Phần 6
Mặc dù tôi cảm thấy Khả Hân không có ở trong nhà tắm, nhưng tôi vẫn bật đèn, sau đó đi vào nhà tắm để xem xét, kết quả phát hiện quả nhiên nàng không có ở trong nhà tắm. Tôi không dám nghĩ về một địa điểm khác, tôi không thể tin nàng bí mật đi đến nơi đó sau khi tôi ngủ thiếp đi. Tôi bắt đầu vào nhà bếp, ban công… Kết quả cũng không phát hiện tung tích nàng, hiện tại chỉ còn một chỗ tôi chưa tìm, đó là phòng Tư Kiến…
Tôi run run đi về phòng của nó, trong lòng vô cùng hồi hộp, tuy không để tâm niệm quá tà ác nhưng vẫn không khỏi lo lắng, suy nghĩ lung tung. Khi tôi đi tới cửa phòng Tư Kiến, tôi phát hiện một chuyện lạ, mấy ngày trước, cửa phòng nó chỉ khép hờ, nhưng tối nay lại đóng chặt. Khi tôi đặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên nắm cửa, do dự, có lẽ tôi không đủ can đảm. Nếu tôi mở cửa và nhìn thấy cảnh tôi không muốn nhìn thấy, tôi nên làm gì?
Không phải suy nghĩ của tôi không lành mạnh, mặc dù Tư Kiến chỉ mới 14 tuổi, nhưng đã đến tuổi dậy thì, một cậu bé qua tuổi dậy thì kỳ thật cũng được coi là trưởng thành về mặt sinh dục, hoàn toàn là một người đàn ông chân chính có thể quan hệ tình dục để cho phụ nữ sinh con, còn Khả Hân thì sao? Tuy rằng tôi vẫn luôn tin tưởng nàng, nhưng vì sức khỏe của tôi nên đã lâu nàng không được thỏa mãn tình dục. Trước đây nàng chưa từng ngoại tình, nhưng hôm nay có một tiểu hài tươi trẻ huyết khí phương cương như vậy, liệu nàng có thể ngấm ngầm phản bội tôi không? Tất cả mọi thứ đều có thể…
Càng nghĩ tôi càng sợ, tôi lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại một chút. Trước tiên tôi nhẹ nhàng áp tai lên cửa, muốn nghe thanh âm bên trong, nhưng có lẽ cách âm của cửa quá tốt, dĩ nhiên bên trong không có một tiếng động, trong lòng tôi không khỏi có cảm giác nhẹ nhõm khi tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Tôi lấy can đảm, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ấn tay nắm cửa, tôi mở cửa rất nhẹ, trong quá trình này, tôi lo lắng về một vấn đề, liệu cửa có bị khóa bên trong hay không?
“Kẹt…” Một tiếng vang khẽ, tôi biết tay nắm cửa đã bị tôi đẩy ra, tuy rằng động tác rất nhẹ rất chậm, nhưng vẫn không khỏi phát ra một tiếng động nhẹ, không biết tiếng vang này có dọa người bên trong hay không, nhưng lại dọa tôi. Tôi vẫn ấn tay nắm cửa xuống không nhúc nhích, lúc này mồ hôi chảy ròng ròng, tôi cẩn thận lắng nghe thanh âm bên trong, nếu như kinh động người bên trong thì phải làm sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bỗng thấy nực cười, cho dù có phát hiện thì sao? Tôi không làm gì sai cả? Quang minh chính đại đến xem xét, sao lại lén lút như vậy?
Nghĩ thông suốt những điều này, tôi đẩy nhẹ cửa, cánh cửa mở ra, kết quả cảnh tượng bên trong khiến lòng tôi vô cùng đau đớn. Trong cửa quả nhiên có hai người nằm trên giường, một nam một nữ, chẳng phải là đứa con trai mới nhận nuôi của tôi và người vợ yêu của tôi sao? Cả hai nằm trên tấm ga trải giường mới tinh! Tôi lảo đảo suýt ngất, căn phòng tối quá, tôi muốn bật đèn, nhưng nghe tiếng thở đều đều của hai người, tựa hồ như hai người đang ngủ say.
