Phần 4: Sơn Lộ Thử Thách
Ánh bình minh ngấp nghé trên đỉnh Đại Nhật sơn, chiếu rọi từng tia nắng ấm dịu xuống phía dưới chân núi làm xua tan đi chướng khí tích tụ đêm qua, rừng rậm bạt ngàn xanh tốt như đang reo vang trong nắng mai vàng đượm.
Linh khí màu xanh lam nhàn nhạt uẩn uẩn lang vãn trong không khí, ở tại nơi này chỉ cần hít thở một vài hơi thôi cũng đủ để cho con người ta cảm thấy tinh thần sung túc, cơ thể nhẹ nhõm thoải mái vô cùng. Địa phương như thế này đúng là thích hợp để xây dựng một tông môn tu tiên.
Đại Nhật sơn cao tận trời xanh, nguy nga hùng vĩ sừng sững giữa tòa thiên nhiên hoang dã được rừng rậm tô điểm trang trí thêm sắc xanh. Nhưng chớ thấy núi rừng tươi đẹp mà ngỡ đây là tiên cảnh, sự thật thế núi Đại Nhật sơn vô cùng hiểm hóc với những vách đá cheo leo, toàn bộ ngọn núi được rừng rậm bao phủ, trên đỉnh có mây mù lượn lờ nếu không may đứng từ đây mà sẩy chân một cái, lập tức sẽ rơi xuống độ cao hàng nghìn mét, tan xương nát thịt như chơi.
Sự hiểm trở của Đại Nhật sơn người trong Dương Minh Tông ai ai cũng biết rõ, vách núi dốc nghiêng gần như dựng đứng, có rừng rậm tù túng và yêu thú sinh sống tạo thành những chướng ngại vật nguy hiểm cản trở việc duy chuyển, vì vậy mới chỉ có thể dựng nên một lối đi duy nhất là con đường đá kéo dài từ đỉnh xuống tận vùng rừng rậm thung lũng dưới chân núi.
Phía xa xa ở lưng chừng núi thấp thoáng bóng dáng một vài đình đài kiến trúc được xây dựng trên vách đá, số lượng kiến trúc tăng dần lên theo độ cao, tại đỉnh núi chính là điện thờ khai tông tổ sư với kiểu kiến trúc cổ xưa phảng phất mấy ngàn năm lịch sử. Đây là ngọn núi duy nhất trong Dương Minh Tông, chủ sơn là nơi cư trú và tu luyện của tông chủ, các vị trưởng lão cùng đám nội môn đệ tử. Chỉ có ngoại môn đệ tử thấp kém là phải chui rúc sinh hoạt tập tục ở lân cận xung quanh chân Đại Nhật sơn.
Một con đường mòn do các bậc thang đá ghép lại với nhau từ bên dưới chân núi dẫn thẳng lên Đại Nhật sơn. Đó là lối đi duy nhất, nếu muốn tiến vào nội viện thì trước hết ngươi phải có đủ bản lĩnh để đi qua con đường này.
Người trong Dương Minh Tông gọi đấy là Nhất Lộ Thăng Sơn, có nghĩa là con đường duy nhất đi lên núi.
Con đường mòn như bị một thanh đại kiếm chém xuống đất mà tạo thành, tách khu rừng rậm ra làm hai nửa riêng biệt, người trong Dương Minh Tông truyền tai với nhau rằng, năm xưa Dương Minh sư tổ của bọn họ chọn Đại Nhật sơn làm nơi khai tông lập phái, nhìn thấy thế núi hiển trở lại có rừng rậm um tùm và rất nhiều yêu thú sinh sống, Dương Minh sư tổ vì muốn tạo điều kiện cho đệ tử thuận lợi lên núi, xuống núi nên đã sử dụng thần thông chém ra một đạo kiếm khí tạo thành lối đi duy nhất này! Nhưng truyền thuyết đó có phải là sự thật hay không thì chẳng có một ai dám đứng ra vỗ ngực xác nhận cả, vì họ có tận mắt chứng kiến vị sư tổ kia hành động đâu!
