Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Nuôi sói trong nhà (Full)

Truyện Sex: Nuôi sói trong nhà (Full)


Phần 214

Đến ngày hôm sau, tôi và Lãnh Băng Sương ra sân bay đón Tiểu Cát. Nó vừa nhìn thấy chúng tôi, liền ôm Lãnh Băng Sương như một con búp bê nhỏ, có lẽ bởi vì tôi hôn mê quá lâu, đã không dành thời gian ở bên nó, cho nên nó luôn thân cận với mẹ nó hơn.
Lãnh Băng Sương bình thường lạnh lùng và ít cười, duy chỉ có lúc có thấy tôi và Tiểu Cát, mới lộ ra nụ cười thật lòng, giống như một tảng băng tan dưới ánh nắng.

Sau khi Tiểu Cát đắm chìm trong vòng tay của mẹ nó cọ cọ một hồi, nó nhào tới tôi. Tôi ôm nó vào lòng, cái quyết định trong lòng tôi không khỏi càng thêm kiên định, mặc kệ ra sao, tôi không thể để nó biến thành gia đình cha mẹ đơn thân, tôi muốn nó có một gia đình hoàn chỉnh.

Sau khi đón Tiểu Cát ở sân bay, gia đình ba người chúng tôi đi đến thành phố để chơi trong khi những chuyên gia y tế đến nhà tôi và bắt đầu chẩn đoán điều trị cho Khả Hân, tôi không biết liệu việc điều trị của cô có diễn ra tốt đẹp hay không. May mắn là có Tiểu Cát ở đây, để tôi chơi đùa với gia đình nhiều hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới cô, không biết liệu việc điều trị của cô có thuận lợi hay không.

Chúng tôi đưa Tiểu Cát đến sân chơi và có một khoảng thời gian tuyệt vời. Nó ngồi trên khu vui chơi, còn Lãnh Băng Sương và tôi đứng cạnh nhau, cùng nhau nhìn nó chơi, chúng tôi từ từ nắm tay nhau.





Thời gian rất ngắn, đặc biệt là khi mình dành thời gian ở bên gia đình. Trong vô thức, thời gian một ngày đã trôi qua, trong thời gian này, chỉ có một nhà ba người chúng tôi, những tùy tùng và nhân viên an ninh đều ở xa, không quấy rầy chúng tôi chút nào. Sau khi đi đến sân chơi, chúng tôi lại đi ăn những thứ mà Tiểu Cát thích ăn nhất, sau đó lại cùng Lãnh Băng Sương đi dạo trung tâm thương mại, nữ nhân đều nghiện mua sắm, nàng cũng không ngoại lệ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tối, một gia đình ba người chúng tôi lái xe đến đỉnh núi cao nhất gần thành phố. Đêm nay mặt trăng rất sáng, bầu trời không có mây, trên trời đầy sao, tôi và Lãnh Băng Sương ôm Tiểu Cát, ngồi trên đá ở đỉnh núi. Nàng ôm con, nó vươn ngón tay chỉ lên trời và bắt đầu đếm từng ngôi sao, khi còn bé rất nhiều trẻ em đã làm những điều này, có lẽ đây là tuổi thơ hồn nhiên của chúng.

Một lúc sau, tôi cảm thấy bụng có hơi đau, cả ngày tôi và Tiểu Cát ăn quá nhiều đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh. Hết cách thôi, vì con trai đang cao hứng, phải cùng ăn với nó, cho tới nay dạ dày của tôi cũng không được tốt lắm, vừa leo lên đỉnh núi, bụng tôi đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Lãnh Băng Sương ôm Tiểu Cát ngồi trên tảng đá lớn, còn tôi cầm giấy vệ sinh chạy tới nhà vệ sinh gần nhất. Nhà vệ sinh cách tảng đá lớn mà chúng tôi đang ngồi cũng có vài trăm mét. Sau khi đi vệ sinh xong, tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, liền nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một ngôi sao băng, từ đằng sau tôi xẹt tới trước, cũng chính là hướng Lãnh Băng Sương và Tiểu Cát, sau đó trong nháy mắt biến mất trên bầu trời.

