Phần 84
Nghe tiếng mở cửa, tôi lập tức ngẩng đầu lên. Cuối cùng họ cũng đã về.
“Kẹt…” Cửa chính mở ra, ngay sau đó ánh đèn trong phòng khách sáng lên, chiếu vào ban công từ cửa phòng khách, tuy rằng mờ nhạt, nhưng lại rất chói mắt. Tôi thẫn thờ nhìn phòng khách qua khung cửa, thấy Tư Kiến đang khom lưng thay giày, Khả Hân theo sát phía sau đi vào. Đã xem video trong máy ngày nay, cuối cùng hôm nay tôi cũng gặp được “diễn viên chính” của video, cảm giác hai người quen thuộc nhưng lại xa lạ như vậy.
“Tư Kiến, hồi sáng khi rời nhà con không có khóa cửa, chỉ đóng hờ thôi sao?” Sau khi Khả Hân vào cửa liền nói với Tư Kiến, thanh âm vẫn ngọt ngào dễ nghe, chỉ là trong lỗ tai của tôi lại chói tai như vậy.
“Không có a, con nhớ rõ đã xoay chìa khóa hai lần mà…” Tư Kiến quay đầu lại nhìn Khả Hân nói, lúc này nó đã thay giày.
“Vậy tại sao mẹ cắm chìa khóa tùy tiện vặn nó liền mở ra? Lần sau phải chú ý, đừng cẩu thả nữa.” Khả Hân bắt đầu khom lưng cởi giày, tuy rằng mặc trang phục chính thức, thế mà lúc này cô thay giày xoay eo cổ áo chùng xuống rất thấp và có một khe sâu, trước ngực lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết và rãnh vú thật sâu, theo thân thể khom mà rung lên. Trước ngực cô lộ ra hai cầu vú kích thích dục vọng, lảo đảo lắc lư, mà Tư Kiến thay giày xong đang đối mặt với cô, giờ phút này nó đang thưởng thức xuân quang trước ngực của mẹ nuôi.
“Con có nghe mẹ nói không?” Khả Hân vừa mới cảnh cáo Tư Kiến, không nhận được phản hồi, giờ phút này thay giày xong, đứng thẳng lưng nhìn nó, chuẩn bị giáo huấn nó. Khi cô đứng thẳng dậy mới phát hiện lúc này nó đang ngơ ngác như bị mê hoặc, thậm chí nước miếng cũng sắp chảy ra. Cô đỏ mặt, đoán biết là vừa rồi đã bị nó nhìn thấy sạch sẽ, cho nên mới có bộ dáng này.
“Bah…” Khả Hân đột nhiên đỏ mặt, nhưng không hề tức giận mà lại xấu hổ vẻ mặt thẹn thùng. Đây đâu phải là biểu tình của một người mẹ nên đối với con mình, nó giống như sự tán tỉnh giữa các đôi tình nhân.
“Đói… hìhì…” Nghe thanh âm của Khả Hân, lúc này Tư Kiến mới phản ứng lại, nhưng nó không có chút xấu hổ nào, chỉ cười gian một chút, trong mắt tựa hồ như còn mang theo ý cười ranh mãnh chưa thỏa mãn, trong mắt tựa hồ như còn có điều gì muốn nói.
Nhìn cảnh này của hai người, tim tôi càng đau đớn hơn, nhìn cảnh này trên máy tính và trong thực tế thực sự là hai điều khác nhau xa.
“Được rồi, mau đi ôn bài đi…” Nhìn thấy bộ dáng của Tư Kiến, Khả Hân hiện lên một tia dịu dàng. Chỉ là tôi biết bây giờ đã không cách nào đoán được sự dịu dàng này là tình thương của mẹ dành cho con trai mình hay là sự dịu dàng của một nữ tử đối với ái lang.
“Tối nay còn phải ôn bài sao?” Nghe Khả Hân nói như vậy, Tư Kiến không khỏi có chút nhụt chí, có vẻ như suy sụp, bất quá nhụt chí và suy sụp là giả vờ, trên mặt vẫn là ý cười.
“Đương nhiên rồi, đừng quên những gì con đã hứa với mẹ…” Ngữ khí của Khả Hân mang theo giám định nói. Nghe những lời này, tim tôi hơi thoải mái một chút. Ít nhất cô vẫn dùng tiếng “mẹ” chứ không dùng tiếng “vợ” để nói chuyện với Tư Kiến.
“Tuân lệnh…” Tư Kiến bắt chước quân nhân kính một lễ, hơn nữa làm bộ đứng nghiêm nói một cách tự phụ, chọc cho Khả Hân cười ho khụ khụ.
Nhìn bộ dáng hạnh phúc của hai người giờ phút này, lòng tôi không khỏi đau xót, hai mẹ con đã ở trong thế giới của họ, mà mấy ngày nay tôi vẫn sống trong cảnh túng quẫn, dầu sôi lửa bỏng, sự tương phản thật lớn làm cho tôi càng thống khổ hơn. Tôi lắc đầu cười chua chát, tôi muốn khóc, nhưng không muốn khóc ở trước mặt linh vị của cha mẹ.