Tôi bật đèn điện thoại di động, sau đó chiếu lên giường, kết quả thấy hai người trên giường đều mặc đồ chỉnh tề. Khả Hân mặc đồ ngủ mới mua, trông rất chỉnh tề và rất bảo thủ, Tư Kiến cũng mặc một bộ đồ ngủ mới, đang ngửa mặt nằm ngủ say. Nàng nghiêng người nằm bên cạnh đối mặt với nó, một tay đặt trên ngực nó, tựa hồ như là một tư thế vỗ vỗ. Tôi ngửi ngửi trong phòng, tôi không ngửi ra mùi tinh dịch nam, kết quả trong phòng ngoại trừ mùi của máy lạnh không có mùi nào khác.
Chẳng lẽ tôi đã nghĩ lung tung sao? Hay hai là người họ đã… kết thúc rồi? Tôi không đánh thức hai người đang ngủ, lúc này trong lòng tôi có rất nhiều dấu hỏi. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, nhưng không hoàn toàn đóng lại, giống như trước đây, để lại một khe hở, sau đó tôi từ từ đến phòng khách ngồi trên ghế sofa. Vị trí này, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cửa phòng Tư Kiến, mặc dù không có ánh sáng, tôi không thể nhìn thấy rõ bên trong, nhưng có thể nghe rõ ràng âm thanh bên trong.
Không phải bản thân tôi muốn giám thị họ, mà là lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh giấc, chỉ là có nhiều suy nghĩ lung tung trong lòng, còn có một chút ghen tuông. Dù sao Khả Hân cũng là người vợ duy nhất của tôi, hiện giờ cùng một cậu bé tuổi dậy thì ngủ chung giường, trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.
Tôi châm một điếu thuốc hút trên ghế sofa. Lúc này nhìn đồng hồ, đã 4 giờ sáng. Tôi rất muốn đánh thức Khả Hân, nhưng lại sợ quấy nhiễu đến đứa nhỏ, làm sao tôi có thể hỏi nàng đây? Bộ não của tôi bắt đầu tự động hoạt động. Không biết qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi…
Không biết ngủ bao lâu, tôi cảm thấy có thứ gì đó bao lấy cơ thể mình, sau đó tôi nghe âm thanh từ nhà bếp. Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện đã 6: 30 sáng, tôi ngồi trên ghế sofa ngủ thiếp đi, trên người phủ một cái chăn, Khả Hân đang làm điểm tâm ở trong bếp.
“Tối nay em sẽ nói cho anh biết…” Thấy tôi tỉnh dậy, Khả Hân dùng khẩu hình nói với tôi, không phát ra một chút thanh âm, đồng thời ngón tay còn chỉ chỉ phòng Tư Kiến. Mặc dù nàng sử dụng ngôn ngữ môi, tôi vẫn đọc được.
Tôi chỉ khẽ gật gật đầu, nhưng nhìn thấy bộ dáng của nàng, tôi biết nàng hơi khó chịu nên chỉ biết lắc đầu cười khổ. Sau khi ăn sáng xong, tôi đi làm, trong lòng tức giận và ghen tuông vẫn không tiêu tan được. Cứ như vậy ngây ngô qua một ngày trắng, cuối cùng đến giờ tan sở, theo lẽ thường tôi sẽ nôn nóng chạy về nhà, nhưng hôm nay tôi lại muốn trốn tránh.