Khi gặp một ngôi sao băng, nhất định phải ước một điều ước. Tôi vội nhắm mắt lại và ước một điều. Tôi hy vọng rằng tình trạng khó khăn hiện tại sẽ sớm qua đi và mọi thứ sẽ đi đúng hướng, bất luận là Lãnh Băng Sương, Tiểu Cát, Khả Hân hay là Tư Kiến, hết thảy đều yên ổn vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Sau khi thực hiện một điều ước, tôi vội vàng chạy đến chỗ Lãnh Băng Sương và Tiểu Cát, chỉ là khi tôi cách họ càng lúc càng gần, tôi nghe một tiếng hát du dương êm tai truyền đến tai tôi:

‘Nếu mất đi là khổ, tôi còn sợ hy sinh sao? Tôi có muốn hạnh phúc không?

Nếu mê luyến là khổ thì bắt đầu lại hay kết thúc?

Nếu theo đuổi là khổ, mạnh mẽ chấp nhất hay chấp mê bất ngộ?

Nếu chia ly là khổ, tôi phải kể khổ với ai?

Nếu hứa hẹn là khổ, tôi có muốn thổ lộ chân tình không?

Nếu si tâm là khổ, thì tình yêu của tôi có sai lầm không?

Nếu yêu nhau là khổ, thì trên đời này chân tình ở đâu?

Rất nhiều chuyện sau này mới biết, nhưng tôi không tìm được đường thoát.

Lúc yêu thì không cảm thấy khổ, cho dù có khổ, tôi cũng không quan tâm.’

Tên bài hát này gọi là “tình yêu như sao băng” nó được hát bởi ngôi sao điện ảnh Dương Tử Quỳnh (Michelle Yeoh), chờ đến khi tôi nhìn thấy Lãnh Băng Sương, tiếng hát cũng kết thúc. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nàng hát, tiếng hát vô cùng êm tai, nếu nàng làm ca sĩ, tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn.

Tại sao lúc này nàng lại hát một giáo khúc bi thương như vậy? Bài hát này chứa đầy bi quan về tình yêu, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều, Lãnh Băng Sương vừa nhìn thấy một ngôi sao băng vì vậy tôi cảm nhận được điều đó.

Sau khi thấy tôi trở về, Lãnh Băng Sương quay đầu lại cười với tôi, nụ cười của nàng thật đẹp. Sắc trời đã khuya, dựa theo yêu cầu của nàng, một nhà ba người chúng tôi hướng về khách sạn lớn nhất và sang trọng nhất trong thành phố. Ý của nàng là đêm nay không về nhà mà ở lại đây, thứ nhất là có quá nhiều người ở nhà, có hơi ồn ào, sợ Tiểu Cát không quen, thứ hai là thời gian hôm nay, lưu lại cho một nhà ba người chúng tôi.

Mặc dù tôi rất lo lắng về những gì xảy ra ở nhà, nhưng vì lợi ích của Tiểu Cát, tôi chỉ có thể làm theo lời của Lãnh Băng Sương. Trong phòng khách sạn, gia đình ba người chúng tôi ngủ cùng nhau, Tiểu Cát ở giữa, hai chúng tôi ở hai bên ôm nó, hai tay xuyên qua cơ thể nó mà nắm tay nhau.

Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ, trong lòng cứ nghĩ về những chuyện xảy ra ở nhà, không biết liệu các chuyên gia y tế do Lãnh Băng Sương mang đến có thể chữa khỏi bệnh cho Khả Hân không? Lúc này tôi chỉ có thể tin vào nàng bởi vì hiếm khi nàng làm chuyện không nắm chắc.

Đêm nay, tựa hồ như Lãnh Băng Sương cũng không ngủ được, bởi vì hô hấp của nàng không cân xứng. Tôi cũng không biết tại sao? Người duy nhất ngủ ngon và ngọt ngào là Tiểu Cát.

