Phần 4
Tít…
Tiếng ngắt điện thoại lạnh lùng văng vẳng bên tai nhưng sao tự nhiên Diệu cảm thấy lòng ấm áp vô cùng. Hiên vừa rời khỏi bệnh viện, nàng đã như chết lặng khi bác sĩ thông báo chồng nàng phải phẫu thuật. Chân trái chồng nàng đã bị dập nát hoại tử, giữ lại sẽ rất nguy hiểm. Gạt nước mắt lăn dài, nàng gồng mình hoàn tất các thủ tục cho ca giải phẫu.
Đến khi chỉ còn một mình ngoài hành lang phòng cấp cứu, nàng mới cảm thấy thân thể mệt mỏi bất lực. Nước mắt ngắn dài, nàng cần một ai đó bên cạnh lúc này. Và hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong tâm trí nàng là người con trai ân cần chăm sóc cho mình sáng giờ.
Chẳng hiểu sao nàng gọi anh, chẳng hiểu sao nàng lại ấm lòng khi anh đang trên đường tới. Hảo cảm đối với chàng nhân viên IT đang lặng lẽ len lỏi trong một góc nhỏ tâm trí nàng.
Hiên xuất hiện với gói xôi nóng hổi. Anh đã gửi bé con về nội. Chút áy náy của anh được xoa dịu phần nào khi con gái mừng rỡ chạy ngay vào dàn chị em họ trạc tuổi nó đang chơi trò bày đồ hàng. Anh căn dặn mẹ, chuẩn bị tươm tất cho con gái trước khi rời đi. Dù gì, anh vẫn là một người cha thương con.
… Và giờ, trước mặt anh bây giờ là người con gái yếu đuối rũ rượi, gục mặt vào đầu gối, mái tóc bung xõa…
… Rối bời…
– Em ăn đi cho hồi sức…
Hiên lập lại chính xác cái câu mà anh đã nói cách đây vài tiếng. Diệu ngẩng mặt lên ngay. Gương mặt thê lương ánh lên một chút tia vui mừng. Nàng vẫn xinh đẹp sau một ngày quần quật, sướt mướt. Chiếc áo sơ mi công sở thấm ướt mồ hôi dính bệt vào da. Đôi vai khẽ rung lên khi nhận ra Hiên. Anh đã đến ngay như anh đã hứa. Nàng suýt lại bật khóc.
Sự xuất hiện của Hiên làm tâm trí Diệu an yên hơn phần nào. Bàn tay ấm áp đạt lên bờ vai, đôi mắt ân cần nhìn thẳng vào nàng. Tất cả như truyền đến cho nàng sự động viên to lớn ngay lúc này. Diệu mấp máy môi…
– Đừng nói gì cả… lần này em phải ăn…
Giọng nói Hiên ôn tồn nhưng dứt khoát. Diệu chợt áy náy, nàng chợt nhớ ra, không biết số phận hộp cơm khi trước giờ ra sao. Giờ đây, trước ánh mắt nghiêm nghị của anh, nàng chợt thấy mình bé nhỏ lạ thường.
Vốc một nắm xôi vò, bẽn lẽn cho vào miệng trong sự quan sát của Hiên. Miếng xôi trôi tuột ngay xuống cổ họng nàng, mùi đậu xanh xốc thẳng lên mũi, thơm phức. Đến lúc này, nàng mới cảm nhận được cơn đói, bao tử reo lên cồn cào. Nhưng chỉ đến miếng thứ ba, Diệu lại thôi không ăn nữa. Nàng tự trách mình. Chồng nàng đang trải qua cuộc giải phẫu đau đớn. Vậy mà nàng lại ăn ngon lành thức ăn của một người đàn ông khác mua cho.
– Em đừng ngại… việc bây giờ là giữ sức lo cho anh ấy… đường còn dài…
Nàng lại tiếp tục ăn, cố nhủ lòng với lý do Hiên đưa ra. Nàng không biết, trong vô thức, nàng dần ngoan ngoãn nghe lời anh.
