Phần 11
Tuy là một đứa trẻ không hiểu hết nhưng cảm giác được người tôn sùng cũng khiến Quỳnh thích thú. Anh tiến đưa Quỳnh về nhà, anh gói súng và đạn vào một hộp rất đẹp, nhưng đó là món quà chết người.
Quỳnh về thẳng nhà luôn vì cũng ngại đối diện với ba, chẳng muốn ba biết Quỳnh bỏ học. Anh Tiến có hỏi Quỳnh về việc Tuấn Rồng nói gì, nhưng Quỳnh chỉ bảo là anh ấy nói thầm là “cẩn thận đừng cầm súng khoe ra, công an bắt”. Chả biết anh có tin hay không nữa, nhưng anh chả nói gì cả. Nhà vắng anh dẫn Quỳnh ra sân sau dạy tập bắn súng, lau súng và lắp đạn… chắc anh lo ai đó lén tấn công Quỳnh. Anh vẽ mấy cái vòng tròn lên bờ tường, rồi dạy Quỳnh cách ngắm bắn và cầm súng. Cái sân này um tùm cây cối nhà Quỳnh lại cuối ngõ thành ra không hề ai thấy cả.
Khẩu súng nặng chịch cầm mãi mới quen, khi nó nổ rung cả tay tê rần, may mà nó giảm thanh. Chỉ khẽ “soạch” một cái rất nhẹ, tất cả lại rơi vào im ắng, súng 6P9 PB là súng đặc chủng của Nga có gắn giảm thanh nặng đến 950g. So với đàn anh là Makarov PM 9(K59), thì nặng hơn hẳn nên cầm Quỳnh đuối tay là phải. Trong thế giới ngầm súng này rất đắt và tay anh chị sừng sỏ lắm mới có. Bởi thực tế loại này cũng không sản xuất nhiều, chủ yếu phục vụ đặc nhiệm Nga, sau đó Nga thay 6P9 bằng PSS hiện đại hơn. Tới khi đó 6P9 mới ra đến chợ đen nhiều, nó cũng là ước ao của Tiến Rulo. Nhưng Tiến cũng mới chỉ có đặt mua được mỗi cái nòng giảm thanh, còn súng vẫn chưa hề có trong tay. Thế mà nay Tuấn Rồng mang 6P9 cho Quỳnh như cho khúc mía, thì Tiến biết với Tuấn Rồng thì Quỳnh giá trị như nào.
Quỳnh đúng là thiên bẩm để làm giang hồ, mới tập một lúc quen súng là Quỳnh đã bắn gần chuẩn hồng tâm rồi. Tiến rùng mình nghĩ thầm em đúng thật là sinh ra để làm sát thủ thật, thông minh liều lĩnh bắn súng tốt.
Tập bắn, anh đứng sau người áp sát sạt, của anh chọc vào người Quỳnh cưng cứng. Làm chuyện đó với ba rồi, đã biết chịch ra sao lên Quỳnh đã nhạy cảm hơn với vật đàn ông của anh. Vì thế viện cớ mỏi tay thoái thác không tập nữa, tránh cho anh va chạm mình. Nhưng thế đâm nhớ ba vô cùng cảm giác nhớ cồn cào, nghĩ lúc của ba chọc chọc lên đau nhói Quỳnh đâm sờ sợ. Anh Tiến thấy Quỳnh mặt đỏ dừ, hình như nhận ra mình gần gũi hơi quá. Một lát sau anh cũng cáo từ ra về, với lý do là lo thương thế của Tùng ngáo. Còn lại một mình bình tâm hơn Quỳnh tập bắn thêm lúc nữa, những phát đạn cuối cùng đã thay nhau xuyên thủng hồng tâm.
Quỳnh nghịch ngợm cầm súng chĩa lên bắn con chào mào trên tán cây, một tiếng “soạch” nhẹ con chào mào rơi xuống. Nhưng không phải súng hơi mà đây là vũ khí quân dụng, viên đạn phá nát người con chim. Thế là Quỳnh thấy mất hứng liền cầm súng và đạn giấu vào trong tủ đồ của mình, rồi ra nhặt con chim vào nhà săm soi nghiên cứu thì anh Long đến. Anh lo lắng hỏi Quỳnh:
– Em không đi học mà đi đâu thế? Hay sợ chúng nó đánh mà bỏ học làm anh tìm em khắp nơi!
