Phần 10
Mỹ Lan đưa ông vào tận giường thấy Thanh Nguyệt trần truồng như nhộng đấp khăn lông như chờ ông chủ ban cho hiệp nhì. Nàng tốc khăn đứng dậy, em chờ anh nãy giờ, nàng ôm ông chủ hôn tha thiết, nồng nàn như xa vắng lâu ngày, ông hưng phân trở lại, ông bèn so sánh với nụ hôn với Mẫu Đơn và Nguyệt sao nó thơm tho, ý vị cách bất tận. Phải chăng nàng khá lão luyện ái ân, luôn luôn đi trước cảm hứng đàn ông. Ông tháo bỏ y phục, Nguyệt lanh tay phụ, càng làm ông mến phục càng hơn.
– Thanh Nguyệt anh muốn có con với em, ngày hôm nay anh bù đắp hoài ba cử: Sáng, trưa, tối, cho tới khi tàu quay về.
– Thiệt hả anh vinh hạnh em lắm.
Mỹ Lan và Tuyết Lê nghe rõ cảm nhận ông chủ là người đàn hoàng, có nhân cách “chơi hoa” biết nuông chiều hứng từng nụ hoa, để thụ hưởng dài lâu. Lòng họ thầm cám ơn ông.
– Tuyết Lê con ra dặn Tài phú cho người phục vụ vợ chồng Lan, xong vào đây với ông và cô.
– Mỹ Lan sắp có chồng, ông cho con “lên ngôi”, tức thứ thiếp sau Thanh Nguyệt. Giờ xưng em với nhau, anh giữ tiết trinh nhưng phải lên giường cho cô Nguyệt dạy việc, có kinh nghiệm trước khi đi Thái Lan.
Tuyết Lê như con nai tơ, ngẩn ngơ dù đã phục vụ ông Chủ trên sáu tháng, nếu không kể thời gian hơn năm ở nhà sau như con đòi, bị sai khiến bởi mệnh lệnh. Lòng nàng bắt đầu sung sướng, buồng phổi thêm nở to vì chủ xem mình như vợ, từ địa vị kẻ hầu giờ trở thành thê – thiếp chính thức, chỉ sau chị Nguyệt. Nào được ăn chung, ngủ chung giường, nào được đòi hỏi làm tình, lại còn có người hầu bên sai khiến. Quả cuộc đời lên hương từ đây.
– Dạ thưa em đây.
– Em hãy cởi áo phơi bày ngực ra trước, Thanh Nguyệt nói, – nhưng chậm rãi khoan thai trước mặt chị và anh, đừng mắc cỡ, em là vợ rồi…
– Trời ơi! Cặp “tuyết lê” của cô hầu to như quả bưởi, đầu thủng xuống núm hồng quần to, săn chắc, ai nhìn phải bị thu hút mê mẩn tâm thần. Làn da mịn màng, trắng hồng càng tăng vẽ đẹp núi đồi – quả đúng với tên gọi Tuyết Lê – vì nàng da dẻ trắng nên cha mẹ đặt tên Tuyết, gia đình họ Lê. Ghép hai chữ lại hóa ra “tuyết lê” ám chỉ cặp nhũ hoa to, quý cách vì da trắng vú hồng.
– Ôi quý tướng! Ôi thiện căn.
Thiên mệnh đây rồi, thế mà bấy lâu nay ta không khám phá, không hay biết. Còn Nguyệt đâu biết tướng mệnh học, cứ đưa tay nâng cặp vú mỹ miều săn chắc như êm êm, sướng sướng cho chồng xem. Anh ơi, em Tuyết Lê quả xứng đáng vợ anh, trẻ đẹp vú to.
– Em tuột hẳn quần ra đi.
Thần vệ nữ xuất hiện. Hai người cứ ngắm nhìn Tuyết Lê tênh hênh như pho tượng khắc chạm, màu trắng ngần, hoàn toàn tuyệt mỹ từng nét chấm phá hoàn hảo không chê trách được. Hai người miệng luôn hít hà khen thưởng từng chập.
Càng ngắn nhìn xuống vùng cấm địa. Hai người như chết đứng: Âm mao vàng ngế lóng lánh xoắn xít che kín cửa vào “động Thiên cung”. Kim mao, kim là vàng, mao là lông. Người nào cưới vợ có bộ lông vàng óng ánh ắt giàu to, nhưng gia sản chìm ít kẻ ngoài phát hiện biết được, lại càng tuyệt quý.
