Phần 2
Kể ra cũng kỳ quái, mục đích của tôi là tán Thùy, nhưng tôi lại nói chuyện với Hạnh nhiều hơn và chúng tôi nói chuyện rất hợp, từ chuyện cuộc sống đến công việc tương lai. Ngược lại hẳn với Thùy, tin nhắn của tôi cô trả lời rất ngắn, khi gặp nhau cũng vậy, nhiều khi tôi còn có cảm giác được sự miễn cưỡng của cô. Cũng không phải cô ít nói, vì mấy lần cô rủ đám bạn cô đi cùng, cô luôn ríu rít nói chuyện.
Có một số chuyện tôi cũng không thật sự vui vẻ với đám bạn của Thùy và cả bản thân cô nữa, những buổi cô rủ bạn cô đi cùng, cô đều không chịu đi xe máy cùng tôi mà lần nào cũng đòi đi taxi. Sau đó tôi trở thành cái đuôi đi theo với mỗi nhiệm vụ để trả tiền, đám bạn của cô cũng chẳng có chút khách khí nào, mặc định kéo đi hết quán này đến quán khác và cũng may là chưa chạm đến sự chịu đựng và ví tiền của tôi. Nhưng cảm giác lẽo đẽo, bị bỏ qua, sự mặc nhiên của Thùy làm tôi không ít lần cảm thấy bị chạm nọc. Chỉ có chút an ủi là sau đó Thùy sẽ cuồng nhiệt để cùng tôi giao hoan tại một nhà nghỉ nào đó và Hạnh luôn tế nhị tránh những cuộc hội họp của đám bạn này.
Sự đam mê, cuồng nhiệt và thỏa mãn của Thùy với mỗi lần giao hoan của chúng tôi là chất keo để gắn kết tôi và Thùy. Cũng làm tôi bỏ qua rất nhiều sự thiếu sót về tâm tính của Thùy, dù cô khá dựa dẫm gần như không bao giờ có chủ kiến, nhưng lại có chút phù phiếm, hãnh tiến và vô tâm. Điều này tương phản hoàn toàn với Hạnh và cũng chính từ Hạnh như tấm gương để tôi nhìn rõ tính tình Thùy hơn.
– Bạn ấy đơn thuần lắm, nên thiếu đi sự tinh tế và quan tâm. Chính vì vậy anh cần bao dung hơn với bạn ấy.
Hạnh rất nhiều lần nói với tôi như vậy, khi tôi phàn nàn với Hạnh vì cô quá nghe lời Thùy và làm mọi việc cho Thùy, dọn dẹp đồ cá nhân Thùy vứt lung tung, kể cả giặt quần áo lót cho cô. Mỗi lần tôi bức xúc cũng vậy, Hạnh lại vun vén cho Thùy và tôi.
Nhưng khác với vẻ ngoài đơn thuần, trên giường Thùy lại thể hiện sự chủ động khác hẳn, có lẽ đó là điểm mà tôi say mê cô. Mỗi khi cánh cửa nhà nghỉ đóng lại, cô sẽ chủ động kiễng chân lên cuồng nhiệt ngậm lấy môi tôi, bàn tay của cô vội vã mở cái thắt lưng kéo khóa xuống và cầm lấy con chim để vuốt ve. Vừa hôn vừa vuốt ve, cô lùi dần đến chiếc giường và ngay khi chạm vào giường, cô kéo tôi ngã xuống, chiếc quần lót nhanh chóng được bàn tay của cô kéo khỏi mông cô và bàn tay kia hướng con chim đã được cô ve vuốt cho cương cứng lên vào cái bướm đã ướt nhẹp sẵn sàng chào đón của cô. Sau đó là những tiếng rên đòi hỏi ngày một hoang dại của cô để tôi nhanh chóng đẩy cô lên đỉnh, để cô cứng người bấm chặt ngón tay vào bắp tay tôi, để hai mông của cô nhíu chặt lại bóp chặt con chim đang hùng hổ căng chặt bướm của cô.
