Phần 67
Cuộc sống kéo dài như vậy suốt một tuần, đến ngày thứ bảy, sau năm giờ chiều, là thời điểm Khả Hân thường tan trường mỗi tối, cửa phòng lại mở ra, bất quá lần này trở về không chỉ có nàng, còn có thêm bóng dáng Tư Kiến, rốt cục cũng tìm được nó. Hơn nữa, thứ tự hai mẹ con vào cửa lần này cũng thay đổi, trước đây nàng vào trước, nó theo sau, lần này nó vào trước, nàng theo sau, dường như muốn chặn đường thoát của nó.
Một tuần không có tin tức gì, cuối cùng cũng có bóng dáng Tư Kiến, chỉ thấy mặt nó xám như tro tàn, đồ trên người tuy rằng không bị rách, nhưng có vẻ rất bẩn, lúc này trên mặt nó tựa hồ như rất khô khan, làn da có chút nứt, còn có một ít da khô. Chỉ trong một tuần, nó đã sụt cân rất nhiều, hơn nữa ánh mắt của nó có chút ngốc trệ, xét từ những dấu hiệu này, một tuần này nó cũng không tốt, sương gió bên ngoài, ăn cơm bữa có bữa không, ném không ít đau khổ, chỉ là tôi không biết là nó chủ động trở về, hay là bị Khả Hân tìm thấy.
Sau khi Tư Kiến vào nhà, nó ngơ ngác nhìn căn phòng quen thuộc này, chỉ là không có bao nhiêu vui vẻ, thậm chí cũng không thay giày, chỉ đứng trên gạch lát nền trong đôi giày bẩn của mình.
Khả Hân vào nhà, không đóng cửa lại, không lâu sau có vài viên cảnh sát đi vào. Nàng thấy Tư Kiến không thay giày, một chút cảm sợ dơ nhà cũng không có, vì vậy nàng cũng đi vào nhà với đôi giày của mình mà không thay.
“Mấy anh cảnh sát, cứ vào đi, không cần cởi giày!” Khả Hân nhẹ nhàng nói với những viên cảnh sát phía sau nàng.
“Chúng tôi không vào, hài tử chúng tôi đã an toàn đưa đến nhà cho cô, nói chuyện với nó một chút đi, dù sao nó cũng là một đại hài tử, vạn nhất lại chạy trốn, không ai có thể trông chừng nó đâu. Đưa mẹ con cô về nhà, nhiệm vụ của chúng tôi cũng đã hoàn thành…” cảnh sát trưởng nói.
“Cảm ơn các vị, nếu như không phải có các vị, tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ…” Khả Hân khom người cúi đầu chào cảnh sát với vẻ mặt biết ơn.
Nghe cuộc trò chuyện ngắn gọn giữa hai bên, tôi có thể phán đoán Tư Kiến đã bị cảnh sát tìm được chứ không phải Khả Hân, cũng không phải nó tự mình quay về.
“Không cần cảm ơn, đây là nhiệm vụ của chúng tôi…” Sau khi nói xong câu đó, mấy viên cảnh sát liền quay về tiếp lệnh. Từ việc mấy vị cảnh sát đưa hai người về nhà, điểm này có thể thấy được thằng nhỏ Tư Kiến này hình như cũng không an phận chút nào, tựa hồ như đối với việc về nhà rất kháng cự, nếu như không phải cảnh sát hộ tống, chỉ dựa vào Khả Hân một mình có thể đưa nó về nhà được sao?
Sau khi tiễn cảnh sát đi, Khả Hân nhìn Tư Kiến đang đứng ngây ngốc trong phòng khách, lúc này nó quay lưng lại với nàng, như thể mất hồn. Sắc mặt của nàng lúc này rất tệ, một tuần bị tra tấn này đã làm cho thể chất nàng suy nhược, nhưng sau khi nhìn thấy nó, tựa hồ như nàng khôi phục lại tinh thần rất nhiều. Mắt nàng còn có chút sưng đỏ, phỏng chừng tại cục cảnh sát nhìn thấy nó một khắc kia, hẳn là nàng đã khóc thật lâu, hơn nữa trên bộ đồ trắng của nàng có vài vết bẩn ở trên cánh tay và trước ngực, Đánh giá từ các vết bẩn này để phán đoán, hẳn là nàng đã ôm Tư Kiến, hơn nữa dấu vết đậm như vậy, có lẽ lúc đó Khả Hân ôm nó cũng rất chặt.