Suốt đêm nay, nguyên nhân khiến cho tôi trằn trọc không chỉ vì lo lắng trong nhà, mà còn vì tôi có cảm giác một linh cảm chẳng lành nhưng tôi không biết linh cảm chẳng lành này đến từ đâu, như thể bản thân tôi sắp mất đi một cái gì rất quan trọng, loại linh cảm này, tôi không thể không nghĩ đến ở nhà, tôi lại không thể trở về nửa chừng, cho nên chỉ có thể kiên trì chờ bình minh.

Sau khi trời sáng, tôi và Lãnh Băng Sương dậy sớm, chuẩn bị điểm tâm cho Tiểu Cát. Nàng vẫn rầu rĩ không vui, như thể nàng là một người khác với ngày hôm qua, không như bình thường, trở nên trầm mặc ít nói. Có lẽ nàng lo sau khi Khả Hân tỉnh dậy, tôi sẽ có những suy nghĩ và quyết định. Tôi đã bày tỏ thái độ với nàng rồi, nói thêm cũng vô ích, hãy để thời gian chứng minh, thời gian là cách tốt nhất để thay đổi mọi thứ.

“Ông xã, lát nữa anh về nhà đi, có lẽ Khả Hân đã tỉnh rồi…” Sau khi ăn điểm tâm xong, Lãnh Băng Sương đột nhiên nói với tôi.

“Anh về một mình?” Nghe Lãnh Băng Sương nói, tôi không khỏi có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng, em và Tiểu Cát sẽ không đến đó… để thời gian cho anh và Khả Hân… Anh cũng không muốn nàng vừa tỉnh dậy thì thấy Tiểu Cát chứ, dù sao nàng cũng không biết về Tiểu Cát…” Sau khi nghe nghi vấn của tôi, Lãnh Băng Sương mỉm cười nói, chỉ là nụ cười của nàng rất thẳng thừng.

“Được rồi… Vậy anh về ngay…” Tôi đứng dậy và chuẩn bị về.

“Chờ một chút…” Đang lúc tôi chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên Lãnh Băng Sương gọi tôi lại. Nàng đi tới trước mặt tôi, sửa sang lại cổ áo và nếp gấp trên người tôi, sau đó ôm tôi, vùi mặt vào ngực tôi. Nàng ôm tôi rất chặt, tựa hồ như dùng hết tất cả sức lực, làm cho tôi cảm giác được hít thở không thông.

“Được rồi, đâu phải sinh ly tử biệt đâu, lát nữa anh quay lại… Nếu em lại dẫn Tiểu Cát ra ngoài đi dạo chơi đi…” Tôi vuốt tóc Lãnh Băng Sương nói.

“Ừm, ông xã đi đi…” Lãnh Băng Sương buông tôi ra, sau đó lau khóe mắt nói với tôi.

Tôi đi tới cửa, quay đầu lại xị mặt với Tiểu Cát làm mặt quỷ, Tiểu Cát cũng làm mặt quỷ với tôi, mà Lãnh Băng Sương chỉ liên tục lau nước mắt, bộ dáng rất ưu thương. Thật không biết tại sao nàng lại thương cảm như vậy, xem ra sự thức tỉnh của Khả Hân đối với nàng đả kích có chút lớn.

Tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Lúc này tôi nóng lòng muốn chạy vội về nhà, trong lòng tôi không biết vì sao lại nôn nao như vậy, có phải vì nóng lòng được nhìn thấy Khả Hân không? Hay nóng lòng muốn biết những câu trả lời từ miệng cô?

… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/02/truyen-sex-nuoi-soi-trong-nha.html

Sau khi ngồi trên xe, tôi bắt đầu cho xe về nhà. Trên đường đi tôi không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh hơn, lúc này tôi rất sốt ruột, tôi muốn về nhà thật nhanh để biết đáp án mình muốn biết.