– Giời! Em còn bé lắm đâu mà cứ lo, em đi em có chân em về đồ hấp…
Anh thấy Quỳnh cứ mân mê con chào mào chết, anh liền bảo Quỳnh cho xem. Cầm con chim trong tay nhìn ngực nó nát bét, anh Long học an ninh chuẩn bị ra làm công an theo nghiệp bố. Nhưng anh chưa nói cho Quỳnh biết mà thôi, nhìn vết đạn xé nát con chim anh ngạc nhiên súng hơi không thể công phá nổi được. Mà đây là kiểu đạn súng quân dụng ít nhất từ K59 trở lên, anh hỏi Quỳnh:
– Sao em có con chim này?
– Em… à… em nhặt được trước sân này ạ!
Định nói là mình bắn nhưng nghĩ chả nên cho nhiều người biết, Quỳnh nói dối anh. Anh tỏ vẻ trầm tư lắm vì anh thấy bất an, chả lẽ có ai đó đến đây rảnh rỗi vác súng quân dụng ra bắn chim. Người có súng này chỉ bên an ninh hoặc giang hồ, mà anh biết là một người chiến sĩ một viên đạn quý hơn vàng. Không thể mang bắn chim chơi bời được, vậy chỉ có thể là tay anh chị giang hồ nào thôi. Mà bắn thì kim hỏa gõ nổ rất to nhiều người biết, vậy chúng muốn làm gì Quỳnh chăng?
Linh cảm của một chiến sĩ hình sự tương lai cho anh thấy bất an, nhưng anh không biết về sau người con gái anh săn lùng trong chuyên án. Chị Hai đất bắc sừng sỏ lại chính là Quỳnh bé nhỏ anh yêu, vì chú chim dính đạn cùng các vết cày của đạn ở tường sau nhà anh mới biết. Khi anh thấy các vết đạn tập bắn của khẩu 6P9 PB đã là chuyện của mấy năm sau, khẩu súng reo rắc kinh hoàng của cái chết im ắng trong các vụ án.
Dù không hẳn công nhận nhau bằng lời lẽ thống nhất, nhưng ngầm định Quỳnh đã là người yêu của anh. Anh bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn đó, cùng Quỳnh vào nhà anh vui vẻ khoe:
– Để tí nữa anh nấu cơm cho anh tập được một số món rồi, ăn cơm xong anh đưa qua nhà anh chơi nhé!
– Thôi không đi đâu ngại lắm… để sau đi anh nhé!
Quỳnh e ngại chối luôn nhưng, mà trong lòng vẫn tò mò muốn đến. Cho nên khi anh nói câu thứ hai, Quỳnh đã im lặng coi như đồng ý khi mà anh bảo:
– Anh đã hẹn bố mẹ cả rồi! Nhưng em đừng bảo em học lớp 7 nhé, sợ bố mẹ mắng chết.
– …
Thế là để anh tự nấu nướng còn Quỳnh ngồi xem, nhìn anh cặm cụi tự nhiên thấy yêu anh lắm. Chạy lại từ đằng sau ôm chầm anh, thế là anh bỏ cái chảo thịt đang rán quay lại hôn Quỳnh. Nụ hôn ngọt ngào nhưng không thể như với ba được có gì đó nó khang khác.
Quỳnh áp người sát vào anh muốn anh sờ sờ như ba làm cơ. Dụi háng vào sát sạt anh thế mà anh nghiêm túc quá đáng luôn, đã thế cái chảo thịt cháy khét lẹt. Thế là dừng anh cuống cuồng lo chữa cháy, Quỳnh tức anh lắm, chả ngồi cạnh nữa bỏ ra sân chơi. Nhưng cảm giác đòi hỏi được vuốt ve nó rậm rực hành hạ, cũng có lẽ đúng kỳ trứng rụng nên kích thích. Sự đòi hỏi của con gái cao hơn những ngày khác, nếu oan nghiệt ra có thể ngày từ hôm qua Quỳnh rất có khả năng có thai. Và mẹ cũng là chị gái của đứa con trong bụng một nghịch lý đau lòng, cái kết cay đắng của sự loạn luân.
Bữa ăn cũng trôi cùng sự cay cú của Quỳnh, và nó bị nhân lên gấp đôi khi đến nhà anh. Bước gần căn biệt thự to lộng lẫy đụng ngay phải con Lan ở cách cửa nhà một đoạn, anh Long định mở lời giới thiệu thì Lan sừng sộ:
– Tưởng bạn gái anh là ai, hóa ra anh mang về cái con chết rách này. Con Quỳnh này thì hơn em cái gì hả anh, trắng hơn tí cao hơn tí thôi nhá… Quỳnh à thế ra nhà bạn đói rách quá, phải quay sang bám anh tớ à! Xin lỗi đi! Tớ không có con chị dâu khố rách áo ôm như bạn… đã không thèm chơi nữa. Sao bạn không biết nhục còn dẫn xác vào nhà tớ la liếm.