Ngay khi cao trào đi qua, cô mới nhớ đến cái váy trên người, để vội vã lột nó ra khỏi người, hai tay bóp bầu vú căng tròn để cái đầu vú hồng giương lên mời gọi tôi say mê vục đầu xuống bú, để cô lại tiếp tục phát ra những tiếng rên xiết, mông cô lại hẩy lên để đón con chim căng cứng đang được tôi đẩy ra đẩy vào cái bướm ngập nước của cô, phát ra những tiếng lép nhép khi hông của chúng tôi va vào nhau. Mỗi biểu hiện đam mê của cô lại càng làm tôi thiêu đốt mọi ham muốn, sự thèm khát bùng lên dữ dội tiếp thêm năng lượng cho con chim ngày một hùng dũng đâm vào sâu trong bướm của cô, để rồi sau đó khi toàn bộ năng lượng của cô cũng đã đốt sạch cho sự ham muốn, toàn bộ năng lượng tích tụ của tôi cũng kịp thời chút sang để cô lại tiếp tục bùng nổ trong sự thỏa mãn.
– Em rất thỏa mãn. Không có người đàn ông nào đem lại cho em sự thỏa mãn như anh.
Câu này cô nói ngay buổi đầu tiên chúng tôi quan hệ, cũng là buổi thứ tư chúng tôi gặp nhau sau buổi đầu ở quán giải khát và Hạnh tế nhị xin phép về trước vì lý do có việc, nhường lại hai chúng tôi cho nhau. Sau đó, chính Thùy nói thoảng thốt qua hơi thở khi chúng tôi hôn nhau trong một quán cà phê kín đáo và tay tôi không nhịn được đưa lên nhào nặn cặp vú căng tròn của cô. Cũng chính câu nói sau khi chúng tôi cuồng nhiệt lao vào nhau như hai kẻ đói khát tại nhà nghỉ và cùng nhau hét lên khi tôi chút toàn bộ tinh lực vào trong cô, làm tôi bay đi toàn bộ thắc mắc về sự chủ động của cô và cả nội dung của câu nói. Trong tôi chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn cả về thể xác và tinh thần của một con đực khi khuất phục được một con cái xinh đẹp.
Sau khi gửi hết đống hồ sơ, tôi mau chóng chạy đến quán bar, giờ này khá sớm so với giờ mở quán, nhưng anh Phú lại đang đi châu Âu để thăm con và bạn bè cũ, nên hiện nay tôi đang thành người quản lý quán.
Tôi đã làm ở quán rượu được hơn hai năm, từ sau cái Tết năm tôi học năm thứ hai đại học. Thời gian đó chị gái tôi đang mang thai và ông anh rể trong một lần say rượu đã dùng vũ lực với chị, làm chị tôi bị sinh non. Tiên trách kỷ hậu trách nhân, việc này đầu tiên phải trách chị trước, không chỉ tôi mà còn cả bạn bè và cả bố mẹ tôi đã ra sức ngăn cản khi chị yêu anh ta, nhưng chị tôi vẫn kiên quyết lấy mà lại còn chửa trước khi cưới. Nhiều khi tình yêu làm người ta mù quáng, gia đình anh ta cũng chỉ khác xã của tôi, sự côn đồ của anh ta cũng không phải một chốc một nhát mà đã nổi tiếng từ khi còn đi học, cũng chỉ vì một hành động nghĩa hiệp bột phát của anh ta khi chị tôi bị trêu ghẹo mà chị sống chết đòi yêu và lấy anh ta.
Sau sự cố đó, bố mẹ tôi đón chị về và kiên quyết bắt chị ly hôn. Thêm chị và con bé con phải nuôi trong lồng kính, làm bố mẹ tôi có chút quá sức về kinh tế, việc tiếp tục chu cấp cho tôi đã ngoài khả năng của bố mẹ khi mà kinh tế nhà tôi dựa chủ yếu vào việc nấu rượu của bố, mấy sào ruộng phần trăm được chia từ thời ông bà nội và vài con lợn nuôi trong chuồng.