Thực ra quãng đường không xa nhưng tôi cảm giác thời gian trôi qua thật chậm, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Tôi men theo cầu thang chạy lên nhà, khi đến cửa, tôi mở cửa ra, các bác sĩ đang thu dọn dụng cụ y tế, như thể họ sắp rời đi. Nhìn thấy các chuyên gia chuẩn bị rút lui, tim tôi nhất thời thắt chặt, các bác sĩ muốn rút lui, chứng tỏ có hai khả năng, một là Khả Hân đã tỉnh, đã khôi phục và không có bất kỳ nguy hiểm nào, cho nên không cần họ ở đây nữa, hai là nàng không cứu được, bọn họ ở chỗ này cũng vô lực cho nên dọn dẹp đồ đạc, tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

“Trương phu nhân đã tỉnh rồi, nhưng…” Sau khi thấy tôi vào cửa, một trong những bác sĩ điều trị nói với tôi. Chỉ có điều những lời sau đó tôi không nghe rõ, bởi vì tôi chạy tới phòng ngủ bên cạnh, sau đó mở cửa phòng ra, tôi thấy một người phụ nữ dựa vào lưng giường, nhìn thẳng trước mặt, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì? Là Khả Hân, rốt cục cô đã tỉnh dậy, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt.

Sau khi tôi vào cửa, cô quay đầu lại nhìn tôi, chỉ là trong ánh mắt của cô rất lạnh nhạt, chỉ nhàn nhạt nhìn tôi, không nói gì, cũng không có bất kỳ xúc cảm kích động nào.

Đừng như vậy a, mặc kệ là Khả Hân sợ nhìn thấy tôi hay là khát vọng muốn gặp tôi, bất kể như thế nào, cô nhìn thấy tôi cũng sẽ không bình tĩnh như thế, rốt cuộc là sao? Tôi cảm thấy bất thường, hình như có gì không ổn?

“Ông là ai? Sao tôi có cảm giác quen thuộc như vậy?” Sau khi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, Khả Hân nói với tôi với vẻ nghi ngờ.

Nghe Khả Hân nói như vậy, trái tim tôi nhất thời cả kinh, tôi cẩn thận nhìn mắt của cô, ánh mắt rất trong suốt, không có một chút giả dối nào ở bên trong.

“Bác sĩ! Bác sĩ…” Tôi quay đầu ra ngoài cửa và hét lên. Sau khi nghe tiếng kêu của tôi, bác sĩ điều trị bước vào.

“Chuyện gì vậy? Hình như cô ta không biết tôi?” Tôi quay đầu lại chất vấn bác sĩ điều trị, bởi vì quá sốt ruột nên tôi không khỏi kéo cao âm lượng, giọng nói của tôi rất vang dội, vang vọng cả căn phòng ngủ này. Sau khi Khả Hân nghe tiếng kêu của tôi, vội vàng dùng hai tay bịt lỗ tai mình, có vẻ như rất sợ.

“Từ tiên sinh, đi ra ngoài rồi nói…” Bác sĩ đặt ngón trỏ của mình lên miệng, làm tư thế im lặng và sau đó nhẹ nhàng nói với tôi.

…”Từ tiên sinh, não của Trương phu nhân bị kích động mạnh, một phần là do thể chất kích thích, một phần là do những loại thuốc, còn một phần là tinh thần kích thích, có thể là cô có một số trải nghiệm mấy năm nay, làm cho não bị thương, vì vậy, nội tâm của cô cũng bị vây trong trạng thái khép kín, cho nên cô đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ ra bất cứ chuyện gì xảy ra trước khi hôn mê…” Sau khi đi đến phòng khách, bác sĩ giải thích cho tôi.

“Mất trí nhớ? Có thể chữa khỏi không?” Nghe những gì bác sĩ điều trị nói, tôi cảm nhận một tia sét trong đầu, mất trí nhớ? Điều đó có nghĩa là tôi không thể hỏi bất kỳ cái gì từ miệng của Khả Hân sao?

“Đây không phải là bệnh có thể điều trị bằng thuốc. Cũng giống như một bệnh nhân thực vật, chúng tôi chỉ có thể trông vào sự may mắn và ý trời. Chúng tôi đã cố gắng đánh thức Trương phu nhân và trục xuất toàn bộ số thuốc trong người cô ấy ra ngoài, để lại một số di chứng là không thể tránh khỏi và một khi những di chứng này còn thì rất khó đoán được. Từ tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng, có thể nói việc điều trị đến trình độ này là giới hạn của chúng tôi và có thể nói nó là giới hạn của y học nhân loại. Mất trí nhớ là một vấn đề khó trong y học, vì vậy liệu Trương phu nhân có thể khôi phục trí nhớ trong tương lai hay không phụ thuộc vào ý trời. Một ngày nào đó có thể cô đột nhiên nhớ lại một đoạn quá khứ, cũng có thể đột nhiên nhớ lại một phần lớn, cũng có thể nhớ lại toàn bộ. Đương nhiên cũng có thể vĩnh viễn không nhớ bất cứ chuyện gì trước kia, cho đến cuối đời.” Bác sĩ chính nâng kính lên sống mũi và kiên nhẫn giải thích cho tôi.

