Phần 20
– Dậy mặc quần áo đi ăn tối nào ăn đồ sẵn anh thấy chán rồi mà xem em có đi được không.
– Vâng em cũng muốn ra ngoài, để em xem đi được xa không.
– Ăn trong khách sạn luôn nếu không đi được thì anh cõng em.
– Ok anh hê hê lại được cõng rồi…
Chắc do lao động vất vả hay sao ấy anh em tôi ăn khá nhiều ăn căng bụng luôn, em đi được rồi nhưng phải đi chậm em cứ bắt cõng nhưng tôi bảo em đi cho quen chứ mai về thì tính sao.
– Giờ về phòng hay đi đâu dạo không em.
– Em muốn về phòng em không muốn đi.
– Uh thì về.
Hai anh em lại dắt nhau về do đi hơi xa chút và em còn đau nên khi vừa vào cửa khách sạn em đã kêu.
– Anh ơi em thấy rát anh cõng em đi.
– Uh lên anh cõng.
Từ xa bước đến quầy tiếp tân thấy hai em nhân viên nhìn tôi cõng em họ chúi đầu vào nhau nói gì đó xong cứ tủm tỉm cười, để em đứng xuống.
– Em ơi cho anh lấy khóa phòng xx với.
– Vâng đây anh.
Chắc em cũng nhìn thấy hai em đó nói chuyện tôi kịp cầm chìa khóa thì em đã lôi tôi đi chắc em ngại.
– Từ đã nào lúc nãy bảo đau bắt cõng giờ sao đi như gió vậy.
– Hí hí hai bạn đó nói gì đó em ngại.
– Chắc nói chuyện anh với em abc đấy hahaha.
Em cứ kéo tôi đi thấy mặt em đỏ bừng, mở của phòng hơi ấm tỏa ra do khi đi tôi vẫn bật điều hòa mà khóa cửa đã thấy em nằm trên giường rồi lại gần em thấy em đang cười.
– Hí hí xấu hổ quá… Xấu hổ quá.
– Có mỗi thế cũng xấu hổ.
– Kệ em lần đầu tiên của em mà hihi.
– Thế giờ mặc quần áo ngủ hay lại trần truồng đây em gái.
– Em muốn quay lại với tự nhiên hihi.
Chúng tôi lại như Adam và Eva trên vườn địa đàng lại kể bao chuyện vui buồn lại hôn nhau và ôm nhau ngủ sớm sau một ngày yêu đương…
Khi một khám phá được tìm ra mà điều đó thú vị họ sẽ chỉ quẩn quanh nó cho đến chán mới thôi. Híc mắt chưa nhìn rõ cảm thấy buồn buồn tưng tức đến khi mở mở hẳn mắt ra đã thấy cái bướm hồng ngay trước mặt nó đã ướt nhẹp còn em đang lúi húi chắc bú chim tôi. Lấy ngón trỏ gãi nhẹ nó em hơi giẫy hì được rồi, tôi đút vào sâu hơn chút gãi.
– Á đau em… còn đau mà.
– Hì xin lỗi em.
Ngóc đầu lên liếm cái hột le đã cương lên em rùng mình nằm khụy ngay xuống.
– Ối… ối… từ từ đi anh em… em… chưa kịp chuẩn bị gì.
Không để em nói tôi đánh lưỡi liên tục hai tay bấu bóp gãi hai cái ti vú em tay em bóp chặt chim tôi đau quá nhưng tôi biết em phê lắm rồi tôi phải nhanh hơn nữa đến khi người em co cứng bụng giật giật cái bướm xinh chảy ra cả dòng nước trắng xóa tôi bú nuốt hết còn em mềm nhũn trên người tôi.
– Sướng không em phê lắm hả.
Em không trả lời nổi chỉ mở mắt nhìn tôi gật đầu cười nhẹ, để em nằm một chút.
– Khiếp bay vừa thôi hạ cánh đi mới sớm đã phiền nó giờ lại chăm em thế này mệt quá dậy đi ăn sáng nhanh.
