Phần 5
Đúng như tôi nghĩ, thằng Quang đang đi ra đi vào chưa quyết định được sẽ đi tìm tôi ở đâu, cú đấm của nó đau điếng nhưng tôi vẫn cố nở nụ cười.
– Xin lỗi không báo mày. Để tao đi tắm đã, rồi đãi mày ăn phở, cà phê.
Kệ cái mồm nó đang ngoắc ra những câu chửi quen thuộc, tôi chui vào nhà tắm, cái nhà tắm tối tăm với cái đèn đỏ nhờ nhờ không làm cái u ám của màu xám xi măng lát nền, màu mốc của đen của cái tường mộc, mùi hôi hám ẩm mốc. Cái giá của sự tiết kiệm nhiều khi không dễ chịu chút nào.
Tắm xong tiện tay giặt luôn bộ quần áo trên người, thay bộ quần áo mới. Thằng Quang không thay quần áo, vẫn bộ quần áo cộc nó mặc lúc sáng.
– Mày không thay quần áo đi làm à?
– Tao nghỉ việc rồi.
Nó thản nhiên nói. Lâu tôi không nói chuyện với nó, từ khi nó nghỉ làm ở quán, khi tôi về nó đang ngủ, khi nó đi làm thì tôi cũng đang ngủ.
– Đi ăn sáng, cà phê rồi nói chuyện.
Vắt bộ quần áo vừa giặt lên cái dây giữa nhà, tôi đập vai nó.
Chiếc xe của nó cũng tã không khác gì xe tôi là mấy, nhưng vẫn bền bỉ để ì ạch chở hai thằng tôi đến quán cà phê trên phố. Quán cà phê này cũng là quán mà tôi đã gặp Thùy và Hạnh, chị Phan chủ quán thấy hai thằng tôi đến thì đon đả đi từ trong nhà ra. Sau lần gặp đó, thỉnh thoảng khi đi làm ngang qua, tôi và thằng Quang hay dừng lại, lâu dần cũng thành quen.
– Lâu không thấy mấy đứa đến?
– Bọn em dạo này cũng bận. Dạo này quán xá thế nào chị?
– Cũng ổn. Mày chỉ cho chị mấy món nữa đi, dạo này mấy món cũ bị các quan xung quanh bắt chước.
– Cũng có món gì mới đâu chị, quanh đi quẩn lại cũng chỉ những nguyên liệu đó thôi.
Cũng không hẳn từ chối, nhưng đúng là với quy mô của quản chị, cũng chỉ có thể pha mấy đồ uống như vậy, hơn nữa tôi đã chế cho chị gần chục đồ uống, chị còn chưa thấy lên menu.
– Hai đứa uống gì?
– Chị gọi cho em hai bát phở gà của quán Nhàn nhé và cho em hai ly cafe đá. Mà em bảo này, nhà chị có nguồn cà phê tươi ngon thế, sao chị không chú tâm vào bán cà phê?
– Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cà phê đá, sữa, có gì khác đâu.
Tôi tán thưởng cà phê của chị chỉ vì nguồn gốc của cà phê tươi, như chị nói có ông anh trồng cà phê trên Tây Nguyên. Tôi cũng không nghiên cứu cà phê, nhưng để có ly cà phê ngon cũng kỳ công không kém với những đồ uống pha chế khác từ cách rang, hãm, nhiệt độ, thời gian sẽ cho ra mùi vị cà phê khác nhau. Đối với khách bình thường thì không có gì khác biệt, nhưng với những người chuyên pha chế như tôi, không khó để nhận ra sự khác biệt.
– Tại sao mày bỏ việc?
Chờ chị Phan đi khỏi, tôi quay sang thằng Quang hỏi vấn đề chính.
– Lương thấp, thời gian thì cứng nhắc, tăng ca nhiều, lại liên tục bị trừ lương. Lịt cụ… tháng này tao lĩnh có gần một triệu.
– ĐM… trừ gì lắm vậy? Hay mày toàn đi muộn?
– Mịa… Ba lần đi muộn, mỗi lần không quá năm phút. Bốn lần tăng ca đến gần nửa đêm vì hàng nhiều đéo được tính tiền.
Cái bằng kinh tế đúng là đéo hơn cái rẻ rách, còn không bằng chạy xe ôm.
– Vậy giờ mày tính sao?
