Phần 65
Tình trạng này kéo dài một tuần, mỗi ngày đều như thế, sau khi Khả Hân dạy kèm Tư Kiến xong liền lập tức trở lại phòng khóa trái cửa, không nói thêm một lời nào với nó. Chỉ là mỗi lần trở lại phòng nàng đều lộ ra một tia không nỡ, nhưng sau một thời gian dài rối rắm đã thay thế bằng sự kiên định.
Dù biểu hiện nhu thuận của Tư Kiến trong tuần này, cũng không có khiến cho mẹ nuôi chuyển ý, càng lúc nó càng thất vọng, tuy rằng nó còn kiên trì học hành mỗi ngày nhưng tư tưởng đã bắt đầu không tập trung, thường xuyên bị phân tâm và đãng trí, không yên tâm, thành tích học hành khó tránh khỏi bị giảm xuống.
Hôm nay sau khi tan học, sắc mặt Khả Hân càng thêm lạnh lùng, trong khi Tư Kiến đi theo nàng với vẻ mặt buồn bực chán nản. Nàng vừa vào cửa cũng không nấu cơm mà trực tiếp ngồi trên ghế sofa, bộ ngực đầy đặn phập phồng dồn dập, có thể thấy lúc này nàng đang rất tức giận, lấy từ trong túi ra một bảng học bạ, không cần đoán cũng biết, thành tích học hành của nó nhất định lại trượt dốc.
“Chát!” Khả Hân đem bảng điểm đập lên bàn trà, không nói gì với Tư Kiến, tiếp tục tức giận không biết đang nghĩ gì. Nó đứng ở một bên nàng, tuy rằng trên mặt mang theo chán nản và sợ hãi, nhưng trong mắt hiện lên một tia chờ mong và hy vọng, lần trước nó đã dùng phương pháp thành tích điểm giảm để vãn hồi với mẹ nuôi, lần này chắc cũng có thể thành công, ai biết được?
“Tư Kiến, thành tích là do ngươi tự quyết định, ta chỉ làm tốt những gì nên làm, ta làm đều tốt thì không thẹn với lương tâm, những thứ khác phải dựa vào chính ngươi. Mặt khác, ta không biết thành tích lần này của ngươi giảm xuống là vì ngươi cố ý làm giảm xuống hay không, nhưng ta khuyên ngươi đừng nghĩ về điều đó nữa. Trước kia là ta sai, ta không nên dẫn ngươi đi trên con đường đó, vong dương bổ lao cũng chưa quá muộn để bù đắp lại, cho nên đừng ảo tưởng nữa, yên tâm mà học hành đi…” Khả Hân suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng nói ra những lời này với Tư Kiến.
Nói xong Khả Hân trực tiếp đứng dậy đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm tối. Tư Kiến ở một bên, lúc này trợn mắt há hốc mồm, triệt để trợn tròn mắt, những lời này của mẹ nuôi không dừng lại cho đến khi nó bị ép vào tuyệt vọng. Lúc này nó sững sờ và hoàn toàn đứng chết lặng, là một nam sinh thiếu chút nữa nó khóc ra tiếng, trong mắt mang theo lệ quang, chỉ là cố nén không để cho mình khóc ra tiếng, môi bắt đầu run lên, những lời nói của mẹ nuôi phảng phất như một thanh đao cắm thật sâu vào tim nó.
Cuối cùng Tư Kiến vẫn không để cho nước mắt rơi xuống, nó ngẩng đầu lên, để nước mắt chảy ngược vào mắt. Mặc dù Khả Hân đã tiến vào nhà bếp, nhưng dư quang của nàng vẫn luôn chú ý bóng lưng nó, thấy thân thể nó run lên còn có động tác ngẩng đầu, đương nhiên nàng biết, cũng có thể đoán được tâm tình lúc này của nó đang rất đau lòng. Trong mắt nàng hiện lên một tia đau lòng, càng nhiều hơn là lo lắng, không biết mình làm như vậy có quá đáng hay không? Liệu có thể hủy hoại đứa nhỏ này hay không?
