Phần 6: Em hết chịu nổi rồi…
Công vừa lái xe vừa run rẩy, mấy lần luống cuống đè chân ga trong khi vào cua rẽ ngã tư. Tiếng chửi thề của mấy thằng trẻ trâu chạy grab bên cạnh mới khiến anh tạm bình tĩnh lại. Cái bí mật kinh hoàng của vợ anh sẽ vẫn chỉ là bí mật nếu anh không trực tiếp đối diện, trực tiếp thấy những bằng chứng, dù là trần trụi nhất, trực tiếp nghe từ vợ anh, những lời nói mà nàng đã phủ nhận nhiều lần, đã bao lần chửi Công là ngu ngốc, là dở hơi, là bệnh hoạn.
“Phải đến tận nơi, chúng nó chưa hề biết, sẽ không đề phòng, mình sẽ bắt được tận mặt”, Công tự nhủ, thực hiện cú rẽ cuối cùng để dừng trước tòa chung cư nơi có phòng tập BD. Một khung cảnh nhốn nháo ở dưới sảnh tầng 1 khiến Công chột dạ, và những bóng áo trắng tóa từ đầu tới chân, những chiếc xe cứu thương đã trở nên quá quen thuộc.
“Đùa nhau à, phong tỏa?? Vào đúng hôm nay?? Đúng chỗ này??”, Công ngước mắt nhìn lên cửa sổ phía phòng tập BD. Dãy cửa sổ full kính thường ngày là nơi đặt dãy máy chạy, nơi có thể dễ dàng thấy đc các em chân dài khoe thân sống ảo thả từng bước chân như slow – motion để chụp ảnh cúng face, nay vắng lặng và không bật đèn.
“Vợ tôi đi tập trên phòng tập BD này, không biết đã kịp về chưa hả đồng chí?”, Công nét mặt lo lắng hỏi đồng chí công an khu vực đang trực chiến dưới sảnh tòa nhà.
“Toàn bộ tòa nhà đã bị phong tỏa cho đến khi có chỉ thị mới. Anh yên tâm chúng tôi sẽ lo lắng tất cả vấn đề ăn ở cho mọi người. Anh cứ giữ liên lạc điện thoại với chị nhà, khi nào có nhu cầu gì cụ thể hãy thông báo, chúng tôi sẽ xem xét giải quyết tùy trường hợp”, người Công an trả lời Công rất đúng bài vở.
Vậy là vợ anh và “nhân tình” của nàng đã quay vào ô “cách ly”, Công thầm nghĩ trong đầu, có đôi chút hả dạ, song lại ngay lập tức quay về với cảm giác bất lực, ê chề.
“Vậy là hôm nay không có gì để bắt tại trận chúng nó rồi, phải bình tĩnh, không được nóng vội”, Công quay ra xe, đóng cửa ngồi suy ngẫm.
Hơn lúc nào hết Công cảm thấy mình cần có 1 người để chia sẻ lúc này. Nhưng ai, ai là người để anh có thể chia sẻ mối nhục cay đắng này bây giờ chứ??
“Đúng rồi, nếu chuyện này là sự thật, mọi chuyện trước đây mình nghi ngờ cũng sẽ là thật. Như vậy thì, như vậy thì chị ta cũng không phải hâm dở, thần kinh như Huyền với Cường vẫn thường nói. Chị ta chính là một nạn nhân như mình”.
Người Công đang nghĩ đến là Mai – vợ Cường. Mai từ lâu chỉ ở nhà nội trợ, nuôi 2 đứa con của Cường. Chị ta từ lâu không qua lại với Huyền, bất chấp mối quan hệ gần gũi giữa Cường và Huyền. Mai dường như có một sự ganh ghét, đố kị nào đó với Huyền. Trước đây Công cũng từng có những lần tự đặt câu hỏi và không thể nào hiểu nổi.
Về phần Cường, trước mặt mọi người luôn tỏ ra coi thường vợ. Rằng cô đẻ liên tiếp 2 đứa, không thoát nổi khỏi những cơn khủng hoảng sau sinh, giờ như một người khác. Huyền cũng không hề tỏ ra nhẹ nhàng khi nói về Mai, cô tỏ ra hoàn toàn đứng về phía Cường, không hề thấy có chút thương cảm nào giữa 2 người phụ nữ với nhau.
Đến giờ nghĩ lại, Công đã hiểu, đó không phải là sự đố kị bình thường hay khó hiểu gì của Mai. Đó đơn giản là sự ghen tuông, tủi hổ, khi chứng kiến chồng đi vào một mối quan hệ trái luân thường đạo lý như vậy.
Công vẫn nhớ những ánh nhìn như muốn nói của Mai những lần chỉ có 2 người đứng riêng cạnh nhau. Dường như cô đã nhiều lần muốn nói với Công, nhưng vì một lý do nào đó im lặng cho tới giờ.
“Là thương hại mình chăng? Hay chính là một sự trả thù Công và Huyền?? Nhất định mình phải nói chuyện với chị ấy”.
Công nổ máy lái xe đi, trực thẳng hướng nhà Cường…
Trở lại với phòng tập BD…
Lúc này nhóm PT “cặc to” do Tiệp cầm đầu đang chậm rãi tiếp cận con mồi ngon là Huyền.