Tư Kiến làm quân lễ xong, liền trở lại phòng ngủ của mình, Khả Hân nhìn bóng lưng nó, lắc đầu mỉm cười. Cô đặt túi xách lên sofa, sau đó duỗi lưng tựa dài trên ghế, có thể nhìn thấy những đường cong hoàn mỹ không sót chỗ nào, sau đó trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Hiện giờ tôi đang bị kẹt ở ban công, nhưng tôi không mảy may lo lắng, nếu bị cô phát hiện cũng tốt, không bị phát hiện thì để tôi nhìn một chút rồi hoàn toàn từ bỏ hết hy vọng mà đi!
Qua một lúc sau, Khả Hân ra khỏi phòng của mình, lúc này cô đã thay váy ngủ, theo bước đi của cô, cặp vú đồ sộ run run trong cái váy ngủ, đây là tình huống cô bị áo ngực trói buộc, cặp vú của cô không chảy xệ, hơn nữa mười phần đàn hồi. Cái váy ngủ che gần hết đôi chân, chỉ lộ đôi chân thon dài tiếp xúc với không khí. Cái váy ngủ này không gợi cảm cũng không hở hang, nhưng khoác lên người cô thì đầy mị lực quyến rũ mười phần, nhưng tôi cũng không thưởng thức được bao lâu, bởi vì cô đã tắt đèn trong phòng khách, giờ phút này phòng khách lại lâm vào trong bóng tối.
Dựa vào ánh đèn yếu ớt truyền đến từ phòng Tư Kiến, tôi thấy Khả Hân từ công tắc phòng khách bước từng bước tới phòng ngủ. Nhưng không phải là phòng ngủ của chúng tôi, mà là phòng ngủ của nó.
“Kẹt…” Cùng với tiếng cửa vang lên, Khả Hân bước vào. Cô chỉ đẩy nhẹ cửa, cửa phòng không hoàn toàn khép lại, lại bật ra khỏi khung cửa. Toàn bộ phòng khách chìm vào trong bóng tối, chỉ có một vệt ánh sáng từ tấm kính nhỏ trên cửa phòng của Tư Kiến lọt ra ngoài, chiếu sáng một góc phòng khách.
Lúc này toàn bộ căn phòng đều lâm vào yên tĩnh, không biết lúc này hai người ở trong phòng làm cái gì. Tôi không thể nghe bất cứ điều gì qua kính, vốn đã có một rào cản bằng kính thủy tinh. Tôi thở phào một hơi, sau đó quay đầu nhìn linh vị của cha mẹ, không biết vì sao tôi cảm giác được hai tay đang vuốt ve mặt tôi, tựa hồ như linh hồn cha mẹ tôi ở trên trời đang an ủi mình.
Không biết từ khi nào, đôi mắt của tôi cuối cùng cũng nhòe đi… Tôi quỳ xuống sàn nhà dập đầu ba cái lạy cha mẹ, sau đó lấy linh vị xuống, cởi áo khoác bọc lại. Tôi đứng lên mở cửa ban công, tôi cũng không cố ý giấu diếm, chỉ mở cửa bình thường mà thôi, giờ phút này tôi không sợ hai người phát hiện. Họ phát hiện thì sao? Phát hiện thì vừa vặn có thể nói ra hết thảy, chuyện gì cũng nói hết.
Thanh âm tôi mở cửa không làm kinh động hai người trong phòng, cuối cùng tôi vô phòng khách, hít thở bầu không khí mà Khả Hân vừa hít qua, tựa hồ như còn lưu lại hương thơm của cô. Bởi vì ban công đối diện trực tiếp với cửa chính, nên cần phải đi qua phòng ngủ của chúng tôi, nhà tắm, phòng ngủ của Tư Kiến, sau đó mới đến cửa chính. Tôi nhắm mắt làm lơ đi, lúc này tôi đang bước từng bước thì cảm giác yếu ớt trong cơ thể ập đến.
Đi tới cửa phòng Tư Kiến, tôi không tự chủ được mà dừng bước, quay đầu nhìn cửa phòng. Quả nhiên giống như dự đoán vừa rồi của tôi, cửa phòng không có đóng chặt, vẫn còn một khe hở hẹp, tuy nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy. Tôi thấy nó ngồi ở trước bàn học, còn Khả Hân vẫn như thường lệ ngồi bên giường nó, cô đang giúp nó ôn bài và nó đang nghiêm túc lắng nghe. Thỉnh thoảng ánh mắt không thành thật nhìn loạn trên người cô, chọc cho cô một trận phấn quyền. Hai mẹ con vô cùng vui vẻ, vừa nói cười vừa ôn bài, hoàn toàn không còn sự ngăn cách trước kia, tình cảnh này làm cho tôi thật kỳ lạ.
“Hôm nay mẹ có vui không?” Sau buổi tự học, Tư Kiến khép lại sách, bắt đầu dọn bàn, lúc dọn sách cặp, nó xoay người nói với Khả Hân.
“Ừm, rất vui…” Khả Hân nghe Tư Kiến hỏi, mang theo ý cười vừa mới rời đi nói.
“Vậy thì tốt rồi… ha ha.” Tư Kiến nghe Khả Hân trả lời, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia hưng phấn. Không biết vì sao sau khi cô nói cô rất vui, nó lại hưng phấn như thế. Nhìn biểu tình của nó, trong đầu nó tựa hồ như nghĩ tới cái gì, hơn nữa điều nó nghĩ đến không đơn giản như vừa rồi cô trả lời.
Rốt cuộc hai người đã làm gì? Nhìn biểu tình của Tư Kiến, trong lòng tôi lạnh như băng xẹt qua một tia nghi hoặc…