Đến lúc này, Diệu đã đón nhận sự chăm sóc của Hiên như một việc gì đó thân quen lắm rồi. Anh đưa nước, nàng uống gần nửa chai. Anh lấy khăn, nàng lau đi những mệt mỏi cả ngày trời. Nàng không ngại việc lớp phấn son trôi tuột, chỉ còn mỗi gương mặt mộc trước anh.
Lời cảm ơn không còn được trao đi quá nhiều, nhưng lòng cảm kích thì nhân lên gấp bội lần.
Hiên tim mình đập rộn ràng khi được chăm sóc nàng. Nói ra thì thật khốn nạn, nhưng Hiên thầm cảm ơn biến cố xảy ra với chồng Diệu. Không có nó, không biết bao giờ anh mới có thể gần gũi quan tâm nàng như lúc này.
Hai tâm hồn… như xích lại gần nhau thêm một tí…
… Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-o-cua-kinh.html
– Quái… Ông này sao không nghe máy… Chẳng lẽ ông chồng lại đi nhậu nhẹt bê tha. Hay đang đi hẹn hò với con nào…
San bực dọc quẳng điện thoại qua một bên. Dù chỉ mới xa chồng chưa đầy một ngày nhưng bản tính phụ nữ là như thế. Nếu không liên lạc được, họ sẽ suy diễn đủ thứ chuyện trên đời. Ấy vậy mà đúng gần như phân nửa.
… Cốc cốc…
– Ai đấy ạ…
San trả lời lịch sự nhưng vẫn đề phòng. Nàng đã rút kinh nghiệm với chuyện nhà tắm khi nãy, không còn dám sỗ sàng khi tiếng gõ cửa phòng vang lên. Quả nhiên cẩn trọng không bao giờ thừa. Tiếng chú Tùng vang lên sau cánh cửa:
– Cô San có muốn uống chút rượu vang với chúng tôi không.
– Dạ… dạ… chắc thôi ạ… hôm nay con hơi mệt!
San biết tiết mục này thể nào cũng diễn ra khi đi công tác. Nàng không phải là người thích nhậu nhẹt, nhưng cũng không phải kiểu phụ nữ ghét tiệc tùng. Nàng không ngại chút hơi men nhưng nàng khó chịu với người đang chờ nàng tham gia. Nàng nhận ra ngay chủ ý gọi nàng nhâm nhi loại chất có cồn ấy là của gã. Nàng từ chối thẳng thừng…
– Vậy cô nghỉ sớm nhé…
Tiếng chân chú Tùng nhỏ dần sau cánh cửa phòng. San ngã lưng xuống nệm. Bờ ngực rung rinh, chiếc đầm ngủ bị kéo cao, lộ đôi chân tròn lẳn mướt mát. Tâm trạng tiếp tục bực bội với những tiếng reng dài không hồi đáp.
Khiêm hơi thất vọng khi thấy chú Tùng đi xuống cầu thang một mình. Dù gã đã dự tính trước, nhưng cũng đôi phần hụt hẫng. Khiêm đẩy ly rượu về phía chú ngồi xuống. Chú nâng lên ngay, ý tứ cụng ly mình thấp hơn gã. Khiêm chẳng để ý sự tinh tế đó. Đầu gã đang quay mòng mòng với những suy tính.
– Ca này khó đây…
Khiêm nghĩ trong đầu. Gã đã từng chinh phục biết bao phụ nữ đã có chồng. Tán tỉnh có, thủ đoạn có. Nhưng đối với nàng, gã có một sự tôn trọng nhất định. Tình cảm dành cho nàng chỉ chút ít nhưng cũng đủ để gã không dám có những kế hoạch mạnh động, táo bạo như đã từng.