“Bốp!”
– Anh cấm em nói Quỳnh thế nhé! Chiều quá láo toét, bất luận các em biết nhau hay không? Anh không cho phép hiểu chưa?
Anh Long tát nó vừa mắng nó luôn… không ngờ tức nước vỡ bờ, sự thật trần trụi từ miệng Lan làm Quỳnh choáng váng:
– Anhhh… anh vì người ngoài đánh em à? Sau tất cả mọi chuyện anh cứ cố tình trốn tránh em… còn mang chị dâu về sao? Anh ác lắm… chơi em chưa đủ làm anh thích… anh phá trinh em thì sao? Dù em tự cho nhưng thì anh không thích chắc… em hận anh! Anh biết thừa em yêu anh lắm mà…
– …
Lan nghẹn ngào nói trong làn nước mắt căm hờn, rồi ngồi thụp xuống khóc tức tưởi. May mà xa cổng nhà bí mật động trời này chỉ ba ngươi biết, chứ bố mẹ anh biết thì sẽ còn ra sao?
Một sự thật quá phũ phàng với Quỳnh, thì ra con Lan này có bí mật riêng. Trả trách hồi xưa động tí là khoe anh tớ thế này anh tớ thế kia, anh Long đang tốt đẹp trong Quỳnh phút chốc thành kẻ xấu xa. Bàng hoàng Quỳnh bỏ chạy đi lao về phía trước vô định, để lại anh Long và Lan với nhau. Quỳnh vừa khóc vừa chạy trên vỉa hè được một đoạn, thì đâm sầm phải một người đàn ông ngã bổ ngửa ra đất.
Ngẩng lên lại là anh Tiến, đúng là oan gia ngõ hẹp, nghiệt duyên đã kết thì khó mà cởi. Anh dừng xe vào cây ATM trên vỉa hè rút tiền đâm vào Quỳnh, anh thấy Quỳnh nước mắt lưng tròng anh dỗ dành mãi. Anh đưa Quỳnh đi đi lòng vòng các phố, ăn uống vui chơi linh tinh làm Quỳnh cũng mau quên nỗi đau bất ngờ ấy.
Tối rủ bóng trên con phố trong ánh đèn màu lung linh nhấp nháy, nó như xua đi nỗi đau bất ngờ đang âm ỉ trong Quỳnh. Vào thăm ba mọi thứ vẫn tốt cả, nhưng ba không vui khi thấy Quỳnh đi với anh Tiến. Còn Quỳnh trước đám hộ lý y tá và cả anh Tiến, không thể tiếp cận ba được muốn được ba hôn… ba sờ vào đến rạo rực. Quanh quẩn mãi tận mười giờ thì ba bắt về, ba thật ra có lý do riêng ba mà Quỳnh đâu hiểu. Đêm qua Quỳnh đã ít ngủ lại làm chuyện đó, cho nên ba muốn Quỳnh về để ngủ và cũng đỡ ngại cho cả hai. Nhưng Quỳnh thì giận ba lắm, cho ba tất cả rồi sao ba cứ tránh Quỳnh. Còn hơi đau đau nhưng mà dù không chịch, thì Quỳnh vẫn khát khao ba âu yếm cho. Quỳnh thèm cả sờ chim ba nữa… khi về ba còn dặn:
– Con về đi nửa giờ nữa ba gọi về đấy, về thì ngủ luôn mai còn đi học nhé!
– Vâng ạ!
– Cháu đưa giúp Quỳnh đi đến nơi về đến chốn hộ chú, chú cảm ơn nhiều, để em còn ngủ sớm mai đi học. Em còn bé lắm chưa biết phải trái gì mong cháu đừng chấp!
Ông cố tình nhấn mạnh câu “còn bé lắm” để Tiến hiểu ra mà không động chạm Quỳnh. Một sự ích kỷ hay của ghen tuông, hay trách nhiệm người cha? Nhưng mà mọi việc ở đời này đôi khi trái tim, và lý trí không cùng đường. Quỳnh ra về trong ấm ức chả được thỏa mãn, có lẽ con đàn bà mà ba gọi là đĩ thõa có trong Quỳnh chăng?
