Chương 4: Gặp lại người xưa p3
Hôm trước Vũ nói là 10 ngày nửa mới về Mỹ là thứ 2 tuần sau Vũ mới đi, mặc dù ngại làm phiền lắm nhưng Dung hết cách rồi đành gọi cho Vũ, điện thoại reng rất lâu
Dung nghĩ có khi nào Vũ không bắt máy thì thật sự nàng không biết cách nào để giải quyết chuyện này, Dung vừa nghĩ xong thì Vũ bắt máy :
– Alo, Vũ nghe ạ
– Alo, Anh Vũ hả em Dung nè, anh đang làm gì vậy
– Ủa, Dung Hả ? anh xin lổi đang lái xe nên không nhìn sdt, anh đang đi về nhà có gì không em?
– Dạ, e ngại làm phiền anh quá, nhưng xe em bị hư mà e không biết làm sao (Dung ngại nói hết tiền mấy ông thợ lại nhìn)
– Ờ e ở đâu đấy
Dung nói địa chỉ khoản 15 phút sau là Vũ tới, nhìn thấy Dung ướt hết cả người mắt hiện lên vẻ thương cảm hỏi
– Sao vậy em?
– Không biết sao tự nhiên đang chạy nó không chạy nửa!
Vũ lại nói chuyện với mấy ông thợ thì ra xe đi lâu ngày không bảo trì bảo dưỡng rồi trời mua xuống cấp quá nước vào máy giờ sửa sẽ rất lâu
– Sửa lâu lắm em, thôi để xe lại đi mai lấy chứ giờ ngồi chờ không được đâu!
Dung bối rối không biết cách nào thì Vũ mở lời: – Để anh đưa em về!
Thế là hết cách nên Dung cũng đồng ý cho Vũ chở về nhưng trong lòng thấy rất ngại mà còn cảm động với việc Vũ bỏ thời gian giúp nàng
Lên xe thì Dung hỏi: – Anh đi đâu về vậy?
– À, anh về Vn có việc với mấy đối tác mới ở công ty đối tác về thì em gọi
– Cám ơn anh nhé, phiền anh quá
– Ơn nghĩa cái gì, đừng nói lời xa lạ như vậy e
Dung cực kì cảm động, nên nàng định mời Vũ một bửa để coi như là trả ơn
– Em mời anh bửa cơm nhé, chứ thấy anh giúp em vầy em ngại quá
– Trời ơi, em cứ khách sáo với anh, không cần đâu em
– Thôi anh để e mời anh bửa đi, đừng làm vậy áy náy lắm
– Thôi được rồi, nhưng người em ướt hết rồi để anh chở em về thay đồ
– Thôi khuya rồi anh, mắc công anh nửa đi tới chổ ăn đi, nãy giờ ngồi đồ cũng khô hết rồi
– Ờ mình ăn ở đâu
Dung trớ người ra, nàng lâu lắm rồi chưa đi đâu ăn cùng chồng, đi làm rồi về nhà chăm con cùng lắm là ăn gần nhà nàng còn không biết quán nào ra hồn mà mời Vũ
– Anh biết quán nào không, em thì ăn gì cũng được
– Ờ thôi ghé trung tâm thương mại ngay đây đi
Vũ đánh lái cho xe xuống hầm rồi hai người cùng đi lên, Dung tuyệt nhiên không nói lời nào vì đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài với 1 người đàn ông khác, Dung và Vũ tới 1 quán khá sang trọng gọi 1 nồi lẩu cùng 1 phần shushi cá ngừ
Vũ để ý thấy Dung bắt đầu lạnh và cũng ngại vì quán đông người mà Dung thì ướt nên đang có gắng làm sao cho người ta bớt nhìn
Đang ngồi chờ món ăn thì Vũ đứng dậy nói : – Anh đi toilet cái !
Dung gật đầu ngồi chờ, Vũ đi tầm 10 phút quay lại thì món ăn đã được dọn lên bàn đầy đủ Dung vẩn chưa dám ăn vì chờ Vũ, Vũ nói:
– Anh tặng em nè!
Dung bất ngờ đột nhiên Vũ mang lại 1 hộp quà hình vuông to tướng rồi nói tặng nàng làm nàng giật cả mình, Dung hỏi
– Gì vậy anh, tự nhiên tặng quà cho em
– Em mở ra đi em sẽ hiểu, mở nhẹ thôi nhé nhìn từ từ vào trong
Dung mở nhẹ gói quà theo lời Vũ, nàng đưa mắt vào trong hộp thì thấy 1 chiếc đầm, Dung đưa mắt nhìn Vũ, Vũ cười nháy mắt với Dung rồi chỉ ra toilet nữ
Dung liền hiểu ý nhưng vì chưa hết ngại vì được tặng quà nên nàng vẩn cứ đơ ra, Vũ cười nói khẽ: – Em thay đi đở lạnh! Nhanh đi mình còn ăn
Dung liền bật dậy đi vào toilet rồi thay nhanh cái đầm 2 dây của Vũ mới đưa, trong hộp còn có bộ đồ lót thích hợp mặc cùng với cái đầm nửa mà điều ngạc nhiên nhất là tất cả đều vừa với Dung
Dung bật ngờ mắt chữ o miệng chữ a nói không ra lời vì món quà của Vũ, làm sao mà Vũ có thể mua đồ hoàn hảo như vậy, nhưng Dung đâu có biết từ lúc chia tay với Vũ dáng Dung vẩn vậy không thay đổi thì nhiều mặc dù đã có con.