Gã muốn chinh phục nàng cả thể xác lẫn tâm hồn. Khiến một người phụ nữ có chồng mê mẩn tình ái với mình là niềm kiêu hãnh của gã. Những mối quan hệ chỉ thiên về tình dục, gã rất mau chóng chán. Thế nên, gã nghiêm túc chinh phục nàng.
– Chú Tùng dạo này vẫn ổn chứ!
– Dạ. Tôi vẫn thế…
– Con trai chú đã học xong chưa…
– Dạ… gần xong rồi… Nó học giỏi lắm… Chuyên ngành là…
Câu chuyện giữa hai người đàn ông khác tấp bật rôm rả dần. Màn đêm ngoài sân bao trùm tối mịt. Chai rượu vang với đi gần đến phân nửa.
Bỗng mắt Khiêm sáng lên. San đang bước xuống những bậc cầu thang cuối. Nàng thật xinh đẹp, dưới ánh đèn vàng nhạt trong đêm của ngôi nhà. Cái áo khoác len, hững hờ che đôi gò bồng đảo nảy lửa. Phần dưới đầm ngủ ngang đầu gối, ôm trọn đôi chân trắng mướt mịn màng. Khiêm phấn khích hồi hộp, hạ thể nóng rần với bộ dạng của nàng lúc này. Gã chưa biết mục đích nàng xuống lầu là gì.
San đang vô cùng tức tối chồng, khoảng hai chục cuộc gọi của nàng chìm vào hư không. Thông tin anh gửi con gái ở nhà nội đến tai như giọt nước làm tràn ly. Trằn trọc, gặm nhấm nỗi buồn bực một mình trong phòng, cục tức trong ngực San càng ngày càng lớn. Nàng bật dậy, lôi bộ đồ bộ kín đáo dùng để ngủ trong vali, ái ngại trước cái lạnh của Đà Lạt. Ngắm nghía trước gương, suy đi tính lại, khịt mũi, quẳng qua một bên.
– Được thôi… ông đi hú hí… thì tôi đi tiệc tùng…
Nghĩ là làm, San khoác vội chiếc áo len dấn bước ra khỏi phòng. Bực tức với chồng, khiến nàng quyết định liều lĩnh. Nàng chủ ý mặc chiếc đầm ngủ khêu gợi để chọc ghẹo gã khó chịu kia, cũng là để thỏa mãn cơn bất mãn dồn ứ nãy giờ.
Quả nhiên, ánh mắt Khiêm xuyên qua cả cơn se lạnh đốt cháy cả bộ đồ San mặc. Cảm tưởng toàn bộ da thịt cô đang lồ lộ trước cơn say của gã. San đâu để điều đó xảy ra. Cái đầm ngủ ngang đầu gối quá an toàn. Áo khoác che hết đôi vai trần tới cổ, vòng tay luôn khoanh tròn trước ngực. Thứ duy nhất gã có thể dễ dàng tưởng tượng chỉ có bờ mông căng mẩy. Nhưng nó khuất sau lưng nàng mất rồi.
Dĩ nhiên, San chọn ngồi cạnh chú Tùng, phía đối diện kẻ mà cô chán ghét. Cái lành lạnh của Đà Lạt mơn man trên đôi chân trần của nàng bị ngăn lại ngay lập tức bởi cái khăn trải bàn phủ sát quá đùi. Cơ thể san ấm dần. Hương sữa tắm cùng nước hoa ban đêm dịu nhẹ len lỏi ngay vào cánh mũi hai người đàn ông. Chú Tùng ngầm khen sự tinh tế trong mùi hương nàng chọn. Còn Khiêm, tim hắng như hẫng một nhịp, thằng nhỏ trong quần động đậy ngóc đầu.