Mấy phút sau thì về đến nhà, anh Tiến cũng chia tay Quỳnh để về. Anh thấy Quỳnh buồn cũng không nỡ làm gì lợi dụng, nó không phải là bản chất con người anh. Vả lại cha Quỳnh nói vậy rồi, anh không muốn phiền lòng ông vì xác định lâu dài bên Quỳnh. Khóa của cổng lại Quỳnh vào nhà và đi tắm, nhưng một sự trớ trêu đã xảy ra khiến Quỳnh ba lần tắm khoe thân. Trước ba người đàn ông của đời mình một cách vô tình, anh Tiến ra mở cốp xe thì thấy mấy hộp đạn.
Vốn là định mang bổ xung cho Quỳnh tập bắn, vì nghĩ Quỳnh còn lâu mới thành thạo. Nhưng từ lúc gặp Quỳnh khóc lóc ỉ ôi anh quên mất, mà đêm thế này chở về không ổn với đội 141, chả may khám ra rắc rối. Anh bê mấy thùng đạn ngược trở lại nhà Quỳnh, anh biết cửa đã khóa chả muốn làm phiền Quỳnh anh tự mở. Bởi đêm khuya quay lại gọi sợ Quỳnh nghĩ khác, cái khóa chả khó gì với thằng lưu manh giang hồ như anh.
Vào đến nơi anh đặt hộp đạn xuống bàn, thì bị chú ý bởi tiếng nước róc rách. Lần đầu anh nhìn thấy Quỳnh, khỏa thân không một mảnh vải thế. Thân thể trắng ngần, bầu vú nhỏ nhòn nhọn rung rung trong làn nước. Đang thích Quỳnh lại máu gái sẵn, cửa ải này anh không vượt nổi qua. Anh thẫn thờ ngắm Quỳnh máu nóng bốc tận đỉnh đầu, kiềm chế mãi mới không lao vào đè Quỳnh ra.
Giọt nước tràn ly khi mà Quỳnh thản nhiên, trần truồng đi ra giường mặc quần áo. Anh đứng im quá Quỳnh nhất thời chưa nhận ra, chỉ nghĩ mỗi mình ở nhà, cổng thì đã khóa. Quỳnh ngó lại cái nách mình thật ra do dùng kem triệt lông, nó không mọc lại luôn trắng mịn màng. Nhưng muốn xem xét nó có gì khác không, và cứ vô tình uốn éo khiêu khích cái lửa dục đang bốc cháy nơi anh. Mấy phút sau Quỳnh ngẩng mặt nhìn ra cửa, bóng anh to lớn lừng lững ở đó. Hoảng hốt Quỳnh mặt mày tái mét lùi và tường miệng lắp bắp:
– Ôi… ôi… ôi… ma aa!
Khi định thần ra anh Tiến thì đã muộn vì anh đã sát sạt, anh áp vào hôn môi Quỳnh ngấu nghiến. Tay anh bóp mạnh vú Quỳnh nhào nặn, ngón tay vân vê cái đầu ti be bé của Quỳnh. Quỳnh run lên nổi gai ốc đang rạo rực thèm muốn, bỗng nhiên được sờ nắn thế là mê muội đi. Tay Quỳnh bấu chặt vai anh rên rỉ, sướng rồi khi đôi môi tham lam của anh bú vú Quỳnh. Lúc mà anh bế Quỳnh lên giường bên dưới Quỳnh đã ướt nhẹp, anh banh chân Quỳnh ra ghé môi liếm vào cái khe bướm khít rịt. Quỳnh oằn lên luôn do chỉ hơi xót xót từ lần cho ba làm đêm trước, cũng là do anh liếm mút có nghề hơn ba nữa… chỉ tí sau Quỳnh đã rên lên vì thích. Đúng lúc ấy chuông điện thoại cạnh đầu reo lên, Quỳnh với tay mở máy nghe luôn. Ba gọi cho Quỳnh trót nghe chả dừng được, mà lưỡi anh luồn lách chỗ hột le. Quỳnh vừa rên vừa trả lời ba qua điện thoại:
– Alo! Ba yêu… ư… hư… con ư… đây!
– Con về rồi chứ? Tắm gặt xong rồi nhỉ ngủ sớm mai đi học…
– Dạ… ôi úi… ôi… úi ôi… con… á a… a… tắm xong… ôi… a… ái… a… a… rồi ạ!