Khả Hân tràn ngập lo lắng, trên thực tế mỗi đêm ở trong phòng ngủ, nàng đều lo cho Tư Kiến, thực ra tình yêu của nàng dành cho nó không hề thay đổi, chỉ là đau dài không bằng đau ngắn, vì triệt để đoạn tuyệt quan hệ mập mờ với nó và để cho mối quan hệ giữa hai người trở lại tình mẹ con bình thường, loại đau đớn này nhất định hai người phải trải qua.
Tư Kiến đứng tại chỗ một hồi, rốt cục giảm bớt cảm xúc của mình, yên lặng trở lại phòng ngủ. Sau khi thay đồ xong, liền lấy ra quyển sách học chuẩn bị làm bài thêm ở nhà, chỉ là khi nó cầm lấy bút, lại không cách nào hạ bút, cuối cùng nó xoay người khóa trái cửa phòng mình. Khóa xong, nó trở lại bàn học, nước mắt không nhịn được rốt cục chảy xuống, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé.
Mà lúc Tư Kiến khóa trái cửa phòng, Khả Hân vừa chuẩn bị xong cơm tối bưng mâm từ trong nhà bếp đi ra, đương nhiên nàng nghe được tiếng nó khóa trái cửa phòng, bởi vì lúc đó nàng vừa vặn ở ngay trước cửa. Sau khi nghe tiếng cửa phòng khóa trái, trên mặt nàng lộ ra một tia lo lắng và hoang mang, nàng vội vàng đặt thức ăn lên bàn, sau đó đi tới trước cửa phòng, muốn ấn tay vào nắm tay cửa để thử xem vừa rồi mình có nghe lầm không, nó có khóa trái cửa phòng hay không, nhưng nàng không ấn xuống.
“Ra ăn cơm…” Khả Hân không có đè tay nắm cửa, mà trực tiếp gõ gõ cửa phòng, sau đó nhàn nhạt nói. Nàng nói xong tiếp tục đi lấy đồ ăn, trong khi Tư Kiến ở bên kia cửa phòng lúc này đang ngồi trên bàn học và khóc.
Tuy rằng Tư Kiến đã khiến cho tôi rất tức giận và phẫn nộ khi nó xúc phạm Khả Hân, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng khóc của nó vẫn làm cho tôi nhịn không được xót xa đau lòng.
Sau khi nghe thanh âm mẹ nuôi, Tư Kiến lau nước mắt trên mặt, lúc này trên quyển sổ học đã dính đầy nước mắt, nó vội dùng tay áo lau đi, kết quả bài học trước đó đều đã hỏng. Nó thở dài, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, thậm chí có một tia tĩnh mịch chết chóch.
Một chiêu này của Khả Hân quá tàn nhẫn. Lúc đầu không cự tuyệt, một khi đã cự tuyệt thì triệt để, không chừa lại một đường lui nào cho nó. Có lẽ nàng đã mất đi sự phán xét của mình, suy cho cùng thì nó vẫn còn là một đứa nhỏ, liệu nó có thể chịu đựng được một đả kích như vậy không? Nàng hoàn toàn không nghĩ tới điều đó.
Nghe âm thanh của mẹ nuôi, Tư Kiến muốn đi ra ngoài, nhưng cái mũi giật giật báo hiệu tâm tình nó không ổn định, vì vậy sau khi nó đứng lên lại ngồi xuống. Lúc này nó không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy bộ dáng thương tâm thống khổ của mình, đặc biệt là mẹ nuôi, đồng thời lúc này nó cũng không muốn ăn cơm.
Sau khi Khả Hân chuẩn bị cơm xong, Tư Kiến vẫn chưa đi ra, nàng phải quay lại gõ cửa một lần nữa, đồng thời kêu nó ra ăn cơm.
“Mẹ ăn đi, con không đói…” Lúc này nghe thanh âm yếu ớt của mẹ nuôi ở sau cửa vọng lại, bởi vì nó khóc đã lâu, lúc này nó mang theo giọng mũi nghiêm trọng nói.