Xuất hiện tại nấc thang đầu tiên của thềm đá đầy rêu phong xanh kín là một thanh niên trẻ tuổi. Người này mặc y phục màu xám, sau lưng áo có một chữ “Dương” thật lớn tượng trưng cho thân phận ngoại môn đệ tử, thân hình cao lêu nghêu, một đầu tóc dài đen nhánh buông xõa ngang vai, ngũ quan anh tuấn, gương mặt hắn tuy không quá tuấn tú nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn. Hai hàng lông mày đen rậm, ánh mắt hắn ẩn chứa nhuệ khí bức người sáng như sao trời và nơi khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên một nụ cười khinh đời.
– Chỉ có một lối đi duy nhất? Đây phải chăng là thử thách của đám trưởng lão Dương Minh Tông bày ra để tuyển chọn nội môn đệ tử ưu tú? Người thanh niên lẩm bẩm trong miệng, dõi đôi mắt ra nhìn lối đi dài hàng chục cây số rồi cẩn thận đánh giá khung cảnh xung quanh.
Lúc trước ở địa cầu Ngầu đã từng đi qua không biết bao con đường, có những đoạn đường đi còn tồn tại cả trắc trở và gian nguy nhưng đối với hắn, đường đá ở trước mắt này không hề giống với những con đường đã từng đi qua trong trí nhớ của hắn.
Tuy chỉ có duy nhất một lối đi thẳng nhưng càng lên cao mặt dốc lại càng dựng đứng mà bậc thang thì sứt mẻ quá nửa, chỉ cần sơ ý một chút thì cũng có thể sẩy chân mà cắm đầu té xuống núi. Hơn hết hắn ngửi thấy mùi máu tanh và sát khí nồng đậm ẩn hiện tại mỗi bậc thang, chính cái nơi hắn đang đứng cũng có vết máu khô cùng với một vài đoạn xương cốt trắng hếu không biết là của động vật gì để lại.
– Quái lạ! Tại sao một con đường như thế này lại tồn tại khí tức chết chóc tiêu điều giống như một tử lộ đang chờ đợi kẻ đến hiến mạng? Đường đá vắng vẻ tạo nên một loại cảm giác bí hiểm khiến cho Ngầu không kìm được mà thốt lên một câu nghi hoặc, trong mắt hắn đây không phải là Nhất Lộ Thăng Sơn mang đến vinh quang phú quý mà đây chính là một tử lộ với rất nhiều cạm bẫy giăng sẵn chỉ chờ đợi con người ngu ngốc tiến vào.
Nghĩ lại cũng thật nực cười, từ xưa tới nay, con đường nào mà chẳng có hung hiểm tồn tại, muốn có được lợi ích lớn thì trước hết phải có lá gan lớn cái đã! Vậy mới có câu “Cầu phú quý trong hung hiểm”!
Hai bên lối đi là rừng rậm um tùm ẩn chứa mối nguy hiểm khó lường trước. Theo như Ngầu biết, hàng năm khi tuyển chọn nội môn đệ tử thì sẽ có một vài vị trưởng lão tu vi thâm hậu đi theo hộ tống, dẫn đám tân nội môn đệ tử lên núi, còn đệ tử ngoại môn nếu muốn một mình đi lên núi thì là chuyện không có khả năng, trước hắn cũng từng có rất nhiều ngoại môn đệ tử đã thử sức tiến vào nội viện nhưng đều có cùng kết cục, đó chính là một đi không trở lại! Tất cả bọn họ không bị té núi thì cũng bị yêu thú giết chết trên đường đá này!
– A? Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, ông trời quả nhiên có đức hiếu sinh, lại để cho ta gặp được bọn chúng ở địa phương này! Ánh mắt từ hài hòa bỗng trở nên lạnh lẽo, Ngầu tùy ý nói một câu rồi không nóng không vội xoay người lại, đứng ở nấc thang đầu tiên nhắm mắt chờ đợi.
Trên lối đi bằng đá chợt xuất hiện ba bóng người đang phi thân lao xuống chân núi, bước chân nhún nhảy không ngừng phóng xuất ra từng đợt chiến khí màu xám tro đồng thời khua chân múa tay làm ra những động tác hoa mỹ yểu điệu như thục nữ, nhìn dáng vẻ huênh hoang của chúng thật khiến cho người ta cảm thấy ngứa mắt mà.