– Lại tiếp tục đi rải hồ sơ. Trong khi chờ đợi thì chạy xe ôm kiếm tiền tạm vậy.
Thằng này nó vẫn coi trọng công việc ổn định, nó bảo đó là bố mẹ muốn vậy, tốt nhất là vào cơ quan nhà nước.
Con bé phục vụ quán phở vừa lúc bưng hai tô phở đến, bày hai tô trước mặt chúng tôi và mấy lát chanh, ớt. Phở rất ngon, nước thanh và ngọt, thịt gà ta dai, thơm, bánh phở giòn. Cô Nhàn chủ quán chỉ bán buổi sáng, quán cũng nhỏ, chỉ đủ đặt ba bốn cái bàn nhựa ngay đầu ngõ nhưng đã bán hơn hai mươi năm và nuôi cả nhà năm người sung túc. Đúng như bố tôi vẫn nói “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”.
– Hồ sơ mày gửi đi có ai gọi phỏng vấn chưa?
– Chưa. Hồ sơ tao viết cả kỳ vọng công việc và mức lương vào đó, đồ rằng bọn nhận đọc hồ sơ lại chẳng đang cười sằng sặc, lấy ra làm chuyện cười sau đó ném vào sọt rác.
– Ừ… tiền mày kiếm ở quán có ít đâu. Đi làm tao mới thấy, chung quy cũng là kiếm tiền, đm… ngồi máy lạnh mà chịu áp chế, lương éo đủ cũng vẫn có cảm giác đói chẳng khác l… gì mấy thằng chạy xe ôm.
– Tao nói mày éo nghe, làm gì cũng là tiền, người ta chỉ lựa chọn khi kiếm nhiều tiền hơn. Éo ai lại có kiểu lựa chọn ngồi mát hơn, quần đen áo trắng cắm thùng. Mấy năm học trong trường, các thầy cô chẳng xa xả dạy mày cách làm tiền nở ra tiền.
– Ừ… giờ tao lại tiếc vì bỏ quán. Mà thôi, cũng là lựa chọn, có vậy mới có bài học.
– Thôi, mày cứ cố tìm cơ hội khác, sau đó tính tiếp. Mà này, thời gian mày rảnh hơn tao, mày đi kiếm cái nhà khác để thuê đi.
– Mày…
– Gì mà nghệt ra vậy. Kiếm cái nhà sạch sẽ khang trang hơn, tao với mày ở. Mà cái xe của tao với mày cũng phải chăm chút một ít, mấy năm nay nó đã quá khổ rồi. Vứt qua chỗ chú Sảng để làm lại cho ngon lành.
– Sao tự nhiên mày lại muốn đổi chỗ ở?
– Nhu cầu cá nhân cũng phải tăng lên thì mới tạo ra động lực. Với lại, tao không cần chu cấp cho Thùy nữa, cô ấy đã xin được việc rồi.
– Mày với nó sao rồi?
– Không biết, cả tháng nay cứ nhàn nhạt vậy, mà cũng không gặp nhau.
– Bỏ cụ nó đi, tao nói với mày rồi. Nó coi trọng hình thức và vật chất, có coi trọng bản thân mày đâu.
– Tao sẽ không chủ động bỏ, chẳng có lý do gì chính đáng cả. Kệ cô ấy đi, tao để cô ấy có quyền chủ động.
– Tao đéo hiểu nổi mày. Nếu chỉ để đ… thì thiếu mẹ gì, mày cao to đẹp trai, dẻo miệng, lại galant, mấy con bé làm hàng ở quán suốt ngày ve vãn mày, có con nào thua con Thùy không?
– Lịt cụ mày éo hiểu c… gì tao. Quan hệ nam nữ nó cũng có tình cảm trong đó và phải có sự chuyên nhất, mày có chịu được khi vừa rên với mày, nó lại rên y chang với thằng khác không? Mày có chịu được, khi chui cùng cái hang với hàng chục thằng khác không?
– Vậy với con Thùy mày chắc nó không rên với thằng khác? Tao đéo tin, cái vòng trên cổ nó mày có biết mấy tháng lương của mày mới mua được không? Tao hỏi chị Nhi rồi, cái đó gần bốn tháng lương của mày đấy.