Em lồm cồm chống tay bò dậy.
– Hí hí để em giúp anh nhé.
– Thôi em nó xuống rồi mà để anh đi tiểu anh mót quá.
– Vâng ạ.
Đi vào phòng tắm em cũng đi theo.
– Đi theo anh làm gì hay lại…
– Hihi… em xem anh ấy.
– Có gì mà ấy con gái gì mà tò mò vừa thôi.
– Kệ em.
Đứng trước bồn wc chuẩn bị cầm lấy thì em đã nhanh tay chụp lấy nó.
– Để em giúp em làm cho.
Nhưng mà sao mà chịu nổi chứ đang muốn đi bí bách lắm rồi em vừa cầm vào nó thì nó cũng hiên ngang đứng dậy thẳng tắp và cứng ngắc.
– Hihi nó to lên rồi anh đi đi.
– Hic sao mà đi nổi chứ em cương lên rồi không đi được không tò mò nữa ra lấy đồ thay đi tí anh chở em đi chơi.
– Hay nhỉ cái của con trai lắm chuyện nhỉ hí hí, ok anh yêu.
Em đi ra chật vật lắm phải 5p tôi mới giải quyết xong. Thay đồ rồi anh em tôi đi ăn sáng, là buổi cuối lên tôi quyết định đi thuê xe đạp. Do em còn rát tôi thuê một chiếc mini thấp chở em cho dễ, và cùng rong ruổi hết mọi con đường mộng mơ ở xứ cao nguyên đẹp này. Em ngồi sau lưng ôm chặt lấy tôi không nói gì cả mặc dù tôi thao thao nói chuyện về cái đẹp ở Đà Lạt, tôi biết em buồn vì chúng tôi còn mấy giờ nữa ở bên nhau, em sợ xa tôi em sợ mất tôi. Đang trên đoạn đèo đẹp tôi đi chầm chậm quặt xuống, thấy tôi dừng lại em hỏi.
– Không đi nữa hả anh.
– Hihi cảnh đẹp vầy sao không làm nụ hôn kỷ niệm nhỉ.
– Há ghê vậy còn lãng mạn nữa.
– Thật mà hihi.
Tôi dừng hẳn xe em xuống và dắt nó tựa vào một cái cây, tôi kéo lấy em thật sát hai tay đưa ra sau gáy em môi chạm môi đưa lưỡi qua em không hé răng mà lắc đầu nguây nguẩy, phải mấy lần em mới mở miệng và hai chiếc lưỡi cứ quyện lấy nhau chúng không muốn xa nhau. Sao ngọt ngào vậy mọi tiếng động gần như im lặng phải chăng giờ chỉ còn tiếng của hai trái tim đập mà thôi.
– Hihi em ngộp thở quá mà sao nó ngọt vậy anh.
– Anh không biết nữa mà em thích không.
– Có ạ hihi.
Em buông tôi ra và ngó trước ngó sau thấy lạ tôi hỏi.
– Em làm gì đấy hay em làm rơi cái gì à.
– Không em có cái này hay lắm anh dắt xe theo em đi.
Chả biết em định làm gì nữa tôi cứ bước theo em còn em đi khá nhanh vẫn ngó nghiêng trước sau.
– Đây rồi anh ơi nhanh nhanh.
Thì ra em dẫn tôi đến một sườn dốc thẳng em đi xuống dưới trước còn tôi tìm chỗ để xe. Khi tôi xuống hết dốc đã thấy em đứng đó dựa vào cây, nếu ai đó đứng bên trên sẽ không nhìn thấy bên dưới và cả hai bên nữa vì có mấy bụi cây lớn hai bên phải chăng chỉ có thể nhìn từ dưới lên.
– Làm gì ở đây lại phải đi bộ nữa nói đi.
– Em có việc mà.
Nói hết câu em ôm lấy tôi hôn ngấu nghiến tôi thấy lạ nhưng vẫn thấy vui tôi hôn lại em, và tay em cầm tay tôi luồn vào áo, chiếc áo lót đã được đẩy lên, tay tôi chạm vú em.