“Tôi hiểu rồi…” Nghe bác sĩ điều trị nói, tôi khoát tay. Lúc này tôi cảm giác mình rất uể oải, tuy rằng Khả Hân đã tỉnh nhưng lại biến thành bộ dáng này. Vốn tôi còn nghĩ sau khi tỉnh dậy có thể hỏi cô một số chuyện, hiện tại xem ra là không cách nào thực hiện được, dù sao cô tỉnh dậy, so với hôn mê cũng tốt hơn.

“Tôi giữ lại một ít thuốc, đây là danh sách, Trương phu nhân có thể dựa theo chỉ dẫn trong danh sách mà uống, sau khi uống hết thuốc, độc tố trong cơ thể cô sẽ được loại bỏ hoàn toàn, không cần phải uống nữa. Nhưng trí nhớ của cô có hồi phục hay không phải xem thiên ý…” Bác sĩ điều trị đưa cho tôi một danh sách và nói.

“Tôi biết rồi, các người nên làm gì thì làm đi?” Tôi liệt kê xong danh sách và nói, sau đó ngồi trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương, cảm thấy chán nản, có lẽ tôi phải chấp nhận thực tế này.

“Từ tiên sinh, nếu như trước kia Trương phu nhân đã có trải nghiệm không dễ chịu, vậy mất trí nhớ có lẽ cũng không phải chuyện là xấu, có đôi khi, một người mất trí nhớ cũng đồng nghĩa với việc cô ấy tái sinh…” Vị bác sĩ điều trị quay đầu lại nói với tôi vào giây phút cuối cùng khi ông ấy bước ra khỏi nhà, sau đó nở nụ cười nhân hậu và biến mất.

Ông ta là một trưởng giả tóc hoa râm, không thuộc về cấp dưới của Lãnh Băng Sương, là một chuyên gia y tế nổi tiếng quốc tế. Lãnh Băng Sương cũng phí rất nhiều công sức mới mời được ông ta tới, ông ta rất hiền lành, kinh nghiệm sống phong phú, tuy rằng ông không biết quan hệ của tôi và Khả Hân, không biết trước kia chúng tôi đã trải qua những gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống phong phú của ông ta, vẫn phát hiện ra một vài thứ, đặc biệt là câu nói cuối cùng của ông, khiến cho tôi cảm động, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng.

“Mất trí nhớ, cũng có nghĩa là tái sinh…” Có lẽ đối với Khả Hân, mất trí nhớ có lẽ là một chuyện tốt, ít nhất cô có thể quên đi quá khứ của mình, quên đi đủ loại trải nghiệm của mình, những tình cảnh không thể chấp nhận được đều trở thành quá khứ. Lúc này cô như một tờ giấy trắng, quỹ đạo của cuộc đời cần phải bắt đầu lại từ số không, giống như một đứa bé sơ sinh, bắt đầu cuộc sống mới của mình. Vô luận trước kia cô làm đúng hay sai, đều không tồn tại nữa, con đường sau này làm lại từ đầu.

Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi không còn muốn biết những đáp án kia nữa, biết được thì như thế nào? Mọi thứ đã xảy ra, thời gian cũng không thể quay ngược lại, biết càng nhiều, phiền phức càng lớn.

Tôi không biết là do mình chợt giác ngộ, hay là mình buộc phải chấp nhận cái hiện thực này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng mình bỗng nhiên nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều.

Nhân viên y tế đã đi hết, đồ đạc và thiết bị cũng bị lấy đi hết, chỉ để lại rất nhiều thuốc, trợ lý bắt đầu chỉ huy các tùy tùng bắt đầu dọn dẹp phòng.