Tôi bắt đầu đi tìm việc, ban đầu tôi nghĩ khá đơn giản với học lực của tôi việc dạy thêm sẽ không thành vấn đề, nhưng khi bắt đầu dấn thân vào tôi mới biết nó không đơn giản một chút nào. Những nhà có con gái, thì không thuê sinh viên nam, họ thích nữ sinh viên hơn, những nhà có con trai cần thuê người kèm cặp thêm thì thường lại coi con họ cao hơn khả năng thực tế rất nhiều. Qua vài buổi dạy thêm, kết quả không cải thiện là lại đổ lỗi cho người dạy kèm. Cũng không ít các cậu học trò tìm đủ mọi cách để qua mặt bố mẹ, sử dụng người dạy kèm như tấm bình phong, là người làm bài hộ hoặc che dấu học lực hộ. Đó là chưa nói, có bà mẹ còn nhìn sinh viên dạy thêm như đối tượng quyến rũ tình dục, làm ra không ít hành động quấy rối lả lơi.
Được vài tháng, tôi không trụ được nữa quyết định bỏ dạy thêm và xin đi làm phục vụ ở quán cà phê, quán ăn, những nghề mà sinh viên hay làm. Cũng chẳng dễ hơn so với công việc dạy thêm bao nhiêu, hầu hết đều nhận được cái lắc đầu kèm ánh mắt nghi ngờ khi tôi đến xin việc. Đúng lúc chán nản nhất thì tôi tình cờ thấy biển tuyển nhân viên treo trước quán của anh Phú, cũng chẳng chuẩn bị tôi dừng xe, vội vã cầm luôn tấm biển tuyển người đi vào trong quán.
– Em muốn nhận việc.
Cũng chẳng giới thiệu gì, tôi cầm tấm biển đặt lên quầy trước mặt anh Phú, tôi cũng chẳng biết anh là do cậu nhân viên đứng ngoài cửa chỉ khi tôi tóm cậu ta để hỏi.
Anh Phú to béo bệ vệ, đầu cắt cua, hàm râu quai nón xanh rì cả mặt, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
– Thời gian làm việc từ bốn giờ chiều đến khi đóng cửa, bao cơm không bao ở, thử việc hai tháng lương hai triệu, tiền bo giữ riêng. Nếu làm tốt lương tháng sẽ thương lượng khi nhận chính thức.
Giọng nói khá vô tình của anh cất lên một tràng, tôi chỉ gật đầu, chẳng có lựa chọn nào tốt hơn thằng Quang đã nuôi tôi hơn tháng nay rồi.
– Vâng, em nhận.
Tôi dứt khoát nói.
– Tốt. Bắt đầu làm từ hôm nay. Đây, khai vào đây, hoàn thành hồ sơ sau.
Anh Phú đứng lên khỏi cái ghế sau quầy, anh khá thấp chỉ tầm mét sáu, thua hẳn tôi một cái đầu, nhưng lại to ngang lực lưỡng làm anh có chút dữ dằn, bặm trợn. Sau này, khi đã quen tôi mới dần mất đi cái ấn tượng bặm trợn, dữ dằn của anh. Anh khá hào sảng và tình nghĩa. Nhận tờ giấy từ tay anh, tôi nhanh chóng điền các thông tin cá nhân và ký vào cuối tờ giấy, sau đó đưa lại cho anh.
– Hiển! Hướng dẫn cậu ta các quy định của quán và dạy cậu ta cách phục vụ bàn, cậu ta sẽ bắt đầu làm từ hôm nay.
Tôi bắt đầu làm ở quán từ hôm đó.
Và tôi lại phát hiện khả năng nhận biết rượu của mình, có lẽ được di truyền từ bố và ông nội tôi. Bố tôi chỉ cần cầm miếng men lên ngửi là có thể biết được chất lượng của nó để gia giảm khi trộn với cơm nếp đảm bảo mẻ rượu ngấu nhất và cho lượng rượu nhiều nhất, chỉ cần nếm dòng rượu chảy ra từ cái vòi gỗ là có thể biết nồng độ của rượu, để pha trộn tỉ lệ chuẩn nhất cho chất lượng rượu lúc nào cũng ổn định. Rượu bố tôi nấu ra nổi tiếng khắp vùng, nhưng sản lượng lại rất thấp, do bố tôi chỉ nấu kiểu truyền thống và tự mình thực hiện mọi công đoạn, từ vắt men, cho đến nấu cơm nếp, ủ rượu, sử dụng nồi đồng, vỉ gỗ và canh lửa.