– Á tay anh lạnh quá hí hí.
– Định làm gì đấy (tôi gằn giọng)
Em không trả lời mà tay em đang tháo khóa quần tôi, tôi giữ tay em, em hất ra.
– Em cũng muốn có kỷ niệm với anh hihi.
– Em định… em.
Chuyện đến khá nhanh tôi bất ngờ con chim tôi cũng bất ngờ nhưng nó làm quen với sự việc nhanh hơn tôi hê hê, phần vì hai vú em đang trong tay tôi nó mềm mại nó ấm áp nó thân thương. Khi tôi hết bỡ ngỡ thì con chim tôi đã được miệng em chăm sóc, nó đã lớn hết cỡ, tôi tựa vào cây nhắm mắt tận hưởng. Ấm mềm ướt tê, cái đầu khấc được lưỡi em quyện làm tôi tê đi rủn cả người, tôi bắt đầu giữ đầu em kéo nhanh hơn. Cảm giác sắp đến tôi ngừng lại thấy em nhìn tôi, tôi mỉm cười với em gật đầu, lần này thì nhanh hơn nó vào sâu tận họng em.
– Hừ hừ sắp rồi em ư… ư… ư.
Chợt tôi có ý tinh quái.
– Aaaaaaaa.
Nó đến tôi mơ màng ngây ngất nó bắn từng đợt vào miệng em, biết tôi sắp ra lúc đó em đẩy tôi ra nhưng tôi đã giữ chặt đầu em lại hihi tôi bắt em nuốt nó. Em đẩy em véo em bấu tôi kệ và rồi khi biết tôi cố ý thì em đã để nguyên. Qua giây phút thiên đường tôi chậm kéo đầu em ra, em vội vàng chạy ra xa ra sức khạc nhổ rồi quay lại lườm tôi em đi lại phía tôi, tôi thanh minh vui.
– Tại anh phê quá à mà em thấy sao.
– Anh bắt nạt em anh bắt em nuốt nó hu hu ghê quá em đã phải nuốt hết bắt đến anh.
Tôi kéo em vào lòng vỗ về rồi hôn em.
– Chắc việc em giúp anh thế này anh sẽ không bao giờ quên anh cảm ơn em nhiều lắm anh yêu em.
Ôm em một lúc em không nói gì mà đẩy tôi ra em có vẻ vội vàng.
– Em làm gì đấy.
– Hihi em buồn tiểu quá anh bỏ em ra đi.
– Haha không chịu nổi nữa hả.
Tôi buông tay em kéo ngay quần ngồi luôn tại chỗ tôi cũng ngồi xuống xem em.
– Không được nhìn em anh quay mặt đi em xấu hổ anh quay mặt đi.
– Có vậy cũng ngại lúc bé xem suốt có thấy kêu đâu.
– Hu hu quay mặt đi anh hu hu xấu hổ quá hu hu.
– Khiếp đi gì mà nhiều vậy.
– Hu hu tại anh cả đấy.
– Hahahaha…
Chúng tôi lại chở nhau về và em có vẻ vui hơn.
– Anh hư lắm bắt em nuốt nó kinh bỏ xừ.
– Thì lúc sắp ra anh mới định làm thế thôi mà có ngon không.
– Khiếp vừa nhiều vừa tanh còn lờ lợ nữa anh hư lắm đấy.
– Ơ sao có đứa nào bảo cái gì của anh em sẽ lấy hết mà.
– Ư thì… thì cũng bảo trước để em chuẩn bị chứ ai lại hu hu giờ vẫn muốn ói nè hu hu.
– Hahaha…
Chúng tôi trả xe cùng đi ăn và về phòng ngủ buổi sáng qua nhanh và vui vẻ…
Tỉnh dậy không thấy em đâu quay lại thấy em cuộn tròn, ôm lấy em người em rung nhẹ, em đang khóc.
– Thôi em có ai nắm tay ai được cả ngày đâu mọi cuộc chơi đều tàn cuộc mà em đừng khóc đừng buồn nữa.
