Phần 2
– Á… A… Bố… Sao bố lại bóp… A…
– … “Hi Hi”…
Ông Phú Qúy mặc kệ lời cảnh báo của nàng dâu Khả Uyên, bởi ông bố chồng cứ nghĩ đơn giản là con dâu mình nói vậy chứ sẽ không có cắn vào cổ của ông ta, cho nên ông Phú Qúy vô tư mà ghẹo Khả Uyên bằng động tác tế nhị thách đố của hai người. Ông bố chồng đưa bàn tay bóp vào mu bướm của nàng dâu lần nữa, nhưng… mọi việc thì không như ông Phú Qúy nghĩ bởi Khả Uyên cô ấy cắn thật, ấy cho nên ông ta:
– Ơ ui dza! Khả Uyên ơi! Mau nhả răng ra đi con??? Ui…
– … «??? »…
Khả Uyên bây giờ thì bỏ ngoài tai những lời nói của bố chồng mình, cô cứ thế mà lạnh lùng cắn vào cần cổ của ông Phú Qúy, vế cắn và cách cắn nói giống như con ma cà ròng hay là con hổ con sư tử săn mồi vậy. Bời vì khi cắn vào cổ thì con mồi sẽ không bao giờ giãy được, nếu càng giãy thì vết cắn của chiếc răng nanh nó sẽ càng cấm vô sâu hơn. Tình cảnh lúc này thì ông bố chồng giống như một con mồi ngon tơ và nàng dâu thì y như một nàng mãnh hổ, nên ông Phú Qúy không hề giãy được mà đành chịu trận mà thôi. Nhưng… « Trong cái khó ló cái khôn », ông ta vận dụng lại kiến thức mà hồi nhỏ ông ta thường đi chăn trâu, bắt bướm hái hao và đặc biệt là đi bắt ốc với bắt con cua đồng.
Có một lần nọ ông ta đi bắt cua đồng khi mà nước ở sông nó sắp tràn đồng mênh mông biển nước, ông mới cầm cái thùng nhựa đi men theo mấy con đê chung tình ơ không phải… là mấy con đê ngăn cách từng thửa ruộng lúa của người dân, trong đó cũng có ruộng lúa của ông ta luôn. Nước thì tràn bờ đê nên mấy con cua nó ngoi lên bờ thì người ta, người ta xuống bắt, do tuổi thơ ham vui thích bắt ốc hay cua đồng để nướng ăn nên ông mới nhảy xuống dưới nước, sau đó dùng một bàn tay mà vớt con cua đang bơi để tìm chỗ thoát thân. Con cua này nó đã tới số rồi nên đâu thể nào chạy thoát cho được, nhưng vì cái thế giới tự nhiên sinh tồn và để tồn tại nên con cua ấy nó mới vùng vẫy xem thế nào thì được thế ấy thôi.
Ông Phú Qúy khi đó thì tuổi trẻ bồng bột và hay thể hiện cái tôi trong người, thời nay thì người ta hay gọi là tuổi trẻ trâu đó. Ông ta bắt con cua trong lòng bàn tay, nhưng nào ông đâu có ngờ nó là một con cua cái vả lại là đang mang bầu đầy ắp các cua con trong bụng. Ông thấy vậy thì mới thả lỏng bàn tay của mình để cho con cua cái đó nó bơi đi trong nước, nhưng vốn bản năng tự vệ cao nên con cua cái khi vừa thoát ra khỏi lòng bàn tay của ông thì nó bơi lại dùng hai cái càng kẹp chặt vô ngón tay của ông, dù cho ông có cố gắng thế nào, giũ mạnh đến đâu thì hai cái càng đang kẹp của nó không bao giờ nhả ra.