– Hạt gạo là tinh túy của trời đất, rượu là tinh túy của gạo. Không chỉ vậy, mỗi giọt rượu chiết ra là bao hàm rất nhiều tinh túy, trong đó có cả tinh túy được đúc kết trong hàng nghìn năm của cha ông. Thế cho nên tại sao bố lại trân trọng từng quá trình, tỉ mỉ trong từng công đoạn để không xúc phạm trời đất, cha ông.
Rất nhiều lần bố nói với tôi như vậy, khi cùng bố tôi canh nồi nấu rượu.
Cũng từ bé tí tôi đã được thử rượu nóng hổi mới chảy ra từ vòi, hứng thẳng vào bát hoa quả dầm mùa nào thức ý, nhưng tôi thích nhất là dầm vài và nhãn, sau đó hứng một chút rượu dầm nhuyễn và uống, mùi thơm của hoa quả được hương rượu kích thích càng nồng đậm, vị ngọt được rượu hòa tan thấm vào từng tế bào vị giác rất nhanh lan tỏa ra mọi giác quan. Cả những món ăn được nấu từ bỗng rượu và cơm rượu, miếng chân giò mềm tan béo ngậy, kèm theo vị chua của bỗng, vị ngọt của cơm rượu hòa trộn vào nhau tan ngay trên đầu lưỡi, không chỉ thỏa mãn vị giác, mà còn làm thỏa mãn mọi giác quan khác.
Có lẽ vậy, nên cảm giác của tôi với vị rượu đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần nhấm rượu trong mồm là tôi có thể hình dung ra được vị cuối cùng khi pha trộn các loại với nhau. Tôi cũng bắt đầu say mê để theo đuổi cảm giác mới lạ khi thực hiện các công thức pha trộn với nhau.
Chỉ sau một tháng làm tại quán, tôi đã thuộc vị của các loại rượu mùi, thử qua đủ các món cocktail của quán, cách thức pha trộn và các dụng cụ dùng để phối chế. Sự hiểu biết của anh Phú và anh Hiển, người pha chính không đủ để thỏa mãn nữa, tôi bắt đầu mày mò lên các trang forums chuyên về rượu của nước ngoài. Sự huyền ảo của các hỗn hợp rượu làm tôi vượt qua được khó khăn của ngôn ngữ, tôi bắt đầu nghiêm túc học tiếng Anh với mục đích để sử dụng chứ không phải là một môn học trong trường.
Chỉ sau bốn tháng, những kiến thức cơ bản của nghề pha rượu tôi đã nắm trơn tru. Biết cách để lắc bình làm sao cho hơi lạnh của viên đá vừa đủ để thấm toàn bộ thành phần mà không làm đá tan ra, đủ thời gian để các thành phần rượu trộn đều với nhau, biết cách rót rượu riêng biệt đối với từng loại rượu để hương vị rượu không bị bay đi khi rót, để trọn vẹn hương vị chỉ được giữ trong cái ly đã được làm lạnh. Tôi nghiễm nhiên trở thành tay pha rượu thứ hai bên cạnh anh Hiển, anh Phú đã rời quầy rượu để ra ngoài không cần hỗ trợ anh Hiển nữa. Thằng Quang cũng được anh Phú nhận vào để thay vị trí bưng bê của tôi.