– Cô San uống rượu hay…
– Dạ…
Tiếng dạ thỏ thẻ của nàng làm Khiêm bừng tỉnh. Gã đã đứng hình từ lúc nàng hiện diện ở góc cầu thang. Nở nụ cười hềnh hệch trên môi, gã nhanh tay đặt ly và rót ngay thứ nước cay nồng vào đó. Điệu bộ nâng cái chai rót từ từ của Khiêm như muốn thể hiện sự sành điệu của gã, cố gắng gây ấn tượng trước San. Nàng bật cười trong bụng khi thấy hành vi của gã, nhưng cố tình hoàn toàn ngó lơ hành động lôi kéo sự chú ý đó.
– Con mời chú!
Khiêm hí hửng giơ cao ly, mặc kệ những hành động khinh thường của San. Chỉ cần nàng xuất hiện, gã đã có một phần nhỏ cơ hội. Gã nói cười luyên thuyên, chú Tùng nương theo hầu chuyện, San đôi lúc chỉ góp vui bằng nụ cười hay vài câu nói bâng quơ.
Rượu được khoảng bốn năm vòng chúc tụng. Cả gương mặt San đỏ ửng hồng hào. Trưởng phòng Khiêm nhìn nàng say mê. Đôi tay lúng túng rớt cả đôi đũa đang cầm. Gã chặt lưỡi cúi gằm xuống giở cái khăn bàn mò tìm, thầm trách bản thân định lực không đủ. Hạ thấp đầu trong hơi men làm gã thấy chếnh choáng.
Chiếc đũa đầu tiên đã trong tay. Chiếc còn lại văng xa hơn một chút. Khiêm chợt thấy đầu nóng bừng. Trước mắt gã là một đôi chân bắt chéo trắng mướt không tỳ vết. Cặp đùi nõn nà tròn lẳn khẽ đung đưa theo nhịp câu chuyện bên trên mặt bàn. Gã thấy máu nóng dồn hết lên mặt hòa lẫn với men rượu, đỏ gay.
– Chú Tùng làm ở đây… được lâu chưa…
– Tôi làm từ năm…
Câu chuyện phía trên mặt bàn vẫn đang diễn ra bình thường. Nhưng chỉ có San mới biết, trống ngực nàng đang đập liên tục, hồi hộp, phấn khích, có đôi phần đắc ý. Dù muốn dù không, nàng đã vô thức chú tâm đến Khiêm nhiều hơn sau những hành động đeo đuổi dai dẳng của gã. Chán ghét vẫn là để ý, thái độ càng tăng, để ý càng nhiều. Cử chỉ tảng lơ của San luôn làm Khiêm thấy muộn phiền. Nếu gã biết những phức tạp trong tâm hồn nàng lúc này, dù vẫn theo chiều hướng tiêu cực, có lẽ gã đã reo mừng vui sướng.
Hơi men bia làm tâm trạng của San đỡ đi phần nào. Cách nói chuyện tinh tế của chú Tùng khiến nàng tạm quên đi người chồng vô trách nhiệm. San chỉ hầu chuyện chú từ đầu đến cuối, nhưng trong vô thức, mọi hành động của Khiêm đều lọt vào đuôi mắt nàng.
Từ giây đầu tiên Khiêm đánh rơi đôi đũa, đến khi gã loay hoay mãi chẳng ngoi lên, San đã mường tượng được gã đang làm gì dưới gầm bàn nãy giờ. Nàng mặc kệ nhưng cảm giác nhột nhạt lan tỏa ngày càng nhiều trên toàn thân dưới của San. Tưởng chừng ánh mắt kẻ thèm khát như ngàn con kiến bò quanh loạn xạ trên làn da đùi nàng.
Vài khắc trôi qua, tên Khiêm vẫn chưa ngoi lên khỏi gầm bàn. Mặt San ngày càng ửng đỏ hơn. Không biết vì rượu, hay vì cơn nóng hừng hực tỏa ra dưới chân nàng. Gương mặt ngây thơ đỏ hồng lên trong cơn say tăng bội phần quyến rũ.
