, 2 phe đều cử ra tín đồ của mình chứ không trực tiếp ra tay nữa.
…
Trải qua một đêm đọa lạc đó, cô giáo Nga đã hoàn toàn sa ngã. Không rõ là do thuốc quá mạnh, khiến bà bị nghiện cảm giác sung sướng khi làm tình, hay do đã giải phóng toàn bộ uất ức trong lòng, nên Nga xin nghỉ hẳn một tuần để đi du lịch, rồi theo Bảo và Phú rong ruổi chơi bời khắp mọi nơi. Từ nhậu nhẹt, nhảy múa ở những hộp đêm cao cấp, cho đến bay phòng cắn thuốc ở những khách sạn hạng sang. Nga bung lụa đến mức Như, con gái nàng khi nghe kể lại còn không dám tin đó là mẹ mình.
Thời khóa biểu của nàng trong thời gian đi du lịch hết sức đơn giản.
Sáng ngủ dậy tắm rửa cho sạch hết những dấu vết truy hoan, thay đồ đẹp ra ngoài ăn sáng, uống café cùng Bảo và Phú rồi đi dạo đâu đó, tới trưa thì về phòng chơi thuốc và làm tình đến chiều. Tối đến, khi mặt trời đã khuất, bà lại cùng 2 cậu trai trẻ tới hộp đêm nhảy nhót, giải phóng tư tưởng, hoàn toàn free mọi mặt từ thể chất cho đến tinh thần.
Bảo và Phú có $20,000 chống lưng, liền mặc sức mà chi trả. Chúng mua cho Nga đủ loại quần áo mới, dẫn bà đi ăn và nhậu nhẹt tẹt ga. Nga hoàn toàn chẳng tốn một đồng xu cắc bạc trong cái cuộc vui đốt tiền này, khi đi chơi chỉ việc vác lồn theo và thừa nhận mình là người tình của cả 2 anh em là xong.
Cả 3 tận tình hưởng thụ, từ thành phố ra đến tận Vũng Tàu.
Điểm đến cuối cùng của họ chính là căn biệt thự cao cấp của Dung.
Và vẫn như thường lệ, khi nay đã là đêm thứ 7 cuối cùng, đến mai Nga sẽ phải về lại Sài Gòn và chuẩn bị cho cuộc sống nhàm chán trước kia. Do đó tối nay, Nga quyết sẽ phải sướng đến quên cả đất trời. Để cho sau này mỗi khi nghĩ về, bà sẽ không phải hối tiếc vì đã sống một cách lãng phí nữa.
Từ sáng sớm, Nga đã kêu Bảo tiêm Ma Dược F1 cho mình, rồi dùng thuốc đạn nhét vào hậu môn và âm hộ. Khi cơn sướng kéo đến, bà khỏa thân trăm phần trăm đi lại trong nhà, để 2 thằng ôn kia có thể lao vào địt bất cứ khi nào chúng muốn.
Trải qua mười mấy giờ đồng hồ, Nga cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã cực khoái liên hoàn bao nhiêu lần. Chỉ nhớ sau lần thứ 3, bà mỗi khi lên đỉnh đều ngất đi khoảng 5 – 10 phút. Khi tỉnh dậy, liền lại bị 2 con cặc vừa cong vừa dài kia tiếp tục càn phá 2 lỗ, không một giây phút nghỉ ngơi.
Thậm chí, có quãng thời gian giữa trưa, trong lúc Phú đi mua đồ ăn, Bảo ở nhà dùng thuốc lắc quá đà đã hưng phấn cực độ, liền lôi Nga ra sân sau, giữa trời nắng chan chan, bế bổng bà lên mà đụ tới tấp. Trong lúc bất tỉnh vì cực khoái, do Bảo đã mất kiểm soát mà chơi không ngừng nghỉ, nên Nga hoàn toàn vẫn có thể cảm nhận được từng cơn sướng truyền về đại não một cách mãnh liệt.
Phải đến khi Phú về mới có thể tách 2 người ra.
Họ ăn trưa, nghỉ ngơi, rồi Nga tiếp tục tiêm thêm một liều F1.
Có thể nói, cho tới tận lúc này, bà là người duy nhất dám chơi 2 liều trong cùng một thời gian ngắn.