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, ông cũng không muốn con cua này nó chết bởi vì nó đang mang các đứa cua con trong bụng, mặc khác thì ông không muốn bị mang vết thẹo trên ngón tay của mình. Cho nên ông làm liều mà dùng một ngón tay bên bàn tay khác, ông mới bắt đầu đưa ngón tay chọc vô cái bím của con cua cái mà xoay nhè nhẹ, thế là con cua cái vì sướng quá hay sao mà nó lại nhả hai cái càng ra, con mắt của nó thì đảo qua đảo lại, cái miệng của nó thì hóp ra hóp vào và râu tơ của nó cũng ngoe nguẩy. Ông Phú Qúy nghĩ về cảnh xưa thì áp dụng vào hoàn cảnh nay, ông ta luống tay vô háng Khả Uyên, sau đó ông bóp mạnh vào mu bướm của nàng dâu, lực bóp của ông nó gần giống với lực bàn tay của bác sĩ khám bệnh đo huyết áp vậy. Bởi mu bướm của Khả Uyên nó cũng mềm và xốp, cái mu ấy nó cũng rất là đàn hồi bởi vì còn trẻ tuổi mà. Qủa đúng như ông Phú Qúy nghĩ là « Nơi nguy hiểm nhất, là nơi an toàn nhất », khi bàn tay ông bóp mạnh vô mu bướm của Khả Uyên thì cô ấy…
– Á… Hươ A aaa… Bố… Huơ huơ…
– … “???”… Hi Hi…
Ông Phú Qúy vui sướng vì cuối cùng thì Khả Uyên con dâu yêu mến của ông cũng nhả hai hàm răng ra, cô ấy thở dốc ngắt quảng, ánh mắt cô thì nhìn ông chằm chằm nhưng ông không hề để ý hay là… hay biết gì cả. Bởi ông cứ tập trung nhìn xuống dưới cái bàn tay đang bóp mu bướm của con dâu thì có rảnh rỗi đâu mà nhìn chỗ khác, mặc dù Khả Uyên đã nhả răng ra không còn cắn vào cổ của ông nữa, nhưng mà ông ta do nhập tâm và một phần sung sướng vì lần đầu được bóp cái mu bướm non tơ nên quên mất và cũng quên mất tiu rằng mình cũng đang bị thương. Cho đến khi…
– A… Hươ ưm… Bố… Hươ… Nè… Bố định để bàn tay của bố ở đó bóp hoài vô cái… Ấy… Hươ… Của con sao… Hươ…
– Oh! Bố quên mất… Hi Hi…
– Hươ… Bố ấy… Bố hư lắm đó nha… Hừm… Hừm…
– … « Grâu! Grâu »…
– … «… »… Hi Hi…
Ông Phú Qúy nghe con dâu Khả Uyên mình nói câu đó thì cũng hơi ngượng và mắc cỡ, còn có cả có con cún cưng Shiba Inu này nữa, nó « Grâu! Grâu » nhỏ nhẹ như thể muốn nói điều gì đó, thế nên ông bố chồng mới đưa tay lên đầu mà xoa mà gảy. Bởi vì do con cún cưng nó nằm trong lòng của Khả Uyên và ông Phú Qúy thì lại chồm người qua nên làm mất đi khoảng sáng cho nó, thế nên nó mới kêu « Grâu! Grâu » là vậy.
Bây giờ đây thì bố chồng – nàng dâu mới bốn mắt nhìn nhau, họ nhìn nhau say sưa như lâu chưa từng gặp gỡ, ánh mắt của Khả Uyên nhìn sao mà nó ma mị biết bao. Ông Phú Qúy thấy bên trong tròng mắt của Khả Uyên có hai giọt trăng trắng như ngọc như pha lê, giọt nước ấy nó lung linh in cả bóng ông ta vô trong đó, tròng mắt của Khả Uyên thì to và trong vắt, nó lúc lắc và nẩy nẩy như kiểu giật giật ấy nhìn đẹp lắm, nếu ai có từng xem phim hoạt hình « Thủy thủ mặt trăng » thì sẽ biết được à. Đột ngột Khả Uyên lên tiếng:
– Ưm! Bố nè! Lúc nãy con… đã cắn vô cổ của bố… Con xin lỗi nha!!!
– Oh! Không có gì đâu, con xin lỗi làm gì chứ nhỉ? Lỗi của bố ghẹo con quá chớn mà thôi ah! Ha Ha Ha…
– Bố á! Còn cười ghẹo con nữa. Bố không cảm thấy đau sao? Sao cứ nhìn con mà cười hoài dzạ? Hừm… Hừm…
– Tại từ bé tới giờ chưa có ai cắn bố. Nhưng hôm nay dược con dâu xinh đẹp dễ thương cắn vào cổ bố, giống như vết tích của tình yêu nên bố cứ tưởng tượng mà cười hoài không kiềm lại được. Ha Ha Ha…
– Bố á! Lại ghẹo người ta nữa kìa! Hi Hi Hi…
– … «… »???