– …
Tôi đúng là éo nói lại, nó nói trúng điều tôi cố quên, dù Thùy có giải thích đó là hàng fake, nhưng tôi biết với tính cách trọng hình thức của mình, cô sẽ không đeo nó. Cả những chiếc túi xách cũng vậy, cô có mấy cái khá đẹp, cũng được cô khoe là hàng fake.
Sau khi uống cà phê với thằng Quang, cũng chẳng có gì làm, thằng Quang mới đăng ký chạy xe ôm công nghệ còn chờ xét hồ sơ, tôi và nó quyết định đi tìm nhà trọ. Một tháng đi làm của thằng Quang cũng có chút tác dụng, nó nghe đồng nghiệp nói về chung cư mini cho thuê, thế là tôi và nó quyết định đi xem. Cũng qua mấy địa điểm, cuối cùng cũng chọn được một căn, giá thuê hai triệu bằng với số tiền tôi vẫn đưa cho Thùy hàng tháng. Căn chung cư chỉ có một phòng duy nhất, nhưng có một phòng tắm nhỏ, một khu bếp cũng nhỏ, có sẵn nóng lạnh và điều hòa, internet, tiền điện nước đóng riêng theo đồng hồ sử dụng.
Rất nhanh, hai thằng chuyển đồ luôn, tài sản của hai thằng thôi ít đến đang thương chỉ có hai ba lô là hết, chiếc quạt cũ kêu ầm ỹ mỗi lần chạy bọn tôi để lại, cái bếp điện dây không biết đã cháy bao nhiêu lần cũng vậy. Cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, sau khi trả phòng trọ, tôi và nó đi mua một ít đồ dùng gia dụng đơn giản cho căn chung cư, có lẽ đắt nhất là cái tủ lạnh nhỏ vì cả tôi và thằng Quang đều muốn có beer lạnh để uống.
Mua một ít đồ ăn, coi như làm bữa tiệc tân gia, tôi nấu mấy món đơn giản, thằng Quang cầu kỳ còn làm một cái bàn thờ nho nhỏ để cúng thổ công thổ địa. Bữa ăn trưa muộn nhưng khá vui, ít nhất trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của chúng tôi trước đây, chuyển sang chỗ ở mới sạch đẹp, khang trang hơn cũng là cái gì đó đáng nhớ, như thằng Quang nói đó là một trang mới đánh dấu bước đầu tiên ra đời của chúng tôi.
Sau bữa ăn, thằng Quang lăn ngay ra cái đệm mới mua ngáy khò khò, tôi thu dọn bát đũa, rửa sạch úp lên cái kệ nhỏ ở bếp, sau đó xuống nhà bắt xe ôm đến quán.
Hôm nay mây u ám cả ngày, nhưng lại không mưa, cũng chưa có ai đến chỉ có chú Kiên đang ngồi trước cửa uống chè vặt. Từ khi anh Phú đi, chị Nhi gần như không đến quán, cũng chẳng quan tâm đến việc kinh doanh, thỉnh thoảng chị có qua cũng không hỏi han gì, chỉ như một người khách.
Cũng may, quán không gặp vấn đề gì, thu nhập vẫn dư giả để trang trải chi phí. Chỉ có một chuyện tôi khá lo lắng, đã hai lần anh Quyết công an quận xuống tìm anh Phú, nhưng khi biết anh Phú chưa về, anh cũng bỏ đi mà không nói gì. Chẳng hiểu sao, tôi cứ có chút bất an.
Uống với chú Kiên một chén chè, tôi vào quán để bật hết các thiết bị điện và kiểm tra lại một vòng quán, sau khi ký vào quyển sổ thống kê, thì mọi người cũng lục tục đến. Mai kiểm tra lại một lần nữa các bàn và trang thiết bị, sau đó cũng ký vào cuốn sổ bàn giao. Sau đó, quán bắt đầu nhộn nhịp khách, có lẽ sau một hôm mưa tầm tà cũng làm khách có chút nhớ quán, khách dồn đến ngày một đông khi giờ làm việc hành chính vừa hết.
Tôi và anh Hiển cũng bận túi bụi cho đến khoảng chín giờ thường lệ, khi khách văn phòng vãn bớt, chuẩn bị cho đợt khách đêm, hầu hết là những khách trẻ tuổi những người ham thích cuộc sống về đêm. Đây là thời gian bận nhất của quán.
Đợi anh Hiển tranh thủ chạy ra ngoài thư giãn một chút quay lại, tôi cũng đi ra sau quán. Hôm nay chị Hường đã bán quán lại, nhận chén nước của chị, kéo cái ống điếu vê một bi thuốc, sau đó sảng khoái phun một đám khói trắng lên trời.
– Hôm qua con bé Khả My bị ốm à?
– Vâng, bị cảm lạnh. Sao chị biết?
– Mẹ nó gọi điện sáng nay.
Chị Hường chờ tôi chiêu một hớp chè, từ từ nói.
– Nó bảo là chưa kịp cảm ơn em.
– Không cần, em vì con bé chứ có phải vì mẹ nó đâu. Mà cô ta cũng vô tâm, con bé thì ốm, mẹ thì gọi điện không nghe máy.
Tôi không dấu được sự bực tức.
– Con bé đó nó cũng khổ, vừa nuôi con, vừa phải học cho xong, vừa kiếm tiền.
– Tiền cũng quan trọng, học cũng quan trọng, nhưng đã sinh ra con bé thì cũng phải chăm sóc cho đàng hoàng chứ. Nửa đêm nửa hôm, vứt con bé lại rồi biến mất.
– Em không hiểu hoàn cảnh nó đâu. Khổ lắm.
Chiêu nốt ngụm nước, tôi đứng dậy đi vào quán. Lời chị Hường nói tôi vẫn không thấy bớt đi chút bực tức, dù giọng chị có vẻ thương cảm.
Hôm nay quán đặc biệt đông, tôi và anh Hiển luôn chân luôn tay, còn không kịp để làm cho khách, dù mệt nhưng nụ cười và những câu xin lỗi pha trò vẫn phải giữ trên môi vì những vị khách liên tục đến tận quầy giục giã. Mặt tôi càng lúc càng cứng đơ, bụng căng ra cũng không thể tranh thủ đi được một lát.
Khi những vị khách cuối cùng đi về, tất cả quán đều có vẻ hư nhược, sự mệt mỏi che dấu suốt cả buổi giờ được thả ra làm ai cũng như rũ ra không còn sức sống. Tôi cũng chẳng để ý đến anh Hiển, chạy vội vào nhà vệ sinh, sau đó đi qua cửa sau để hít thêm một ít không khí trong lành, bổ sung một chén chè nóng và một bi thuốc lào.
– Hôm nay con bé Khả My không đến à chị?
– Hôm nay mẹ nó nghỉ làm ở nhà chăm con bé.
Nhận được câu trả lời, tôi lại quay vào quán. Mọi người có thể nghỉ nhưng tôi vẫn còn việc. Cuối cùng, mọi việc thường lệ cũng kết thúc, mọi người đã về hết, gập cuốn sổ lại để lên chỗ quy định, tôi vặn người đi ra phòng thay đồ thay bộ quần áo làm việc mặc vào bộ quần áo của tôi.
Chú Kiên đã về, hôm nay thay cho chú là một người thanh niên trẻ hơn, dù làm được thời gian nhưng tôi cũng ít nói chuyện vì thái độ của anh ta khá lạnh nhạt. Vừa lôi cái xe máy ra khỏi chỗ đỗ, thì điện thoại vang lên.
– Huy à. Về chưa?
Tiếng chị Tú vang lên trong điện thoại.
– Em đang lấy xe để đi về.
– Đi ăn đêm với chị. Chị có chuyện muốn nói với em.
Ngần ngừ một lát, tôi rất mệt, nhưng lại nghĩ đến sự nghiêm túc trong giọng nói của chị, tôi đồng ý.
Để lại chiếc xe máy cho người giữ xe, tôi đi vào quán. Chị Tú đang ngồi một mình, giơ tay vẫy khi thấy tôi đi đến.
– Sao hôm nay chị lại ngồi đây?
Đưa mắt nhìn dọc vỉa hè đông nghịt khách, đang túm tụm bên nồi lẩu hoặc bếp nướng, tôi tò mò hỏi.
– Thử xem sao. Lâu rồi chị không ngồi quán vỉa hè. Uống beer nhé.
– Vâng.
Chị Tú đẩy chai beer đã mở về phía tôi, chiếc lò nướng đang xèo xòe mỡ bốc lên mùi thơm ngào ngạt. Hớp một ngụm beer sau khi cụng chai với chị, tôi gắp một miếng thịt. Hương vị tẩm ướp khá nồng, đậm đà đôi khi còn không nhận ra mùi vị nguyên thủy của miếng thịt. Dù nghe nói về vấn đề vệ sinh, nhưng giá nó rất rẻ, nên thu hút nhiều khách. Đó cũng là điều tôi thắc mắc khi chị Tú hẹn ở đây.
– Chị có gì muốn nói với em?
– Hôm nay em có muốn về nhà không?
Chị Tú không trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi lại. Cũng chẳng hiểu câu hỏi của chị lắm, tôi ậm ừ đáp.
– Vâng.
– Tối nay ngủ với chị nhé.
Tôi ngẩn người nhìn chị.
– Chị muốn. Chị cũng có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Ánh lửa của bếp than ánh lên mặt chị, làm rạng lên màu đỏ trên khuôn mặt, cùng bầu ngực lộ ra dưới cái áo thun cổ trái tim của chị càng thêm dụ hoặc, tôi nuốt nước bọt và gật đầu có chút vô thức.
Sự hấp dẫn của chị, bầu ngực lấp ló, thực sự làm món ăn trở nên nhạt nhẽo, tôi có chút sốt ruột để kết thúc bữa ăn. Chị Tú như nhìn rõ sự háo hức của tôi, sau khi hai chai beer đã cạn, chị cũng gọi thanh toán. Sau đó không nề hà, ngồi lên sau xe máy của tôi, bầu ngực của chị chẳng mấy chốc làm lưng tôi nóng rực, sau đó sức nóng rất nhanh lan tỏa toàn thân, cho đến tận khi chị chỉ cho tôi cái khách sạn. Khách sạn không quá sang trọng, nhưng lịch sự sạch sẽ.
– Đi tắm, rồi lên giường.
Lên đến phòng, chị nói với tôi, sau đó lại kéo tay tôi vào nhà tắm, khi tôi đang ngẩn người nhìn cái ao thun đang được chị lột ra khỏi người.
– Gì mà ngẩn ra vậy. Vào đây tắm chung với chị.
Tôi ngơ ngẩn cởi cái áo thun của mình, cái quần được chị mở khuy, rơi xuống chân, ánh mắt tôi bị thu hút hoàn toàn bởi cơ thể khêu gợi của chị. Bàn tay không nhịn được đưa lên nắm lấy bầu vú to tròn của chị, sự đàn hồi của nó nảy lên trong lòng bàn tay, tràn qua các kẽ tay, cái đầu ti cứng lên cạ lên lòng bàn tay khiến bàn tay có chút run rẩy. Chị cũng thở gấp gáp, bàn tay cũng trở lên nóng rực khi nắm lấy cái buồi đang dựng đứng, phồng lên trong tay của chị.
Sự ngẩn ngơ thay bằng sự mê man khi cái buồi được bàn tay chị đưa vào cái lỗ ẩm ướt, nóng rực, trơn mượt và cũng đang khát khao nắn bóp cái cương cứng của cái buồi. Người chị rướn lên áp chặt vào người tôi, hai tay đu lên cổ, một chân co lên ngang eo tôi để cái buồi được tự do đi vào cái lồn của chị. Tay tôi đưa xuống đỡ lấy đùi chị, hông theo bản năng dập vào lồn chị, những tiếng rên bắt đầu bật ra khỏi mồm chị khi cái buồi thúc vào tận sâu bên trong. Cái tường nhà tắm là bệ đỡ để cơ thể chị đón nhận sự mạnh mẽ ngày một tăng của tôi, mỗi cái khụy chân, cái buồi sẽ thúc lên chọc vào bốn phía vách lồn của chị, sau đó đâm sầm vào đáy.
Căn phòng tắm nhỏ hẹp trở lên đặc quánh vì những tiếng rên của cả chị và tôi, giữ lại những tiếng hét khi sự kích thích vượt quá sức chịu đựng, những cú thúc ngày một mạnh, càng làm tiếng hét của chị càng gấp gáp, càng cao hơn. Những đám chất nhờn được cái buồi ép ra khỏi lồn chị chảy dọc theo đùi của chị, dính đẫm vào háng của tôi và chị, những đám lông bết lại, dính vào nhau không rời mỗi khi hông tôi dập vào hông chị, tạo thành những tiếng lép nhép.