Chú Tùng bị thu hút hoàn toàn bởi gương mặt ấy, hoàn toàn quên bẵng kẻ còn lại. Tim chú đập rộn ràng. Trước rượu và gái, đàn ông dù nghiêm nghị đến đâu, cũng có đôi phần xao lãng. Chỉ có khác chăng, chú không hành động gì thái quá, chỉ vì định lực của chú lớn hơn bao kẻ. Và dĩ nhiên, lớn hơn bội phần gã đáng ghét lui cui dưới chân hai người nãy giờ.
– Hi hi… Chú Tùng cũng vui tính nhỉ…
San cười gượng trước câu pha trò của chú Tùng, cố giấu tâm lý đang trở nên phức tạp trong lòng. Chú Tùng không hề nhận ra điều đó, cũng như nàng không hoàn toàn để tâm đến câu chuyện của chú. Sự tập trung của San chia sẻ phần lớn ở diễn biến nửa thân dưới. Đôi chút bực tức với gã mặt dày sỗ sàng, đôi chút tự hào sự hấp dẫn của cơ thể mình. Đôi chút khó chịu trước ánh nhìn lén lút của Khiêm, lại có đôi chút rạo rực vì khao khát cháy bỏng của gã.
– Quái… vẫn chưa chịu ngồi dậy… đã vậy…
Keng…
San hơi nhíu mày. Rượu làm nàng trở nên bướng bỉnh. Nàng chợt muốn trêu chọc gã trưởng phòng đáng ghét. Muốn nhìn, nàng cho nhìn. Dù gì có chú Tùng ở đây, gã chắc chắn chẳng dám làm gì nàng. Nhấp một miếng rượu sau khi cụng ly với chú, nàng hít một hơi sâu, khẽ cựa mình.
Khiêm hơi giật mình lùi lại. Đôi chân trắng mướt, tròn lẳn mà hắn quan sát nãy giờ, đang khẽ chuyển động. Nó đang đổi thế, không còn vắt chéo lên nhau nữa, cả hai giờ đặt song song, khép hờ. Chủ nhân của nó dường như đang mỏi. Khiêm hít sâu, phấn khích, cố gắng dìm hơi thở mình nhỏ nhất có thể. Cử động đổi thế của San vô tình, à không, cố tình chứ, lộ một phần nhỏ nơi bí hiểm giữa hai đùi nàng.
– Màu trắng…
Khiêm bật nghĩ trong đầu. Cái đầm theo cử động của San sượt lên thêm một tí, lấp ló bờ mông bè bè trên mặt ghế. Đầu gối khép hờ, đáy quần lót sâu hun hút trong con hẻm nhỏ. Tiếng trò chuyện bên trên mặt bàn đều đặn tiếp thêm cho Khiêm chút yên tâm. Khung cảnh trước mắt gã thật kích thích quá đỗi. Gã mê muội bò dần về phía trước. Cả cơ thể khuất hẳn trong gầm bàn.
San nổi gai ốc khắp bắp đùi. Nàng cảm nhận hơi thở Khiêm đã sát bên chân. Chẳng hiểu sao, tim nàng đập thình thịch. Kẻ trêu ghẹo là nàng cơ mà. Sao lúc này người bối rối lại là nàng. Giả vờ chú ý đến sự thao thao bất tuyệt về đứa con giỏi giang của chú Tùng, nhưng trong lòng nàng là biết bao hỗn độn.
– Gã đã thấy được những gì rồi?
– Sao mình lại trêu tức gã như thế này?
– Có nên tiếp tục hay không…
Uống cạn ly rượu trên tay để lấy lại bình tĩnh. Vị cay nồng trôi tuột xuống cổ họng. Hàng ngàn thắc mắc dừng lại trong giây lát. Hơi men theo đường mũi, thốc ngược lên tới não. Bình tĩnh đâu chưa thấy, chỉ thấy tác dụng ngược. Đầu nàng chếnh choáng, sự tỉnh táo mờ dần. Như đáp ứng những nhột nhạt khó chịu dưới hạ thể, tâm trí trở nên liều lĩnh táo bạo.
Đầu gối San khẽ tách ra đủ nhẹ nhàng kẻ quan sát không nghi ngờ. Chân đầm ngủ bị kéo căng. Đầu óc Khiêm như nổ tung, bấn loạn. Giữa hai đùi mịn màng, đáy quần lót nở ra trắng tinh, chính giữa vẫn còn hằn rõ một rãnh nhăn nhúm.
– Vậy con chú dự định…
Khiêm hít thở nặng nhọc. Cuộc nói chuyện bình thường bên trên làm gã tưởng tư thế của San chỉ là vô thức. Gã yên tâm khám phá tiếp. Dương vật co giật, nổi cộm chật chội từ lúc nào. Mắt Khiêm hằn đỏ, cố gắng ghi nhớ tất cả những gì gã thấy trong cơn say. Trí tưởng tượng bay bổng hết sức với những gì được chiêm ngưỡng.
– Cái chỗ đó chắc cũng múp máp như cơ thể của con bé…
Hai chân San giờ đã mở rộng đến nỗi cái đầu Khiêm có thể chui vào giữa mà không chạm vào đùi. Nhưng hơi thở gã thì không. Nó phà nóng hổi vào giữa bẹn nàng, lan sang cả phần đùi non. Gai ốc và gân xanh nổi rõ trên làn da trắng mướt.
Hơi thở Khiêm xuyên qua lớp vải đang bao bọc âm hộ San. Nàng rùng mình nhẹ, sâu trong hang thiên thai, một giọt nước tình len lỏi khó nhọc trào ra. Khiêm phấn khích tột cùng. Giữa đáy quần lót trắng tinh của San, một đốm thẫm màu chớm xuất hiện rồi loang dần. Khiêm không biết nó là gì. Mồ hôi, nước tiểu, hay là dâm thủy. Mặc kệ cái thứ nước đó rỉ ra làm tâm trí gã trở nên phấn khích, điên dại tột cùng. Gã vô thức nhích người thêm một tí.
San đã cảm nhận được vị trí của đầu Khiêm ở đâu. Làn da non bên đùi chạm phải vài cọng tóc của Khiêm. Chân nàng gồng cứng không dám nhúc nhích, Tim đập thình thịch, hồi hộp phấn khích với trò trêu ghẹo của bản thân.
Trong cơn say xen lẫn mê muội, gã không còn kiểm soát được quá nhiều thứ. Đến khi đầu mũi gã chạm phải vài sợi lông vải ở mép quần lót San, mùi hương sữa tắm thoang thoảng tý mùi nồng nồng của âm hộ xộc thẳng vào mũi gã, gã chợt tỉnh táo được đôi phần.
Khiêm đã nhận thấy tình hình có chút gì đó khác lạ. Vành tai gã đã chạm hẳn vào đùi San, cảm giác rõ sự mịn màng mát mẻ nó truyền lại. Nhưng nàng chẳng có lấy một tí hành động nào. Thậm chí gã còn cảm thấy cơ đùi nàng co giật nhẹ. Gã hồi hộp với những suy đoán trong đầu. Rồi tự mặc nhiên khẳng định chắc nịch cái thứ nước rỉ ra giữa đáy quần lót của San là gì. Ấy vậy mà lại đúng. Tay tự lòn xuống, bóp nhẹ, dỗ yên cái khúc củi căng đùng bên dưới.
– Đêm nay có khi mày được ấm rồi…
Gã tự nhủ với dương vật mình. Bằng kinh nghiệm tình trường, gã cứ phán đoán rồi mặc nhiên khẳng định. Chếnh choáng, điên cuồng. Gã hành động không còn suy tính gì nữa. Gã muốn nếm thử những gì đang hiển hiện ngay trước mắt mình. Đầu lưỡi gã le ra, chầm chậm chạm vào một bên đùi San. Nó cứ nhích từng chút từng chút sát vào làn da trắng mịn.
– Ưm…
San kịp bịt miệng mình trước khi tiếng rên bất ngờ kịp thoát ra. Chú Tùng ngưng bặt về tương lai của đứa con trai. Chú lo lắng nhìn gương mặt nhăn nhó của nàng.
– Cô San… cô mắc ói à…
Chú nghĩ San đã đến được giới hạn tửu lượng của mình. Tay nàng bịt miệng chỉ để ngăn những gì trong bụng đang trực trào trong cơn say. San lắc đầu, ngưng một tí, rồi lại gật đầu. Nàng chưa biết phải trả lời chú như thế nào nên hành động cứ lúng ta lúng túng.
– Cô uống chút nước chanh ấm nhé… để tôi đi pha…
Chú ân cần hỏi. San gật đầu cảm ơn. Nàng đang bối rối không muốn chú biết những phản ứng ngầm trong tâm nàng. Trò chơi chọc ghẹo đang đi quá xa nhưng San lại chưa biết phản ứng như thế nào trong tình huống này. Nàng đâu ngờ gã chết bầm kia dám làm chuyện như thế.
Tiếng kéo ghế sền sệt, đôi chân đàn ông biến mất dưới tấm khăn trải bàn. Tiếng rên của San rót vào tai gã êm nhu. Khiêm càng tự tin với phán đoán của mình. Và trước khi San kịp có hành động gì tiếp theo, gã đã nhanh hơn một bước. Gã dở chân nàng lên, khiến nàng mất trụ dựa hẳn vào lưng ghế. Đường lưỡi của Khiêm miết mạnh hơn, nước miếng gã day từ bắp đùi ra tới nhượng chân, nơi nhột nhạt nhất trên cơ thể người.
San cắn chặt môi, ngăn tiếng rên bật ra khỏi miệng. Tay nàng giờ phải bịt luôn cả mũi, sợ hơi thở nặng nhọc của mình đến tai chú Tùng. Chú đang loay hoay đun nước trong bếp, chỉ cách nàng vài bước chân. Hoàn toàn chưa hay biết gì cuộc phiêu lưu nguy hiểm của cả hai người còn lại.
Giữa lưng chừng khó xử của San, lưỡi Khiêm đã di chuyển đến bắp vế săn tròn múp máp. San ư ử trong cuống họng, nàng chỉ biết trân mình ra, bất lực bởi những kích thích của gã. Từ đầu nàng đã không ngăn lại, thì bây giờ lại càng khó thực hiện điều đó hơn.
– Hức!
– Cô San… Hay là cô lên nghỉ… lát tôi bưng nước lên cho…
San nấc lên một tiếng không thể kềm giữ. Chú Tùng quay lo lắng hỏi. San không thể trả lời. Nàng gục đầu xuống bàn, mặt được đôi tay che phủ, bờ vai run run. Bên dưới tấm khăn trải bàn, chiếc dép San mang trong nhà đã rơi ra, mặc cho sự dơ bẩn, lòng bàn chân nàng ướt đẫm nước miếng của Khiêm.
– Hắn… hắn… dám làm cả trò này sao…
Nàng rủa thầm trong bụng. Chồng nàng chưa bao giờ dùng lưỡi mơn trớn đôi chân nàng kỹ lưỡng như thế, huống hồ chi là lòng bàn chân và những ngón chân. Men say chông chênh trong đầu. Sự hưng phấn theo phản ứng căng tràn khắp cơ thể. Nàng gần như bị gã khuất phục. Trò chơi chọc ghẹo liều lĩnh lúc đầu, giờ đã đi quá xa, nàng không làm chủ được nó nữa.
Chú Tùng thấy nàng không trả lời, nghĩ nàng đã mệt lắm. Chú càng ra sức vắt mạnh từng miếng chanh trên khay bếp.