Bên trong não bộ Ngầu ngay lập tức có một vài thông tin do hệ thống truyền vào.
“Hai Chiến Tướng cấp 1 và một Chiến Tướng cấp 2 đang đến! Tổng thông số chiến đấu 3 kẻ kia là 4.000”!
Chốc lát ba tên nọ đã đi đến dưới chân núi, trang phục lam sắc sặc sỡ đại biểu cho thân phận nội môn đệ tử được chúng ưỡn ngực bày ra một cách lộ liễu.
– Ngoại môn đệ tử to gan! Ai cho ngươi tự ý bước chân vào nội viện?
– Chó khôn không cản đường! Còn không mau cút sang một bên nhường đường cho Mã sư huynh?
Hai giọng nói càn rỡ ngang ngược vang lên, kẻ vừa mới quát tháo là hai tên nội môn đệ tử đang kè cặp hai bên gã thanh niên có gương mặt trắng âm hiểm. Bọn chúng dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo thanh niên nọ.
Lời lẽ thô kệch cùng với thái độ hống hách của ba tên Trần Cát, Mã Duy và Nông Cơ Linh đã làm cho người thanh niên kia động nộ, hắn chầm chậm xoay người lại, đập vào mắt ba tên nội môn đệ tử là một gương mặt quen thuộc với nụ cười khinh miệt trên môi.
– Khà! Cảm giác ức hiếp người khác sảng khoái lắm phải không? Giọng của Ngầu nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi nhưng khi lọt vào tai của ba tên nội môn đệ tử lập tức làm cho cả ba chấn động đầu óc, sắc mặt lúc trắng lúc hồng như bị sốt rét, thân hình chúng không ngừng lung lay muốn đổ.
Chính hắn vừa rồi đã thử vận dụng hồn lực kết hợp vào lời nói tạo ra một chiêu thức tấn công linh hồn đối phương bằng sóng âm chứa hồn lực.
– Ngươi… ọe! Cả ba tên Trần Cát, Mã Duy cùng Nông Cơ Linh trợn trừng hai mắt rú lên một tiếng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, chỉ một kích hời hợt của Ngầu đã khiến cho linh hồn của cả ba tên trọng thương, sắc mặt chúng tái nhợt, phịch một tiếng liền đặt mông té ngửa trên đường đá!
Thoáng qua một cái sát na sau khi tấn công Ngầu mới thầm hoảng vì sợ uy lực của linh hồn công kích còn mạnh mẽ hơn những gì hắn tưởng tượng, đồng thời cũng khiến hắn trở nên cẩn thận đề phòng tu luyện giả là Hồn Sĩ hơn, bởi lẽ linh hồn công kích quá mức nguy hiểm, hồn kỹ tấn công vào linh hồn có thể nhẹ nhàng giết chết đối thủ yếu hơn trong chớp mắt, minh chứng rõ nhất là vừa tức thì đây, Ngầu chỉ tùy tiện sáng tạo một hồn kỹ sơ sài vậy mà suýt nữa thì đã khiến cho ba linh hồn lìa khỏi xác.
Nếu hắn dùng tu vi Chiến Sĩ tấn công bằng chiến khí thì ba tên kia có lẽ sẽ không phải thê thảm đến vậy, đằng này hắn lại mạnh tay sử dụng tu vi Hồn Sĩ cảnh giới Pháp Sư cấp 1, hồn lực hai bên chênh lệch quá lớn nên mới khiến ba nội môn đệ tử kia trọng thương linh hồn.
Nhìn ba tên nội môn đệ tử thê thảm trước mắt, Ngầu đột nhiên có cảm giác thống khoái vô cùng, trong lòng tuôn trào sát niệm dữ dội muốn hắn ngay lập tức ra tay giết chết cả ba, có lẽ đây là một ít chấp niệm còn sót lại của chủ nhân thân thể này.
Mới hôm qua bọn chúng còn hung hăng lên mặt vênh váo vậy mà hôm nay lại trở thành một bộ dáng thê thảm như thế, cái câu “cá ăn kiến rồi cũng có ngày kiến ăn cá” quả thật không sai vào đâu được!