“Đi theo mẹ…” Khả Hân đi đến bên cạnh Tư Kiến, thay vì kéo tay, nàng vòng cánh tay mình qua cánh tay nó nhẹ giọng nói, sau đó kéo nó giống như con rối gỗ tới phòng ngủ của nó, phòng ngủ của nó gọn gàng chỉnh tề.
Trong một tuần này, nàng đến phòng ngủ này không biết bao nhiêu lần, nhìn mọi thứ trong phòng ngủ và khóc, như thể nhớ lại khoảng thời gian khi nó ở nhà, thậm chí có mấy đêm nàng nằm trên giường nó khóc, cuối cùng nặng nề ngã xuống ngủ, ngủ cả đêm trong phòng ngủ của nó!
Khả Hân bảo Tư Kiến đứng trên sàn, rồi tìm đồ cho nó trong tủ, vừa tìm đồ thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn nó, tựa hồ như sợ nó thừa dịp mình không chú ý lại bỏ chạy lần nữa. Nàng tìm cho nó mấy bộ đồ, bao gồm cả đồ lót, sau đó cầm đồ dẫn nó đi tới nhà tắm.
Kéo Tư Kiến vào nhà tắm, Khả Hân đặt đồ lên tủ trong nhà tắm, sau đó mở vòi nước, đổ đầy nước vào bồn tắm. Chẳng lẽ nàng định tự mình tắm cho nó sao? Chẳng lẽ sau một tuần mất tích, nó có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này sao?
“Tắm đi, tắm xong rồi thay đồ, mẹ giặt đồ cho con…” Khả Hân nói xong câu đó, đi ra khỏi nhà tắm đóng cửa lại, sau đó ngồi trên ghế sofa, chờ Tư Kiến tắm rửa xong. Hai tay nàng khoanh trước ngực ngồi trên ghế, sau đó lấy tay xoa xoa thái dương, mấy ngày nay nàng thật sự mệt muốn chết. Rốt cục tìm được nó, nàng không khỏi thở dài một hơi, lúc này tâm tình của nàng rất tốt.
Một tuần tra tấn này làm cho Khả Hân cả đời không quên, cuối cùng nàng đã hiểu được vị trí của Tư Kiến trong tim mình. Mặc dù thời gian nó đến nhà này còn tương đối ngắn nhưng nàng đã dồn hết tất cả tình mẫu tử lên người nó vì sự thiếu vắng tình mẫu tử, có thể nói nàng đối với nó còn hơn cả những người mẹ khác đối với con ruột của mình. Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, cũng bởi vì điểm này, nàng mới có được cảm giác mất đi nó.
Khả Hân ngồi trên ghế sofa chờ, nhưng chờ một hồi lâu, phát hiện trong nhà tắm không có thanh âm, không có tiếng nước chảy, yên tĩnh lạ thường. Nàng không khỏi đứng dậy, từ từ đi tới trước cửa nhà tắm, dường như không có vẻ muốn mở cửa mà vào, dù sao lúc này tâm tình Tư Kiến còn chưa ổn định, mặc dù nàng đã nhìn thấy cơ thể trần truồng của nó, nhưng tình huống này vẫn không thích hợp để vào. Nàng áp tai vào cửa một lúc lâu, phát hiện không có âm thanh nào cả.