Bên dưới mặt bàn, những ngón chân trần của San nhột nhạt trong miệng và lưỡi Khiêm. Tay hắn xoa nắn khắp bắp chân và bắp đùi mát rượi. Hắn sờ tới đâu San tê rần tới đó. Nửa người trên gồng cứng nhưng phần hạ thể lại uốn éo khó chịu.
Khiêm vẫn say mê với đôi chân tròn lẳn của San. Nàng đã tắm, mùi hương sữa tắm hòa trộn nước hoa thơm lừng. Vì thế, gã không cảm thấy dơ bẩn chút nào. Chân nàng cứ co giật trong đôi tay gã. Nửa muốn rút ra, nửa muốn ở lại.
Tay Khiêm được thể, nương theo những chuyển động của San, vươn vào sâu trong váy nàng. Gã reo thầm trong bụng khi cảm nhận nàng hơi nhỏm người lên cho tay gã dễ dàng tiếng vào. San nghiêng người hẳn sang một bên, cảm nhận bàn tay hắn sục sạo khắp bờ mông nàng. Nàng không biết tại sao mình làm thế, dưới mặt bàn mà nàng đang tựa là gã mà nàng ghét cay ghét đắng đó giờ mà.
San hít một hơi nặng nhọc, cảm nhận mép quần lót của mình bị kéo ra. Luồng khí lạnh ban đêm len vào ngập một bên mông, ngay lập tức bị chặn lại bởi cái nóng ấm trong lòng bàn tay của kẻ say. Khiêm thầm cười đắc chí. Gã biết mình đã đúng, nàng thuộc tuýp người nhạy cảm trong tình dục. Thế mà lâu nay gã cứ chần chừ, nghỉ trăm phương nghìn kế để lấy lòng nàng.
– Ưm…
San khổ sở ngăn tiếng nấc của mình trong cổ họng. Nàng không muốn khinh động chú Tùng một lần nữa. Đầu óc nàng đang dần mụ mị bởi sự kích tình của Khiêm. Gã giỏi trong chuyện này quá. Ngón trỏ của gã đang mân mê quanh lỗ hậu nhăn nhúm. Mu bàn tay gã được bao bọc bởi đáy quần lót đã ướt đẫm tự bao giờ.
– Ưm…
Một tiếng nấc nữa được ngăn lại thành công. Ngón tay gã vờn vũ lỗ hậu của nàng nhờn nhợt dâm thủy. Nó miết nhẹ, mon men ngược dòng chảy ra phía trước tìm đến nơi mà cả gã và thằng nhỏ trong quần gã đều thèm khát lâu nay.
– Ưm… không…
San khổ sở. Một chút lý trí còn lại đang đấu tranh. Nhưng gần như bị quật ngã ngay lập tức. Người nàng vẫn yên vị trên ghế mà lại toàn thân không trụ vững nữa rồi.
Không xong rồi.
San đã đạt giới hạn của tỉnh táo.
Nàng…
– Xong rồi…
Tiếng chú Tùng reo lên. Kéo theo sau đó là hàng loạt âm thanh nối đuôi liên tiếp. Tiếng ghế ngã ầm ĩ. Tiếng loảng choảng ly rượu rơi. Tiếng uỳnh uỵch của bước chân vội vã. Sau đó không gian nhà ăn chỉ còn lại người đàn ông trung niên với ly chanh trên tay, và một gã say tình ngơ ngác cứng đơ dưới gầm bàn.
… Bạn đang đọc truyện Ô cửa kính tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-o-cua-kinh.html
Tiếng mưa tí tách trong khoảnh sân bệnh viện càng làm cho khung cảnh ban đêm thêm tịch mịch buồn bã.
Hiên ngồi yên trên chiếc ghế dài sát bên trong hành lang, mặc cho điện thoại trong túi quần rung lên từng hồi giận dữ… Anh ngồi lặng lẽ, tư thế bất động mỏi nhừ. Trên vai anh, một gương mặt xinh đẹp mệt mỏi tựa vào.