Mà Khả Hân sau khi nghe nó nói, đương nhiên biết là nó đang khóc, trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng và đau lòng, muốn nhấn tay nắm cửa xuống, nhưng cuối cùng vẫn không có nhấn xuống, trong mắt tuy rằng đau lòng, nhưng cuối cùng nàng vẫn rời khỏi cửa. Trước kia vì bản thân quá mềm lòng, cảm thấy có lỗi với nó mà nàng lần lượt nhượng bộ, đều là vì đau lòng cho nó, kết quả là đi trên con đường loạn luân của hai người càng lúc càng xa.
Sau khi nghe Tư Kiến nói xong, Khả Hân không nói gì, đi đến bàn và bắt đầu ăn, chỉ là không ăn được mấy miếng, có vẻ như nàng cũng không có khẩu vị, mà lúc ăn cơm ánh mắt cứ nhìn tới cửa phòng nó, trong mắt lo lắng không nói nên lời. Cuối cùng, nàng chỉ ăn một phần ba lượng cơm bình thường, có lẽ nàng không có đối, cũng có lẽ một mình ăn cơm không có cảm giác muốn ăn.
Sau khi buông đũa thu dọn đồ ăn, chỉ là đồ ăn không bỏ vào trong tủ lạnh mà đặt vào trong hộp giữ nhiệt, có lẽ nàng nghĩ một hồi nữa nó đói bụng sẽ tự mình ra ngoài ăn. Từ hành vi nhỏ này, có thể thấy được nàng rất quan tâm đến nó, cái loại quan tâm này không thua gì quan tâm tới tôi.
Sau khi Khả Hân ăn xong, đứng ở phòng khách một lúc lâu, lấy ngón trỏ chỉ vào cằm, không biết đang nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng trở lại phòng ngủ, sau đó theo thường lệ thay đồ ngủ. Sau khi thay xong đồ ngủ nàng lại đi tới phòng ngủ của Tư Kiến, mọi thứ vẫn giống hệt như những ngày này, tựa hồ như không có gì đặc biệt, liệu nàng có sẵn sàng nhượng bộ một lần nữa không?
Không được, nếu lại nhượng bộ, vậy những ngày này lạnh lùng với nó còn có ý nghĩa gì? Hơn nữa nhìn nàng lúc đi ra cửa phòng trong mắt có một tia kiên định, sẽ không nhượng bộ như vậy chứ?
Khi đi tới cửa phòng Tư Kiến, Khả Hân trực tiếp ấn tay nắm cửa xuống, nhưng sự thật chứng minh nó đã khóa trái cửa phòng! Nàng sửng sốt một chút, không ngờ thằng nhóc này lại cự tuyệt nàng, khóa cửa đề phòng ai? Trong nhà này chỉ có hai mẹ con họ.
Mà bên kia, Tư Kiến nằm sấp trên bàn không biết đang làm gì, chỉ thỉnh thoảng thân thể run lên vài cái, tựa hồ như còn đang nức nở khóc. Sau khi nghe tiếng tay nắm cửa đè xuống, cuối cùng nó cũng ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng. Lúc này trên mặt nó không biết là nước mắt hay mồ hôi, tóm lại trên mặt đều ướt đẫm, dưới mũi chãy hai hàng nước mũi, chỗ nó nằm đều là vết nước.
Tư Kiến lạnh nhạt quay đầu lại nhìn cửa phòng, sau đó lại quay đầu trở về, đêm nay nó không có tâm tư để học hành và làm bài, điều nó cần là bình tĩnh lại, tiếp nhận hiện thực. Nhưng dường như Khả Hân không muốn bỏ cuộc, ấn tay nắm cửa không mở ra, nàng phải gõ cửa, hơn nữa gõ rất mạnh, như thể nàng rất tức giận vì sự trốn tránh của nó.