Tôi đi tới phòng ngủ thứ hai, mở cửa ra nhìn Khả Hân. Nàng vẫn ngồi trên giường thẫn thờ, nhìn vách tường không biết đang nghĩ gì. Sau khi nghe tiếng mở cửa, nàng quay đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo nghi hoặc giống như hài đồng không tương xứng với tuổi tác.

Khả Hân vừa mới tỉnh dậy, có lẽ không thể bị kích động quá lớn. Lúc này tôi không biết nên làm gì, bây giờ tôi chỉ muốn thấy Tiểu Cát, nó là liều thuốc tốt duy nhất có thể an ủi tâm hồn tôi bây giờ.

Tôi dặn trợ lý chăm sóc cho Khả Hân thật tốt, tôi chuẩn bị trở về khách sạn. Không biết Lãnh Băng Sương có biết chuyện Khả Hân hay không, có lẽ những nhân viên y tế kia đã sớm báo cáo cho nàng rồi.

Trên đường đến khách sạn, nhìn các tòa nhà cao tầng vượt qua, suy nghĩ trong lòng tôi trào dâng muôn vàn cảm khái. Khả Hân mất trí nhớ, như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc sống tương lai của cô, có thể mang lại cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ cần những người biết sự tình trong cuộc giữ kín miệng bình, thì không cần tôi giúp, cô cũng có thể sống tốt theo cách riêng của cô, để cô tổ chức lại gia đình của cô.

Không được! Tuy rằng tôi tuân thủ lời hứa với Lãnh Băng Sương, nhưng nghĩ đến Khả Hân gả cho người khác, trong lòng tôi vẫn không cách nào tiếp nhận được. Vậy thì hãy coi cô là thân nhân của mình đi và chăm sóc cô suốt đời, để cô ở dưới sự che chở của mình, chuyện sau đó hãy thuận theo tự nhiên, đi một bước tính một bước.

Lúc này tôi muốn trở lại khách sạn, một là muốn gặp Tiểu Cát, để trái tim mình bình tĩnh lại, hai là muốn hỏi Lãnh Băng Sương. Nàng đã trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi, hiện tại có khó khăn gì, tôi đều muốn nghe ý kiến của nàng.

Sau khi trở về khách sạn, tôi mở cửa phòng. Chúng tôi thuê bảo mẫu đang chơi đùa với Tiểu Cát, những người tùy tùng đều ở đây, nhưng không thấy Lãnh Băng Sương. Tôi lấy điện thoại di động ra, theo thói quen gọi cho nàng, đây là số điện thoại di động mà nàng đặc biệt thiết lập cho một mình tôi, chỉ có tôi biết, số điện thoại di động này của nàng ngoại trừ tôi thì không ai có thể truy cập.

Chỉ là sau khi tôi bấm số của Lãnh Băng Sương, một âm thanh thông báo phát ra từ ống nghe: “Xin lỗi, người bạn vừa gọi đã ngừng hoạt động hoặc đang ở ngoài khu vực dịch vụ…” Âm thanh nhắc nhở này được lặp đi lặp lại nhiều lần trên micro…

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155 Phần 156 Phần 157 Phần 158 Phần 159 Phần 160 Phần 161 Phần 162 Phần 163 Phần 164 Phần 165 Phần 166 Phần 167 Phần 168 Phần 169 Phần 170 Phần 171 Phần 172 Phần 173 Phần 174 Phần 175 Phần 176 Phần 177 Phần 178 Phần 179 Phần 180 Phần 181 Phần 182 Phần 183 Phần 184 Phần 185 Phần 186 Phần 187 Phần 188 Phần 189 Phần 190 Phần 191 Phần 192 Phần 193 Phần 194 Phần 195 Phần 196 Phần 197 Phần 198 Phần 199 Phần 200 Phần 201 Phần 202 Phần 203 Phần 204 Phần 205 Phần 206 Phần 207 Phần 208 Phần 209 Phần 210 Phần 211 Phần 212 Phần 213 Phần 214 Phần 215 Phần 216 Phần 217 Phần 218

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng