Phần 2: Kích Hoạt Hệ Thống
Cơn đau đầu kéo dài hơn một canh giờ mới từ từ chấm dứt, trong khoảng thời gian đó Ngầu có cảm giác đầu đau như bị búa bổ, còn thốn hơn cả khi có hàng trăm ngàn con kiến chui vào cắn xé bên trong màng nhĩ, làm hắn muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, chỉ có thể nằm vật vã lăn lộn không ngừng điên cuồng gào rống.
Lúc này Ngầu cũng đã bình phục trở lại, hắn thất thần vì sau khi cắn nuốt tiếp thu những thông tin mà chủ nhân cái xác này để lại, não bộ đang phân tích từng dữ kiện và xâu chúng lại thành một chuỗi thống nhất giúp cho hắn dễ dàng thấu hiểu hơn.
“Vậy ra đây là dị giới, một thế giới tu tiên, luyện thần! Chắc nơi này cũng gần giống với thế giới song song nhỉ?”
Đế Thiên đại lục là thế giới của những kẻ có sức mạnh siêu nhiên vượt xa phàm nhân, những kẻ này được gọi là tu luyện giả, dĩ nhiên bọn họ cũng là từ chính phàm nhân mà đi lên. Ở cái thế giới này, có thực lực thì ngươi mới chính thức được coi là “con người”, thực lực càng cao thì càng là người thượng đẳng. Còn nếu không thể tu luyện, không có thực lực thì ngươi không khác gì con trâu, con chó để cho người khác sai khiến, ngay cả bản thân muốn sống hoặc muốn chết cũng không phải do ngươi tự tiện quyết định được.
Cái tên Đế Thiên đại lục ở trong trí nhớ của Ngầu cũng khá là mơ hồ, hắn chỉ biết được một vài truyền thuyết hư ảo ngoài ra chẳng có gì thêm. Thứ hắn rõ ràng nhất, cũng chính là mảnh ký ức chứa nhiều thông tin nhất đều nói về Dương Minh Tông. Đó là một tông môn tu tiên lâu đời nhưng vì cội rễ kém cỏi nên không thể phát triển được mà ngày càng lụi tàn dần.
Bên trong Dương Minh Tông tổng cộng có mười người mang chức vụ trọng yếu, gồm chín vị trưởng lão và một vị tông chủ. Họ là lực lượng đầu não quản lý tông môn, đệ tử có chín mươi người, trong đó ba mươi người là nội môn đệ tử, là lực lượng nòng cốt mai sau chống đỡ tông môn, số còn lại đều là ngoại môn đệ tử.
Cũng từ đây Ngầu mới biết được rõ ràng chân tướng sự việc bản thân hắn vì sao còn có thể sống sót.
Sau khi bị sét đánh trúng rồi bị ả Mỹ Linh dùng guốc giết chết tại trong bệnh viện, linh hồn hắn thê thảm rời khỏi thể xác, vất vưởng lang thang qua những nơi âm u tù túng rồi xui xẻo lại bị một tia sét đánh trúng lần hai.
Nhưng lần này không hề có đau đớn như hắn tưởng tượng, trái lại hắn bị tia sét kia kéo vào một vùng không gian mông lung, trong lúc ấy hắn nhìn thấy có một luồng điện đen tối dung nhập vào linh hồn mình, rồi đến khi hắn sực tỉnh dậy, hét to lên một tiếng thì mới nhận ra là bản thân đã biến thành cái gã đệ tử của Dương Minh Tông vừa mới bị đám đồng môn đánh chết cách đây không lâu.
Cái xác mà hắn đang vay mượn là của một thanh niên tên Nguyễn Thế Ngầu, không rõ thân phận, chỉ biết người này được một ngoại môn đệ tử của Dương Minh Tông cứu về lúc đấy Nguyễn Thế Ngầu chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi. Cả người hắn bị trọng thương vô cùng thê thảm, ngay cả xương sống cũng bị rút ra khỏi thân thể nhưng kỳ diệu hắn vẫn còn sống, vì không có cột sống định trụ cơ thể nên nhiều năm về sau hắn có vẻ ẻo lả và rất yếu ớt, cơ thể thường xuyên ốm đau bệnh tật.