Ông Phú Qúy ngơ ngác nhìn nàng dâu xinh đẹp như mất hồn, bởi Khả Uyên đổi cách xưng hô «Từ con rồi sửa lại thành người ta» với ông ấy, nên khiến cho ông bố chồng mất đi sự tập trung. Bởi câu « Người ta » thì chỉ dành cho tình yêu đôi lứa họ xưng hô với nhau mà thôi chứ bố chồng – nàng dâu thì ai lại như vậy, ông miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa xe bên ngoài:
– Này… Sao tới chỗ phòng khám rồi mà không đem thú cưng vô để cho dì khám, cháu cứ ở đây trong xe hoài vậy Khả Uyên? Hừm…
– … “???”…
Tuy bà ta nói chuyện nghe ầm ỉ nhưng trong xe ô tô thì nghe nhỏ xíu à, bởi vì kính xe chưa có kéo xuống dưới, vả lại dòng xe ô tô bán tải của ông Phú Qúy thì nó thuộc dạng kính râm nên nhìn từ ngoài vô trong thì sẽ không thấy rõ được người ngồi trong xe là ai đâu. Chắc bà này họ đoán ra và do con trai Phú Cường của ông ấy điện báo trước mà thôi.
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-ong-bo-chong-nat-ruou.html
Khi nghe bà bác sĩ thú y nói ầm ĩ và kèm theo tiếng gõ cửa inh ỏi, ở trong này thì ông Phú Quý với Khả Uyên cũng sốt sắng lo toang. Bởi ông bố chồng chưa biết xử trí ra sao, ông ta cứ loay hoay thì Khả Uyên lên tiếng:
– Bố nè! Sao bố lo lắng làm chi dzạ? Chắc dì ấy đã biết bố con mình ở chung trong xe này rồi đó? Bởi vì chồng của con anh Phú Cường có điện báo trước rồi bố ạ? Hi Hi…
– Oh! Thế ah! Vậy mà làm bố lo quá đi! Ha Ha Ha…
– Vậy thì con ra trước nhé! Hi Hi Hi…
– … “Cạch! Cạch”…
Nói xong thì Khả Uyên mở cửa xe ô tô rồi đi ra ngoài trước, cô ấy chưa kịp đóng cửa xe lại thì bà bác sĩ thú y nói bon bon:
– Đưa cún cưng Shiba Inu cho dì bồng bế nào? Dì bế nó vô trong trước con theo sau nghe Khả Uyên? Haizz…
– Dạ vâng ạ! Hi Hi Hi…
Bà ta nói chuyện xong thì bon bon đi qua bên kia đường để vô trong phòng khám, còn bên gốc me to cổ thụ này thì là ở trước nhà bà ấy mà thôi. Tuy nói là bên đường nhưng nó chỉ là một con hẻm nhỏ, chiều ngang thì chỉ có 2 mét à chứ không có xa lắm, chỉ bước vài bước chân là tới nơi thôi. Khi thấy còn lại hai người mà ở gốc me này nó cũng vắng người qua lại nên Khả Uyên muốn nói chuyện gì đó với bố chồng mình nhiều hơn, tranh thủ bà ta đưa cún cưng vô phòng khám thì cô ấy nói:
– Bố nè! Vết thương do con cắn vào cổ nó có đau lắm không ạ? Hay là bố theo con vô trong đó khám luôn nha? Hi Hi…
– Eh! Trời! Trời… Con sao vậy Khả Uyên? Trong đó là phòng khám thú y mà, sao con lại bểu bố vô trong đó chứ? Hươ… Haizz…
– … “???”… Hi Hi…
Ông Phú Quý nghe con dâu mình nói như vậy thì mặt mày xanh lè xanh lét, nhưng còn Khả Uyên cô con dâu bé bỏng xinh xắn mướt mườn mượt của ông thì lại cười mỉm chi một cách hồn nhiên. Ông bố chồng bức tóc, xoa đầu, thỉnh thoảng lại chu mỏ ra kiểu con gái làm duyên. Ông nói:
– Thôi bố không vô đâu! Con cứ vô đi nha! Hi Hi… Bố ngại bà ta thấy vết cắn tình yêu của con dâu để lại trên cổ bố chồng lắm đó? Ha Ha Ha…
– Ơ… Bố này! Cứ ghẹo người ta nữa kìa! Hi Hi Hi…
– … “Hi Hi Hi”…
Khả Uyên thấy bố chồng mình ghẹo như vậy thì cô ấy cứ mắc cỡ và có nụ cười bẽn lẽn, bởi vì chồng cô chưa từng ghẹo cô như vậy bao giờ cả, nên sự tình đưa đẩy éo le khiến bố chồng – nàng dâu thêm cởi mở và ghắn khít nhau hơn. Hai người họ ăn rơ trong từng lời ăn tiếng nói mà trước đây chưa từng có xảy ra, Khả Uyên nhìn bố chồng mình trìu mến một cách không bình thường của người phụ nữ nhìn một người đàn ông. Cô nói:
– Vậy thì con vô trong đó nha! Hi Hi…
– Uhm! Con đi vô đi! Hi Hi Hi…
Khả Uyên bước đi từng bước chân âm thầm chậm rãi chứ không hề hấp tấp hay vội vã gì cả, bởi cô ấy biết đi nhanh thì cũng không có tác dụng gì, do vô trong đó rồi thì cô cũng ngồi chờ vậy thôi chứ bác sĩ thú y họ khám cún cưng mà. Nhưng… đột nhiên Khả Uyên bất ngờ tăng tốc đi nhanh hơn, bởi vì cô ấy suy nghĩ thế này…
«Ô hay! Sao mình lại đi chậm thế này! Mình phải đi nhanh vô trong đó để lấy chai nước cồn 90 độ, rồi đem ra ngoài này để rửa vết thương và sát trùng cho bố chồng của mình chứ! Bởi vì nếu để bố chồng mình đi vô theo thì vết cắn trên cổ thì giải thích thế nào đây nhỉ! Hươ… Haizz…»
Khả Uyên suy nghĩ như vậy thì vội vàng đi nhanh vô trong phòng khám thú cưng, tuy phòng khám chỉ dành cho thú cưng nhưng những vật dụng trong phòng khám này không có thiếu gì hết cả. Bởi họ cũng có ca tiểu phẩu nho nhỏ dành cho động vật như chó, mèo… nên dụng cụ y tế cũng vô cùng phong phú. Khi Khả Uyên bước vào trong phòng khám thì bà bác sĩ thú y nói:
– Ủa? Bố chồng con sao không vô theo vậy? Hay ông ta mắc cỡ khi gặp dì phải không? Hươ… Cái ông này thật là…
– Dạ vâng ạ! Hi Hi Hi…
Bà ta nói với hỏi một câu dài còn Khả Uyên nàng dâu xinh đẹp thì chỉ mỉm cười dạ vâng mà thôi, chứ biết nói gì thêm nữa bây giờ, không khéo lại bị lộ ra thì chết hết cả đám như chơi. Khả Uyên nói:
– Dì ơi! Cho con lấy một chai cồn 90 độ với bịch bông gòn nhỏ này nhé? Hi Hi…
– Uhm! Con cứ lấy đi! Ơ mà nè… Khả Uyên… Hươ… Sao con bé này hôm nay nó lạ thế nhỉ??
Khả Uyên nói xong câu thi cầm chai cồn 90 độ với bịch bông gòn chạy một mạch ra ngoài và qua bên xe ô tọ của bố chồng mình, cô cũng chẳng để tâm đến câu nói vọng theo của bà bác sĩ thú y này là gì nữa, bởi sự an nguy ý lộn là sự đau đớn của bố chồng Phú Quý của cô lúc này nó quan trọng hơn nhiều mấy thứ khác.
Nãy giờ mọi sự diễn ra trong phòng khám thú y là vậy nhưng còn ở bên ngoài này thì có hơi khác tí so với trong kia. Bởi vì khi Khả Uyên đi vô trong đó thì ông Phú Quý bắt đầu thấm mệt, mắt của ông thì nó híp híp do di chứng của vết cắn của nàng dâu. Vết cắn của Khả Uyên vào cổ ông bố chồng cũng khá là sâu nên khiến cho ông ta miên man vì buồn ngủ, có lẻ do chảy máu và trong máu có vị mằn mặn nên sự trao đổi chất trong cơ thể của ông ấy nhất thời chưa thể nào thích nghi kịp. Ông từ từ bấm nút cho cái ghế lái của mình nó hạ thấp xuống giống như một chiếc giường ngủ mini, bởi xe ông nó khá là rộng rãi, tuy là xe ô tô bán tải nhưng mà chiều ngang của chiếc xe này nó to bằng chiếc xe đầu kéo chứ chẳng phải là chuyện đùa. Bởi vì nó là xe được nhập khẩu từ Mỹ, và công dụng của nó là chuyên dùng cho vận tải nông sản nên mới to là vậy. Ông ta nằm miên man và hưởng thức bài nhạc không lời một cách ngon lành cành đào thì có tiếng nhỏ nhẹ bên ngoài:
– … «Cạch! Cạch»… Bố ơi! Con nè… Hi Hi…
– … «??? »…
Ông bố chồng suy nghĩ:
«Ủa? Con dâu mình sao ra sớm thế nhỉ? Không lẻ mới đây thì đã khám xong cho cún cưng Shiba Inu rồi sao ta???»
