Phần 21
Những chuyện mình kể thường thì là nhớ đoạn nào kể đoạn ý, không theo thứ tự thời gian đâu. Thành thử có chuyện xảy ra trước thì kể sau, chuyện xảy ra sau thì lại độn lên trước.
Mình có kể là mình mở 1 shop quần áo nhỏ, buôn bán khá là có lộc…
Có 1 lần gặp phiền phức với mấy chuyện hàng họ. Nguyên cả xe hàng (mình lấy hàng chung với mấy thằng bạn) bị giữ lại bên cửa khẩu vì trục trặc giấy tờ linh tinh. Trong khi tiền đặt cọc của khách thì đã nhận đủ cả, mà hàng lại chưa về.
Mình giải thích với khách thì cũng xin khất được 1 tuần nhưng xe hàng thì vẫn chưa có dấu hiệu giải quyết xong, mà nhiều khả năng là mất trắng. Cũng sốt ruột, mình vốn ít cũng đỡ còn mấy đứa làm chung có khi còn hơn cả ngồi trên đống lửa. Mà tính mình thì lại không quen chầy bửa, làm ăn giữ chữ tín quan trọng hơn là kiếm lãi. Nghĩ chán chê cuối cùng mang con mobiado 712 classic được thưởng hồi tốt nghiệp đại học với xe cho đi ở nhờ để trả lại tiền đặt cọc cho khách trước đã rồi tính sau.
Lần đầu tiên trong đời mình phải đắn đo chuyện tiền nong. Chắc mình không có năng khiếu làm kinh doanh lắm.
Đã thế, họa vô đơn chí. Đi đứng mà đầu óc mình như để trên mây, chả hiểu làm sao mà ngã cầu thang đến bong gân chân. Xui kinh khủng khiếp.
Chờ mãi mới đến cuối tháng để đi làm bữa thịt chó giải xui cả mấy thằng bạn. Lúc ý mình chán vô cùng luôn, không cả muốn đi chơi hay nói chuyện với Mít nữa.
Mà cái số đúng là xui thì xui tận mạng.
Đi ăn thịt chó giải đen chỗ Nguyễn Khang. Mấy thằng ngồi 1 mâm, chén tạc chén thù. Mình thì đang tâm trạng nên uống cũng quá chén. Mà cái rượu nếp cái ngọt tê cả lưỡi, mình sợ nó nhất vì cứ dây vào nó là toàn say nguội, nhưng chán cái chuyện buôn bán, chán cái chân đau… nói chung là bực mình nên cứ uống.
Ăn uống no say, nhìn sang chiếu bên cạnh thấy có 1 đôi ngồi rõ là tình cảm, tự nhiên mình thấy tủi thân, chắc tại rượu làm mình thấy tâm trạng. Nghĩ cảnh người ta yêu nhau, vui vẻ quấn quýt quây quần, cần gì nhiều tiền đâu mà vẫn cứ hạnh phúc ngời ngời ra thế kia… Mình nghĩ đến Mít, nghĩ đến câu hát “và anh sẽ là người đàn ông của đời em, anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” mà hồi đấy thì vẫn cứ cợt nhả chứ đã trải lòng với nhau đâu… Mình thấy mình là kẻ thất bại, những cái mình có thì mình không thiết tha gìn giữ, những thứ mình muốn thì mình lại cảm thấy khó mà nắm bắt. Thấy chạnh lòng dã man, lại còn thấy ghen tị với người khác nữa.
Cơm no rượu say, mình điên điên bảo thằng bạn là không cần nó đưa về, mình muốn tự về 1 mình. Trông mình lúc ý vẫn còn tỉnh nên nó ok bảo mình đi dạo cho khuây khỏa rồi bắt taxi mà về nghỉ cho sớm.
Mình đi tập tễnh trên vỉa hè ven sông Tô Lịch với cái chân đau. Trông mình lúc ý chắc thảm hại lắm, gái 1000 đứa thấy mình thì dễ 999 đứa phủi đít quay lưng. Mà lúc ý tự mình cũng muốn hành hạ bản thân.
Nửa đêm. Ngoài đường vắng dần. Chỉ thỉnh thoảng lại có xe kẹp 3 kẹp 4 chở mấy em hàng chạy qua chạy lại…
Mình cứ đi mãi đến lúc mỏi rã rời, nhức đầu không bước nổi nữa thì ngồi phệt luôn ở vỉa hè đường Láng. Chả khác gì thằng nghiện. Nhưng cũng kệ, quan trọng gì đâu.
Mình gọi cho Mít, bảo là say rượu nhờ Mít qua đón về.
Mình ngồi dựa vào gốc cây, chờ đợi.
10″… rồi 20″… Ngắm sao trời, ngắm xe cộ, ngắm đèn đường, ngắm cái chân đau, ngắm đủ thứ linh tinh, nghĩ đủ chuyện lằng nhằng. Lúc ý mình thấy thật là cuộc đời thật là buồn cười. Điên thật…
Con escape đen đi ngược chiều lừ lừ tiến lại gần phía mình, rồi đỗ ngay bên cạnh. Mình không ngấm rượu nhưng ngấm sương đêm, cố mãi mới đứng lên được. Mít hạ kính xe, mỉm cười dịu dàng, cất cái giọng điệu chảy nhớt trêu mình:
– Ôi, chàng trai trẻ… con chim mồi nào khiến chàng thân tàn ma dại thế này???
– Chim c*t gì, em đi đâu về đấy?