Tiền bạc, vàng ròng ẩn chứa đầy nhà. Đúng rồi gia đình ta sẽ hưng phát, thịnh vượng. B Nhưng phải kín nhiệm, để cho ông chủ Công ty sản xuất loại đá quý tại Thái Lan khai phá “khai trinh” về mình sẽ tổ chức đám cưới Tuyết Lê cách thật linh đình sau. Chính nàng cứ đinh ninh mình chưa được chồng sủng ái, đưa lên ngôi “Cửu ngũ” muôn năm.
Thanh Nguyệt quay lại nhìn chồng, ông ra dấu cho nàng cởi bỏ quần ông để hai người sẵn sàng làm tình, biểu diễn cho Tuyết Lê đứng xem làm bài bản, ngõ hầu mê – hoặc những đường nét điêu luyện với ông chủ Công ty sản xuất đá quý ở Thái Lan.
Thanh Nguyệt sa xuống nằm đè trên mình chồng, miệng kề miệng cho lưỡi quấn quýt thật lâu, họ hôn hít ghì chặt nhau cho ân tình sôi nổi đậm đà. Khi hai người hưng phấn Nguyệt ngã ngang, hai chân dang rộng cho chồng đút dương vật thọc nắc mình cùng nhau tận hưởng giây phút thần tiên trong căn phòng ngủ khá rộng loại master room – 5 sao của du thuyền.
– Nguyệt thương, anh muốn có con với em, nên em phải hứng trọn những tinh túy của anh, không nghe nàng đáp trả, ông nắc thật mạnh để hưng phấn đạt đỉnh khoái lạc tuyệt vời, ông xã bầu tinh khí sung mãn, biểu diễn nữa trong nửa ngoài cho Tuyết Lê đứng nhìn đầy vẻ thán phục người chồng mình mới vừa yêu. Còn Tuyết Lê mải mê thưởng thức cảnh vợ chồng giao hợp với nhau, nàng như bị mê mẩn, hồn xác phiêu diêu bàng bạc theo mây trời, không còn biết gì, như kẻ chết đứng, như bị trời trồng một chỗ không thể di động, dòng nước dâm thủy rịn chảy theo mép đùi xuống chân thành luồng.
– Em ơi, tụi mình bước vào nhà tắm, làm vệ sinh rồi lên boong tắm trong hồ cho mát nhen.
Tuyết Lê hoàn hồn làm theo lệnh Thanh Nguyệt…
Thanh Nguyệt bắt đầu hơi lo lắng, ông chủ cứ hăng say: “Đêm bảy ngày ba” vào ra không kể. Ông Chủ vì quá si tình, ông quá mê mệt sắc đẹp của nàng, nên giao hợp quên thôi muốn có bầu, có con với nàng. Nguyệt thâm ý không muốn “bận rộn”,”lòng – thòng” thêm rắc rối, nhưng không cưỡng lại người chồng hờ, phật lòng phật ý nhau.
Nàng bèn tìm Quỳnh Hoa và Uyển My, hai con để vấn kế, và tự sự câu chuyện đầu đuôi. Ông chủ muốn chiếm đoạt mẹ làm vợ luôn hai con ơi!?
Uyển My không nghĩ ra phương kế giúp mẹ thoát hiểm. Nhưng lòng thương mẹ nước mắt ràn rụa ra ở khóe.
Còn Quỳnh Hoa nàng ý thức, có con là niềm hạnh phúc miên viễn lâu dài cho vợ chồng thật sự cần nối dõi tông đường, nhưng trái lại đôi khi phiền phức, gia đình và mặt pháp lý…
– Thưa mẹ, theo con cứ để cha “hờ” chơi mẹ thả giàn. Nàng ngưng hơi lâu, lấy giọng nói tiếp – làm Thanh Nguyệt như hụt hẫng mất điểm tựa từ con dâu bấy lâu nay, nghĩ suy nó như “think tank”, vạn ý kiến điều giải đáp thỏa đáng.
Để cha chơi mẹ cách thỏa mãn, giao hợp xong xả hết tinh khí, hai người đều sướng khoái chớ gì? Chắc chắn mẹ cũng quằn quại hưởng ứng. Cha mừng thầm như đạt ý nguyện…
Nhưng sau đó, theo ý con đề nghị mẹ nên ngầm áp dụng phương pháp Kegel là vận dụng cơ bắp trong âm đạo, bóp, vặn vắt hết tinh khí trong âm đạo không cho tinh trùng xâm nhập vào cổ tử cung, nó sẽ từ từ rịn ra cửa âm môn – miệng lồn, mẹ lấy khăn chùi, dù có trăm lần giao hợp cũng vô hiệu quả.
– Ồ! Mẹ nhớ ra rồi, thật cám ơn con.
Sáng kiến hay, tuy không phải thần kế, nhưng nhớ lần đầu mẹ biểu diễn khiến cha con mê tới bây giờ là khi mình đang giao hợp cho cơ vòng bóp chặt bộ phận sinh dục của nam giới.
Quả thật bài bản. Tuyệt chiêu, tối nay và về sau, mẹ áp dụng có gì trục trặc mẹ gặp hai con sau.
Còn kế sách thứ hai mẹ à, tức “trì hưỡn chiến”, cho cha giao hợp thả giàn rùng beng, tâng bốc một em, vợ hờ hay thứ thiếp cho mang bầu thế mẹ, tạo duyên cớ rút – “tháo lui” êm thấm.
Còn nếu mẹ thầm thương muốn ăn đời ở kiếp. Mặt khác hai cha dành chơi mẹ hoài, liệu mẹ sống nổi hay không?
Thanh Nguyệt đứng lên ôm hôn Quỳnh Hoa như thầm cám ơn con dâu quý, bày cho bà diệu kế thần kỳ.
Thường buổi xế chiều Ông chủ lên boong tàu hóng mát cho mời hết quây quần bên nhau, ngồi hai bên tả, hữu là Nguyệt và Tuyết Lê. Ông lúc nào cũng coi trọng bà Nguyệt, còn nàng khéo ăn mặc, trang sức, khéo nuông chiều càng làm ông không rời nửa bước. Thỉnh thoảng ghé mặt cho Nguyệt hôn. Chút lại cho Tuyết Lê áp má hôn nghe cái chụt, làm ai ngồi chung cũng thèm như bắt chước làm theo. Rồi họ đi xa hơn, khi người vợ nằm gối trên chân chồng dâng bộ ngực, trời tối trăng sao tỏa lờ mờ bàn tay lông lá hành sự tự nhiên.
Họ quây quần bên nhau như tập thể đại gia thật vui vẻ.
Ông chủ Lý Tế Thâm có ý cho mọi người đi du lịch Thái Lan cho vui, trước tham quan khu sản xuất các loại đá quý, nếu phái đoàn mua chỉ trả 50 %. Xong viếng và ngoạn cảnh, còn ông sẽ ký hợp đồng làm ăn với Công Ty được họ mời và bao các chi phí.
Tài phú đề nghị cho bà xã hiện sống Singapore cùng theo, và nên thuê thêm hai em: Một Tàu Singapore rặc, một Tàu lai gốc Mã có nước da ngăm mang sang xứ người đãi khách.
Ông chủ thì nghĩ không thể bỏ gia đình Thanh Nguyệt, chồng, con. Các người có công như Phong, Mỹ Lan, thợ máy. Nếu kể hết khoảng 16 người. Không muốn mất lòng ai, ông cho Tài phú book loại vé hạng sang – business – cùng ngồi chung phía trước.
Ông dặn Nguyệt và Tuyết Lê không ai được đụng hai em, vợ của anh – là chủ, chỉ trừ chủ trau đổi với nhau giao tình, ngoài ra không ai khác. Riêng Nguyệt có quyền gặp anh Hùng, vì thương nhớ chồng em phải xin phép anh…
Đoàn du thuyền chuẩn bị nhổ neo trạm chót quay về thành phố Sydney, ai nấy trong lòng đều vui thỏa sau những ngày lênh đênh sóng nước.
Hai tuần lễ sau, phái đoàn chuẩn bị lên đường viếng xứ Thái.