Mọi thứ diễn ra như một trò đùa, nó quá mức mơ hồ khiến bác sĩ Ngầu tạm thời không thể chấp nhận được.
– Này! Ngươi còn ngồi ngây ngốc ra đó à? Vác cái chân mau đi chà rửa cầu tiêu đi, nếu không thì đừng hòng ăn cơm trưa!
Hai gã đồng môn liếc mắt nhìn Ngầu đang ngồi thẫn thờ dưới đất, hai tên này biết hiện tại vị đồng môn kia đã tỉnh táo trở lại nên lên tiếng nhắc nhở, nhưng thực chất là sai vặt thì đúng hơn. Giữa những ngoại môn đệ tử với nhau cũng có phân biệt kẻ này người nọ, khinh thường và đấu đá lẫn nhau và đều chịu áp bức của các nội môn đệ tử phía trên.
– Gì? Rửa cầu tiêu cơ á?
Bác sĩ Ngầu thiếu điều muốn nhảy dựng lên, trước đây bản thân hắn từng là một vị bác sĩ cao quý được người người kính trọng, đi đâu cũng có kẻ hầu người hạ, giờ đùng một cái bỗng biến thành một tên đi dọn nhà vệ sinh, thử hỏi làm sao hắn chấp nhận được chứ!
– Đúng vậy! Đó chính là công việc yêu thích của ngươi mà! Hahaha!
Hai gã ngoại môn đệ tử châm chọc nói rồi ôm bụng cười vang, đối với họ thì Ngầu không khác gì một tên nô bộc kém cỏi nhất, đều phải chịu sự sai khiến của tất cả mọi người ở đây.
“Nhịn… nhất định phải nhịn! Hiện tai cơ thể này không khác gì một cọng bún, giờ mà láo nháo thì chắc chắn bị chúng nó đánh cho nhừ đòn, có khi lại chết một lần nữa thì thật là có lỗi với bản thân!”
Cắn răng chịu đựng những lời chế giễu của hai tên đồng môn, Ngầu lòm khòm cầm lấy cây chổi chà cạnh xó xửa rồi lững thững bước đi trong sự khinh thường dè bỉu của đồng môn.
– Thấy chưa! Ta đã bảo rồi mà, hắn sẽ không dám chống cự đâu! Bản tính ẻo lả nhu nhược như đàn bà thì làm gì được ai?
– Haha! Đúng vậy nha! Trước đây ta còn tưởng hắn là bê đê, thật không ngờ hắn lại chính là bê đê hàng thật giá thật!
Phía sau lưng vẫn vang lên những lời sỉ vả, xỉa xói của hai tên đồng môn nhưng Ngầu vẫn không có quay lại cũng không một chút phản ứng, mặt hắn lạnh như băng với đôi mắt hừng hực sát khí, dựa theo trí nhớ cũ bước đi tới khu vực nhà vệ sinh của tông môn.
Một dãy nhà dài gồm mười phòng vuông vức nhỏ hẹp được xây liền san sát với nhau, vách tường màu vàng và có cửa gỗ che chắn phía bên ngoài, đây chính là khu vực nhà vệ sinh dành cho nam đệ tử.
Soạt! Lẹt xẹt!!!
Ào!!! Ào!!!
Tiếng những cọng chổi va quẹt dưới mặt sàn vang lên, nhà vệ sinh nơi này cũng gần giống với những khu nhà vệ sinh công cộng ở địa cầu, có một cái hố nhỏ ở dưới mặt đất mà ai cũng biết nó dùng để làm gì.
Ngầu vừa chà rửa vừa miên man suy nghĩ tìm cách khắc phục trạng thái yếu nhược của cơ thể. Cho đến bây giờ hắn vẫn thắc mắc, ở thế giới cũ với kinh nghiệm gần mười năm trong nghề, tự thân mổ xẻ qua hàng ngàn cơ thể bệnh nhân, hầu hết các kết cấu cơ thể con người ra sao, từng đốt xương, khớp nối được liên kết với nhau như thế nào hắn đều hiểu rõ hơn ai hết, nhưng bác sĩ Ngầu vẫn không tin được một kẻ không có xương sống như này làm sao có thể sống sót và đi đứng được như thường lệ, đáng lẽ ra không có cột sống chống đỡ cơ thể thì phải nên nằm liệt giường mới đúng chứ?
Xè! Xè! Tách!
Đang cặm cụi quét dọn, bỗng đâu đó có tiếng nước chảy phát ra, Ngầu thoáng nhìn xuống cái gàu nước, hắn nhớ rõ ràng là cái gàu không có bị thủng nhưng làm sao lại có nước chảy ra từ phía dưới chân.
Một bãi nước vàng khè hôi hám từ từ chảy trên mặt đất dưới chân làm ướt đẫm hết đôi giày rách nát của Ngầu, bỗng hắn trầm mặc, trong đôi mắt đen lóe lên nét hàn ý lạnh lẽo, không nhanh không chậm nhìn lại phía sau.
– Hahaha! Thật là sảng khoái mà!
Vài tiếng cười đểu hả hê của ba gã thanh niên trẻ tuổi vang vọng đến, sau lưng Ngầu không biết từ khi nào xuất hiện ba gã đệ tử ăn mặc trang phục hoa lệ, nhìn bộ dáng chúng xem ra cũng trạc một cỡ với chủ nhân của thân xác này, với vẻ mặt ba trợn đang vạch của quý ra đái xè xè một cách thản nhiên, chúng lại càng hả hê hơn khi nhìn thấy Ngầu xoay người lại, tên nào cũng cay nghiệt hướng dòng nước dơ bẩn hất vào chân, vào quần áo của Ngầu.
– Hừ!
Sắc mặt Ngầu bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt băng lãnh đảo qua từng gương mặt của ba tên đệ tử kia, những ký ức chưa phai nhòa ngay lập tức hiện ra bên trong đầu hắn.
Ba tên đệ tử đang giở trò này không phải ai xa lạ mà chúng chính xác là ba kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của ngoại môn đệ tử Nguyễn Thế Ngầu, cũng chính là giết chết chủ nhân của thân xác này.
Trần Cát, Mã Duy và Nông Cơ Linh. Chúng là một trong những thành phần bất hảo khó trị mà ở đâu cũng gặp được, ba tên nội môn đệ tử nổi tiếng xấu xa trong Dương Minh Tông, thường xuyên ỷ vào thân phận đệ tử nội môn quý phái của mình để hà hiếp những người yếu kém, tại Dương Minh Tông bất kỳ ai trong số những ngoại môn đệ tử thấy ba tên ôn thần này cũng đều sợ hãi khiếp vía.
Trừng mắt nhìn ba thằng trẻ trâu đang hí hoáy như chốn không người, Ngầu không nói một lời nhưng bên trong nội tâm lại là một biển nộ hỏa ngập trời. Dù cho hiện tại linh hồn hắn có là một gã đàn ông gần bốn chục tuổi đi chăng nữa, sức kìm nén cũng có giới hạn, khó lòng mà nhẫn nhịn được.
– Ngươi nhìn cái gì hả thằng què quặt? Bộ chưa thấy người khác đi đái bao giờ à?
Tên chính giữa là Mã Duy bỗng vênh mặt lên hất cằm mở miệng khiêu khích Ngầu. Hai tên còn lại thì phụ họa cười to châm chọc, chúng cùng một bọn nhưng xem ra tên Mã Duy này mới là kẻ cầm đầu chân chính.
– Người khác tiểu tiện thì ta nhìn thấy nhiều rồi! Chỉ là ta chưa từng nhìn thấy ai “bé” đến thảm thương như vậy! Cả ba tên các ngươi… thua cả quả ớt! Haha!
Liếc mắt nhìn sơ qua cái của quý của ba thằng trẩu tre vừa mới dậy thì đều là một kích cỡ như nhau, ngay cả ngón tay út cũng không bằng, Ngầu liền lắc đầu cười cợt bằng vẻ mặt châm chọc, đây là lần đầu tiên trong đời hắn mới thấy ba con cu bé nhỏ đến vậy.
– Ngươi…
Nhìn thấy biểu cảm ngứa mắt của Ngầu, cả ba tên nội môn đệ tử đều tức giận đến tịt cả còi, bọn chúng vốn dĩ mang ý định đến đây để chọc tức vị đồng môn sư đệ này nhưng nào ngờ lại bị phản sát thương cực mạnh, ba con cu bé nhỏ lại càng teo tóp hơn như để chứng tỏ cho lời nói kia là sự thật, khiến cho chúng gần như biến mất giữa hai chân của ba gã đệ tử.
– Bắt hắn lại! Hôm nay bổn sư huynh phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời! Để xem hắn còn dám bỡn cợt nữa không!
Tên Mã Duy tức tối hét lớn ra hiệu cho Trần Cát và Nông Cơ Linh tiến đến bắt lấy Ngầu. Vừa mới nghe tin sư đệ đồng môn còn chưa chết, cả ba lại mò đến để kiếm cớ gây hấn, không có thù oán mà thích thì đánh thôi! Chủ yếu là bọn chúng ăn no rồi ngứa tay nên muốn tìm người đánh đấm cho vui vẻ, lập tức Ngầu trở thành đối tượng đầu tiên bị tìm đến.
Hai tên đệ tử nhanh nhẹn lao tới để bắt lấy Ngầu, biết được cấp bậc của hai tên này hiện tại mạnh hơn bản thân mình rất nhiều nên Ngầu không muốn phản kháng vô ích, hắn ngoan ngoãn để cho hai tên kia túm lấy vai rồi khống chế.
Rầm!!!
Được nước, tên Mã Duy một cước đá mạnh vào ngực Ngầu, đem hắn đánh bay vào một góc cầu tiêu.
Rắc! Rắc!
Cơ thể hắn va đập mạnh vào vách tường khiến gạch vụn vỡ tung.
Ọe!
Phun ra một ngụm máu bầm đỏ tím, Ngầu lúc này không khác gì một con gà sắp chết nằm run rẩy dưới sàn nhà, tuy nhiên vẻ mặt hắn lại quái dị khác thường, trên gương mặt lãng tử hơi xanh xao hốc hác không tồn tại cái biểu cảm đau đớn thống khổ gì mà trái lại còn có vẻ hả hê vô cùng hưởng thụ, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào cục máu tươi mà hắn vừa mới ói ra trên mặt đất, rồi bất giác liếm môi vài cái.
– Thì ra đây là thực lực của những tu luyện giả! Quá yếu!
Như quên đi cơn đau đớn thấu xương từ ngực và giữa sống lưng, Ngầu thì thào nói lẩm nhẩm một mình, hắn cứ ngỡ cái thân thể tàn tạ yếu ớt này sẽ chết ngay lập tức sau khi lãnh trọn cú đá của Mã Duy, nhưng không!
Cú đá kia chỉ hơi mạnh hơn một chút so với người bình thường, sức lực chỉ làm cho hắn gãy một cọng xương sườn và khiến vết thương cũ ở giữa lưng rách ra, nhưng vẫn chưa đủ sức để giết chết hắn.
Đấy là suy nghĩ riêng của Ngầu, nếu đổi lại là một người bình thường khác thì chắc chắn đã chết từ lâu rồi!
Dần hiểu được năng lực của việc tu luyện và cảm nhận thương thế của cơ thể, Ngầu lại càng tự tin cười ngoác miệng, cộng thêm với biểu cảm điên dại trên gương mặt ma quái của hắn ngay lập tức khiến cho Mã Duy, Trần Cát cùng Nông Cơ Linh phải dừng tay lại, cả bọn dùng ánh mắt dè chừng, ba tên nọ tò mò quan sát cẩn thận vị sư đệ một cách khó hiểu.
– Chuyện gì đây? Sao hôm nay bị đánh mà hắn không rên la, cũng không chống cự?
Mã Duy nghi hoặc quay sang nhìn đồng bọn hỏi nhỏ.
– Có lẽ hắn bị đánh đến mức không còn sức để la hét nữa rồi!
– Sao ta thấy vẻ mặt hắn giống như là đang hưởng thụ vậy! Hay hắn ghiền ăn đòn nữa?
Trần Cát và Nông Cơ Linh cũng có cùng một biểu cảm giống như Mã Duy, ba tên không vội đánh tiếp mà yên lặng chờ đợi Ngầu ngồi dậy.
Trong trí nhớ mơ hồ, Ngầu biết được Đế Thiên đại lục là thế giới của tu luyện giả, trong trời đất tồn tại thiên địa linh khí và các loại sức mạnh siêu nhiên chứa những nguyên tố tự nhiên mang sức mạnh hủy diệt, nơi đây con người sau khi làm chủ được sức mạnh của bản thân thì liền bắt đầu tu luyện để tiến đến những trạng thái mạnh mẽ hơn nữa.
Trên Đế Thiên đại lục tồn tại hai loại hình tu luyện giả, gồm Chiến Sĩ và Hồn Sĩ.
Chiến Sĩ tu luyện bằng cách rèn luyện thân thể, không ngừng hấp thụ linh khí trong trời đất rồi biến chúng thành chiến khí cho bản thân sử dụng.
Chiến khí có tổng cộng chín loại màu sắc trắng bạc, xám tro, xanh lục, xanh lam, hồng nhạt, vàng kim, cam, tím, đỏ. Đẳng cấp của Chiến Sĩ càng mạnh thì màu sắc của chiến khí càng sặc sỡ.
Các đẳng cấp cảnh giới của Chiến Sĩ gồm: Khí Đồ, Chiến Tướng, Chiến Quân, Chiến Vương, Chiến Tôn, Chiến Tiên, Chiến Thánh, Chiến Đế, Chiến Thần.
Nếu Chiến Sĩ dựa vào linh khí để tu luyện thì bên cạnh đó, Hồn Sĩ cũng tương tự như vậy.
Hồn Sĩ sẽ hấp thụ các lực lượng nguyên tố tự nhiên trong trời đất, nuôi dưỡng nguyên tố bên trong cơ thể dùng làm sức mạnh cho bản thân.
Trên Đế Thiên đại lục tồn tại ngũ hành nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ là căn cốt cho Hồn Sĩ phổ thông tu luyện. Ngoài ra vẫn còn có rất nhiều nguyên tố biến dị khác như Phong, Lôi, Quang, Ám, Tà… nhưng đã mấy ngàn năm trôi qua, chưa từng có một ai nhìn thấy dị nguyên tố xuất hiện tại Đế Thiên đại lục cả, càng không cần nói đến Hồn Sĩ hấp thụ được dị nguyên tố.
Hồn Sĩ hấp thụ hỏa nguyên tố và chỉ chuyên tu hỏa hệ thì được gọi là Hỏa Hệ Hồn Sĩ, đây là Hồn Sĩ đơn hệ, các hệ khác cũng gọi tương tự.
Hồn Sĩ đa hệ là Hồn Sĩ có thế hấp thụ được từ hai loại nguyên tố trở lên, thường thì những Hồn Sĩ đa hệ đều là những tuyệt thế thiên tài ngàn năm có một, do đó rất được các thế lực coi trọng bồi dưỡng, hoặc cũng có thể bị ám sát vì đố kỵ.
Khác với Chiến Sĩ, Chiến Sĩ là những tu luyện giả thể tu, rèn luyện thân thể bằng chiến khí và không thể hấp thụ được lực lượng nguyên tố còn Hồn Sĩ thì chuyên về hồn tu, Hồn Sĩ không có chiến khí, nhưng thay vào đó họ có thể vận dụng sức mạnh linh hồn để tu luyện các loại thuật pháp hồn kỹ để gia tăng uy lực của nguyên tố.
Chiến Sĩ có chín đẳng cấp cảnh giới thì Hồn Sĩ cũng vậy, gồm: Linh Đồ, Vu Sư, Pháp Sư, Tông Sư, Tiên Sư, Thiên Sư, Thánh Sư, Đế Sư, Thần Sư.
Chiến Sĩ mạnh về nhục thể nhưng linh hồn yếu kém, Hồn Sĩ mạnh về linh hồn tuy nhiên phương diện nhục thể bạc nhược, nhưng không phải vì vậy mà có thể kết luận Chiến Sĩ mạnh hơn Hồn Sĩ hoặc ngược lại, vì độ mạnh yếu của mỗi tu luyện giả dù là Chiến Sĩ hay Hồn Sĩ vẫn còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa.
Cuối cùng Ngầu cũng đã nắm rõ được sơ lược về thực lực của các tu luyện giả trong thế giới này.
Trước mặt hắn, ba tên nội môn đệ tử kia toàn bộ đều là Chiến Sĩ sơ cấp, Trần Cát cùng Nông Cơ Linh đều có cảnh giới Chiến Tướng cấp 1, riêng Mã Duy vừa mới đột phá Chiến Tướng cấp 2 cách đây không lâu. Thực lực của ba tên này chỉ ở mức độ thấp kém nhất trong số 30 nội môn đệ tử của Dương Minh Tông.
Hơn nữa, ngoại môn đệ tử toàn bộ đều là Chiến Sĩ, nếu muốn trở thành nội môn đệ tử thì phải đạt được đến cảnh giới Chiến Tướng, thoát khỏi cái danh Khí Đồ thì mới có cơ hội trở thành nội môn đệ tử.
Riêng chủ nhân của cái xác này lúc trước là một tên phế vật chính hiệu, có lẽ không có xương sống khiến cho việc tu luyện của hắn trở nên cực kỳ khó khăn, mười bảy tuổi mà chỉ mới là một tên Khí Đồ cấp 1, trước mặt ba Chiến Sĩ sơ cấp hèn gì bị đánh cho trọng thương, tử vong là chuyện không thể tránh khỏi.
Bác sĩ Ngầu sau khi nhập vào và chiếm hữu thân xác này, không biết vì nguyên nhân gì đã thúc đẩy khiến cho cảnh giới của hắn tăng lên đến Khí Đồ cấp 5, có điều vẫn là một con gà mờ trước mặt ba tên Chiến Sĩ sơ cấp.
“Giết… ngươi có muốn giết chúng không? Muốn đoạt mạng chúng để rửa nhục không?”
“Ai? Là ai đang nói đấy?”
Thình lình, một giọng nói của trẻ con bỗng nhiên vang lên trong đầu Ngầu, khiến hắn ngạc nhiên há hốc như gà nuốt dây thun. Lúc này hắn có thể cảm nhận được bên trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm một thứ gì đó. Một bộ não? Một luồng suy nghĩ? Hay là một cái linh hồn khác? Ngầu không thể nào biết được, nhưng hắn lại có thể tinh tế cảm nhận “thứ lạ lẫm” kia một cách rõ ràng.
“Là ta! Ta là trí năng của hệ thống Sắc Giới lúc trước trốn trong hắc ám ma lôi, vốn đã cùng linh hồn ngươi hòa làm một thể đồng nhất!”
Tiếng trẻ con vẫn đều đều vang lên bên tai nhưng chỉ duy nhất một mình Ngầu có thể nghe thấy.
“Hệ thống? Ngươi là cái quái gì? Cái thân thể này ngay cả đi đứng cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc giết người! Ngay cả một con ruồi còn giết không được, huống chi trước mắt ta là ba tên Chiến Sĩ sơ cấp!”