– Ngươi… vừa sử dụng là tà thuật gì? Ba ánh mắt hoảng loạn đổ dồn về phía Ngầu, ba tên nội môn đệ tử trong đầu bỗng quay cuồng một trận chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trước mắt bọn họ không phải là cái tên đồng môn yếu ớt sống dở chết dở hay sao? Vì cái gì mà chỉ mới qua một hôm hắn lại có thể trở nên bá đạo đến vây?
Trong đầu ba người Trần Cát, Mã Duy cùng Nông Cơ Linh liên tục xuất hiện những dấu chấm hỏi to đùng, tuy nhiên người thanh niên như ác ma trước mắt đã không cho chúng có cơ hội để suy nghĩ nữa. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt ba người rồi nở một nụ cười tàn nhẫn, bàn chân đang giữ giữa không trung đột ngột đạp mạnh xuống hạ bộ của mỗi tên.
Hành hình không chớp mắt, bình tĩnh và tàn nhẫn thì không ai làm giỏi hơn bác sĩ ngầu. Không cần phải quang minh chính đại, cứ trực tiếp sử dụng âm mưu thủ đoạn tàn ác nhất là được! Cái gì mà quân tử với quân chết, ta đái vào mặt cái đám tự nhận mình là quân tử kia!
Pặc! Pặc! Pặc!
– AAAAA!!!
Một tiếng thét tận cùng của sự đau đớn vang lên khắp khu rừng, cả ba tên nội môn đệ tử điên cuồng dùng hai tay bụm lấy háng, cả người lăn qua lộn lại nấc lên những âm thanh thống khổ.
Tại vị trí giữa hai chân mỗi tên, một thứ chất lỏng màu vàng hôi hám hòa cùng với máu tươi đỏ đậm tuôn ra ướt đẫm cả đáy quần, khỏi cần tả cũng biết vài món phụ tùng bên trong quần như thế nào rồi.
– Con mẹ nó! Mới đạp có một cái mà làm gì la dữ vậy mấy ba? Cùng lắm thì sau này gặp nữ nhân sẽ không cứng được thôi! Làm ra bộ mặt vô tội, Ngầu chống nạnh giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn ba tên đang đau khổ lăn lộn dưới đường đá, càng lăn thì đau đớn nơi hạ bộ càng tăng làm chúng thảm thiết la hét còn hơn cả heo bị chọc tiết.
Nếu ba tên Trần Cát, Mã Duy cùng Nông Cơ Linh còn đủ sức để nói thì chắc chắn bọn chúng sẽ đáp trả rằng: “Ngươi có giỏi thì nằm xuống để cho chúng ta đạp một cái, lúc đó xem ngươi la lớn hay là chúng ta la lớn!”
Dĩ nhiên đấy chỉ là suy nghĩ viển vông vì Ngầu nào có ngu mà để cho chúng làm thế.
– Ngầu… Ngầu ca! Làm ơn hãy tha thứ cho bọn đệ! Bọn đệ lúc trước đúng là có mắt không tròng, không thấy được đại ca là bồ tát cứu khổ cứu nạn!
Ba tên nọ có lẽ vì đau đớn quá độ mà thần kinh bắt đầu không được tỉnh táo, mắt ứa nước liên tục vang xin người thanh niên vốn từng bị chúng chà đạp!
– Ta thật sự giống bồ tát lắm sao? Cố nặn ra bộ mặt ngạc nhiên nhưng sao thấy nó cứ bị gượng gạo, Ngầu vui vẻ hỏi, tại kiếp trước ở địa cầu cũng từng có rất nhiều người ca tụng tôn bác sĩ Ngầu là một vị bồ tát sống, có tấm lòng rất nhân từ! Hắn dù biết trong số đó có hơn phân nửa lời nói dối nhưng bản thân cũng rất thích nghe, hắn đâu có khả năng cấm người ta nói cơ chứ!
– Đúng! Đúng vậy! Ngầu ca chính là quan thế âm bồ tát trong lòng chúng tiểu đệ đây! Cả ba tên nghe giọng của tên ác ma kia chuyển sang ôn hòa thì như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội rối rít tung hô hắn lên chín tầng mây.