Mít cười sằng sặc, có vẻ khoái trá thấy bộ dạng mình như thế. Cô nàng không trả lời mình, đạp ga đi thẳng.
– Em đưa anh đi hóng gió cho tỉnh rượu.
Phi thẳng 1 mạch sang cầu Đuống bằng đường đê. Phía gần chân cầu, gió mát lồng lộng, bọn mình dừng xe bên vệ đường, dắt nhau lên bờ đê ngồi. Mít lấy 1 tấm vải bạt, 1 chai chivas 18 còn già nửa, 1 giỏ hoa quả với túi bò khô ra. Mình không nhịn được cười, cô nàng thật đúng là tri kỷ của mình.
Nhiều lúc mình cũng thấy bọn mình sống bạt mạng quá. Không có lề lối nền nếp gì sất. Tuổi trẻ thật bốc đồng. Nghĩ lại thấy sợ phết, nhỡ hôm đấy mà gặp nghiện hay cướp thì ốm đòn.
Mít cứ im lặng ngồi cạnh mình, ngắm sao trời. Không có cốc, muốn uống rượu thì phải tu thôi. Mình nhấp 1 ngụm lớn, thở dài:
– Anh buồn. Anh thấy mất phương hướng. Anh đuối quá.
Em nắm tay mình, siết nhẹ. Mỉm cười.
– Thỉnh thoảng em cũng cảm thấy thế.
– Anh không biết anh đang cố gắng vì cái gì nữa. Nếu chỉ là cho bản thân anh, anh có cần gì đâu. Đủ ăn đủ mặc là thỏa mãn rồi. Anh kiếm tiền, tiêu tiền, tiêu mà anh cũng chẳng biết là anh tiêu để giải quyết vấn đề gì…
Ngoài mấy thằng bạn ra thì Mít là người duy nhất mình nghĩ là có thể hiểu mình. Em cầm chai rượu, tu một hơi dài. Lấy mu bàn tay lau khóe miệng, khà một tiếng như thở dài, rồi ôm mình. Em gần như không nói gì, cứ lặng lẽ ở bên mình, dịu dàng lấp đầy những khoảng trống lo lắng trong lòng mình. Còn mình thì chắc là lảm nhảm rất nhiều. Nhiều lúc chỉ muốn nói ra cho nhẹ nhõm chứ thực sự cũng không cần Mít giúp đỡ.
Đợi đến lúc mình lên tinh thần rồi Mít mới bảo:
– Đêm nay bọn mình ngủ lại khu này nhé, xe này em lấy của đứa bạn gần đây.
– Uhm, thế lúc em đi đón anh bạn em có hỏi gì không?
– Có, em bảo em đi mua ít sữa chua.
– Giờ này thì anh cũng chịu, không mua nổi sữa chua cho em đâu.
– Gần đây có cái phố Kiều… cùng lắm thì em ra đấy mua.
Mít lúc nào cũng giỏi cái trò nói luyên thuyên. Bọn mình vào 1 nhà nghỉ bên đường Ngô Gia Tự. Hôm đấy Mít mặc quần đùi, áo 3 lỗ, đi dép xốp, mình thì lúc ngồi ngắm sao cởi giày vứt trên xe, đi tạm đôi tổ ong nên thằng nhân viên nhìn bọn mình có vẻ dò xét. Nếu không phải là đi ô tô chắc nó đếch thèm mở cửa luôn quá. Lấy phòng xong mình lên trước, còn Mít bảo đi trả xe cho bạn rồi quay lại sau.
Đêm đấy mình nhớ là cứ ngủ được 1 tí thì lại nghe em lèo nhèo:
– Em say rồi… nói chuyện với em cơ.
– Anh cũng say rồi… để yên anh ngủ. Anh cử đại diện, em nói chuyện với nó đi.
– Thế thôi, em về đây. Em dỗi rồi. Anh lạnh nhạt bỏ xừ…
– Thôi, nằm đây anh chiều.
Rồi cứ thế cả đêm, mình cứ chợp mắt được 1 lúc thì em lại khều khều mình dậy để củ hành với bóc lột sức lao động. Rượu vào là như thế đấy.
Đến gần sáng, mình mệt lả, lăn ra ngủ như thế. Không cả đếm nổi đêm mấy lần bị dựng dậy nữa.
Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm làm mình tỉnh ngủ. Chân tay rã rời, cầm bao thuốc lá còn thấy run lẩy bẩy.
Rít được 1 hơi, suýt tí nữa thì sặc khói. Cái người từ phòng tắm bước ra không phải Mít.
Chuyện quái quỷ gì thế này!!!
Cô nàng mặt khá xinh, mặc áo 2 dây, quần siêu ngắn, đi chân trần. Da trắng muốt, cặp giò thì cứ gọi là miên man mút mùa… Mình vội vàng kéo chăn che thằng em mất nết. Mình không kịp nghĩ chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn cố cười lấy cái giọng tỉnh bơ:
– Đêm qua vui không em?
Cô nàng sà vào lòng mình, lấy điếu thuốc trên tay mình, hít 1 hơi. Thong thả trả lời:
– Vui. Nhưng mà anh làm em hơi đau. Em chưa bao giờ thử ở chỗ ý cả.
– Thế giờ anh phải đền em như nào đây?
– Thêm lần nữa nhé?! Em thích…
Mình nhớ là đêm qua mình ngủ với Mít mà. Sao lại thành ra thế này cơ chứ??? Nhưng mà, gái đẹp quá…