Nếu có âm thanh mới lạ, trong video tôi thấy Tư Kiến trong nhà tắm, lúc này nó giống như một kẻ ngốc ngơ ngác đứng trên sàn nhà ở giữa nhà tắm, không nhúc nhích. Xem ra một tuần này, không những thân thể nó bị thương mà tinh thần cũng bị thương. Lúc này bộ dáng ngốc nghếch của nó không phải giả vờ, xem ra lời nói của Khả Hân đêm đó và trải nghiệm của tuần này, đã gây ra tổn thương không thể bù đắp được cho nội tâm của nó.
“Cạch…” Sau khi xác nhận không có bất kỳ thanh âm nào, Khả Hân nhón chân mở cửa, kết quả nhìn thấy Tư Kiến vẫn ngây ngốc đứng ở đó. Lúc này nó giống như một người gỗ, khung cảnh nàng rời khỏi nhà tắm vẫn vậy, bất động. Nàng nhìn bộ dáng của nó, không khỏi lo lắng, thở dài một hơi.
“Có cần mẹ tắm cho con không?” Khả Hân đứng trước mặt Tư Kiến, những lời này không giống như chất vấn trước kia, mà là một loại ôn nhu hỏi thăm, tựa hồ như nàng phát hiện tâm trạng của nó có chút không đúng. Lúc trước nàng vốn tưởng rằng nó vừa gặp nàng liền giả vờ tức giận, nhưng hiện tại nàng phát hiện nó có chút khác thường, hình như thật sự tâm linh và tinh thần nó đều bị kích động.
“Tư Kiến, con nói chuyện với mẹ đi, con nhận ra mẹ không? Tại sao một tuần không gặp, con không nói một lời, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn mẹ!” Khả Hân dùng sức lay mạnh vai Tư Kiến. Chỉ là nó giống như một con rối gỗ, tùy ý nàng lay vai như thế nào cũng không có phản ứng.
Khả Hân là thầy giáo tâm lý bán thời gian của trường, lúc này nàng dần dần bình tĩnh lại. Đã từng học qua tâm lý học đương nhiên nàng biết những gì Tư Kiến đã gặp phải, thân thể và tâm linh của nó bị sự kích động quá mạnh, cho nên lúc này sinh ra tâm lý khép kín, phong bế hoàn toàn nội tâm lại, lúc này trên cơ bản nó chỉ còn lại một ít bản năng của nhân loại. Tình huống này xuất hiện rất nhiều, cần phải mở ra điểm đột phá trong nội tâm của nó, mà điểm đột phá để mở ra nội tâm nó là ở trên người nàng!
Khả Hân nhìn bộ dáng của Tư Kiến và rơi vào trầm tư, về cơ bản nàng có thể xác định một ít tình huống, nhưng cần phải có thời gian để quan sát. Vốn dĩ nàng rất vui, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng của con trai, không khỏi lại chạnh lòng, một đợt sóng chưa bình yên lại nổi lên một đợt sóng khác. Trong mắt nàng lại hiện lên thần sắc hối hận, loại hối hận này trong một tuần này đã lóe lên mặt nàng không biết bao nhiêu lần.
Khả Hân bình tĩnh trở lại, nàng thở dài, sau đó nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Sự tình đã phát sinh rồi, không cách nào vãn hồi, cái nàng có thể làm chính là cứu vớt lần lần, để Tư Kiến trở lại cuộc sống bình thường. Nàng trở lại phòng ngủ và thay bộ đồ ngủ, rồi lại vào nhà tắm, nó vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ. Nàng bắt đầu cởi đồ cho nó, chỉ là nó chống lại theo bản năng, nàng vừa trấn an nó, vừa nhẹ nhàng cởi đồ cho nó.
Sau một thời gian thích ứng, Tư Kiến không phản kháng nữa, bởi vì trong tiềm thức của nó, nó rất phụ thuộc vào mẹ nuôi. Lúc này đồ của nó rất bẩn, kể cả đồ lót, khi Khả Hân cởi đồ nó ra chỉ còn lại cái quần lót, nàng dừng lại, tuy rằng còn cái quần lót che, nhưng kích thước quen thuộc, cái vòm quen thuộc vẫn rõ ràng như vậy, sắc mặt nàng không khỏi trở nên đỏ bừng.