Ông ta đang suy nghĩ chưa trọn vẹn câu tự tình thì Khả Uyên mở cửa xe ra ngó vào nói:
– A… Bố đang ngủ hả? Hi Hi… Chắc bố đau lắm rồi đúng không nè! Hi Hi…
– Oh! Là con ah! Bố cũng hơi đau một chút thôi, nhưng tự nhiên gặp con thì bố lại hết cảm thấy đau luôn ah! Hi Hi…
– Xí!!! Bố á! Còn ở đó ghẹo người ta nữa? Hi Hi Hi…
Bây giờ thì Khả Uyên mới cảm nhận được bài nhạc mang âm hưởng dân ca không lời nó du dương man mác, bởi lúc mới mở cửa xe ra thì cô không có để ý:
«Bông bí vàng ngoài giàn…
Công em trồng anh không hái…
Trời sa mưa bông kết trái…
Từ đó… buồn… em buồn…»
Khi nghe bài nhạc này thì khiến cho người phụ nữ như Khả Uyên nhớ về miền sông nước quê em nhiều hơn, cô ấy cũng đượm buồn đôi chút và cũng thấy cảm mến bố chồng mình. Cô ấy nói:
– Bố nè! Để cho con sát trùng vết thương cho bố ạ? Chứ không thì vết thương sẽ bị ảnh hưởng xấu và dẫn đến tình trạng nặng hơn là nhiễm trùng đó? Lúc đó thì xấu xí lắm đó nha? Hi hi hi…
– Eh! Con dâu của bố nói thật không đó ta ơi! Hi hi…
– Ơ con nói thật mà! Bố chồng không tin tưởng vào lời nói của con dâu sao nè? Hi hi…
– …”…”… Chuyện này… Bố…
– Chuyện này bố làm sao? Nói mau lên? Hi hi hi…
Chưa có bao giờ thấy Khả Uyên nói với ông bố chồng Phú Quý của mình một cách lém lỉnh như vậy, bởi vì cô ấy nói rất tự nhiên chứ không có vẻ gì là gượng gạo hay là mồm mép tía lia tía lịa như những người khác. Đột ngột ông Phú Quý lên tiếng:
– Ah! Vậy để bố bật ghế ngồi lên lại nhé? Hi hi hi…
– Dạ không cần thiết phải ngồi dậy đâu bố. Bố chồng của con cứ nằm dài trên ghế như vậy đi cho nó thoải mái hơn nhiều ạ! Hi hi…
– Nhưng… Như vậy thì thiệt thòi cho con dâu của bố quá chừng đi ah! Kha kha kha…
– Không có thiệt thòi gì hết trơn hết trọi á! Bố chồng phải làm theo hướng dẫn của con dâu nghe chưa? Hi hi hi…
– …”???”…
Ông Phú Quý ngớ ngẩn người đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt đáng yêu và xin đẹp của Khả Uyên, bởi vì ông ấy cũng không thể nào tin được rằng những gì mình thấy mình nghe và chứng kiến. Ông ấy vui vẻ và sung sướng biết là bao, bởi ông thấy cử chỉ của nàng dâu thảo hiền của mình nó trong sáng quá. Ông bố chồng cảm thấy có lỗi với nàng dâu vì ý nghĩ bậy bạ, nhưng mà… Sao cơ thể của ông ấy nó khó chịu mỗi khi tiếp xúc với cơ thể và hơi thở của Khả Uyên một lúc một nhiều hơn. Ông Phú Quý đang băn khoăn thì nghe tiếng:
– … “Cạch! Cạch”…
– Bố nè! Nghiên cổ sang bên đây để con rửa vết thương ạ? Hi hi…
– Oh! Vậy thì có hơi chật chội quá không Khả Uyên…
– Dạ con thấy nó cũng khá rộng rãi chứ không có chật chội lắm đâu. Bố chồng yên tâm đi nha? Hi hi…
– …”…”…
Nói dứt câu thì Khả Uyên từ từ ngả nghiêng người về phía ông bố chồng mình đang nằm một chút, cô ấy lấy thân thể săn chắc và rắn rỏi của bố chồng làm điểm tựa, sau đó mới bắt đầu lấy bông gòn và mở vặn nắp chai nước cồn 90 độ, rồi thì đưa bông gòn ấy thắm vô nước cồn 90 độ từ từ rửa vết thương. Khi vết thương nó gặp phải nước sát trùng thì có hiện tượng sôi sục bọt trắng, nó cũng phát ra âm thanh “ục ục ịch” rất nhỏ, như là vừa đủ để hai bố chồng – nàng dâu nghe mà thôi.