Nàng vẫn chưa thể phản ứng được gì trước cái viễn cảnh trở thành nô lệ tình dục đầy ê chề nhục nhã đang hiển hiện trước mắt. Bao nhiêu lời nói vụt qua trong đầu, nhưng tất cả đều không thể thoát ra được, bởi nàng đã bị Tiệp “chiếu hết”. Chân tướng của nàng đã lộ hết với hắn.
Tiệp hiểu cả nhóm không việc gì phải vội, mồi ngon đã trước mặt. Thời gian đã có trong tay, không gian thì quá như “tiên cảnh”, không còn gì tuyệt vời hơn cho một buổi làm tình tập thể trụy lạc nhất mà một người có thể tưởng tượng ra.
Nhưng vấn đề sau cùng, Tiệp hiểu, vẫn là nằm ở phía “con cái”. Tiệp và đàn em của mình đang dỏng cặc chờ một màn “pháo dàn” hoành tráng chứ không có tâm trạng nào mà “đấu kiếm” với nhau cả. Vì vậy anh cần Huyền thực sự hòa vào cuộc chơi.
Huyền lúc này đang cảm thấy xấu hổ, sợ hãi. Nhưng khao khát của nàng, bản ngãi của nàng, đã thể hiện rất rõ trước đó. Tiệp hiểu cuộc vui này thành công hay không sẽ nằm trọn vào những gì xảy ra trong vài phút tới. Phụ thuộc vào việc anh em hắn có khiến “lửa dục vọng” bùng cháy trở lại trong Huyền được hay không.
Huyền hiểu mình đang rơi vào tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”. Một tay nàng che ngang 2 bầu ngực, 1 tay chắn trước âm hộ.
Giữa 1 bầy đực rựa đang phát tiết, hành động che chắn của nàng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
“Thôi nào cô bé, thêm 1 vài lần, với một vài người khác nữa thì cũng có mất gì đâu, lại được sướng khoái như lên 9 tầng mây”.
Tiệp phá vỡ sự im lặng với những lời đong đưa sống sượng như vẫn nói với mấy quý bà lắm tiền thèm cặc đến với BD. Vừa nói, Tiệp vừa tiếp cận Huyền từ phía trước, áp sát hạ thể của hắn vào nàng. 1 tay Tiệp đưa lên xoa má và đưa ngón cái vuốt môi nàng, 1 tay đặt lên cánh tay đang che âm hộ của Huyền.
Đám đàn em của Tiệp cũng đang bủa vây lấy Huyền. 1 tên bên trái nàng hôn cổ và liếm dái tai Huyền, tay hắn đưa xuống xoa bóp mông nàng. 1 tên bên phải quỳ xuống hôn hít bụng nàng, 2 tay xoa bên mông còn lại và mơn trớn đùi nàng.
Cùng lúc bị tấn công bằng cả lời lẽ dâm dục lẫn những hành động ướt át vào những yếu điểm trên cơ thể, cơn nứng đã trở lại với Huyền.
“Ui zời ơi, tưởng thế nào, ướt đẫm cả đây rồi đấy thôi”, đám đàn em Tiệp reo lên như trúng được vàng.
Haha, dâm dật như em thì chịu mãi sao được.
Huyền đứng đó như một tấm thân vô hồn, hoàn toàn đầu hàng trước nhục dục, ham muốn của bản thân. Tai Huyền như ù lại. Nàng thậm chí không nghe được tiếng rên đầy khoái cảm của chính mình. Thế giới quanh nàng lúc này như 1 thước phim quay chậm.
Đám PT ôm lấy nàng nhấc bổng lên như một món chiến lợi phẩm. 2 tay nàng được vòng sang cổ của 2 tên PT mỗi bên, chân nàng được chúng kéo rộng ra, để lộ cái âm vật sưng mọng vì sướng, âm hộ và lông mu ướt đẫm nước nhờn, mở ra phập phồng theo từng đợt thở của nàng. Nhanh chóng nó được lấp đầy bởi những cái liếm, mút, những cái chọc tay, móc ngược vào điểm G đầy lão luyện của những con đực đã quá quen với việc đánh gục ý chí phụ nữ bằng đường giữa 2 chân họ.
“Em sướng quá, em sướng quá, không được nữa rồi, Cường ơi…”, Huyền thốt lên trong đầu, xung quanh vẫn là khung cảnh quay chậm. Lúc tiết hạnh sắp bị xé toạc, Huyền không nhớ đến chồng mà lại nhớ đến Cường. Ánh mắt Huyền hướng về Cường, vừa ướt át, vừa đớn đau, nhưng cũng vô cùng nhục dục.
Thấy người tình sắp bị pháo dàn ngay trước mắt, Cường không thể ngồi yên được nữa, anh lao tới phía Huyền, song nhanh chóng bị đám đàn em của Tiệp cản lại.
Bàn tay rắn chắc bóp nghẹt lấy quai hàm Cường, Tiệp ghé sát vào mặt Cường:
“Gớm thật, yêu nhau quá nhỉ, vậy còn lấy chồng lấy vợ làm gì, sao không tiếp tục làm… anh em họ của nhau nữa đi”.
Huyền nhắm mắt lại, chính thức buông xuôi, trong đầu nàng tràn về những hình ảnh, những ký ức của một ngày xưa…