– Chị… Em… ơi… Chị… ra…
Chị cuối cùng cũng ưỡn người bám chặt lấy người tôi, hai đùi chị căng cứng, co lên quấn lấy chặt lấy hai đùi của tôi. Những cú dập của tôi làm cả người chị dập vào bức tường đằng sau, tiếng rên bấn loạn của chị càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng hét thất thanh.
– Chị… Ahhhhh…
Tôi cũng căng đến cực điểm, những cơn sướng đang như thác lũ chạy dọc sống lưng đánh lên đại não tạo thành những tiếng lùng bùng, sau đó như bị đánh nát, tâm trí tôi bỗng trở thành hư vô, toàn bộ năng lượng dồn xuống dưới để tôi ép chặt lấy háng chị thúc một cái thật mạnh đi sâu vào trong và chút ra toàn bộ tích tụ trong đó.
Cũng với những cái rùng rùng đang chạy khắp cơ thể, tôi cũng phải gồng mình để giữ người chị đang giật lên từng cơn sau khi đón nhận toàn bộ tích tụ của tôi, bầu vú to tròn của chị cũng đồng thời ma sát toàn bộ khuôn mặt của tôi.
– Chị… sướng…
Phải một lúc lâu, những cơn co giật của chị mới từ từ giam xuống, người chị cũng chùng xuống trong tay tôi, đầu chị gục vào vai tôi thều thào. Tôi cũng không khá hơn bao nhiêu, ép người để giữ chị không trượt xuống, miệng hổn hển thở.
Qua một lúc, tôi với chị mới lấy lại sức, cùng tắm cho nhau. Có lẽ là vuốt ve cho nhau thì đúng hơn, cơ thể của chị đầy đặn một cách hoàn hảo, không thừa không thiếu, mỗi tấc da đều đem lại một cảm giác mượt mà, êm ái và dụ hoặc làm bàn tay tôi không lỡ rời đi. Ngay cả đám lông dưới bụng chị cũng mượt mà chảy xuống giữa háng hòa thành một thể với cái lồn no tròn, hai đùi tròn lẳn, thẳng dài thuôn xuống không có một khe hở giữa chúng, nâng đỡ một cặp mông tròn trịa, căng tròn nảy nở.
Tay chị cũng vuốt ve khắp cơ thể rắn chắc khỏe mạnh của tôi, lưu luyến vuốt ve không rời cái buồi cương cứng cộm lên làm bàn tay chị không khép chặt được, vuốt xuống dưới đỡ lấy buồi để cái đầu buồi nằm dài trên cẳng tay của chị.
– Nhanh lên giường chị.
Dòng nước cứ chảy mãi trên da, làm tôi có chút hơi run run. Chị gật đầu buông tay và cùng tôi bước ra khỏi phòng tắm, nhận chiếc khăn tôi đưa quấn quanh người, tôi cũng lau khô người và quấn cái khăn ngang hông.
Chiếc khăn trên người chị được chị vất luôn ra ngoài khi chui vào chăn, sau đó chiếc khăn của tôi cũng được chị kéo ra khi tôi nằm xuống cạnh chị. Cơ thể mát lạnh của chị nhanh chóng quấn lấy cơ thể tôi.
– Em nghỉ làm ở quán đi.
Một lúc sau khi cơ thể chúng tôi ấm lên, chị khẽ nói. Tôi có chút ngỡ ngàng.
– Sao hả chị?
– Em nghỉ đi, đừng làm nữa. Em không cần biết chuyện gì xảy ra, em chỉ cần biết anh Phú không phải đơn giản là sang thăm vợ con, mà anh ấy đi trốn.
Lời chị nói làm tôi đột ngột hoang mang. Chị Tú tiếp tục.
– Chị Nhi cũng đi rồi.
– Có chuyện gì hả chị?
– Chị cũng không rõ chuyện gì. Nhưng chỉ biết sẽ rất nghiêm trọng và quán sẽ phải đóng cửa. Chị Nhi chỉ nhắn chị vậy thôi.
Tôi có chút bất an, nhưng sự nghiêm túc trong lời nói của chị Tú làm tôi tin tưởng.
– Đừng lo lắng, em không sao đâu. Nhưng nghỉ sớm, sau này có chuyện em sẽ đỡ bị rắc rối. Đừng quan tâm đến chuyện gì, hãy nghe lời chị.
– Sao chị lại nói với em? Còn những người khác thì sao?