Lúc này thì đôi mắt của ông bố chồng bắt đầu nhắm lại và có giọt nước mắt của ông ấy nó chảy ra, chắc là do vết thương nó quá sâu vào trong mạch máu nên mới có dấu hiệu của sự đau rát ràn rạt, bởi vậy mới thấy chảy nước mắt là vì thế. Khả Uyên đang dùng cái bàn tay nhỏ bé của mình cầm bông gòn thấm nước cồn chạm vào vết thương để mà sát trùng, ánh mắt của cô ấy cũng đượm buồn man mát chứ có vui vẻ gì đâu. Khả Uyên nhìn thấy cảm xúc của bố chồng mình như vậy thì cô đau xót lắm, bởi vậy cô ấy mới nói:
– Bố ơi! Bố ráng chịu đựng thêm chút nữa nhé? Con rửa vết thương sắp xong rồi ạ? Ưm…
– Oh! Bố không sao đâu! Bố chịu được mà! Kha kha kha…
– Bố á! Bị như thế này mà còn ghẹo con nữa chứ! Ơ… Á Aaa… Bố…
– Ơ… Ui… Sao con lại…
Khả Uyên nói xong thì cô ấy trượt tay mà nằm dài đè lên thân thể của ông Phú Quý, động tác của cô cũng làm cho cả hai bố chồng – nàng dâu bất ngờ ú a ú ớ. Bây giờ thì môi của Khả Uyên với môi của bố chồng nó gần như là sát nhau, nó chỉ là một sợi tóc ngăn cản đôi bờ môi nam nữ ấy lại mà thôi. Tuy chiếc ghế ngồi của xe ô tô của ông Phú Quý nó khá là rộng rãi nhưng mà hai người thì nó hơi chật hẹp một chút, bởi vậy khi cơ thể Khả Uyên nằm sấp đè trên người ông bố chồng thì những điều tế nhị nó cũng bắt đầu diễn ra theo. Bàn tay của ông Phú Quý nó vô tình nằm gọn gàng giữa mu bướm múp míp và háng của Khả Uyên, còn bàn tay bên kia của ông Phú Quý theo phản xạ tự nhiên mà đỡ lấy cơ thể của nàng dâu khi cô ấy trượt tay nằm dài trên người mình. Một bàn tay của ông Phú Quý thì chạm vào một bờ mông của Khả Uyên, còn lại một bàn tay của ông nữa thì nó đang bị mắc kẹt trong phần mềm mại xốp xộp ấy chính là cái mu bướm múp míp của Khả Uyên. Cái mu bướm múp míp ấy nó to và nhô cao nên bàn tay của ông Phú Quý chẳng có gì là so sánh với cái mu đó cả, sự tế nhị ấy nó nói lên tất cả những gì hai bố chồng – nàng dâu đang nghĩ đến trong đầu:
– Ưm… Bố nè! Bố không có sao chứ… Khi con nằm sấp trên người của bố thế này… Ưm…
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/06/truyen-sex-ong-bo-chong-nat-ruou.html
Khả Uyên nói xong câu đó thì cô cũng hơi ngượng ngùng mắc cỡ, bởi vì người mà hiện tại cô ấy đè lên là Phú Qúy bố chồng chứ không phải là Phú Cường chồng mình. Cô đảo mắt ngọc của mình nhìn ông Phú Qúy có vẻ đầy tình tứ chứ không hề ép buộc bản thân, cô nhìn vô đôi mắt xâu hun hút bên cạnh sóng mũi cao của ông bố chồng một cách ngây ngô khờ dại, giống như các cô gái mới lớn ở tuổi dậy thì lần đầu thấy nam nhân khác phái vậy. Nó… ơ nói thế nào nhỉ… À nó thôi thúc khó tả lắm.
Còn ông bố chồng Phú Qúy thì lại suy nghĩ khác hơn Khả Uyên, bởi ông ấy là người đàn ông trung niên có tuổi nên ông biết tại sao cô bé con dâu mình nói như vậy. Do ông bố chồng từng có những cuộc ái ân mặn nồng cùng với vợ, tức là mẹ chồng quá cố của Khả Uyên. Ông Phú Qúy tuy năm nay chưa có già nhưng cũng đâu thể gọi là còn trẻ cho được, bởi ông ấy cùng vừa tròn năm mươi tuổi xuân rồi còn đâu. Cơ thể của ông bố chồng cũng nóng dữ dội lắm, cũng có đòi hỏi lắm nhưng vì người phụ nữ nằm đè phía trên lại là con dâu xinh xắn bé bỏng của ông ta, chứ là người phụ nữ khác thì nãy giờ thì phim sẽ bắt đầu chiếu rồi đó. Ông bố chồng nói thầm thì kèm theo lời ghẹo bên vành tai của Khả Uyên:
– Con dâu nè! Ngồi dậy đi con, bà ta mà ra thì xoay sở không kịp đâu nha? Hi Hi Hi…
– Con không sợ! Hi Hi… Ưm…
– Hươ… Khả Uyên… Hươ…
Khả Uyên làm nũng với bố chồng mình, nên cô ấy trêu ghẹo lại ông Phú Qúy bằng hành động chỉ có trời cao mới biết được là cô ấy đang muốn gì mà thôi. Khả Uyên hơi nhún thân người và cũng hơi kiểu lắc lư như con thuyên con gặp sóng lớn, động tác đó khiến ông bố chồng Phú Qúy của cô thở dốc toàn lực vì sức nặng của cơ thể nàng dâu, nên khiến ông ta vừa vui sướng nhưng cũng vừa mệt nhọc. Động tác nhún, lắc lư thân người của Khả Uyên vô tình tạo thêm cơ hội cho hai bàn tay của ông bố chồng được lợi ích thu về không hề nhỏ, bởi vì một bàn tay mắc kẹt ở trong háng nơi bướm múp míp nhô cao của Khả Uyên được đà trườn tới trườn lui một cách hợp pháp chứ không hề phạm luật giao thông. Còn một bàn tay khác thì được thế rung lắc nên cũng ra sức níu giữ bờ mông mẩy mẩy của Khả Uyên từng chút một, như ngụ ý rằng bàn tay này nó sẽ góp phần vào cuộc chấn giữ chiếc thuyền con vững vàng trên từng lượn sóng lớn.
Khả Uyên cũng biết điều đó, và cô cũng cảm nhận được đôi bàn tay của bố chồng mình nó đang làm gì chứ không phải là ngây ngô. Bờ mu nhô cao của Khả Uyên nó bây giờ thì hơi lõm vô từng tí do cái bàn tay của ông Phú Qúy trườn tới trườn lui, cái ma sát ấy cũng không làm cho cả bố chồng – nàng dâu cảm giác gì nhiều vì có lớp vải quần jeen che chở. Tuy có lớp vải quần jeen che chở nhưng bấy nhiêu cũng đủ cho ông Phú Qúy và Khả Uyên đầy ép phê rồi, bởi vì chiếc quần jeen này nó thuộc loại vải co giãn và hơi mỏng bó sát thân người nên cảm nhận rất rõ rệt khi tiếp xúc lên nhau. Lúc này đây, lại là thời khắc quan trọng để chinh phục người phụ nữ xinh đẹp đang nằm đè trên người nhưng ông Phú Qúy lại bỏ mắc cái cơ hội ngàn năm có một, bởi vì ông nghĩ là nơi đây là ở ngoài đường và chuyện tình bố chồng – nàng dâu thì chỉ gom góp lại trong phạm vi hai người biết mà thôi. Thế là ông ấy nói lời đầy kiên quyết:
– Thôi nào con dâu! Bố con mình ngồi dậy thôi nào? Hươ… Hah…
– Ơ… Bố… A… Ưm…
– … “…”… Hươ…
Khả Uyên đầy bất ngờ với hành động của bố chồng mình, bởi cô cũng muốn thử lòng ông Phú Qúy kiềm chế bản thân lại được bao lâu mà thôi, chứ cô cũng không phải dạng phụ nữ dễ dãi gì mặc dù trong thâm tâm lúc này cũng rất muốn hưởng thụ cảm giác tình dục tí. Còn về phần ông Phú Qúy thì sau khi nói vừa dứt câu thì ông ấy cũng bật nút ghế lái ngồi thẳng trở lại, nhưng oái oăm thay cho ông là “Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, bởi khi ông bấm nút bật ghế ngồi dậy thì tạo cho cơ thể con dâu Khả Uyên nó ngồi gọn gàng trong lòng của ông luôn. Khả Uyên ú ớ “A… Ưm…”, nhưng cô cũng cảm giác thật là dễ chịu chứ không có gò bó nên cô cũng không nói lời gì thêm với ông Phú Qúy, mà cô chỉ rên rỉ nhẹ nhàng trong miệng mình khi những chỗ nhạy cảm của người phụ nữ được va chạm mà thôi. Ông Phú Qúy bố chồng Khả Uyên bây giờ mới lo sốt vó mà tự nhủ:
“Thôi! Chết mình rồi! Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ suôn sẻ nhưng nào ngờ lại “Con tạo lá lai” thế này cơ chứ? Mình muốn ôm ấp cơ thể con dâu bé bỏng xinh xắn của mình lắm chứ, nhưng… ở đây nó không an toàn chút nào? Hươ… Haizz…”
– A… Nhìn bố trông buồn cười quá đi à! Hi Hi… Ưm… Choa!!!