Lương của tôi cũng được tăng lên, cao thứ hai trong quán chỉ thua mỗi anh Hiển, nhưng tiền tip mà tôi nhận được lại luôn cao nhất, nhưng tôi cũng biết thân phận, luôn trích hai mươi phần trăm tiền típ để cho vào quỹ chung. Một phần nhờ lợi thế hình thể, một phần vì tôi khá hoạt ngôn, nhưng quan trọng nhất tôi có thể làm ra đồ uống phù hợp nhất với tâm lý khách hàng, dù chỉ là nước ngọt hoặc nước hoa quả. Thế nên tôi cũng có một lượng khách quen, như chị Nhi vợ hai của anh Phú và đám bạn của chị. Chị Nhi khá thú vị, chị cũng có xuất thân phong trần, là thế hệ cave ban đầu như chị vẫn tự hào, vừa có trình độ lại xinh đẹp vì chị vốn là sinh viên đại học ngoại ngữ. Thỉnh thoảng hứng chí, chị lại kể tên một loạt những người ngày xưa bao chị, hầu hết là tên tuổi đã thành danh hiện nay, tôi cũng chỉ cười nhiều khi cũng không tin lắm vì cũng không kiểm chứng được các dấu vết trên người của họ mà chị kể vanh vách. Chị rất xinh, phong cách quý phải và cả đám bạn của chị cũng vậy.
Tôi cũng không rõ anh Phú quen chị như thế nào, nhưng nhìn sự xun xoe và chiều chuộng của anh đối với chị, tôi cũng thấy được sự yêu thương của anh dành cho chị. Chị Nhi nhiều khi cũng hay phũ với anh, nhưng đa phần là câu vô thưởng vô phạt.
Chuyện tình cảm của anh Phú cũng khá bi thương. Anh và vợ cũ lấy nhau khi còn khá trẻ và có với nhau một cậu con trai, nhưng cuộc sống vợ chồng trẻ nghề nghiệp không ổn định lại thêm cậu con trai nên khó khăn chồng chất. Anh chị quyết định để lại cậu con trai cho ông bà nội và theo bạn của anh Phú sang châu Âu lập nghiệp. Anh chị chịu thương chịu khó nên mấy năm lao động vất vả cũng để dành được chút ít và mở được một nhà hàng, công việc càng ngày càng phát đạt và phát triển thì lại xảy ra chuyện, vợ anh bỏ đi theo một người trẻ hơn. Phẫn hận, anh bán hết cửa hàng tài sản bỏ về Việt Nam, mua lại cái quán hiện nay để bắt đầu kinh doanh quán bar và chăm sóc cho đứa con trai. Thời điểm anh về, giá nhà đất cũng còn đang khá rẻ, số tiền anh mang về mua được mấy căn để cho thuê và bây giờ coi như anh cũng là một phú ông.
Tôi cũng nghe nói, ba năm trước vợ anh có trở về, cũng định hàn gắn lại nhưng khi đó anh đang có chị Nhi, như anh nói đùa chẳng ai ăn lại bãi nôn của mình, làm chị Nhi nhăn mặt giả vờ nôn, nhưng không làm bớt đi sự phẫn hận của anh trong câu nói. Nhưng nói là vậy, năm ngoái anh cũng đồng ý cho con trai sang châu Âu cùng mẹ để học đại học. Đó cũng là điểm tôi tán thưởng ở anh.
Trời chiều vẫn hừng hực nóng, nhét cái xe vào trong ngõ, tôi nhanh chóng đẩy cửa kính len người nhanh chóng vào quán. Hơi lạnh điều hòa trong quán làm tôi thở một hơi nhẹ nhõm.
– Ahhh… đây rồi, mày làm gì mà bây giờ mới đến?
Tiếng con gái thanh thanh hét lên làm tôi có chút giật mình, đôi mắt vẫn đeo chiếc kính râm chưa quen bóng tối trong quán làm tôi không nhìn rõ khung cảnh trong quán. Tháo kính hấp háy một lúc tôi mới nhìn thấy chị Nhi và chị Tú đang ngồi ở cái bàn giữa quán, chú Kiên trông quán không có ở đó, chắc chú lại tranh thủ chạy về nhà đưa đón thằng cháu nội.
– Gì mà vẫy em rối rít vậy?
Đi đến bàn hai chị, tôi ghé mặt xuống để chị Tú hôn vào má, tôi cũng bất lực với chị Tú. Tôi không biết bao nhiêu lần bị chị cưỡng hôn, bất kể có đồng ý hay không đồng ý, bất kể có người hay không có người chị đều tìm mọi cách để áp đôi môi chị lên má tôi.