Ngay lập tức Ngầu liền phản bác lại, hắn mộng mị thử dùng nội tâm nói thầm nhưng không ngờ lại có thể thành công giao tiếp được với cái giọng trẻ con tự xưng là trí năng của hệ thống kia. Ngầu thầm nghĩ đây có khác gì bản thân mình đang nói nhảm đâu?
“Ta có thể giúp ngươi nếu ngươi muốn!” Trí năng hệ thống từ tốn nói.
“Giúp bằng cách nào?” Hô hấp nặng nề, giọng Ngầu dồn dập và đầy hồi hộp.
Nạp vip! Dùng thọ mệnh của ngươi để tiến hành nạp vip, một năm thọ mệnh tương ứng với một điểm vip, chỉ cần tích lũy được 100 điểm vip liền có thể mở ra toàn bộ hạ phẩm chức năng của hệ thống, hơn nữa phía sau vẫn còn có trung phẩm chức năng, thượng phẩm chức năng và vân vân!
Chỉ đơn giản hỏi có một câu cho có lệ nào ngờ câu trả lời của trí năng hệ thống lại khiến hắn quá bất ngờ, cái giọng trẻ con kia dường như có sức hút kỳ bí lạ thường, lời nói mang đầy tính đường mật dụ dỗ lôi kéo con quỷ tò mò bên trong bác sĩ Ngầu trỗi dậy.
Con ngươi của hắn bỗng chốc liền chuyển sang màu đỏ máu yêu dị khiến cho ba tên nội môn đệ tử rùng mình, cảm nhận được nhiệt độ trong không khí cấp tốc hạ thấp xuống khiến cho ba gã Chiến Sĩ sơ cấp không dám vọng động, bản thân vừa làm động tác đấm đá cũng vội hoãn lại.
“Trí năng hệ thống phải không? Nói ta ta biết, ta còn lại bao nhiêu năm thọ mệnh?”
Trạng thái thay đổi làm cho con người Ngầu trở nên khác hẳn, sát khí từ địa cầu vẫn đeo báo theo hắn đến tận đây giống như dòi trong xương, trong thâm tâm đang dùng ý thức để giao tiếp với trí năng hệ thống cùng lúc đó, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào cục máu dưới nền đất.
“Một trăm mười lăm năm thọ mệnh! Đó là con số hiện tại mà ngươi đang có!” Trí năng hệ thống ngay lập tức đáp lại, giọng nói vừa lôi cuốn vừa dụ dỗ.
“Đù! Bệnh tật mà sống dai dữ? Ta muốn dùng một trăm năm thọ mệnh để nạp vip!”
[Hệ thống xác nhận nạp thành công! Thọ mệnh của chủ thể còn lại mười lăm năm!]
Bác sĩ Ngầu không ngờ mình lại có thể sống lâu đến vậy, cơn nghiện máu đã trào dâng khắp nhục thể khiến trong đầu hắn máu liều nhiều hơn máu não, hắn nào có còn quan tâm đến việc nạp ít hay nạp nhiều nữa, sảng khoái dùng hẳn một trăm năm thọ mệnh để nạp vip.
“Ý mà khoan? Nếu là bình thường thì hệ thống sẽ lặp lại câu hỏi một lần nữa để xác nhận quyết định của chủ thể, còn cái này… bị dụ à?”
Lời vừa mới tuôn ra tự nhiên Ngầu cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm, hắn cẩn thận suy nghĩ lại rồi tưởng tượng ra hình ảnh một “con lừa” đang nhảy nhót ở trong đầu mình, lập tức trợn trừng hai mắt gào lên như điên dại.
– AAAA! Trả cho ta! Trả lại cho ta!
Bác sĩ Ngầu thoáng chốc như hóa điên, la hét ầm ĩ rồi không biết hắn lấy sức lực từ đâu ra mà lao vèo đến trước mặt ba gã nội môn đệ tử, mặc kệ ngươi có là Chiến Tướng hay Chiến Tèo gì cũng chơi tất, xơi tất!