– Huhu qua hôm nay là em mất anh mãi mãi rồi huhu.
– Hấp à anh vẫn luôn bên em mà, trái tim anh luôn để một vách dành cho em.
– Thật không anh hứa đấy nhé.
– Thật mà.
Tôi kéo tay em đặt lên tim tôi, nó đập chậm rãi thong thả nhưng nó cũng nhói đau vì khi nghe em khóc…
– Vậy được chưa dậy chuẩn bị hành trình trở về nào.
– Vâng ạ hí hí cho em sờ tí.
– Lắm chuyện nhanh lên đi.
Em cho tay vào quần tôi tìm nó và môi em cũng tìm môi tôi. Nụ hôn cuối cùng tại nơi anh em tôi cùng mở cánh cửa mới, cánh cửa yêu thương dục vọng và trái đạo lý. Có sao vì cả hai cùng yêu nhau mà phải chăng đừng để ai biết mà không có hậu quả nghiêm trọng mà thôi…
Tôi gọi xe ôm chạy ra quốc lộ đón xe vì đã liên hệ trước, dọc đường có vào một cửa hàng điện thoại tôi muốn mua cho em một cái mới gọi là kỷ niệm nơi đây.
– Anh mua điện thoại hả.
– Uh anh mua tặng em một chiếc gọi là kỷ niệm nơi đây em xem thích cái nào anh mua cho.
– Vâng anh hihi anh chiều em thế.
Sau một hồi chọn lựa em chọn mua Nokia x1 (thời đó khá hot) tôi thanh toán nhưng thấy em mua thêm cái gì đó, hình như mua sim uh thôi em thích thì để em mua…
Trên xe em ngồi cạnh cửa xe em không nói gì mà chỉ toàn nhìn ra ngoài tôi biết em buồn, tôi sợ em mệt mấy lần kéo em ngả đầu vào vai nhưng em lại cứ ngồi như cũ. Hành trình khá dài đến đêm em mệt em đã nằm lên đùi tôi mà ngủ, ánh đèn mờ mờ đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt của em. Nó gần gũi nó thân thương nó đẹp đến lạ, mà tôi không thể lấy em được, phải chi chúng tôi không làm anh em thì… giấc ngủ chập chờn đến với tôi…
– Anh ngủ được không (em thủ thỉ bên tai)
– Uh cũng bập bõm thôi em mà sao em không ngủ đi cho đỡ mệt.
– Tỉnh thấy anh nhìn anh em không ngủ được đành dậy em muốn nói chuyện tí.
– Uh… À sao em mua thêm sim làm gì thế.
– Em mua có việc của em.
– Gớm lại bí mật thế nữa à.
– Vâng… (em im lặng một lúc)… để khi nào em nhớ anh quá em sẽ nhá máy cho anh.
– Uh anh hiểu rồi nhưng phải cẩn thận vì anh sắp cưới… (tôi không dám nói hết câu)… Thôi ngủ đi em…
Định vào luôn Hà Nội nhưng thương em tôi quyết định đưa em về chỗ trọ rồi ngược lên. Cầm hành lý hết vào phòng tôi bước ra nhanh vì sợ ở lâu quá tôi cũng không thể đi được tôi sợ chính chân tôi giữ lại.
– Anh…
Tôi dừng ngay lại, em ào tới tôi ôm tôi hôn tôi, tôi miễn cưỡng hôn lại em, em kéo tay tôi lên ngực nhưng tôi sợ lại kéo tay xuống thì em lại cho tay vào quần tôi.
– Thôi em buông anh ra đi anh biết em buồn nhưng… buông anh ra đi mà.
Kéo tay em lên đặt tay em vào tim.
– Anh nhớ em lắm, để anh đi, em mãi trong này rồi để anh đi đi.
– Huhuhu em mất anh thật rồi…
Tôi bước đi mà lòng nặng trĩu tôi thương em tôi buồn vì không mang lại hạnh phúc cho em mà mang lại sự đau khổ cho cả hai. Anh xin lỗi em…