– Eh! Sao con lại… Nhéo gò má của bố thế này? Kha Kha Kha…
– …”…”…
Tư thế ngồi của bố chồng – nàng dâu lúc này thì gần giống như kiểu làm tình ngồi úp thìa vì ở phía dưới thì con bướm tiếp giáp con cu, còn phía trên thì đôi gò bồng đào vú non tơ nảy nở của nàng dâu thì áp sát bờ ngực săn chắc của ông bố chồng… Ông Phú Qúy không biết suy nghĩ thế nào mà đột ngột bế thân thể Khả Uyên con dâu mình qua chiếc ghế bên kia luôn, Khả Uyên thì ngớ người ra vì bố chồng mình thật là khỏe mạnh, bế cô như bế một bao trấu vậy. Cô ấy muốn nói với ông bố chồng thì bà bác sĩ thú y đi tới mở cửa xe ô tô:
– “Cạch! Cạch”…
– Ơ… Con bé này! Sao con ra đây làm gì mà lâu vậy? Đây, cún cưng Shiba Inu của con dì khám và kiểm tra xong rồi nè? Hươ…
– Dạ! Con cảm ơn ạ! Hi Hi…
– Thôi! Thôi… Cảm ơn với cảm nghĩa gì nữa? Quen biết nhau cả mà! Thôi dì vô lại trong phòng khám đây! Hươ… Haizz…
Bà ta đi ra đây một cách lạnh lùng và đi vô trở lại cũng y chang như vậy, đúng là bác sĩ thú y mà! Bởi vì bà ta thường xuyên tiếp xúc với máu me, với sinh mạng chết chốc hàng ngày nên mới lạnh lùng là thế. Thấy an nguy rình rập đã qua đi thì ông Phú Qúy mới ghẹo Khả Uyên con dâu mình:
– Đó! Con thấy chưa nè! Nếu mà bố bế con qua đây chậm trễ một giây thôi là bố con mình tiu rồi. Hi Hi Hi…
– Dạ vâng ạ! Hi Hi… Đúng là bố nhanh trí thật đó nha! Hi Hi…
– Vậy thì chúng mình đi về thôi con nhé! Ưm… Choa!! Nự cái nà! Ha Ha Ha…
– Ơ… Bố này… Hi Hi…
Bố chồng – nàng dâu ghẹo nhau qua lại cười tíu tít, họ hồn nhiên cởi mở không hề gò bó hay có vật cản gì, thế nhưng khi bố chồng Phú Qúy khởi động máy xe ô tô thì Khả Uyên lên tiếng:
– Bố nè! Bố muốn hỏi con câu gì thì hỏi đi nà? Hi Hi Hi…
– … «??? »…
Ông Phú Qúy nghe con dâu mình nói vậy thì bức tóc gảy đầu, sau đó ngâm nga vài giây thì nói:
– Ơ… Khả Uyên này! Bố có chuyện này muốn hỏi?? Nhưng mà có nên nói ra không đây? Hi Hi…
– Hi Hi!! Sao dzạ! Sao bố lại mắc cỡ đỏ mặt thế kia dzạ! Hi Hi…
– Ơ… Tại bố… Tại… Hươ… Haizz… Thật khó nói quá chừng… Hi Hi…
– Có phải bố muốn hỏi là… Tại sao quần jeen con mặc nó lại mềm và co giãn được chứ gì? Đúng vậy không ta? Hi Hi Hi…
– Ơ… Đúng rồi! Ý của bố là định hỏi vậy đó. Nhưng mà sao con biết được điều mà bố muốn hỏi vậy nè? Kha Kha Kha…
– … «… »… Hi Hi Hi…
Khả Uyên trả lời xong thì cô ấy để cún cưng Shiba Inu nhích sang một bên, sau đó cô ấy đưa các ngón tay mở nút khóa quần jeen ra cho nó hở hé chút ít rồi cô nhìn sang bố chồng mình vừa nói vừa chỉ ngón tay vô vải quần jeen minh chứng:
– Đây nè! Bố nhìn xem đi! Vải quần jeen con mặc nó mỏng dính à! Hi Hi Hi…
– Oh! Thì ra là thế! Nhưng sao con lại vạch quần jeen ra cho bố xem làm chi vậy? Không lẻ con muốn quyến rũ bố chồng đúng không ta? Nói mau? Ha Ha Ha…
– Ơ… Bố này! Lại ghẹo con nữa rồi kìa! Hi Hi Hi…
Khi con dâu vén áo lên để mở khóa nút quần jeen thì lộ ra một phần bụng trắng nõn nà, rồi khi Khả Uyên vạch chiếc quần ra thì nó lại hiện ra thêm khoảng trời hoa mộng với chiếc quần lót màu hồng nhìn đầy mê hoặc…