– Á ư… ư… uiiiii!
Anh liếm xoáy vào khe bướm mơn man, sướng đến quặn cả bụng lên vừa rên vừa trả lời ba. Nói xong mấy câu đó thì Quỳnh đã lên đỉnh, chân tay run lẩy bẩy vứt điện thoại ra. Chỉ kịp đẩy đầu anh ra khỏi bướm một chút, Quỳnh run lên rên thảng thốt và phọt nước ra đầy mặt anh Tiến thở hổn hển.
Đầu dây bên kia ba Quỳnh áp máy vào tai mà tim đau nhói, tiếng con gái nhỏ rên rỉ đê mê ông còn lạ gì. Nhất tiếng rú nghẹn của nó khi nãy là nó lên đỉnh ra nước đầy đệm, thế là thằng Tiến chơi nó sao? Ghen tức thật sự và đối diện cảm giác mất mát nặng nề, tiếng ga đệm sột soạt tiếng Quỳnh lại rên “úi… ui… ư… hư… ư…” vẫn vọng lại. Ông đau lẫn ghen để đến mức sau này ra viện, ông đã chủ động ném bỏ luân lý để liên tục hoan lạc với Quỳnh.
Anh liếm tiếp làm Quỳnh đê mê, may nhớ ra đang nói với ba vội tắt máy luôn. Rồi nằm vật ra ưỡn lên hạ xuống khi, anh Tiến cứ mút chùn chụt ở bướm. Nhìn khe bướm khít rịt ướt nước của Quỳnh, anh Tiến thích lắm rồi anh cởi quần áo anh. Quỳnh nằm dưới nhìn lên ngượng ngùng, anh cởi là anh chịch mình rồi.
Nhưng đang run rẩy đê mê vì thích, chỉ tò mò ngắm cơ thể anh và chờ anh thôi. Anh vạm vỡ những đường xăm xanh đỏ vằn vện quanh người, khi anh cúi cởi quần cơ bắp anh cuồn cuộn. Chim anh bật tung ra to đến phát sợ, nó nẩy lên thẳng tắp nhưng lạ nhất ở đầu chim. Nó có hai cái mắt nho nhỏ lồi ra như mắt con cá vàng.
Quỳnh không biết nó là đâm bi và sẽ là ác mộng, cho đứa con gái nhỏ vừa mất trinh như mình. Anh ngồi giữ banh đùi Quỳnh ra… cầm chim rê rê vào cái khe nhỏ nhớp nháp nước, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ vẫn đang chỉ là đầu khấc anh mềm mềm. Quỳnh rên lên khe khe hơi ran rát, nhưng vẫn muốn anh cho chim vào bướm.
Sau này giang hồ sóng gió Quỳnh biết thêm, ngoài đâm bi ra còn có đâm kiếm là cái vật cứng xuyên trong đầu chim. Đấy mới là kinh hoàng và đau đớn của sự cào xé, còn lại râu rồng linh tinh đeo vào không phải đáng sợ. Đầu chim anh lọt vào bướm Quỳnh rồi, mút chặt và căng lên anh to hơn ba thật. Anh ấn mạnh cái hai viên bi chui tọt vào Quỳnh, đau nhói vùng cả người lên gào nước mắt dàn dụa khi hai hòn bi ở chim anh miết dài trong bướm… rồi chim anh ngập đốc:
– Ối mẹ ơi… Đau… ái ái… ái… ui… quá trời ơi… chết em… ôi ôi… da… ái…
Hai viên bi mài rát rạt trong Quỳnh căng tức, âm đạo đã tổn thương và nó xé thêm vào vết rách màng trinh đêm trước. Quỳnh cong người mắt trân trối ngó vào bướm, máu rỉ ra theo chim anh nhỏ giọt xuống đệm. Anh thấy Quỳnh đau nhăn nhó thảm hại, vội rút chim ra thì máu trào ra loang đỏ đệm. Anh không biết đã làm Quỳnh tổn thương túa máu, anh nghĩ Quỳnh mất trinh và hơi áy náy vì Quỳnh đau quá. Chứ cứ thế này anh đã phá trinh khá nhiều rồi, họ đều đau me tơi tả thật sự cũng bị hai viên bi hành xác. Nhưng họ sợ anh không dám phản đối gì, vì vậy anh chưa nhận thức ra nó đau đớn đến như nào. Nhưng thấy người con gái mình thích đau đớn lại khác, anh định cho vào nữa thì Quỳnh hoảng quá thụt lùi vào đầu giường ngồi thu lu. Máu từ bướm kéo thành vệt dài tận chỗ Quỳnh vừa dừng, Quỳnh mếu máo van xin:
– Anh tha cho em đi! Đau lắm nó cào rách em ra rồi… hu… hu… đang xót lắm… đừng mà!