Kết quả khỏi nói cùng biết.
Nga sướng đến phát điên, thần trí mê loạn, bị Bảo và Phú đụ cho xuất khí như thác, đái khắp cả giường. Trong căn biệt thự, tiếng la hét hòa cùng thanh âm rên rỉ nghẹn nơi cuống họng của Nga, đã tạo thành một bản ballad dễ nghe, khiến cánh đàn ông ai cũng phải đem lòng yêu quý.
Đến tối, mọi người cũng đã thấm mệt.
Bảo và Phú dù cho đã thành quỷ, với sức khỏe siêu nhân, thì sau khi trải qua mười mấy tiếng làm tình liên tục, bắn ra tới mười mấy lượt, cũng phải cảm thấy đuối. Chỉ có Nga là vẫn chưa tan thuốc. Bà không cần 2 thằng giã chày mình nữa, chỉ mặc độc 1 bộ bikini quyến rũ sexy, nằm dài trên sofa xem phim heo, để 2 con cu giả liên tục đào bới cả 2 lỗ cùng lúc cũng đủ sướng rồi.
“Hừ hừ…”
Nga rên như bị sốt rét, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trắng bệch như vừa bị sốc thuốc. Có lẽ đêm nay bà sẽ ngủ ở đây luôn, chứ giờ mà đứng dậy di chuyển chắc lại lên đỉnh rồi ngã ra mất.
Bên trên Phú và Bảo tắm rửa xong cũng chuẩn bị đi ngủ.
Bất ngờ, có điện thoại của Sơn.
“Alo mấy huynh về rồi à?” – 2 Anh em tụm đầu lại, như đang muốn khoe chiến tích sau khi thành công biến Nga thành một con điếm vậy.
“Tụi mày đang ở đâu?”
“Vũng Tàu, sao vậy huynh?”
“Về ngay, có việc gấp.”
Sơn lạnh lùng nói:
“Thằng Vũ mất tích rồi.”
…
Bảo và Phú lái xe một mạch về Sài Gòn ngay trong đêm, còn cô giáo Nga vì chơi thuốc quá liều nên sướng tới độ chẳng thể đi nổi, đành phải ở lại biệt thự nghỉ ngơi. Trước đó họ cũng đã nhờ Dung chở cô giáo Nhung lên Vũng Tàu để chăm sóc cho bà.
Khi 2 anh em về tới nơi thì đã thấy cả nhóm đang ở đấy, vẻ mặt ai cũng hết sức nghiêm trọng, nhất là Sơn, Cường, Dũng và Nhân, những người đã ở bên cạnh Vũ trong chuyến đi Trung Đông vừa rồi.
“Theo tao xuống hầm.” – Sơn nói, giọng không chút cảm tình.
Thế là cả nhóm, những kẻ đã từng ký khế ước với gia tộc dâm dục đều theo Sơn xuống hầm. Gồm có: Cường, Linh, Nhân, Dũng, Tài, Kiệt, Trung, Bảo và Phú. Tất cả đều là đàn em trực hệ của Asmodeus, nhưng sau khi thằng cha chúa quỷ vô trách nhiệm này giao lại quyển trục da dê cho Vũ, thì nghiễm nhiên gã đã trở thành chủ nhân tạm thời của cả 10 người này (phải tính cả quỷ con trong hình hài của Sơn, vì sau khi tách ra khỏi Vũ, nó đã trở thành một con quỷ hoàn chỉnh).
“Giờ tao sẽ gọi Asmodeus lên, cả đám đứng vào chỗ đi.”
Cả nhóm đứng thành vòng tròn, tự giác cắt ngón tay, để quỷ khí dẫn một giọt máu của mình bay ra giữa, hợp lại với nhau thành một cục máu lớn đỏ hỏn. Cục máu được bao phủ bởi một lớp khí đen ngòm, đang không ngừng lơ lửng.
Sơn đọc thần chú bằng ngôn ngữ của địa ngục, ngay lập tức, giọt máu do 10 người hợp thành nhanh chóng bị quỷ khí nhào nặn thành một con rắn có cánh, nó rít lên một tiếng rồi hóa thành một luồn khói đen rơi xuống đất, ở giữa đám khói có một bức tượng quỷ nhỏ nhắn.