– Thôi được rồi! Thấy các ngươi đau khổ như vậy lòng ta cũng xót xa lắm chứ! Lần này ta tạm tha các ngươi một mạng, kiếp sau ba ngươi hãy ráng mà làm một người tốt!
Nói với bộ mặt nhân từ, Ngầu ca dứt khoát làm ra động tác nghĩa hiệp không khác gì chính nhân quân tử.
– Cảm ơn Ngầu ca! Cảm ơn Ngầu nhiều lắm! Vạn lần đội ơn Ngầu ca! Ý mà khoan? Kiến sau… nghĩa là sao?
Trần Cát, Mã Duy cùng Nông Cơ Linh van lạy không ngớt miệng, đều là những lời cảm ơn ngọt xớt đầy vị giả dối, trớ trêu thay bản thân bị phán án tử rồi còn không ngừng cảm ơn người ta! Bỗng nhiên nét vui mừng hân hoan trên mặt cả ba nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự khủng hoảng tột cùng, một câu hỏi vô vị “Kiếp sau… nghĩa là sao?” Thoát ra khỏi miệng của chính chúng, cái câu hỏi mà ai cũng biết được câu trả lời như thế nào!
– Thì là như vầy nè!
Pặc! Pặc! Pặc!
– AAAAA!!!
– Này thì quan thế âm bồ tát nè! Này thì cứu khổ cứu nạn nè! Này thì van xin ngu nè! Chẳng lẽ ba tên các ngươi chưa từng xem qua cuốn phim “Tây Du Ký” hả? Nên không biết quan thế âm bồ tát là nhân vật nữ? Ý chửi ta bê đê hay gì?
Tại nấc thang đầu tiên của Nhất Lộ Thăng Sơn, những tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên liên tục, âm thanh không khác gì tiếng của những con lợn la hét trước khi bị đem vào lò mổ.
– Ơ kìa?
Ba tên nội môn đệ tử lúc này đã chết mất hai tên, riêng tên Mã Duy còn chút hơi tàn, bên dưới hạ bộ tên này không khác gì một cái nùi giẻ rách, máu thịt be bét lẫn lộn đến mức không phân biệt được đâu là “cà nâu” đâu là “trứng cút”!
– Hình như có gì đó không đúng? Tại Đế Thiên đại lục này ngoài ta ra thì làm gì có ai biết được cuốn phim “Tây Du Ký”? Chớt mịa, ta ra chân như vầy liệu có phải là biến thái quá không?
Vỗ đầu một cái, Ngầu ca mới sực nhớ ra vấn đề, thì ra là hắn nói nhầm, mà lỡ nhầm có một chút thì làm gì căng?
Dùng tay che mắt bước qua ba cái xác, khi tới chỗ Mã Duy, Ngầu ca hơi hé mắt ra một chút rồi vội vàng rùng mình một cái.
– Ây da! Quả thật không khác gì cái nùi giẻ rách! Đám yêu thú trong rừng sẽ cầu nguyện cho các ngươi!
– Ng… n. G. Ư. Ơ. I… là… tên… ác ma!
Vậy là cả ba tên nội môn đệ tử xui xẻo toàn bộ đều đi đời nhà ma! Đây chính là cái giá phải trả cho việc trêu chọc nhầm đối tượng, cũng coi như giúp một phần chấp niệm của chủ nhân thân xác này được yên nghỉ!
Đoàng!!!
Ngầu vừa mới vận dụng chiến khí phi thân chạy được hơn trăm bậc thang thì một tiếng nổ vang dội thình lình phát sinh cách chỗ hắn không xa, cùng một lúc tại vị trí phát ra tiếng nổ, nằm bên lề trái Nhất Lộ Thăng Sơn một khoảng, hai cột sáng màu xanh lục chói mắt bỗng từ trong rừng bắn thẳng lên trời làm thu hút sự chú ý của Ngầu.
– Chiến khí lục sắc? Là cao thủ cấp bậc Chiến Quân đang chiến đấu ở bên kia!
Nhìn hai luồng chiến khí màu xanh lục vẫn còn đang tỏa sáng mãnh liệt, Ngầu quát khẽ một tiếng rồi thân hình hắn cấp tốc hóa thành một đám tàn ảnh lao nhanh tới địa phương kia!