Khi tôi trở về nhà, mọi thứ vẫn như bình thường, chỉ là trạng thái tinh thần Tư Kiến ngày một tốt hơn. Sau khi ăn tối, tôi trở về phòng ngủ đầu tiên, sau đó nằm trên giường đắp chăn lên đầu. Một lúc sau, tôi nghe tiếng Khả Hân vào cửa, lẽ ra nàng nên dọn dẹp phòng. Có lẽ nàng đã nhận ra sự bất thường của tôi, bởi vì tôi không chơi IPAD tối nay và rất ít nói chuyện trên bàn ăn.
Tôi cảm giác được Khả Hân lên giường, sau đó nằm bên cạnh tôi, nhưng không có âm thanh nào, như thể nàng cũng đang ngủ thiếp đi. Tôi cảm giác có chút kỳ quái, tôi bí mật vén một cái lỗ chăn lên, kết quả nhìn thấy ánh mắt Khả Hân giảo hoạt và khuôn mặt tươi cười.
“Híhí…” Khả Hân che miệng cười, cả người bởi vì cười mà run lên, bộ ngực đầy đặn nhảy lên nhảy xuống, nhấc lên từng đợt sóng ngực. Nhìn thấy nàng cười vui vẻ như vậy, trong lòng tôi lúc đầu vốn khó chịu, không khỏi càng thêm càng bực bội, tôi dứt khoát đắp chăn lại, một lần nữa bao bọc kín mít mình.
“Được rồi, ông xã, đừng ghen nữa… nghe vợ nói…” Khả Hân vừa nói vừa túm lấy chăn, cố kéo ra khỏi đầu tôi. Chỉ là tôi không đáp lại, gắt gao nắm chặt chăn, nàng cố gắng rất lâu vẫn không kéo chăn ra khỏi đầu tôi, nhưng trong lòng biết tính tình trẻ con của tôi lại nổi lên. Con người tôi, lúc cởi mở giống như một ông già, nhưng khi tôi mất bình tĩnh, tôi giống như một đứa nhỏ.
“Chồng à, anh đừng có nghĩ lung tung? Sáng nay em thấy anh ngủ trên ghế sofa, cửa phòng Tư Kiến mở toang, em biết nhất định nửa đêm anh thấy em trong phòng nó, cho nên mới ghen. Đúng không? Trước không nói, bây giờ nó là con trai của chúng ta, mẹ bồi con trai không có gì sai. Anh cho rằng em bỏ rơi anh sao? Yên tâm đi, em đối với Tư Kiến chỉ là tình mẫu tử, trái tim em vĩnh viễn ở trên người anh.” Khả Hân ghé sát miệng vào đầu tôi và nói qua tấm chăn, tuy rằng bịt chăn, nhưng lời nàng nói, tôi vẫn nghe rõ ràng. Nghe những lời này của nàng, tuy rằng trong lòng tôi còn ghen, nhưng đã tan đi rất nhiều.
…”Thực ra, tối hôm qua em đến phòng Tư Kiến ngủ, cũng là vì anh a.” Khả Hân nghe tôi không trả lời, cứ tiếp tục dỗ dành tôi như một đứa nhỏ.
…”Hai ngày nay, đêm nào nó cũng thấy ác mộng, anh bị ác mộng nó đánh thức, quấy rầy giấc ngủ, mà công việc của anh lại cực như vậy, chịu nhiều áp lực. Kỳ thật em biết anh muốn ngủ nhất, cho nên hôm qua em quyết định ngủ cùng Tư Kiến, chỉ cần em ở bên cạnh nó, nó sẽ không gặp ác mộng, ít nhất sẽ không hét lên kinh hãi. Đứa nhỏ này hiện tại có bóng ma và nỗi sợ hãi trong lòng, em là người hiểu rõ nó nhất ngoài cha mẹ nó, ở trường hay ở nhà hầu như nó đều nhìn em, có thể nói hiện tại em là chỗ dựa duy nhất của nó, cho nên em sẽ ở bên nó, nó mới có thể ngủ yên giấc. Kết quả đúng là như vậy, tối hôm qua nó ngủ đến tận rạng sáng, không có gặp ác mộng, cũng không có bừng tỉnh. Vốn em tưởng rằng chồng có thể ngủ ngon, kết quả chồng vẫn ngủ không ngon, mà nguyên nhân dĩ nhiên là…” Khả Hân nói thật nhiều, mà tôi cũng nghe rất nhiều, nàng nói có vài phần đạo lý, hơn nữa với tư cách là một nhà tư vấn tâm lý, tựa hồ như có phương pháp tâm lý của riêng mình. Hơn nữa cho dù lo lắng của tôi có thật sự phát sinh, cũng tuyệt đối không có khả năng phát sinh khi tôi ở nhà.