Bức tượng quỷ ấy là do ý niệm cầu khẩn của cả 10 người hợp thành, là lời kêu gọi đến Quỷ Vương đỡ đầu, nên chắc chắn sẽ được đáp lại. Chứ nếu để Sơn dùng quỷ thuật nhắn cho Asmodeus, có khi đến sang năm cũng chưa được trả lời.
Bức tượng quỷ cười khà khà rồi tỏa ra một luồng sáng bắn lên không trung, tựa như một cái máy chiếu cao cấp. Lúc này, trên màn ảnh 3D ấy, hiện ra chính là Asmodeus đang ngâm mình trong bồn tắm. Nhưng thứ làm cho mọi người khiếp sợ, hít thở không thông chính là cái bồn ấy không phải chứa nước hay sữa tươi, mà chính xác thì Asmodeus đang ngâm mình trong một cái bồn chứa dung nham đỏ rực. Chỉ cần đứng xem thôi mà cũng cảm nhận được độ nóng kinh người rồi.
“Gọi tao à?”
“Sếp à, thằng Vũ có chuyện rồi.” – Sơn kể khổ, lòng gã rối lên, vì ngôi đền của Solomon thực chất chỉ là một cái cạm bẫy chết người.
“Ồ, không phải chỉ là bị đưa tới một thế giới khác thôi sao, có gì mà phải xoắn lên?”
Asmodeus ngáp dài, gã vừa dũa móng tay nhọn hoắt, vừa huýt sáo như đang rất hưởng thụ cái bồn tắm dung nham của mình vậy.
“Ông… ông đã sớm biết…”
“Ờ, tao lừa tụi bây đấy. Đéo có di sản gì trong đó đâu, chỉ có một cái truyền tống trận thôi.” – Asmodeus cười khà khà.
“Nói vậy là thằng Vũ không có chuyện gì rồi.”
Sơn bây giờ mới có thể thả lỏng, bởi Asmodeus đã sắp xếp tới như vậy, thì chắc chắn lão đã biết trước chuyện này. Không lý nào lão để cho thằng Vũ chết nhảm nhí vậy được. Bởi hơn ai hết, Sơn biết rõ giá trị của Vũ trong lòng của Asmodeus. Một nhân tuyển cho vị trí Thánh Nhân tương lai, giờ lại còn chịu ơn của Asmodeus, thì cớ gì lão lại hại hắn chứ?
“Không hẳn là không có chuyện, nhưng cũng phải mất một thời gian nữa nó mới về được.”
“Có nguy hiểm đến độ phải chết không?” – Cường lên tiếng, gã vẫn rất quý thằng bạn thân của mình.
Asmodeus cười, nhìn thẳng vào cả đám và nói: “Không tới mức ấy, nhưng sẽ khá là khổ. Tụi bây nếu có lòng quan tâm thì trong 1 tháng tới ráng tu luyện đi, đầu tháng sau tao sẽ qua lấy đi 1 tháng thành quả tu luyện của tụi bây gửi cho thằng Vũ làm quà viện trợ.”
“Thế bao lâu thì ảnh mới về?” – Linh cắt ngang.
“Nhanh thì 1 năm, chậm thì vài năm. Tụi bây đừng quá bận tâm, cứ sinh hoạt như bình thường, cố gắng đề cao thực lực trong lúc chờ nó về là được rồi.”
Lúc này cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm, chúa quỷ Asmodeus đã nói vậy thì tạm thời Vũ an toàn rồi.
“Thế rốt cuộc ông lừa nó đi đâu thế?”
“Lừa? Tao nói chơi thôi, chứ ai mà thèm lừa chúng mày? Nếu muốn tao ném cả đám tụi mày qua đó lúc nào chẳng được?”
Asmodeus giở giọng quái khí chửi bới:
“Tụi bây tạm thời chưa cần biết nguyên nhân, cứ lo tu luyện cho tốt đi. Không có thằng Vũ, tụi bây chẳng khác gì mấy cái bảng thành tích cho đám thợ săn quỷ đâu.”
Nói rồi Asmodeus đơn phương gác máy, khiến cả đám chưng hửng chẳng biết nên nói gì. Ở đầu bên kia, Asmodeus rời khỏi bồn tắm, nhìn về phía bầu trời địa ngục đỏ rực, khẽ thì thào với cái giọng chỉ mỗi lão có thể nghe được:
“Vậy là hết nợ nhé, ông bạn già.”
Ngược về dòng hồi tưởng, cách đây hàng triệu năm, khi mà Asmodeus vừa lên ngôi chúa quỷ, lão cũng đã từng có một vài người bạn thuộc cấp độ Thánh Nhân. Điển hình trong số đó có một người gọi là Thiên Tinh Đại Thánh, đến từ Đấu Tinh Đại Lục, một ngôi sao nhỏ dưới trướng của đế chế Nova vang danh khắp vũ trụ.
Thiên Tinh Đại Thánh là một Thánh Nhân cực kỳ mạnh, mạnh đến độ mà nhờ có ông, đế chế Nova khổng lồ, vốn nắm trong tay 48 thiên hà cũng không dám tự tiện mà xem quê hương của ông là nơi để sản xuất nô lệ nữa.
Nhờ có Thiên Tinh Đại Thánh, Đấu Tinh Đại Lục sau hàng chục nghìn năm kể từ khi sinh vật có trí tuệ xuất hiện, đã được đế quốc Nova thu vào dưới trướng, trở thành một ngôi sao phụ thuộc và có đầy đủ quyền công dân do đế quốc Nova cung cấp.
Nói cách khác, đối với Đấu Tinh Đại Lục, Thiên Tinh Đại Thánh chẳng khác gì thần linh, người đã mang bọn họ từ kiếp sống nô dịch trở thành một ngôi sao có chủ quyền và có tiếng nói trong vũ trụ cả.
Tuy nhiên, sau khi giúp đỡ quê nhà xong, Thiên Tinh Đại Thánh đã đi đâu chẳng rõ. Nhưng việc ấy vốn chẳng ảnh hưởng gì, bởi đế quốc Nova hiểu rằng thọ mạng của Thánh Nhân là vô tận, là bất tử, là trường sinh, nên ngay cả khi Thiên Tinh Đại Thánh không có ở đây, thì họ cũng không dám tùy tiện đối đãi bất công với Đấu Tinh Đại Lục nữa.
Ai cũng nghĩ là Thiên Tinh Đại Thánh đã dạo chơi đến tận cùng vũ trụ, để tham ngộ cảnh giới cao hơn. Bất quá, chỉ có Asmodeus là biết đầu đuôi câu chuyện. Việc Thiên Tinh Đại Thánh chơi thân với Asmodeus là điều ai cũng biết, nhưng có mấy ai dám tới hỏi chuyện này chứ? Do đó, suốt mấy triệu năm qua, việc Thiên Tinh Đại Thánh đang ở đâu, chính là một dấu hỏi lớn vẫn chưa có lời giải đáp.
Thiên Tinh Đại Thánh không có đi đâu cả, lão đã sớm chuyển kiếp sống lại một lần nữa.
Và để chắc ăn, thì lão lựa chọn Asmodeus trở thành người tiếp dẫn cho mình ở kiếp sau.
Thực ra thì ngay từ đầu, Asmodeus đã biết Trần Vân Vũ chính là Thiên Tinh Đại Thánh chuyển thế. Tuy rằng không hiểu tại sao phải mất đến hàng triệu năm, và lại là ở một hành tinh như trái đất, mà không phải ngay chính trên quê hương mình, nhưng Asmodeus vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ. Từ việc ban cho quỷ khí, đến việc để Vũ tự mình tìm đến truyền tống trận mà quay về Đấu Tinh Đại Lục, tất cả đều được sắp xếp hết sức ngẫu nhiên, để tránh cho việc bị những thực thể quyền năng phát hiện ra.
Có vẻ như Asmodeus và Thiên Tinh Đại Thánh đã từng có một âm mưu gì đó hết sức động trời, mà mắt xích của tất cả những sự việc trên đều đang nằm trên người của Trần Vân Vũ, kiếp sau của Thiên Tinh Đại Thánh.