– Mày lau gì mà lau, bao nhiêu người sẵn sàng bán cả tài sản để chị hôn mà chị còn không thèm. Chỉ có mày và anh xã nhà chị là có diễm phúc đấy thôi.
Anh xã mà chị nói là anh chàng người Thụy Điển, ít hơn chị năm sáu tuổi gì đó, khá vui tính và cũng là khách ruột của tôi.
– Em nào dám lau, chỉ là luyến tiếc cái cảm giác êm ái mềm mại của đôi môi chị mới luyến tiếc đưa tay lên giữ nó lại chứ.
Chị Tú cười sảng khoái, làm bộ ngực trắng tròn căng đang rung lên giữa cái cổ áo hình chữ V trước ngực chị.
– Mày làm cái món sữa chua trộn và bánh quy mặn ra đây để các chị ăn, các chị đợi mày, đói lắm rồi đây.
– Thì đồ ngay ở trên tủ ấy, các chị cứ mang ra mà ăn, đợi em làm gì?
– Xì… chị đợi món sữa chua trộn của mày.
Chị nhắc đến ăn, tôi cũng có chút cảm giác đói, lúc trưa tôi cũng chưa ăn gì.
– Vậy đợi em một lát.
Món này cũng không có gì phức tạp, chỉ có sữa chua không đường trộn thêm với váng sữa kèm theo mấy loại hoa quả ngọt cắt nhỏ, dùng bánh biscuit mặn xúc ăn. Tôi trộn một tô lớn, mang một túi bánh mặn và ba ly soda thả mấy lát chanh mang ra bàn cho các chị.
Hai chị háo hức lấy cái thìa xúc sữa chua phết lên cái bánh, tôi cũng không chần chừ, nhanh không kém phết sữa lên miếng bánh và vội vã ăn. Tôi rất đói.
– Sao mày làm nó ngon thế nhỉ? Chị tự làm chỉ ăn một chút là ngán.
Sau khi vét sạch tô sữa chua và túi bánh, chị Tú mới thở ra một hơi sảng khoái nói.
– Vì ở đây chị được em phục vụ…
Tôi cũng thuận miệng trêu chị một câu.
Còn chưa kịp nói xong, hai bàn tay nhanh như chớp của chị Tú lại tóm lấy má tôi kéo lại, người chị nhổm nhanh khỏi ghế, đôi môi của chị như cánh chuồn lao vù đến đặt lên môi tôi một nụ hôn, chiếc lưỡi của chị cũng đồng thời đưa ra liếm một đường trên môi tôi. Môi chị thật mềm và ấm.
– Chị thật muốn ăn mày…
Người chị nhanh chóng ngồi lại ghế sau cái hôn kèm theo một câu nói với cái giọng mị mị kéo dài, trong khi mặt tôi vẫn nghệt ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị, còn chưa hiểu ý nghĩa hành động và câu nói của chị. Nhưng tôi lại rung động thật lớn khi bầu ngực nhễ nhại của chị như sắp bật khỏi cái áo cổ trễ, tôi còn cảm thấy một vòng tròn màu nâu nhạt lóa lên, cảm giác khô nóng chợt xuất hiện, làm tôi có chút gian nan nuốt nước bọt. Hành động nuốt nước bọt vô thức không che dấu của tôi khá rõ, khuôn mặt chị Tú như thoáng đỏ lên ánh mắt của chị lần theo ánh mắt của tôi nhìn xuống ngực, hơi có chút bối rối rồi biến mất rất nhanh, chị như cúi thấp hơn nữa làm bầu ngực có chút trùng xuống, chiếc áo ngực ôm nửa bầu ngực của chị cũng khó khăn nâng đỡ làm bầu ngực như muốn bắn ra ngoài, ánh mắt chị đưa lên nhìn tôi lại càng mị mị, lại có chút khiêu khích, chiếc lưỡi hồng của chị vô thức đưa ra liếm nhẹ một vòng quanh môi. Người tôi càng nóng, cảm giác nuốt cũng khó khăn vì cổ họng bỗng chốc càng trở lên khô rát. Gian nan cố gắng trấn áp những cảm giác căng cứng đang ngày một lớn trong lòng, tôi quay đầu sang phía chị Nhi, ánh mắt của chị có chút mập mờ quan sát vẻ mặt của tôi, miệng nở nụ cười không rõ.