Lúc này trên người Tư Kiến rất bẩn, theo đồ rơi xuống, trên người nó còn rụng da khô, người bình thường một tuần không tắm cũng không có bộ dáng này, nhưng nếu một người một tuần không tắm, cộng thêm một tuần không thay đồ sẽ tạo thành bộ dáng này.
Sau khi Khả Hân do dự một hồi, nàng nhắm mắt lại và cởi quần lót của Tư Kiến, tuy rằng đã nhiều lần nhìn thấy nó khỏa thân nhưng nàng muốn khôi phục lại mối quan hệ bình thường với nó, hơn nữa lúc này nội tâm nàng đã không còn bị dục vọng điều khiển, cho nên trong lòng nàng bài xích đối với sự trần trụi của nó.
Sau khi nhắm mắt lại Khả Hân cởi quần lót của Tư Kiến, rồi vội vàng đi tới sau lưng nó, như vậy nhiều nhất nàng chỉ nhìn thấy mông của nó chứ không phải bộ phận sinh dục phía trước. Từ sau lưng nàng đẩy nó, sau đó để nó vào bồn tắm, một nữ nhân dìu một hài tử có kích thước như nó, vẫn làm cho nàng mệt đổ mồ hôi đầy đầu, dù sao thì mấy ngày nay nàng đã rất mệt rồi.
Sau khi Khả Hân dìu Tư Kiến vào bồn tắm, liền bắt đầu ngồi xổm trên bồn tắm để tắm cho nó, nàng đổ đầy bọt vào bồn tắm, như vậy sẽ có tác dụng che lại, có thể tránh cho nàng nhìn thấy bộ phận nhạy cảm của nó. Hai tay nàng xuyên qua lớp bọt vuốt vuốt trên người nó và chà xát cơ thể của nó. Nó vẫn ngây ngốc nhìn phía trước, có lẽ trái tim của nó đã tạm thời mất cảm giác, dù sao nó cũng còn nhỏ, tâm linh tương đối yếu, căn bản không chịu nổi đả kích quá lớn này.
Mặc dù bị bọt chặn lại nhưng Khả Hân vẫn có thể cảm nhận được những đường nét trên cơ thể của Tư Kiến, nàng vừa rửa ráy vừa run rẩy. Đúng vậy, thân thể lại run lên, tuy rằng thân thể này là của đứa nhỏ được nhận định là con trai yêu quý nhất của mình, nhưng dù sao nó cũng là người khác phái, mà khi nàng không thể tránh khỏi rửa đến háng nó, không thể không đụng vào bộ phận sinh dục đã từng khiến cho nàng vừa yêu vừa ghét kia.
Bàn tay của Khả Hân kỳ cọ xung quanh háng của Tư Kiến rất lâu, sau khi rửa sạch tất cả địa phương chính diện xong, cũng chỉ còn lại háng của nó. Bộ phận sinh dục của đàn ông là nơi dễ bị nhiễm bẩn nhất, cũng là nơi dễ bị vi khuẩn lây nhiễm nhất, tất nhiên nàng cũng biết điều này, bởi vì trước đây nàng đã từng mua khăn ướt dành cho nam giới cho tôi. Tôi không thích sử dụng, nhưng nàng luôn buộc tôi phải sử dụng chúng, theo lời nàng nói, vì lợi ích sức khỏe thể chất của tôi.
“Rục rục…” Đang lúc Khả Hân do dự, bụng Tư Kiến phát ra thanh âm “rục rục”, điềm báo nó đang đói, tuy rằng nó không nói lời nào, nhưng thân thể nó đang truyền tín hiệu bình thường ra ngoài.
Nhận thấy Tư Kiến còn chưa có ăn gì cho nên Khả Hân tắm nhanh cho nó, còn phải đi nấu cơm cho nó. Nàng không do dự nữa, bặm môi đưa tay đến háng của nó, sau đó nhấc bàn tay kia lên, dương vật còn chưa cương lên bị tay nàng giơ lên khỏi mặt nước…