Anh xót Quỳnh quá chỉ định đến gần lau nước mắt, ai ngờ tường anh làm nữa. Quỳnh sợ quá khóc váng lên run rẩy, còn đâu cô bé hùng dũng lì lợm đi bắt Tuấn Rồng. Quỳnh chỉ là con thỏ con run cầm cập trước ác thú…
– Đừng… đừng… đừng… em xin anh… Đau lắm… không chịu nổi đâu… hu… hu… anh giết em đi còn hơn!
Anh bừng tỉnh hẳn chạy vào phòng tắm, anh lấy lưỡi dao cạo râu của ba ra và anh rạch vào chim túa máu. Hai hòn bi nhỏ rơi ra lăn “… long… cong… long… cong…” dưới sàn nhà. Chắc anh cũng đau lắm mặt anh hơi nhăn lại, anh bảo Quỳnh:
– Anh xin lỗi em ngàn lần! Đây là lân đầu tiên và lần cuối cùng anh tổn thương em.
Hình như vết rạch mạnh tay quá chim anh vẫn tứa máu, anh nhìn các vết rạch ở chim và bảo:
– Anh phải đi khâu lại rồi, mạnh tay quá! Em có sao không? Có cần ra viện không?
Quỳnh xấu hổ không để đâu cho hết vả lại, lúc nãy lấy được ít khăn giấy chẹn vào. Máu đã ngừng chảy chỉ thi thoảng rớt ra ít, chắc không sao bảo anh:
– Anh cứ đi đi em chả sao đâu… Đỡ rồi ạ…
– Anh xin lỗi! Anh đi đã không nó rỉ máu nhiều không ổn, có mấy hộp đạn ở cửa em cất cẩn thận đi nhé!
Anh đi rồi lát sau nghĩ đến ba Quỳnh cầm máy gọi lại…
– Alo! Ba yêu!
– Con làm thế với thằng Tiến à?
– Không ba! Anh về lâu lắm rồi… con nhớ ba con tự làm con đấy ạ… yêu mỗi ba thôi… Ba mau khỏi về đây yêu Quỳnh… Quỳnh muốn ba!
Dù lời nói dối man trá với ba, nhưng đó là thật lòng Quỳnh với anh Tiến chỉ là tai nạn thôi. Khoảnh khắc làm tình ngọt ngào mà Quỳnh thích mãi vẫn là với ba, không một ai sau này thay thế nổi.
Nếu có thể thời gian mang nỗi buồn đi sớm hơn trên đôi cánh của nó, chắc Quỳnh sẽ hạnh phúc hơn lúc này. Bình minh đang rạng rỡ gọi nắng xuyên qua tán khế xanh mướt, gieo xuống sân những giọt vàng lung linh. Cảnh đẹp tinh khiết và trang hoàng cũng không làm Quỳnh vui nổi, nếu là mọi khi Quỳnh sẽ vui đùa cùng nắng. Còn giờ đây thơ ngây đi mất phải chăng thành đàn bà rồi, thì tuổi thơ cũng lặng lẽ rời đi nhường lại cho u uất buồn đau. Chuyện anh Long ập về trong đầu… tại sao lại như thế? Người con trai mà Quỳnh cảm thấy yêu thương, anh lại có nghịch cảnh trớ trêu? Ừ! Thì Quỳnh cũng với ba, nên ông trời đã cố ý buộc Quỳnh cảm nhận vị đắng ấy. Một sự phản bội hay lừa dối cho cả anh lẫn Quỳnh, rốt cuộc ai mới là nạn nhân?
Thân thể đau đớn bước đi ran rát nỗi đau con gái, mà chỉ ai là con gái mới thấu. Nếu không một lần đêm mất ngủ vì máu kinh trào ra, hay ê ẩm bụng đau mỗi lúc đến kỳ… rồi đau đến phát khóc khi trao đi trinh trắng. Bởi vậy nỗi đau con gái chỉ người mang nó âm thầm hiểu, đàn ông thường thường vẫn cứ mãi vô tâm trong cái cảnh:
‘Chơi xuân ai có biết xuân chăng tá…
Cọc nhổ đi rồi lỗ bỏ không’