Phi cơ đáp xuống phi cảng Bangkok – thủ đô Thái Lan, đã có hai chiếc Limousine chực sẵn đón chở về Chiang Mai, cách thủ đô non 300 km. Xe chuyển bánh rời thủ đô khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, họ tẻ vào biệt thự cao tầng, sang trọng của nhóm chủ sản xuất liên hệ đặt văn phòng tạm ở ngoại ô Thủ đô – cho phái đoàn tiểu tiêu, vệ sinh cá nhân.
Khi chiếc xe chạm bánh vào thềm cổng, một tràng pháo nổ rền vang, đón mừng quý khách, ai nấy thêm phấn khởi.
Ông chủ Lý Tế Thâm bắt tay và giới thiệu hai người thiếp: Tuyết Lê được chủ mới chiếu cố ngay vì nàng trẻ đẹp lại thông thạo Quảng Hùng và Quan thoại thêm cặp nhũ hoa hấp dẫn, đi kè bên chồng.
Phái nữ ăn vận thay xiêm y của người Thái.
Quý ông trên áo sơ – mi tay dài, vận xà – rông một màu.
Đặc biệt, Nguyệt và Tuyết Lê vợ của chủ, trong chiếc xà – rông lụa màu sặc sỡ, chạy viền ren kim tuyến, áo tay dài màu hoa cà gài nút trước ngực. Tay họ cầm cuộn nhỏ – “quần xì bên trong”. Gia chủ ngôi biệt thự – còn hướng dẫn thêm khi gặp khách, hay ông Chủ mới thì hai tay chắp lại bái bái, xá xá đầu cúi xuống như chào hỏi theo nghi thức Phật giáo xứ Thái.
Tuyết Lê được ngồi ngăn giữa chiếc Limousine đầu với ông Chủ mới, cùng một thục nữ theo hầu, băng ghế phía trước ông Hùng và bà Tú Quyên ngồi như ưu đãi.
Thanh Nguyệt và ông chủ Tế Thâm xe thứ nhì, ngồi băng giữa với cô nhân tình người Thái mới, băng ghế trước dành cho vợ chồng Phong, Uyển My vì nàng đang có mang. Xe bỏ màn rèm xanh đậm đen nên bên ngoài, lẫn bên trong không thấy nhau, họ liên lạc điện thoại thiết trí sẵn trong xe.
Còn lại phái đoàn lên xe bus trực chỉ hướng Chiang Mai.
Đoàn xe chạy nhanh ra xa lộ cao tốc, độ khoảng xa. Xe bus vượt qua mặt chạy trước, có hướng dẫn viên – tour guide, chỉ dẫn và thuyết minh: Các danh lam thắng cảnh, nào chùa chiền nguy nga mọc lên ven đường lộ, nào di tích lịch sử lăng tẩm, đặc biệt khu cư dân người Việt đến đây hồi đầu năm 1949.
Còn hai xe Limousine rẻ vào liên tỉnh lộ chạy chậm cho ông Tusima, người Thái Lan gốc Miến Điện. Ông chủ Thái nói tiếng Quảng Hùng xen lẫn Quan thoại, Tuyết Lê đối đáp thông thạo càng gây thiện cảm ngay từ phút đầu. Khi ông tỏ ý muốn giao tình với nàng. Ông cho tài xế giảm tốc độ bằng hệ thống trực thoại trong xe.
Hàng ghế giữa là ghế liên kết đối mặt nhau. Nàng liền trao gói nhỏ trên tay cho Chủ, ông hiểu ngay, bên dưới xà – rông phùng phình kia không quần lót. Mở ra đúng là chiếc quần xì màu trắng, tượng trưng cho sự trinh nguyên của thiếu nữ xứ người, được chủ Thâm chọn dành để làm quà ra mắt. Tuyết Lê là thứ thiếp, ngang hàng vợ bạn ở quê nhà, nàng vừa ngước lên đón chờ thái độ Tusima, thì thục nữ lanh tay phụ nàng mở hàng nút áo xong trút bỏ ra ngoài, tay kia mở bung chiếc xà – rông vận khá chặt. Phần nàng hầu cũng để lộ ngực trần phục vụ.
Tuyết Lê trần như nhộng trước mặt hai người, hiến dâng hai quả đào tiên to mộng cho ông thoa bóp cách tự nhiên làm nàng lâng lâng lần lần đi vào cõi sướng khoái, hoang lạc.