– Em đi… dọn quầy…
Nhìn chị Nhi chẳng giúp tôi khá hơn chút nào, vì ánh mắt mờ ám của chị, hình như có chút âm mưu gì đó.
Thu dọn cái tô và cái túi bánh không, tôi cầm cốc nước của mình ngửa cổ uống một hơi để dịu cái cảm giác khó chịu của mình và nhanh chóng đi vào quầy, để lại đằng sau tiếng cười như chuông bạc của chị Tú, cùng tiếng cười thanh thoát của chị Nhi.
Cố gắng để không đưa ánh mắt của mình nhìn về chỗ hai chị, chịu đựng cảm giác nhột nhột vì ánh mắt của chị Tú vẫn luôn nhìn theo tôi, cố gắng không dỏng tai để nghe tiếng cười khúc khích của hai chị, tôi sắp xếp lại quầy rượu, kiểm tra các dụng cụ, lướt qua các chai rượu trên quầy, rửa sạch số hoa quả vừa chuyển đến. Chỉ đến khi thằng Quang đến mới khiến không khí trở lại bình thường.
– Mày đi đâu về mà mặt mày hớn hở vậy?
Thằng Quang vừa buộc cái tạp dề, vừa vỗ bốp vào vai tôi, miệng nó ngoắc ra nụ cười tới tận mang tai.
– Hề… hề… bí mật, hôm nào thành công tao sẽ kể mày nghe…
Giọng cười nó đầy hưng phấn, điệu bộ hăng hái lôi cái bảng kính để viết món đỉnh cho tối nay.
– Mịa… điệu bộ mày lại liên quan đến gái gú chứ éo gì.
– Hì… hì… hay lắm mày ạ. Ôi… làn da trắng mượt mà… đôi mắt trong suốt như nước… điệu cười như họa mi hót… nụ cười như hoa mẫu đơn… dáng người em… đẹp như chị Nhi…
Tôi bật cười vì giọng nói như hát của nó, sau đó lại lịm đi khi nhắc đến chị Nhị, thằng này nó vật vã đơn phương với chị Nhi ngay từ hôm gặp mặt đầu tiên. Tôi cũng chịu nó, dù chị Nhi và anh Phú không đăng ký kết hôn, nhưng về danh nghĩa anh chị cũng được coi là vợ chồng. Tôi cũng hy vọng nó gặp được ai đó để thay thế cho mối tình vô vọng của nó với chị Nhi.
– Cố lên. Lần đầu tiên tao thấy mày hưng phấn với một cô gái như vậy.
Tôi khuyến khích nó.
– Hì… nhưng vẫn không bằng chị Nhi.
Nó hạ giọng nói nhỏ, ánh mắt len lén nhìn ra phía bàn hai chị đang ngồi.
– Mày chú ý vào… lại viết sai này…
Nhìn qua tấm bảng nó đang viết, tôi hích vai nó chỉ nó chữ viết sai.
– À… mà mày đã gặp con bé Thùy chưa?
– Chưa.
– Tao nói thật, mày bỏ nó đi. Tao cứ thấy nó khinh khỉnh thế nào ấy… Mịa, tao đéo hiểu sao tao lại cứ nghĩ mày sẽ đổ vỏ cho thằng khác.
Lịt cụ cái thằng mồm chó, tôi hơi bực mình dù không phải một lần nó nói điều đó. Tôi cũng hiểu cảm giác của nó vì buổi gặp đầu tiên của nó với Thùy, thái độ của cô lạnh nhạt suốt buổi hôm đó và còn có vẻ coi thường công việc của chúng tôi. Dù hôm sau, Thùy có xin lỗi với tôi, nhưng cô nhất quyết không chịu gặp thằng Quang để nói.
– Thôi… tập trung đi, hôm nay thứ sáu nên sẽ rất đông đấy.
Tự nhiên nó nhắc đến Thùy làm tôi có cảm giác không thoải mái, bực bội.