Vũ hiểu rất rõ cơ thể đó, Vũ ra tiệm nói cho nhân viên chọn cho mình 1 chiếc đầm cùng 1 bộ đồ lót theo số đo đó.
Dung quay lại bàn từ xa Vũ đã nhìn thấy người con gái mà anh từng yêu khi xưa như được tái hiện thời huy hoàng của mình vậy, Dung cũng tranh thủ đánh chút son môi cho hợp với màu chiếc váy
Dung ngồi xuống bàn mắt còn không dám nhìn Vũ, nhưng Vũ rất mạnh dạn khen một câu mà theo Dung đó là câu khen mà rất lâu rất lâu rồi nàng chưa được nghe: – Chiếc váy rất hợp với em, em đẹp lắm
Nghe câu này người nàng như rụng rời, bây giờ mới dám ngước mặt nhìn Vũ, 4 mắt chạm nhau, Dung lại tiếp tục ngại cắm mặt xuống nồi lẩu
Cả 2 cùng ăn, mà cố gắng né tránh ánh mắt nhau nhưng cả trong 2 người đều có một ý nghĩ như nhau, nhưng Dung thì đã vượt quá giới hạn bạn bè nếu mà nàng ko nhớ là mình đã có chồng thì đã yêu ngay anh chàng trước mặt
Nhưng cơ thể của nàng đang phản chủ khi tim thì đập liên hồi, mặt thì đỏ phần dưới cơ thể đang rung lên vì cái lồn của Dung đang chảy nước chẳng vì gì cả chỉ vì cử chỉ và lời nói của Vũ thôi thì đã làm Dung như đánh mất bản thân
Và cũng có thể cơ thể nàng đang thèm muốn một cơ thể một người đàn ông vì Dung đã lâu không được làm tình “cô bé” cũng lâu chưa có khúc thịt này chèn lấp, trước khi gặp Vũ thì dường như Dung đã quên mất nhu cầu của cơ thể
Nàng đi làm mệt rã rời về nhà thì con cái làm Dung bạn tối mặt tối mủi không có cở thời gian mà ra ngoài làm sao mà có thể tiếp súc với một người đàn ông nào khác chứ
Cả hai cùng dùng bữa thì Dung lén nhìn Vũ, Vũ đang ăn vì cũng đã rất đói từ sáng tới giờ toàn uống café thôi nhưng Vũ cũng biết Dung đang nhìn mình cố tỏ vẻ ăn nhưng cũng phải ngầu ngầu
Nhưng Vũ đâu biết chỉ cần ăn thôi thì Dung cũng đã đổ lâu lắm rồi, nhưng Vũ là con người rất đứng đắn từ trước tới giờ thể hiện bằng nhiều biểu hiện như lúc Vũ và Dung còn quen nhau thì Vũ chưa bao giờ bắt ép Dung phải quen hệ tới lúc Dung tự chủ động
Lúc qua Mỹ cũng vậy Vũ làm ăn mà không suy nghĩ gì, tới lúc này thì gần như chỉ qua lại với một vài cô gái gốc việt ở Mỹ nhưng không đi tới đâu nhiều lúc về Vn cũng đi giải toả ở một số nơi chứ chưa từng lợi dụng cô gái nào để thoả mãn
Tới lúc này Vũ cũng nghĩ là mình giúp Dung vì là người cũ cũng như là bạn bè nên giúp thôi chưa từng có ý đồ gì, cả 2 kết thúc buổi ẩm thực thì đã quá giờ trung tâm mua sắm sắp đóng cửa
Xuống hầm lấy xe rồi Vũ chở Dung về, trên đường về hai người vẩn nói chuyện bình thường trời càng ngày mưa càng to, Dung cứ lén nhìn vào mặt Vũ nàng thầm nghĩ đúng là lúc trước mình cũng biết chọn ghê nếu không có gì thì giờ có khi…
Nàng nghĩ tới đây và không dám nghĩ nửa vì nếu nghĩ nửa có thể nàng sẽ không kiềm chế được mình.
Lúc về tới nhà thì trời đang đổ mưa rất to mà nhà Dung thì ở trong hẻm chỉ vừa để xe Vũ đi vào rất khó để đi ra.
Dung : – Thôi để em chạy vào, anh đi vào xe ra không được đâu!
Vũ: – Để anh đưa em vào luôn lùi xe tí không sao đâu
Vũ đánh xe vào trong hẻm rất lụa tới trước của nhà của Dung thì Vũ thấy đường ngập lên qua mắt cá chân rồi sợ Dung đi vào không được nên Vũ xuống xe mở cửa rồi nắm tay Dung đưa vào tới cổng
Thấy Vũ ướt hết người thì Dung mở cửa nói: Anh vào trong cho khô người rồi về!
Nhưng nàng quên là lúc này là gần 12 giờ rồi còn mời người ta vào nhà, Vũ cũng không biết vì sao mình lại đồng ý vào nhà, đến khi vào tới nhà thì cả hai ngồi đối diện nhau như đứng hình không dám thở mạnh.
Dung mới đi lấy cái khăn cho Vũ lau người rồi rót miếng nước cho Vũ uống, cả hai vẩn đang trong thế vô cùng ngượng không biết chủ đề gì nói cho giải toả căng thẳng lúc này.