“Tư Kiến, ngươi ở trong đó làm gì? Mau mở cửa!” Khả Hân đè nén lửa giận trong lòng, ngữ khí nhàn nhạt nói. Dựa theo đạo lý, nàng không nên tức giận như vậy, phải biết rằng nàng biết Tư Kiến đang khóc bên trong, mà biểu tình của nàng lúc này giống như một nữ tử đang trút cơn giận đối với tình nhân của mình, giương cao tính tình công chúa của mình. Với tư cách là một giáo sư, nàng không nên nghỉ chỉ có biện pháp này, nàng đang làm nhiều điều mà chính mình cũng không biết.
“Tôi cầu xin bà, để cho tôi yên một mình…” Tư Kiến ở bên trong điều chỉnh thật lâu, lấy giấy lau sạch nước mũi sau đó mang giọng mũi nói.
“Ngươi… Tư Kiến, con mở cửa đi, mẹ muốn nói chuyện với con…” Khả Hân bị câu nói của Tư Kiến chặn thiếu chút nữa làm cho choáng ngợp, nhưng lúc này cửa phòng đã bị khóa trái, nàng không có biện pháp nào khác, trừ phi nàng cạy cửa ra. Nghe giọng mũi của nó mạnh mẽ hơn trước, rốt cục nàng ý thức được có thể mình đã làm thương tổn nó quá nhiều, cho nên ngữ khí không khỏi nhu hòa đi rất nhiều và thái độ cũng mèm lại không ít.
Khả Hân đợi thật lâu, cũng không có tiếng mở cửa, bên trong cũng không có thanh âm nào, duy nhất truyền ra là tiếng nức nở thỉnh thoảng. Nàng phải gõ cửa một lần nữa, nhưng đợi ở cửa một lúc lâu, cũng không có dấu hiệu mở cửa, nàng đứng ở cửa một lúc lâu tự hỏi, có thể Tư Kiến sẽ trưởng thành không ít sau khi phát tiết qua đi, từ từ cũng sẽ hiểu nàng, đây là một quá trình nhất định phải trải qua. Cũng giống như tình yêu, không bị tổn thương bởi một số cảm xúc làm sao có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu?
“Vậy con ngủ sớm đi, ngày mai đúng giờ còn phải đi học…” Cuối cùng Khả Hân bỏ buổi dạy kèm tối nay, nhẹ giọng nói vài câu sau đó xoay người từ từ trở về phòng ngủ.
Sau khi trở lại phòng, theo thói quen Khả Hân muốn khóa trái cửa phòng, nhưng lần này nàng do dự một chút không có khóa trái cửa. Không lẽ nàng muốn trao quyền lựa chọn cho Tư Kiến? Nếu nửa đêm nó đột nhập vào liệu nàng có nhượng bộ lần nữa không?
Xem biểu hiện của Khả Hân mấy ngày nay và đêm nay, có lẽ không phải như vậy. Có lẽ nàng đang mong nửa đêm nó có thể đột nhiên xông vào, như vậy nàng có cơ hội mặt đối mặt để khai sáng cho nó, khẳng định là nàng sẽ không để cho nó cưỡng hiếp mình một lần nữa. Nàng nằm trên giường, muốn ngủ nhưng không ngủ được, thứ nhất là lo cho Tư Kiến, thứ hai cũng là sợ sau khi ngủ lại bị nó xâm phạm.
Bên kia, sau khi khóc rất lâu, Tư Kiến lấy khăn giấy lau mặt. Sau đó, hai mắt sưng đỏ, không biết nó suy nghĩ cái gì, tâm tình thấp đến cực điểm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng sáng sủa điên cuồng thường ngày của nó, lúc này bộ dáng của nó có chút không thích hợp, có vẻ rất nguy hiểm.
Tuy rằng tôi chưa từng nuôi hài tử, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra, tâm lý của Tư Kiến dường như đang phát triển theo chiều hướng xấu, tâm tình của nó càng lúc càng sai lệch.
Tư Kiến suy nghĩ một lúc lâu, nhìn qua bài vở của mình, sau đó không nói một lời bắt đầu thu dọn sách cặp, bỏ bài và sách vào cặp, thu thập ngăn nắp, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu như không phải trên mặt tĩnh mịch đến chết chóc kia, ai cũng tưởng rằng nó đã điều chỉnh hồi phục lại…