“Vậy em định ngủ luôn với nó sao?” Sau khi nghe Khả Hân nói như vậy, mặc dù tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận nàng ngủ cùng với đứa nhỏ, tôi ló đầu từ trong chăn ra hỏi.
Khả Hân không trả lời tôi, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi hiện lên một tia đau lòng, lấy tay nhẹ nhàng lau mặt tôi, lúc này tôi mới phát hiện ra, vừa mới trùm chăn, đổ mồ hôi đầy đầu.
“Em nghe lời chồng, chỉ cần chồng không cho em qua đó ngủ, em sẽ không đi nữa… thật ra em vì đứa nhỏ này cũng đã làm rất nhiều rồi, cũng là vì chồng. Nó là do anh mang về, em nghĩ mọi biện pháp làm tốt vai trò của một người mẹ, không để cho anh khó xử, làm cho anh cảm thấy vui mừng và ấm áp. Chỉ là có lẽ em quá nhiệt tình, làm cho chồng cảm thấy khó chịu, vậy sau này em sẽ không làm như vậy nữa…” Khả Hân lau mồ hôi cho tôi, rồi vùi đầu vào trong ngực tôi, thì thầm, giọng điệu có chút ủy khuất.
Đúng vậy, đứa nhỏ là do tôi mang về, cũng là tôi muốn nhận nuôi nó, Khả Hân đã không phản đối, ngược lại đối xử với nó còn tốt hơn con ruột của mình, tất cả không phải chỉ để lấy lòng tôi sao? Cũng là vì phối hợp với tôi, làm cho tôi yên tâm, nhưng bây giờ ngược lại tôi ở đây soi mói, làm cho nàng khó xử, khó trách nàng có cảm giác ủy khuất.
“Được rồi, bà xã, là anh sai, em nói đúng, hẳn là anh nên cảm tạ em mới đúng, không nên ghen tuông ở đây. Chỉ là có nó, ngược lại cảm giác tình yêu của em bị nó chia sẻ một phần, cho nên trong lòng anh không thích tư vị này mà thôi…” Tôi vỗ nhẹ vào lưng Khả Hân.
“Yên tâm đi ông xã, anh là chồng của em, nó là con trai của em, hai người đối với em đều rất trọng yếu, địa vị *cùng quan hệ cũng không giống nhau. Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn nhận nó là con trai của chúng ta, đó là chuyện cả đời, đương nhiên chúng ta phải đối xử tốt với nó. Nó vừa mới mất cha mẹ ruột, lại vừa mới đến nhà chúng ta, chính là thời điểm nó cần được quan tâm nhất. Trong thời gian này, anh nên chịu ủy khuất trước đi, em phải dành tất cả tâm huyết cho nó, để cho nó sớm ngày hồi phục, để nó có thể sinh hoạt và học tập bình thường…” Khả Hân ngẩng đầu lên, nhu thuận nói.
“Được rồi…” Nói xong, trong lòng tôi thảnh thơi hơn rất nhiều.
“Vậy thì… chồng… tối nay em có ngủ với nó không? Em sẽ nghe lời anh…” Lúc này, Khả Hân nhìn đồng hồ rồi thận trọng hỏi tôi, hỏi ý kiến và quyết định của tôi…