– Chị không biết, chị chỉ quan tâm đến em thôi. Và chị Nhi cũng vậy. Những người khác có lẽ không sao, nhưng em có thời gian quản lý quán, nên cũng có lẽ sẽ có chút rắc rối. Với lại, em cũng đừng nói cho ai, vì như vậy vô hình chung em đang tiếp tay, sẽ khó cho em. Em cứ lặng lặng nghỉ thôi, coi như là vì chuyện gia đình, mọi thứ cứ bình thường là được.
Tôi hít một hơi sâu, qua lời chị có lẽ rất nghiêm trọng, tôi quyết định nghe lời chị, cẩn thận vẫn hơn dù sao tôi cũng chỉ làm thuê ăn lương, nghỉ ở đây tôi cũng có thể làm chỗ khác. Có nhiều chuyện không quản hết được, an toàn là trên hết.
– Vâng, em nghe lời chị. Để mai em sẽ nhắn cho anh Hiển để xin nghỉ và cũng tranh thủ về quê luôn, lâu rồi em chưa về.
– Ừ, chị cũng sẽ đi một thời gian. Về thăm nhà chồng chị, từ hồi lấy nhau chị cũng chưa sang bên đó bao giờ.
– Vâng.
– Chị… thôi, dù sao chị em mình cũng sẽ có cơ hội gặp lại sau. Hôm nay là lần cuối cùng trước khi đi xa, chị muốn có một đêm thật đáng nhớ.
Nói xong chị trườn người lên người tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn khác với nụ hôn của tôi và Thùy, nó ấm áp, mềm mại, nó không mang ý nghĩa của một tình yêu, nó giống như sự lưu luyến hơn, sự lưu luyến khi xa rời một vật yêu thích. Đôi môi chị rời môi tôi đi xuống hôn khắp ngực tôi, xuống bụng và sau đó cái buồi đang cương lên được bao bọc trong sự ấm áp, mềm mại sau đó là sự cuồng nhiệt để rất nhanh tôi lại chìm vào sự phấn khích của bản năng. Chị nhún nhảy trên bụng tôi, những tiếng rên bật ra khi tôi thúc hông lên, hai tay bóp chặt lấy bầu vú của chị trong sự hưng phấn cao độ, để sau đó tôi vật chị xuống giường để tôi nằm lên trên, sức mạnh của đàn ông được bung ra mạnh mẽ với những cú dập như vũ bão, để chị chỉ còn biết vặn vẹo cơ thể kèm những tiếng rên hỗn loạn, những cái cấu làm móng tay của chị để lại những vết hằn sâu trên cánh tay tôi, trên lưng tôi và cuối cùng khi chịu một cú cắn vào vai đau điếng làm bao nhiêu tinh lực của tôi ồ ạt phun sâu vào trong chị để chị cong người, hàm răng bật ra khỏi vai tôi đón nhận, những cái co bóp không ngừng vuốt sạch những tình lực còn sót lại.
Đêm đó, đêm đầu tiên tôi không ngủ, tôi và chị dính chặt lấy nhau, từng chút tinh lực tích cóp được lại được chúng tôi ra trong nhau, hết lần này đến lần khác. Sự hư nhược của cơ thể không làm giảm đi sự hưng phấn vẫn tràn ngập khi tôi và chị rời khỏi khách sạn. Có chăng là sự lưu luyến của chị khi chị khẽ kiễng chân hôn tôi trước khi vội vã đi ra cửa, làm tôi có chút thất thần.
Nhìn chị lên taxi và đi khuất, tôi vòng sang bên cạnh để xuống hầm lấy xe, chiếc hộp nặng trĩu cầm trong tay được tôi cho vào trong cốp xe, tôi cũng không biết bên trong là gì.
– Em cầm lấy, đây là tâm ý của chị và chị Nhi, cảm ơn em đã làm cho chị bao nhiêu là đồ uống, cho bọn chị rất nhiều niềm vui. Đừng mở ra, lúc nào về nhà hãy xem và đừng cho ai biết. Nhớ đấy, em hãy xin nghỉ ngay đi, đừng đến quán nữa. Chúc em mọi sự như ý.
Trong đầu tôi vẫn vang lên câu nói của chị khi chị đưa chiếc hộp gỗ cho tôi, trước khi ra khỏi phòng khách sạn.