Ngoại hình hắn cấp tốc biến đổi một cách chóng mặt, sự lão hóa xuất hiện đột ngột như thời gian tua nhanh đi, hai mắt biến thành màu đỏ máu, một đầu tóc dài từ đen đậm chuyển sang bạc trắng, cơ thể teo lại khô quắc, làn da nhăn nheo trông bộ dạng hắn không khác gì một ông lão đã sống hơn trăm tuổi.
Biến đổi đột ngột từ vị đồng môn sư đệ này tức khắc làm cho Mã Duy, Trần Cát cùng Nông Cơ Linh khiếp sợ không thôi, cả ba tên Chiến Sĩ sơ cấp đứng đờ như bị trời trồng, hai chân nhấc không lên và hô hấp nặng nề cảm thấy khó thở vô cùng! Cả bọn vẫn không biết mình đã lấy đi thứ gì của hắn mà lại lồng lộn lên một cách đáng sợ đến vậy.
RẦMMMMM!!!
Một luồng ánh sáng màu xám tro lóe lên, cái nhà vệ sinh nhỏ hẹp bỗng va đập mạnh rồi nổ tung, nóc nhà, gạch đá cùng với gỗ vụn bay tán loạn.
Một bóng người thoáng cái từ trong nhà vệ sinh đổ nát bay ra bên ngoài, trên không trung còn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi như đóa hoa đào dưới cơn mưa phùn rồi vẽ một đường cong đáp xuống đất bằng mông.
Bịch!
Bác sĩ Ngầu thê thảm nằm chình ình dưới mặt đất, quần áo hắn rách nát tàn tạ dính đầy máu me, trên người còn lưu lại mấy dấu chân bầm tím.
– Hừ! Giả ma giả quỷ? Bộ dạng đó của ngươi cũng dám đem đi hù bọn ta? Tưởng tóc và mắt đổi màu là dọa được bổn sư huynh hay gì? Hôm nay ngươi làm chúng ta mất hứng, hôm sau nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!
Ba tên nội môn đệ tử sau khi phá nát cái nhà vệ sinh thì giận dữ bước ra, khinh bỉ dừng ánh mắt ở trên người Ngầu một lát rồi buông lời đe dọa, sau đó liền phất ray rời đi giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra!
Dưới mặt đất dơ bẩn, cơ thể của Ngầu bỗng nhiên chợt bình phục trở lại, sức sống tràn trề đưa hắn trở về trạng thái trẻ trung như lúc ban đầu là một thanh niên mười bảy, mười tám tuổi.
Sự biến hóa vi diệu này không ngờ lại lọt vào mắt của một lão già râu dê mập mạp đang ngồi chồm hổm ở trong căn phòng vệ sinh kế bên.
– Thì ra là vậy! Hèn gì hắn có thể sống sót đến tận bây giờ mà không chết!
Lão mập khẽ thì thào, hai mắt phát ra ánh sáng như sao trời chứng tỏ lão ta là một vị cao thủ cực kỳ tinh thâm, lão gấp gáp kéo quần, đạp cửa rồi tung bay một cái đến ngay trước mặt gã đệ tử đang nằm thoi thóp dưới đất.
– Đây là lệnh bài của ta! Kể từ ngày mai ngươi hãy đến Tàng Kinh Các làm việc!
Bỏ lại một tấm thẻ kim loại màu đen có khắc họa những hoa văn cổ quái, lão mập buông một câu rồi tiêu dao rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của Ngầu. Lão ta biết chắc chắn hắn sẽ không chết nên mới nói như vậy.
– Người này là?
Lục lọi trong trí nhớ một hồi lâu, cuối cùng Ngầu cũng tìm ra được chút thông tin ít ỏi về lão mập thần bí vừa rồi. Đó chính là cửu trưởng lão, một trong những người nắm quyền lực hàng đầu Dương Minh Tông.